“Dư Hinh.”
“… Hả?”
“Em muốn giấu sao?”
“Em…”
“Em không muốn giấu, thì chúng ta sẽ không giấu.”
Đáp án hôm đó của Lê Uẩn Gia cùng với làn khói của sữa đậu nành nóng hổi của nhà hàng vào buổi sáng khiến ánh mắt của Thôi Dư Hinh mờ mịt.
Thôi Dư Hinh thật sự không ngờ Lê Uẩn Gia lại đồng ý không chút do dự như vậy.
Hoàn toàn không giống như nàng tưởng tượng.
Trịnh Nhân Vĩ dùng đũa gõ vào đầu Thôi Dư Hinh: “Có lẽ cậu vui rồi đúng không, sao trông cậu còn lo lắng hơn cả Tiểu Lê vậy?”
Thôi Dư Hinh lẩm bẩm: “Không phải tôi lo lắng, mà là…”
“Tôi sợ…”
Thôi Dư Hinh biết có những người nhìn người đồng tính quen nhau thế nào, cũng biết Lê Uẩn Gia chưa trải qua những điều này, yêu một người nhất định không hy vọng cô ấy sẽ trải qua những chuyện như thế.
Thôi Dư Hinh uống một ngụm sữa đậu nành cho đỡ buồn bực.
Màu tóc của Trịnh Nhân Vĩ lại sáng hơn hôm qua một chút, xem ra là kiệt tác nhuộm tóc ở nhà.
Anh ta chau mày: “Sợ cái gì, cùng lắm thì chúng ta cùng nhau, ba người đều có bạn, mọi người cùng ra ngoài, như vậy chỉ cần gánh chịu một phần ba ánh mắt của mọi người thôi.”
Thôi Dư Hinh trừng anh ta: “Đây không phải là trọng điểm.”
“Đây chính là trọng điểm.” Trịnh Nhân Vĩ xùy một tiếng, biểu cảm khinh thường yêu nghiệt tuấn tú.
Mấy nữ sinh đang ăn sáng bên cạnh không khỏi nhìn về phía anh ta.
Trịnh Nhân Vĩ nhìn lại bọn họ rồi cười lịch sự.
Mặt mấy nữ sinh đó đỏ lên, vội vàng cúi đầu xuống.
Trịnh Nhân Vĩ đắc ý, anh ta đè thấp giọng: “Cậu xem, nếu mọi người đều biết tôi là gay, thì sẽ không làm tổn thương trái tim của nhiều cô gái như vậy.”
“Tôi cũng đồng tình với bọn họ.” Anh ta lắc lắc ngón tay.
Thôi Dư Hinh trừng lấy anh ta: “Cậu dùng gương mặt đó để lừa gạt mọi người, đợi bọn họ nhìn rõ tâm cậu đen bao nhiêu, chắc chắn sẽ chạy xa hơn cả cậu nghĩ nữa đó.”
Trịnh Nhân Vĩ ngạc nhiên, khiếp sợ.
Anh ta vội vàng khiển trách: “Nói bậy.”
Thôi Dư Hinh chau mày: “Bọn họ thật sự thích cậu, cậu có vui không?”
Trịnh Nhân Vĩ nhai bánh trứng, giả vờ bình tĩnh cười cười: “Vậy cũng chưa chắc, cậu không biết, đối với tôi, cảm giác thỏa mãn hư vinh là chuyện tốt.”
Thôi Dư Hinh im lặng, quen biết Trịnh Nhân Vĩ không phải một hai ngày, nên nàng không thể bình luận được.
Đúng lúc này, điện thoại của nàng rung lên, nàng vội vàng tìm điện thoại.
Trịnh Nhân Vĩ bất thình lình dội một thùng nước lạnh: “Không phải là Tiểu Lê rồi.”
Thôi Dư Hinh trừng lấy anh ta, rất bất mãn: “Sao cậu biết.”
Trịnh Nhân Vĩ trợn mắt đến muốn lòi ra ngoài.
“Cậu không biết à?” Anh ta đưa đầu nhếch mày: “Cậu quên mất khách hàng lớn của phòng các cậu chính là giám đốc Nghê của Vi Thiến, hôm nay cô ấy muốn đến đây xem bản thiết kế?”
“Sáng nay nhất định Tiểu Lê đang bận họp.”
“Thôi Dư Hinh, rốt cuộc cậu có đang đi làm không? Ngay cả phòng của cậu có chuyện gì cậu cũng không biết, tôi ở phòng khác đó…” Trịnh Nhân Vĩ than nhẹ.
“A…” Được Trịnh Nhân Vĩ nhắc nhở, Thôi Dư Hinh lập tức nhớ lại, ánh mắt mơ màng.
Lúc Trịnh Nhân Vĩ đi gọi phần bánh trứng thứ hai cho anh ta thì Thôi Dư Hinh mới xem kỹ lại điện thoại.
Chỉ là vừa bấm vào tin nhắn…
Thôi Dư Hinh lập tức tỉnh táo.
Trịnh Nhân Vĩ cầm đĩa quay trở lại thì chú ý đến: “Gì vậy?”
Nàng thở dài: “Tôi có người bạn thân sắp kết hôn, là bạn cấp ba.”
“Sớm vậy à, chẳng phải cậu mới hai mươi bốn tuổi thôi sao, bạn cậu cùng tuổi với cậu đúng không? Cô ấy nghĩ không thông sớm vậy sao.” Trịnh Nhân Vĩ vừa ngồi xuống vừa nói, cẩn thận rưới nước tương lên bánh trứng của anh ta.
Theo cá nhân anh ta, lượng nước tương rưới lên trên phải xem lượng bánh trứng, tính toán thật chuẩn xác, nhiều thêm chút thì mùi vị của bánh trứng sẽ khác đi.
Thôi Dư Hinh biết sở thích này của anh ta, cảm thấy không ổn lâu nay.
Nhưng lúc này nàng chẳng có thời gian để quan tâm đến anh ta, dù sao nàng cũng có chuyện phiền phức quan trọng hơn.
Nàng nói với Trịnh Nhân Vĩ: “Cậu thấy tôi có nên đi không?”
“Hôn lễ của bạn thân cậu mà không đi sao? Cậu không có tiền để phong bì à?” Trịnh Nhân Vĩ đang cẩn thận tính toán lượng nước tương miễn cưỡng trả lời: “Anh đây có thể cho cậu mượn, nhưng phải tính lãi.”
“Lần trước anh có để ý một loại nước hoa nam, mùi hương không tồi, cửa hàng đó anh cũng… ừm, hay là lần sau lúc cậu nhận lương, mua một chai nhỏ tặng cho tôi?”
Thôi Dư Hinh không chịu đựng được nữa, nàng dùng một tay mở chai nước tương của anh ta ra: “Hừ, cậu nghiêm túc nghe tôi nói không.”
Trịnh Nhân Vĩ thấy vậy hoang mang, anh ta đặt chai nước tương xuống.
“Anh đâu cấm cậu nói.”
Thôi Dư Hinh thở dài tiếp tục nói: “Cậu ấy biết tôi đã có người yêu, còn đặc biệt nói với tôi phải dẫn theo tham gia.”
Trịnh Nhân Vĩ nhếch mày: “Vậy rất tốt mà, cậu cứ dẫn theo Tiểu Lê đi chẳng phải là được rồi sao?”
“Cậu sợ cô ấy không đồng ý sao? Làm ơn đi, ngay cả người của toàn công ty nói cô ấy còn đồng ý.” Trịnh Nhân Vĩ ngẩng mặt.
“Không phải vậy…” Thôi Dư Hinh trầm mặt xuống: “Là vì bạn gái cũ của tôi là bạn học cấp ba, mà hình như bạn thân của tôi có mời bạn gái cũ của tôi…”
Thôi Dư Hinh ấn mở màn hình điện thoại, lẩm bẩm: “Hơn nữa tính cách bạn tôi rất khoáng đạt, nhìn vào chỗ ngồi được sắp xếp, thì chúng tôi còn được sắp xếp ngồi cùng bàn.”
“Đến lúc đó, có phải sẽ rất ngại không?”