Đây là lần đầu tiên Thôi Dư Hinh tới nhà Lê Uẩn Gia.
Thật ra cũng không có gì ngạc nhiên, có bao nhiêu người có cơ hội tới nhà riêng của sếp cơ chứ?
– Hơn nữa, lại vô cùng hứng khởi mà tới.
Thôi Dư Hinh vui vẻ ngó đông ngó tây trong phòng khách nhà Lê Uẩn Gia, bước chân nhẹ nhàng như muốn bay lên.
Một phòng khách, một phòng ngủ và một phòng tắm, bài trí trong nhà của Lê Uẩn Gia là bài trí căn hộ của một người sống tiêu chuẩn của thành phố Đài Bắc.
Mặc dù chỉ có vài chục mét vuông thì nó vẫn lớn hơn nhiều so với căn phòng nhỏ của Thôi Dư Hinh.
“Trưởng phòng, nhà của chị to quá…” Thôi Dư Hinh ngồi xuống ghế sô pha, không nhịn được cảm thán.
“Không giống nhà em chút nào, khắp nơi đều là vách tường, rất giống một cái lồng chim.” Nàng buồn bực lẩm bẩm.
Bộ dáng buồn bực của nàng thật sự rất dễ thương, Lê Uẩn Gia nhìn thấy không nhịn được bật cười.
Nhưng thấy dáng vẻ này của Thôi Dư Hinh, không hiểu sao Lê Uẩn Gia lại nhớ tới lúc cô mới mua căn hộ này, dáng vẻ Tống Minh Lý ngồi trên ghế sô pha…
Giống nhau, đều là lần đầu tới nhà cô.
Không giống với bộ dáng nhảy nhót của Thôi Dư Hinh, Tống Minh Lý cao lớn rắn rỏi luôn ngồi thẳng lưng.
“Uẩn Gia, sao em không thuê nhà?” Đôi chân dài hơi mở ra, anh ta ngước mắt nhìn cô, đáy mắt sâu thẳm khiến cô không nhìn rõ được tâm tư của anh ta.
Lê Uẩn Gia sửng sốt một lúc, nhất thời không trả lời được ngay.
Trên gương mặt đẹp trai hiện lên ý cười: “Anh đã từng nói muốn kết hôn với em, đó là sự thật.” Giọng nói của anh ta rất chân thành: “Anh sẽ không bao giờ gặp được người phụ nữ nào tốt hơn em.” Anh ta nâng mặt của cô lên.
Tí tách, tí tách.
“Trưởng phòng?” Là âm thanh của Thôi Dư Hinh.
Chân Lê Uẩn Gia ẩm ướt, lúc này cô mới phát hiện rằng nước đã tràn ra rồi.
“A…”
Cô hoảng hốt đặt bình nước xuống.
Thôi Dư Hinh nhanh tay lấy giẻ trên bàn rồi giúp cô lau những vết nước, bao gồm cả ở trên chân của cô nữa.
“Dư Hinh, không cần…” Lê Uẩn Gia cố gắng ngăn cản nàng: “Để chị tự làm.”
Thôi Dư Hinh nhỏ giọng nói: “Trưởng phòng, dép của chị vẫn còn hơi ướt, giờ không lau khô luôn được, để em lấy một đôi khác cho chị.”
Thôi Dư Hinh định đi ra cửa thì bị Lê Uẩn Gia giữ lại.
“Dư Hinh, em…” Lê Uẩn Gia nhắm mắt lại, trái tim cô bị đau đớn ăn mòn, khắp nơi đều là vết thương.
Quá đau đớn, cô tự hỏi liệu một ngày nào đó chúng sẽ lành lại hay không.
“Tại sao em lại đồng ý hẹn hò với chị của bây giờ…” Giọng nói của Lê Uẩn Gia trở nên mơ hồ, tiếng nghẹn ngào chiếm trọn giọng nói vốn dịu dàng của cô.
Thôi Dư Hinh không quay đầu lại.
Nàng nhìn trần nhà được trang trí tao nhã, phía trên được gắn vô số đèn led khiến trần nhà vốn bình thường trở nên lấp lánh, không giống đèn huỳnh quang ở nhà Thôi Dư Hinh chút nào.
Điều đó khiến Thôi Dư Hinh không tốn nhiều sức lực để biết nàng và Lê Uẩn Gia căn bản là người của hai thế giới khác nhau.
– Biết, nhưng nàng không muốn lùi bước.
Thôi Dư Hinh nhẹ nhàng nói: “… Trưởng phòng, em thích chị.”
Giọng nói của nàng ngày càng nhẹ nhàng: “Không cần biết chị thích ai, em vẫn thích chị.”
“Thế nên…”
Nàng không thể nào nói tiếp.
Nói tiếp, nàng sẽ khóc với Lê Uẩn Gia mất.
Tâm tư Lê Uẩn Gia cũng rất phức tạp.
Dường như cứ vậy, cô càng thích Thôi Dư Hinh bao nhiêu thì lại càng căm ghét bản thân bấy nhiêu.
Càng ngày cô càng chán ghét bản thân…
Một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt, Lê Uẩn Gia vội vàng lau đi.
“Muộn lắm rồi.” Lê Uẩn Gia che mặt, ép mình bình tĩnh lại.
“Đi tắm rửa rồi chúng ta ngủ thôi?”
“Được…” Không phải Thôi Dư Hinh không nhìn thấy giọt nước mắt của Lê Uẩn Gia, mà là nàng không biết làm thế nào cả.
Bọn họ hơn kém nhau mười tuổi.
Cuối cùng thì Thôi Dư Hinh cũng nhận ra điều này.
—
Làm sao để an ủi một người lớn hơn mình mười tuổi?
Thôi Dư Hinh tắm rửa xong thì nằm trên giường, say sưa nghĩ ngợi.
Thôi Dư Hinh mở ứng dụng nhắn tin, tin nhắn của Trịnh Nhân Vĩ vẫn luôn đứng đầu trong cột tin nhắn của nàng.
Ảnh chụp của anh ta ở vị trí cột là ánh mắt tà ác, không có ý tốt cười với nàng.
Như thể đang cười nhạo sự ngu ngốc của nàng vậy. Thôi Dư Hinh nhìn nụ cười đó, rất khó vui vẻ.
“Ai muốn gọi cho cậu chứ.” Thôi Dư Hinh tức tối la hét, nàng mắng Trịnh Nhân Vĩ ở trong ứng dụng nhắn tin: “Tôi nói cho cậu biết, tôi không vô dụng như cậu nghĩ đâu.”
Mắng thì thôi đi, nàng còn hừ lạnh một tiếng.
– Trịnh Nhân Vĩ thật sự vô tội, anh ta nói những lời kia lúc nào chứ?
Thôi Dư Hinh không quan tâm, nàng ném điện thoại đi rồi xoa má, cố gắng giúp mình tỉnh táo một chút.
Nhưng nàng không xoa còn không sao, vừa xoa một cái…
Đắm chìm trong mùi sữa.
Không suy nghĩ nhiều, Thôi Dư Hinh không nhịn được lật lòng bàn tay và mu bàn tay lên ngửi mấy lần.
Sau khi ngửi mu bàn tay, đã làm thì làm cho trót, nàng ngửi cả mùi trên đồ ngủ, mu bàn tay, khắp nơi trên cơ thể nàng đều ngửi một lượt…
Đúng vậy, là thật, nàng và Lê Uẩn Gia sử dụng cùng một loại sữa tắm.
Bây giờ toàn thân nàng được bao phủ bởi mùi hương của Lê Uẩn Gia, mùi hương yêu thích nhất của nàng…
Nghĩ tới là thấy vui vẻ, Thôi Dư Hinh không nhịn được nở nụ cười.
Cười khúc khích một cách ngớ ngẩn.
Thôi Dư Hinh nhanh chóng vỗ mặt mình rồi cau mày: “Thôi Dư Hinh, mày phấn chấn một chút.”
“Vừa rồi chị ấy buồn như vậy, mày đã không nghĩ ra cách an ủi chị ấy thì thôi đi…” Thôi Dư Hinh nghiêm túc khinh bỉ bản thân.
“Là bạn gái của chị ấy, bây giờ mày đang làm gì vậy, mày lại đang ngửi mùi sữa tắm của người ta?”
Thôi Dư Hinh suy sụp lẩm bẩm, chưa nói đến Trịnh Nhân Vĩ coi thường nàng, ngay cả nàng cũng coi thường mình.
Lúc này Lê Uẩn Gia bước vào.
“A.”
Thôi Dư Hinh không còn mặt mũi nhìn cô, nàng nhanh chóng trốn vào trong chăn.
Nàng xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ.
“Dư Hinh, sao vậy?’ Lê Uẩn Gia thắc mắc, cô khẽ vén chăn bông lên, tìm thấy Thôi Dư Hinh.
Cô nhìn mái tóc ẩm ướt của Thôi Dư Hinh rồi xoa xoa: “… Em không sấy tóc sẽ bị cảm đó?”
Trong lúc nói chuyện, đầu ngón tay của cô lướt qua tai của Thôi Dư Hinh.
Rất ấm áp…