Thôi Dư Hinh đi theo Lê Uẩn Gia vào phòng làm việc.
“Để chị dọn dẹp một chút.” Trên bàn Lê Uẩn Gia đầy ắp tài liệu từ cuộc họp vừa rồi, cô quay đầu lại mỉm cười nói với Thôi Dư Hinh: “Chị vốn không định ở lại công ty ăn cơm, không ngờ em sẽ đến.”
“Để em giúp chị.” Thôi Dư Hinh xung phong đi qua phụ một tay.
Thôi Dư Hinh cầm một tập tài liệu lên để dọn dẹp, nhưng nhìn tiêu đề của tài liệu rồi nhìn lên tủ tài liệu ngăn nắp của Lê Uẩn Gia…
“A.…”
Thôi Dư Hinh thở dài một hơi.
Nàng muốn giúp Lê Uẩn Gia dọn dẹp sao?
Sao nàng có thể quên mấy ngày trước vẫn là Lê Uẩn Gia giúp nàng dọn dẹp ngôi nhà giống như ổ heo của nàng chứ?
Lê Uẩn Gia, người đang cầm tài liệu, bật cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của nàng: “Dư Hinh, nơi này là văn phòng của chị, chị hiểu rõ hơn em về cách sắp xếp mọi thứ.”
Lê Uẩn Gia rõ ràng là đang cố gắng an ủi nàng, Thôi Dư Hinh nghĩ. Cái này không phải, nếu theo logic của Lê Uẩn Gia, vậy hai ngày trước cô giúp nàng dọn dẹp phòng gọn gàng như vậy, là chuyện gì chứ…
Thôi Dư Hinh thuận theo, ngoan ngoãn đưa tài liệu trong tay cho Lê Uẩn Gia.
Lê Uẩn Gia thấy được sự uể oải của nàng, cô vội chuyển đề tài: “Em lấy đồ ăn ra trước đi? Như vậy chúng ta tiện ăn hơn phải không?”
Lê Uẩn Gia thành công đánh lạc hướng Thôi Dư Hinh.
Thôi Dư Hinh rất giỏi mấy việc nhỏ này, trước đây nếu nàng và Trịnh Nhân Vĩ phải tăng ca, việc thường làm nhất là cùng nhau mua đồ ăn khuya rồi trở lại công ty ăn.
Mặc dù cuối cùng cả hai thường xuyên nhầm lẫn trọng điểm, quên rằng họ đang ở lại để làm thêm giờ, cuối cùng họ đã dành cả đêm để ăn tối và đấu võ mồm với nhau…
Đây là những gì nói với người ngoài.
Trong lúc này, không để nước canh làm bẩn mặt bàn của Lê Uẩn Gia, Thôi Dư Hinh tìm tờ giấy vụn không cần dùng.
Nàng tìm thấy tờ giấy vụn thùng carton bên cạnh bàn làm việc của Lê Uẩn Gia, ngồi xổm xuống và cố gắng lấy ra một vài mẩu giấy.
Một phong bì màu đỏ tươi rơi xuống từ khe hở giữa các tờ giấy.
Đó là một tấm thiệp mời đám cưới.
Thấy nó, Thôi Dư Hinh chớp mắt, sau đó nhớ ra rằng dường như nàng đã quên gì đó.
“A…” Nàng lẩm bẩm.
Không phải nàng có một người bạn thân sắp kết hôn sao?
– Cô ấy không chỉ bắt nàng dẫn theo đối tượng hẹn hò, người bạn thần kinh không ổn định kia của nàng, còn sắp xếp cho hai người ngồi cùng bàn với bạn gái cũ của nàng.
Thôi Dư Hinh bị hoảng sợ đến tỉnh cả người.
Nỗi sợ hãi lớn đến nỗi ngay cả khi nàng đã ăn xong bữa khuya từ lâu, vẫn không buồn ngủ chút nào.
Lê Uẩn Gia nhận thấy sự khác thường của nàng.
Cô hỏi: “Sao vậy? Đó là thiệp đám cưới của một người bạn cũ của chị.”
“Trước đám cưới…”
“Không, không thể, chị không thể đi!” Thôi Dư Hinh la lên.
Lê Uẩn Gia không rõ, nhíu mày: “Chị không thể đi…, chị không thể đi cái gì…”.
“Hả…” Nghe thấy cô hỏi, Thôi Dư Hinh lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Ý em là, không, không có gì…”.
Lê Uẩn Gia thấy thế, mặc dù hai người vừa chính thức yêu đương, nhưng đây không phải là ngày đầu tiên cô làm cấp trên của Thôi Dư Hinh, Thôi Dư Hinh thật sự rất khó giấu cô cái gì.
Cô thử đoán.
“Nghe nói mấy tuần nay có rất nhiều ngày tốt. Chắc hẳn sẽ có nhiều người chọn thời điểm này để tổ chức hôn lễ.” Lê Uẩn Gia nói bâng quơ: “Dư Hinh, sẽ không phải là em cũng có bạn bè…”
“Hả.” Thôi Dư Hinh biết không thể gạt được Lê Uẩn Gia, không giãy dụa thêm nữa, vì vậy nàng trả lời một cách yếu ớt: “Nhưng trưởng phòng, em muốn đi một mình.”
“… Hả? Tại sao??”
Lê Uẩn Gia nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói không có quá nhiều cảm xúc.
Cô vừa nói vừa trải mấy tờ giấy vụn mà Thôi Dư Hinh mới nhặt được, sau đó mở tất cả đồ ăn trong túi ra.
Phòng làm việc nhỏ lập tức tràn ngập mùi thơm, bình thường nếu Thôi Dư Hinh ngửi thấy mùi đồ ăn kia, chắc chắn bụng nàng sẽ rất đói, nhưng không hiểu sao bây giờ nhìn sơ qua Lê Uẩn Gia, nàng lại không thấy thèm ăn chút nào.
Chỉ vì nàng quá lo lắng.
Nàng sợ Lê Uẩn Gia hiểu lầm, hiểu lầm nàng không muốn dẫn cô đến đó.
Thôi Dư Hinh nhíu mày.
Nhưng nói tới nói lui, muốn nàng giải thích thì nàng nên giải thích với Lê Uẩn Gia như thế nào mới tốt.
Với, trên thực tế…
So với việc không để Lê Uẩn Gia đi, thật ra nàng càng muốn dẫn Lê Uẩn Gia đi hơn.
Thử nghĩ xem nàng sẽ hạnh phúc như thế nào khi có thể dẫn Lê Uẩn Gia đến hôn lễ của bạn nàng?
Thôi Dư Hinh lắc đầu, nàng phát hiện mình thực sự quá quan tâm đến Lê Uẩn Gia.
Nàng sợ mình quyết định sai.
“Dư Hinh?” Lê Uẩn Gia gọi nàng.
“Em.…”
Thôi Dư Hinh không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lê Uẩn Gia nghiêm túc nhìn nàng: “Em nói thật là được, chị muốn nghe em nói, mặc kệ là tốt hay xấu, miễn là nói ra sự thật.”
“Đừng lo rằng chị sẽ không vui.” Lê Uẩn Gia nghiêm túc nói:”Em thành thật nói với chị thì đó mới là điều quan trọng nhất với chị và với mối quan hệ của hai ta.”
Thôi Dư Hinh căng thẳng trong lòng.
Không cần biết nàng quyết định thế nào mới chính xác, nàng chỉ muốn nói sự thật với Lê Uẩn Gia.
Nàng nắm lấy tay Lê Uẩn Gia.
“Thật ra em rất muốn chị đi.”
Thôi Dư Hinh nhịn không được nói.
Nàng thốt ra: “Trưởng phòng, thật ra, em thực sự rất muốn chị đi…”