[SPOILER]
[MAR800=800]Ngày một tháng ba, thời tiết tốt.
Lúc Thôi Dư Hinh bước vào phòng làm việc, vẻ mặt nàng căng thẳng hơn so với bình thường, giống như một con thỏ trắng vừa được thả ra khỏi lồng, hết nhìn đông lại nhìn tây, đi về phía trước được hai bước lại dừng lại, giống như đang nghĩ xem khi nào có thể lùi về phía sau hai bước.
Nàng không biết phải làm sao.
Trịnh Nhân Vĩ là người đầu tiên chú ý đến dáng vẻ bất thường của Thôi Dư Hinh.
Vất vả lắm Thôi Dư Hinh mới ngồi xuống, nàng nhìn chằm chằm đến phát ngốc vào màn hình máy tính. Thân là nhà thiết kế đứng đầu trong ngành, Trịnh Nhân Vĩ cả người nhã nhặn lịch sự với khí chất quý tộc ung dung đến gần nàng.
“Sao vậy?” Trịnh Nhân Vĩ đặt bản thiết kế vừa hoàn thiện xuống trước mặt Thôi Dư Hinh, nhướng mày hỏi: “Tôi nghe bọn họ nói trưởng phòng Lê tìm cậu, cô ấy nói gì với cậu vậy?”
Trưởng phòng Lê…
Thôi Dư Hinh mím môi, một người phụ nữ đầy khí chất tiến vào suy nghĩ nàng, trưởng phòng Lê tong miệng Trịnh Nhân Vĩ là một người phụ nữ, cô để tóc dài, luôn có phong thái khoan thai, tuy tính cách mạnh mẽ nhưng không gai góc. Ở N. France, công ty thiết kế đồ lót, trưởng phòng Lê như một cái cây dịu dàng, dùng cành cây vững chắc của mình để giúp những con ốc nhỏ trong ngành là bọn họ ngăn cản cuồng phong bão vũ đến từ các khách hàng và cấp trên.
Trưởng phòng Lê là một người phụ nữ như vậy, một người phụ nữ như vậy, vừa rồi nói với nàng cái gì…
Nói cái gì – Và, làm cái gì…?
Nàng áp tay lên môi, dường như đầu ngón tay vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ còn sót lại trên đầu, hít sâu một hơi, suy nghĩ của Thôi Dư Hinh mờ mịt, nàng cảm thấy ngoại trừ trái tim đang đập ra, cả thế giới đều đang dừng lại.
– Đó là một nụ hôn sao?
“Có phải là Tiểu Lê chú ý đến chuyện cậu uống say hôm qua không?” Không biết suy nghĩ của nàng, Trịnh Nhân Vĩ xoa lông mày hỏi: “Tôi nghe đám người tổ nghiệp vụ nói hôm qua cậu uống khá nhiều, may mà có trưởng phòng Lê giúp đỡ đưa cậu về nhà.”
“Tôi thấy cậu không ổn lắm, tôi không biết cậu uống rượu rồi gây rắc rối gì với tổ nghiệp vụ nhưng đã gây chuyện thì phải tự giải quyết.”
Trịnh Nhân Vĩ tiếp tục kể đi kể lại chuyện gần đây anh ta cạo trọc đầu, chỉ để lại một bím tóc nhỏ trên đỉnh đầu, anh ta nói đây là xu hướng mới nhất. Lúc này, mỗi động tác của anh ta đều khiến bím tóc rung lắc theo, chỉ vài động tác nhỏ là khiến người ta cảm thấy ghét, nhưng khí chất này lại rất phù hợp với cái tính nói nhiều của anh ta.
Thôi Dư Hinh đã quen với việc bị anh ta để ý, nàng ngước mắt lên nhìn Trịnh Nhân Vĩ với vẻ mặt hoang mang.
Hoang mang, xen lẫn bất lực.
Thôi Dư Hinh nghĩ, nếu hôm qua Trịnh Nhân Vĩ có mặt, có lẽ nàng đã không uống nhiều rượu như vậy, có bà bác Trịnh Nhân Vĩ được xem là bạn tốt này bên cạnh, anh ta sẽ để ý đến nàng, chắc chắn sẽ không để nàng uống tiếp…
Không tiếp tục uống thì sẽ không say, không say thì sẽ không để trưởng phòng Lê đưa nàng về nhà, trưởng phòng Lê không đưa nàng về nhà thì cô sẽ không biết…
Không, sẽ không biết…
Dường như Thôi Dư Hinh có thể nghe thấy những lời nói xằng nói xiên của mình bên tai, nàng sắp không chịu nổi nữa.
Trịnh Nhân Vĩ thấy nàng không nói gì nên ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: “Bị Tiểu Lê mắng à, có phải cậu thấy rất buồn không, buổi tối tôi đi uống với cậu nhé?”
“Thật là, tối qua tôi không sao, cái tên ngốc như cậu cũng sẽ không uống nhiều rượu như vậy.”
Thấy nàng im lặng một lúc vẫn không nói lời nào, Trịnh Nhân Vĩ huých cô một cái: “… Ừm, cậu yêu thầm Tiểu Lê rất lâu rồi, trước mặt Tiểu Lê cậu có xấu hổ đâu?”
“Mặc dù gần đây cô ấy vừa chia tay với chồng sắp cưới, nhưng hình như anh ta ngoại tình đúng không? Tiểu Lê đáng thương của chúng ta, hẳn là tâm trạng cô ấy sẽ không tốt, nhưng cô ấy lại là một cô gái kỳ lạ, nếu cậu có thể nhanh chóng từ bỏ cũng tốt…”
Nói đến đây, Trịnh Nhân Vĩ xoa cằm.
Anh ta vừa nói vừa gật đầu, bỗng tỏ ra thông suốt: “Đây gọi là gì nhỉ… Chết sớm siêu sinh sớm? Sớm bị bỏ sớm giải thoát?”
Anh ta đang nói thì nhíu mày, nhìn thấy Thôi Dư Hinh đang nhìn mình chằm chằm đầy bất lực, hoang mang, không biết làm sao, cuối cùng Trịnh Nhân Vĩ cũng thấy được trong dòng suy nghĩ đứt quãng.
Thôi Dư Hinh mím môi, lấm lét nhìn trái nhìn phải, bí mật ra hiệu với Trịnh Nhân Vĩ.
Trịnh Nhân Vĩ biết ám hiệu này, đó là ám hiệu cầu cứu chuyên dụng của hai người họ.
– Chuyện gì đã xảy ra?
Trịnh Nhân Vĩ nhướng mày.
“Trịnh Nhân Vĩ, chúng ta đi mua đồ ăn vặt đi.” Thôi Dư Hinh đứng dậy nói với Trịnh Nhân Vĩ.
Nàng cất cao giọng, không phải là nói với Trịnh Nhân Vĩ, mà là nói với tất cả mọi người trong phòng làm việc, như thể sợ có người không nghe vậy.
Nàng kéo cánh tay của anh ta.
Trịnh Nhân Vĩ nhún vai, không thèm để ý, dù sao mọi người trong phòng làm việc đều nói hai người bọn họ đang hẹn hò, là một người đồng tính, Thôi Dư Hinh là lá chắn tốt nhất của anh ta.
Hai người họ đều tự hiểu không nhắc đến điều đó, nhưng cả hai đều không muốn đính chính những lời đàm tiếu này.
Trịnh Nhân Vĩ là người đồng tính, dáng vẻ đẹp như yêu quái, được xem là một công tử bột trong giới đồng tính, Thôi Dư Hinh là người song tính, đối tượng mà nàng thầm thích gần đây chính là trưởng phòng Lê. Không, không thể nói là gần đây, phải nói là Thôi Dư Hinh đã thích người ta ngay khi vừa vào công ty, nàng biết cô là một cô gái kỳ lạ, dù nàng có xếp hàng đến dân quốc hai trăm năm nữa thì người ta cũng sẽ không thích nàng. Nàng mới thích người ta năm mười ngày, hành động mượn rượu giả điên ở nhà Trịnh Nhân Vĩ để nói bản thân muốn yêu người khác.
Nói là vậy, nhưng đến giờ nàng vẫn chưa thành công.
Không những vậy, khi uống say nàng còn ôm Trịnh Nhân Vĩ gọi trưởng phòng Lê, trưởng phòng Lê, cứ như thể cái tên yêu nghiệt Trịnh Nhân Vĩ kia có thể biến thành trưởng phòng Lê trong tích tắc, Thôi Dư Hinh nàng dù có say chết cũng cam tâm tình nguyện.
Trong hai năm qua, kể từ khi Thôi Dư Hinh vào N. France, ngày này qua ngày khác, vòng tuần hoàn này không thay đổi, cứ như vậy.
Thôi Dư Hinh luôn có thói quen phát tiết như vậy.
Nhưng thói quen được hình thành này không hề tốt, dẫu sao thì, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.
Không phải sao, hôm qua Thôi Dư Hinh nàng đã gặp ma còn gì?[/MAR800][/SPOILER]