Trưởng phòng Lê, tên thật là Lê Uẩn Gia, ba mươi tư tuổi, cung Bạch Dương nhóm máu A, tốt nghiệp Học Viện Thiết kế Thương Mại Úc, màu sắc yêu thích là màu hoa violet, nhóm nhạc yêu thích là Mayday, thích ăn bánh mì, đặc biệt là bánh mì bơ tỏi…
Dựa vào tình yêu của nàng với Lê Uẩn Gia trong nhiều năm, Thôi Dư Hinh gần như nhớ rõ những chuyện vặt vãnh có liên quan đến Lê Uẩn Gia.
Nàng đã định giấu nó mãi, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn ngày hôm qua.
Thẳng thắn được khoan hồng, Thôi Dư Hinh đang ở trong siêu thị, cuối cùng đã thú nhận với Trịnh Nhân Vĩ những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
“… Tôi đã tỏ tình với trưởng phòng Lê.”
Trịnh Nhân Vĩ sửa sang lại mái tóc lại rất bình tĩnh: “À, rốt cuộc cậu cũng tỏ tình với trưởng phòng Lê…”
Lặp lại lời nói của Thôi Dư Hinh, miệng lẩm bẩm, nói đến đây anh ta mới suy nghĩ, Trịnh Nhân Vĩ trừng to mắt.
“Mẹ kiếp, hôm nay là ngày Cá tháng Tư sao? Hoặc là ngày tận thế đang đến, cậu cuối cùng đã không thể nhịn được? Cậu lấy dũng khí đâu ra để tỏ tình?”
Nói xong, Trịnh Nhân Vĩ nhìn Thôi Dư Hinh với vẻ mặt xám xịt, như thể bị ai đó đè một cục nước đá vào mặt, cả sự không thích hợp vừa rồi của nàng trong văn phòng, cùng với việc nàng không đi uống rượu… Với những ký ức hỗn loạn này, Trịnh Nhân Vĩ bỗng hiểu rõ…
“Không phải chứ? Hôm qua cậu không phải chỉ làm bản thân xấu hổ sao?” Trịnh Nhân Vĩ rốt cuộc cũng nghĩ thông, anh ta hoảng sợ nắm tay Thôi Dư Hinh, la hét: “Không phải là ngày hôm qua cậu uống say, rồi xem Tiểu Lê trở thành tôi, không đúng, là giống như trước kia xem tôi như Tiểu Lê, sau đó nói tôi yêu em, tôi yêu em, đúng không?”
Thôi Dư Hinh không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ có vẻ mặt ngây ngốc, như thể linh hồn của nàng đã rời đi để đi mua sắm trong siêu thị.
“Nếu sớm biết, sớm biết thì tôi đã không uống rượu hôm qua…” Thôi Dư Hinh lẩm bẩm, lời còn chưa dứt mà cả người chợt bừng tỉnh, nàng gục xuống vùi mặt vào hai tay. Có trời mới biết nàng ao ước được vùi mặt vào đó mãi mãi, giọng nói nàng nghẹn ngào trong lòng bàn tay: “Tôi không cố ý mà, khó khăn lắm tôi mới có cơ hội ở chung với cô ấy, mặc dù chỉ là đi gặp khách hàng cùng nhau, nhưng tôi… nhưng tôi…”
Nói xong, Thôi Dư Hinh nhớ lại mình đã mất kiểm soát như thế nào vào đêm qua, nàng đã bị cảm giác xấu hổ giống như dòng nước đất ập tới chôn vùi đến mức không thể nói được câu nào nữa.
“Tôi chỉ muốn thể hiện tốt hơn một chút trước mặt cô ấy.” Đó là tất cả những gì nàng có thể nói ra.
Sau đó đổi lấy một cái cú đánh đầu từ Trịnh Nhân Vĩ.
Đánh đòn cảnh cáo.
“Đồ ngốc.” Trịnh Nhân Vĩ trừng mắt nhìn nàng: “Khách hàng ở quầy hàng hôm qua cậu đến đều uống rất giỏi, cậu không biết sao? Bọn họ không phải còn nói đùa rằng tự gọi là đoàn đội bình rượu sao?”
“Tôi…” Thôi Dư Hinh khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên lại cúi xuống.
Đúng vậy, đoàn đội bình rượu, nàng nhớ tới tối hôm qua khi đoàn khách vừa bước vào KTV đã dự định trong lòng sẽ chè chén say sưa một đêm, Thôi Dư Hinh sao lại không biết chứ.
Biết thì biết, nhưng đêm qua nàng cũng không rõ tại sao khi nàng vừa nhìn thấy mặt trưởng phòng Lê, nhìn thấy vẻ mặt cô mỉm cười dịu dàng với mình, lập tức không tự chủ được mà cầm lấy ly rượu do khách đưa tới, uống cạn một hơi?
Thôi Dư Hinh nghĩ đến một bài hát nàng rất thích, Ngốc Nghếch do Lâm Hằng Gia hát.
“Tôi không cần, cũng không quan trọng, làm một kẻ ngốc tốt cỡ nào…”
Thật tốt khi trở thành một kẻ ngốc, nhưng điều kiện tiên quyết là, tốt nhất là sau khi ngốc không thức dậy nữa…
“Trưởng phòng Lê không ngăn cản cậu sao? Cô ấy không phải là kiểu người để mặc cho cấp dưới uống rượu.” Trịnh Nhân Vĩ cau mày khi nhận thấy có điều gì đó không ổn.
“Không phải, là cô ấy không rảnh ngăn cản.”
Thôi Dư Hinh nhớ tới một nguyên nhân khác khiến nàng điên cuồng uống rượu, là bởi vì trưởng phòng Lê nhận được một cuộc điện thoại, mà nàng trơ mắt nhìn khuôn mặt luôn dịu dàng của trưởng phòng Lê đổi sắc sau khi nhận được cuộc gọi.
Người gọi tới là chồng chưa cưới của trưởng phòng Lê, không, đính chính, là chồng chưa cưới cũ.
Vừa tức vừa đau lòng, Thôi Dư Hinh uống rượu càng hăng.
Sau đó, say thành một Thôi Dư Hinh không ngừng ôm trưởng phòng Lê rồi tỏ tình suốt đêm qua.
Chuyện xảy ra tiếp theo khiến Thôi Dư Hinh xấu hổ đến mức không thể nghĩ thêm được nữa, điều này khiến nàng chỉ đơn giản gạt ly cà phê nóng trước mặt ra, cầm lấy ly cà phê đá của Trịnh Nhân Vĩ và bắt đầu tu.
Nàng phải dội cái lạnh băng giá để đổi lấy một chút tỉnh táo, nếu không mạnh tay uống, những kí ức về đêm qua sẽ lần lượt ập đến, tràn vào như nước biển…
Tràn vào, tối hôm qua nàng dựa vào nhiệt độ trưởng phòng Lê, còn có dáng vẻ trưởng phòng Lê dịu dàng đỡ nàng nằm xuống sô pha…
Xông vào, nàng nâng mặt trưởng phòng Lê lên, mất khống chế nói với trưởng phòng Lê, tôi thật sự rất thích cô, không phải cố ý, nhưng tôi thật sự thích cô…
– Nàng hy vọng đây chỉ là giấc mơ.
Thôi Dư Hinh nghĩ đến mà sụp đổ.
“Được rồi.” Trịnh Nhân Vĩ chống cằm, bất đắc dĩ cười: “Tiểu Lê sẽ không coi là thật chứ? Cô ấy là một cô gái kỳ lạ, hơn nữa nhìn cậu say quắc cần câu, cô ấy chắc sẽ dùng lý do này thuyết phục mình không phải là nghiêm túc, những cô gái kỳ lạ không phải đều như vậy sao? Nếu không, làm thế nào chúng ta có thể làm việc cùng nhau trong tương lai?”
“… Cho nên cô ấy vừa mới gọi cậu vào văn phòng, là muốn xác nhận cậu đã tỉnh rượu?”
Trịnh Nhân Vĩ đoạt lại cà phê trong tay Thôi Dư Hinh, lại hỏi.
Cà phê trong tay bị cướp đi, Thôi Dư Hinh không nói gì, nàng ngây ngốc nhìn ly cà phê nóng trước mặt.
Khói nóng, giống như một giấc mơ…
Thôi Dư Hinh vuốt ve môi mình, giống như hồi ức, lại giống như là ảo tưởng ập đến trong tâm trí nàng.
Thật sao?
Nàng chần chờ một chút, chậm rãi lên tiếng: “… Cô ấy nói rằng nếu tôi nghiêm túc, chúng tôi có thể nghĩ về việc ở bên nhau.”
Trịnh Nhân Vĩ cười, uống một ngụm cà phê: “Tiểu Lê thật sự là người tốt, cấp dưới uống thành bùn nhão rồi tỏ tình loạn còn có thể mang về nhà chăm sóc, ngày hôm sau còn nhớ rõ hỏi cô ấy tỉnh rượu chưa…”
“Chờ một chút… Thôi Dư Hinh, tôi có nghe lầm không? Cậu vừa mới nói với tôi cái gì?”
Nói xong, anh ta trợn mắt há mồm vì lúc này mới nghe rõ lời của Thôi Dư Hinh.
Như không vừa lòng vớí việc trợn mắt há mồm, Trịnh Nhân Vĩ đứng dậy, không ngừng lắc đầu: “Tôi đi mua cho cậu một chai giải rượu, cậu nói quá rồi, chắc chắn là cậu chưa tỉnh rượu?”
Trịnh Nhân Vĩ nói vậy rồi vội vàng bước đi, Thôi Dư Hinh ngay cả ngăn cũng không kịp.
Nàng đành sũng sờ sờ nhìn bóng lưng Trịnh Nhân Vĩ đi tới quầy.
Trịnh Nhân Vĩ không tin… Đúng, thật nực cười, tại sao nàng lại tin tưởng điều đó chứ? Thôi Dư Hinh thất thần, cầm lấy cà phê đá của Trịnh Nhân Vĩ và uống tiếp.
Có lẽ là nàng vẫn chưa tỉnh rượu rồi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, lúc này nàng không thể xóa bỏ ký ức khi vừa bước vào phòng làm việc của trưởng phòng Lê.
“Dư Hinh, đêm qua cô nói thích tôi, ừm… Cô nghiêm túc sao?”
Giọng của Lê Uẩn Gia.
Thôi Dư Hinh đang uống cà phê đá, lại nhớ tới.