Kỹ thuật lái xe của Thôi Dư Hinh quả thật rất tốt.
Thành thật mà nói, lúc Lê Uẩn Gia bắt đầu lên xe, cô có hơi căng thẳng.
Nhưng căng thẳng lại lập tức được buông lỏng dưới động tác lái xe thành thạo của Thôi Dư Hinh.
Cô nhẹ nhàng thở phào, rất nhỏ nhẹ.
Nhưng tai của Thôi Dư Hinh lại rất thính.
“Trưởng phòng…” Thôi Dư Hinh giận đùng đùng hét lên với cô, không cam tâm: “Đã bảo là tin em rồi mà?”
“Hả?” Lê Uẩn Gia miễn cưỡng đáp lại: “Ừm, chị tin em.”
“Rõ ràng chị không tin…” Thôi Dư Hinh lẩm bẩm.
Lê Uẩn Gia có chút đau đầu, cô luôn không biết làm gì với người cố chấp như Thôi Dư Hinh.
Nên nói, đối tượng mà trước đây Lê Uẩn Gia yêu đương luôn lớn tuổi hơn cô, thậm chí nếu không chín chắn thành thục trước mặt cô thì cũng sẽ giả vờ.
Sẽ không thể hiện cảm xúc một cách thẳng thắn như Thôi Dư Hinh.
Nhưng…
Trước đây, Lê Uẩn Gia luôn quen với việc đối phương trưởng thành và chín chắn, quen với việc hai người ngồi trên xe nói những đề tài rất nghiêm túc, ví dụ như công việc, các vấn đề xã hội, những thay đổi trong cuộc sống gần đây, kế hoạch phát triển trong tương lai…
Nói chuyện qua lại, ngày thường đơn giản lại như những dòng chữ văn chương chạm khắc trong đầu, mỗi một câu nói đều như được trang trí, không thể tìm được chút thoải mái, chút tự nhiên.
Sự thật lòng đều được đóng gói trong lời nói. Lúc vui vẻ, lúc buồn cũng vậy…
Có vẻ như lúc nào cũng phải làm thế. Đó là lý do mà không ai có thể hiểu tại sao trưởng thành lại trở nên như vậy.
Nhớ lại những điều này, cũng nhắc lại những ngày tháng mà Lê Uẩn Gia quen Tống Minh Lý…
Những nỗi buồn, đắn đo…
Đôi mắt của Lê Uẩn Gia hơi ẩm, cô chớp chớp mắt, nhưng hơi ẩm vẫn còn đó.
Vết thương của cô chưa lành, lúc nhạy cảm có thể dễ dàng nhớ lại quá khứ.
“Trưởng phòng?” Tay của Thôi Dư Hinh đưa qua.
Lê Uẩn Gia ngây ra.
“Em không cố ý tức giận, hình như em quá để tâm đến cách nghĩ của chị.” Thôi Dư Hinh lẩm bẩm.
Xe chạy không ngừng đẩy những cảnh đêm ngoài cửa sổ về phía sau, muốn nhìn rõ gì đó, thì cảnh đêm lại bị đẩy về phía sau rất nhanh.
“Không phải vấn đề của em.” Lê Uẩn Gia hít sâu: “Là bản thân chị… ừm.”
Thôi Dư Hinh chần chừ một lúc: “A.”
“Có phải chị lại nghĩ đến, người đó, giám đốc Tống…”
Lê Uẩn Gia im lặng.
“Đó không phải lỗi của chị.” Vừa nhắc đến Tống Minh Lý, Thôi Dư Hinh có chút giận: “Là anh ta ngoại tình, sao anh ta có thể ngoại tình chứ, ghét nhất là đàn ông tồi ngoại tình…”
Lê Uẩn Gia đỡ trán, nhẹ nhàng nói: “Chị không biết… nếu dùng việc anh ấy ngoại tình để giải quyết cuộc tình này, có lẽ chị sẽ dễ chịu hơn một chút…”
Lê Uẩn Gia bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng… hình như chị, không thể nào chỉ nghĩ như vậy…”
“Trưởng phòng…” Thôi Dư Hinh lẩm bẩm.
Nghe đến đây, Thôi Dư Hinh rất hận bản thân đang lái xe, nàng chỉ muốn dừng xe lại, ôm lấy Lê Uẩn Gia.
Thôi Dư Hinh không quan tâm đến tình cũ của Lê Uẩn Gia là Tống Minh Lý, nàng chỉ mong Lê Uẩn Gia đừng buồn nữa.
Mặc dù vậy nhưng nàng bất lực.
Nghĩ đến, tay của Thôi Dư Hinh đưa vào dò ngăn của xe.
“Sao vậy?” Lê Uẩn Gia bối rối.
Thôi Dư Hinh không đáp lại, qua một lúc sau, nàng đưa một đồ vật vào trong tay của Lê Uẩn Gia.
Lê Uẩn Gia nhìn xuống, phát hiện là một lon cacao nóng, Ovaltine thường được bán ở máy bán nước tự động ở trung tâm thương mại.
Ovaltine hơi lạnh rồi, không còn nóng hổi như lúc vừa mới lấy ra nữa.
“Chúng ta uống cùng chứ?” Thôi Dư Hinh nghiêm túc nói.
Lê Uẩn Gia biết Thôi Dư Hinh muốn dời sự chú ý của cô, mặc dù thủ đoạn rất vụng về.
Nhưng Lê Uẩn Gia đã cười.
Là chuyện tốt đúng không. Biết bản thân có thể tin tưởng cô gái bên cạnh… là chuyện tốt đúng không?
Khóe miệng Lê Uẩn Gia bật cười nhẹ nhàng, cô bật nắp, lập tức uống một ngụm: “Ngọt quá.”
“Trưởng phòng, chị không thích uống ngọt.” Thôi Dư Hinh nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô: “Nhưng uống ngọt sẽ khiến tâm trạng vui vẻ hơn, mỗi lần em tăng ca đều ăn một đống đồ ngọt, tâm trạng sẽ trở nên siêu tốt.”
Lê Uẩn Gia bật cười.
Lúc này cô mới hiểu, tại sao tài liệu mà Thôi Dư Hinh tăng ca nộp lên luôn có dấu vết của sô cô la.
“Đến nơi rồi.” Theo dẫn đường.
Thôi Dư Hinh chậm rãi dừng xe lại, nhìn về phía trước, rồi nhìn xung quanh.
Lê Uẩn Gia nhanh chóng phát hiện Thôi Dư Hinh đang tìm nơi đỗ xe, cô mở miệng: “Dư Hinh, đi qua chiếc ô tô phía trước, đi về phía trước một chút thì sẽ thấy nơi đỗ xe.”
“Được.” Thôi Dư Hinh ngoan ngoãn gật đầu.
Thôi Dư Hinh thuận thế lái về phía trước, chỉ là lúc đó nàng phát hiện…
Đợi đã.
Có khi nào Lê Uẩn Gia…
“Muộn rồi, em muốn trở về thế nào?” Lê Uẩn Gia hỏi.
Cô nói rất tự nhiên, nhưng hình như cô không nhận ra chủ đề mà cô nói khiến Thôi Dư Hinh hoảng sợ cỡ nào.
Lê Uẩn Gia nói tiếp: “Chị không yên tâm khi một mình em đón xe trở về…”
“Ừm, hay là đêm nay em ngủ nhà chị?”
… Quả nhiên cô đã nói.
Mặt Thôi Dư Hinh nóng bừng, suýt chút nữa thì quên mất nàng đang đi tìm nơi đỗ xe.