“Cô ấy thật sự nói như thế sao? Bạn gái của em cũng quá đáng yêu rồi.”
Đêm khuya tại quán bar, Nghê Nhã Vi uống cạn ly nước màu xanh lam như nước biển rồi nói.
Cô ấy liếc nhìn Lê Uẩn Gia nói: “Chỉ mời em đi với cô ấy tham gia đám cưới thôi, sao lại căng thẳng vậy, làm như em sẽ cầu hôn cô ấy không bằng.”
Lê Uẩn Gia thấy Nghê Nhã Vi lại uống thêm một ngụm, dáng vẻ xem rượu như bia mà uống, giống như không biết độ cồn trong đó bao nhiêu vậy, cô bật cười.
Nghĩ cũng biết Nghê Nhã Vi lại cãi nhau với bạn trai, đại khái đây cũng là nguyên nhân Nghê Nhã Vi hẹn cô đi uống rượu sau khi tan làm, nhưng Lê Uẩn Gia không nói toạc ra.
Lê Uẩn Gia nhập một ngụm Whiskey, nó thật đắng.
Tuy là vậy, nhưng Lê Uẩn Gia cũng không biết từ khi nào mình đã không hề thích những loại rượu lộng lẫy kia, chỉ thích uống rượu Whiskey vừa nồng vừa đắng.
Cẩn thận ngẫm lại…
Có lẽ sự chuyển biến này bắt đầu khi cô bắt đầu đi làm, làm công việc đầu tiên, bị cấp trên mình tin tưởng nhất cướp tất cả thành quả công việc.
Điều đó khiến cô rất thất vọng về nhân tính, cảm thấy cuộc sống không dễ dàng, cho nên cô không hề thích ngọt, không hề uống loại rượu hòa với rất nhiều nước trái cây, trở nên chỉ thích uống rượu nguyên bản không có vị ngọt, ví dụ như Whiskey có vị đắng không thôi.
Cũng may cô không thích uống rượu, uống ít là được.
“Lúc trước chị không tin hai người đang hẹn hò, hiện tại nhìn lại, hình như thật sự có chuyện này.”
Nghê Nhã Vi mở miệng cắt ngang suy nghĩ của Lê Uẩn Gia.
“Chỉ là, em muốn cô ấy nói sự thật, vậy tại sao em không nói sự thật cho cô ấy?” Nghê Nhã Vi nhướng mày, thần sắc hoang mang: “Sao không nói cho cô ấy, thiệp cưới mà cô ấy nhìn thấy, rõ ràng là của Tống Minh Lý…”
“Ưm…”
Lê Uẩn Gia uống một ngụm rượu, Whiskey cay đắng thoáng làm vị giác của cô trở nên tê liệt.
Nghê Nhã Vi khinh thường nói: “Anh ta rất biết cách cứu vãn rắc rối, sau khi chia tay với em là lập tức kết hôn với người phụ nữ khác, như vậy nơi tổ chức hôn lễ cũng không cần thuê lại, đương nhiên cả bánh cưới, bí mật hôn nhân cũng vậy…”
Nghê Nhã Vi thấy Lê Uẩn Gia vẫn im lặng không đáp, thở dài.
Cô ấy bắt đầu truy hỏi Lê Uẩn Gia: “Em vẫn chưa nói? Tại sao không nói thật với cô ấy? Không tìm Tống Minh Lý để xả giận, để cô ấy an ủi em sao?
“Nếu cô ấy dám theo đuổi em trong trạng thái này, chắc là đã sẵn sàng giúp em thoát khỏi khỏi tình trạng đau khổ rồi…” Giọng nói của Nghê Nhã Vi nghiêm túc, không hề có ý nói giỡn.
“Đàn chị.” Lê Uẩn Gia uống một ngụm Whiskey, thở dài: “Em là cấp trên của Dư Hinh…”
“Trước khi hẹn hò là vậy, sau khi hẹn hò cũng là vậy.” Lê Uẩn Gia đặt ly xuống bình tĩnh nói.
“Hửm? Cho nên?” Nghê Nhã Vi nhướng mày.
Nghê Nhã Vi không thể tin được: “Lê Uẩn Gia, em không định nói với chị, sau khi hẹn hò với cô gái nhỏ kia, em muốn tự mình gánh vác tất cả chứ?”
“Vậy em hẹn hò với cô ấy làm gì? Từ cấp trên trở thành vú em sao?” Cô ấy cảm thấy vớ vẩn.
“Đàn chị.” Lê Uẩn Gia nhíu mày, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Dư Hinh rất ngây thơ, không cần biết chuyện này, em nghĩ để em ấy…”
Nghê Nhã Vi giơ tay ngăn lại không cho cô nói nữa: “Đừng, em đừng nói nữa, nếu em nói nữa, thì cho dù bạn trai của chị khiến người ta ghét bỏ thế nào, Tống Minh Lý kia đáng giận bao nhiêu, chỉ nghe em nói như vậy là chị đã cao huyết áp rồi.”
Lê Uẩn Gia thở dài.
“Mọi chuyện đều sẽ qua …” Cô bình tĩnh nói.
Nghê Nhã Vi nhíu mày: “Nghe chị khuyên một câu, đừng xem người bạn nhỏ như trẻ con.”
Nghê Nhã Vi nói thấm thía: “Em cũng nhỏ tuổi hơn chị, lúc trước khi làm cùng với chị, em rất hy vọng chị xem em là em gái nhỏ sao?”
Cô ấy nhắc nhở Lê Uẩn Gia: “Huống chi là đang hẹn hò chứ?”
“Vâng.” Lê Uẩn Gia bình tĩnh đáp, âm thanh không bị lạc đi, điện thoại của cô lại vang lên.
Là Thôi Dư Hinh gọi tới.
Thấy biểu hiện kia, Lê Uẩn Gia nhấp môi.
Nghê Nhã Vi liếc cuộc gọi kia một cái: “… Cô ấy tới đón em sao?”
“Chắc là vậy.” Lê Uẩn Gia trả lời, nhận cuộc gọi nói hai câu.
Thôi Dư Hinh đã đến dưới lầu.
Trong lòng Lê Uẩn Gia không khỏi có chút cảm động, hôm nay cô và Thôi Dư Hinh nói chuyện, nói đến đêm nay sẽ đi uống rượu với Nghê Nhã Vi, nàng đã kiên trì tới đón.
Còn nói gì mà chờ bên cạnh, bởi vì nàng không uống rượu, nên sẽ tỉnh táo ở bên, còn có thể canh chuẩn thời gian lái xe đón Lê Uẩn Gia về.
Thôi Dư Hinh biết lái xe, quen biết lâu như vậy rồi, nhưng lúc này Lê Uẩn Gia mới biết được.
– Tuy nói là nàng còn nhỏ, nhưng có đôi khi, cô lại cảm thấy có thể ỷ lại vào nàng.
Lê Uẩn Gia cười nhẹ, cảm thấy tâm tình của mình đối với Thôi Dư Hinh có chút mâu thuẫn.
Vừa nghe Thôi Dư Hinh tới, Nghê Nhã Vi cũng không muốn uống nữa, để Lê Uẩn Gia trở về với Thôi Dư Hinh.
Nói đúng ra là cô ấy không muốn làm bóng đèn giữa hai người.
Lê Uẩn Gia nói không lại cô ấy, cũng kết thúc.
Một lát sau, cô nhìn thấy Thôi Dư Hinh đang đứng ở cửa cầu thang, không nhịn được nhìn đông nhìn tây.
“Đang nhìn cái gì?” Lê Uẩn Gia đi xuống cầu thang xoa tóc của nàng.
“Em chưa từng tới đây, nơi này hình như đều là quán bar, rất yên tĩnh.” Thôi Dư Hinh cười ngọt ngào, yên lặng nhìn đường phố, thè lưỡi: “Mấy người Trịnh Nhân vĩ lại thích đi vũ trường, rất ồn.”
Lê Uẩn Gia bật cười, cô không nói cho Thôi Dư Hinh biết, nếu cô đi vũ trường, thì người ra vào sẽ phức tạp hơn, vậy thì dù thế nào cô cũng không để nàng tới đón.
Cô nghĩ, cũng nhớ lại lời Nghê Nhã Vi nói với mình.
Cô thật sự không nhịn được xem nàng như trẻ con, mặc dù rõ ràng hai người đang hẹn hò.
– Như vậy không đúng sao?
“Em lái xe cho.” Khi đến bãi đỗ xe, Thôi Dư Hinh đột nhiên sờ túi của cô: “Trưởng phòng, chìa khóa xe.”
“Em thật sự muốn…” Lê Uẩn Gia thở phào, lúc này mới chú ý tới bản thân lại sắp nói bậy.
Thôi Dư Hinh nhỏ hơn cô mười tuổi, nhưng thật ra cũng đã hai mươi bốn tuổi, cô đang làm cái gì, xem nàng là trẻ con sao?
“Ừ.”
Lê Uẩn Gia mở túi ra, cầm chìa khóa xe đưa cho Thôi Dư Hinh, Thôi Dư Hinh lại trở tay đưa một vật vào lòng bàn tay cô.
Trong tay Lê Uẩn Gia có thêm một viên kẹo.
“Là bạc hà, uống rượu xong là phải ăn cái này.”
Thôi Dư Hinh cười ngọt ngào.
Lê Uẩn Gia bật cười, bóc kẹo ra ăn.
Cả miệng đều là vị bạc hà.
Cảm giác lành lạnh kèm theo mùi rượu trong miệng mang đến sự thoải mái sảng khoái, trước kia Lê Uẩn Gia chưa từng thử qua.
Thôi Dư Hinh cũng ăn một viên, vừa ăn vừa cắm chìa khóa xe, chuẩn bị lái xe.
Ngay khoảnh khắc này, bên hông Thôi Dư Hinh trở nên ấm áp.
Không biết từ khi nào Lê Uẩn Gia đã đến gần, ôm lấy nàng từ phía sau.
Đầu cô dựa vào vai của nàng, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít thở.
Thôi Dư Hinh thở sâu, kiềm chế trái tim đập loạn.
Nàng ngoái đầu nhìn lại, nhẹ nhàng hôn lên má Lê Uẩn Gia.
“Trưởng phòng, sau này chị uống rượu có thể nói với em.” Thôi Dư Hinh dịu dàng nói với Lê Uẩn Gia: “Em không biết uống rượu, nhưng em biết lái xe.”
“Ngay cả Trịnh Nhân Vĩ cũng có thể làm chứng, anh ta nói em có thể kiêm chức lái Uber.” Nàng nghiêm túc.
Lê Uẩn Gia bị nàng chọc cười, nhướng mày: “Hửm… Là thật sao?”
“Thật.” Thôi Dư Hinh dán vào lỗ tai của cô nói: “Thật, thật, thật…”
Bóng đêm yên tĩnh, trong bãi đỗ xe to như vậy chỉ còn lại hai người, ngay cả Lê Uẩn Gia cũng không chú ý tới, cô bị Thôi Dư Hinh chọc cho cười tươi thế nào.
Thật ra, cô có thể dựa vào Thôi Dư Hinh…
Lê Uẩn Gia tự nói với mình.