Nghiêm túc, đương nhiên là nghiêm túc.
Nửa tiếng trước, Thôi Dư Hinh nhìn gương mặt dịu dàng của trưởng phòng Lê, trong đầu tràn đầy những lời nói đó, nhưng lại không thốt ra được chữ nào.
Nhịp tim nàng đập rất nhanh…
Nàng thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày này, sẽ có ngày đối mặt với tình cảm với trưởng phòng Lê trước mắt.
Cổ họng Thôi Dư Hinh khô ngứa, nàng nuốt nước bọt.
Thấy Thôi Dư Hinh không trả lời, trưởng phòng Lê không nói gì, cô lẳng lặng nhìn Thôi Dư Hinh, đôi mắt trong suốt của cô lại chăm chú nhìn cả người cứng nhắc của Thôi Dư Hinh, rồi nghĩ đến cái gì đó.
Cuối cùng, trưởng phòng Lê ôm ngực, hít một hơi thật sâu: “…Bao lâu rồi?”
“Dư Hinh, cô thích tôi bao lâu rồi?”
Trưởng phòng Lê nói, lại là một câu hỏi, bỏ qua câu hỏi trước lập tức nhảy đến câu hỏi tiếp theo, dường như câu hỏi trước đã có đáp án trong sự im lặng của Thôi Dư Hinh.
“Hả?”
Thôi Dư Hinh theo bản năng đáp một tiếng.
Nhưng cho dù như vậy, dù nàng vẫn chưa phản ứng lại, thì nàng cũng biết trưởng phòng Lê đã nhìn thấu tình cảm của nàng…
Thôi Dư Hinh không thể nhìn thẳng vào mắt trưởng phòng Lê nữa.
Không thể nhìn thẳng vào. Thay đổi trước mắt đã vượt qua phạm vi luyện tập thường ngày của Thôi Dư Hinh.
Lời bấy lâu không thốt ra được, nàng nghĩ rằng nó sẽ là bí mật thuộc về cát bụi, không ngờ có một ngày vô tình rơi ra khỏi hộp Pandora, sau đó, bí mật mà bản thân nghĩ có thể che giấu bất cứ lúc nào lại trở thành một thực tế không thể thay đổi.
Không thể thay đổi…
“Hai năm rồi…” Thật ra là hai năm ba tháng mười bảy ngày. Thôi Dư Hinh nghe thấy bản thân mình nói, nhưng vẫn chưa nói hết, nàng ngây người nhìn về phía tủ sách phía sau trưởng phòng Lê.
Không biết tại sao, lúc nói ra những lời này hốc mắt nàng lại ướt đẫm, làn sương mù không biết tại sao lại lẻn vào.
… Nói ra hết rồi, có phải nàng chuẩn bị phải rời đi không?
Thôi Dư Hinh có chút muốn khóc.
“Trưởng phòng, tôi xin lỗi, tôi không cố ý…”
Thấy trưởng phòng Lê vẫn không nói lời nào, Thôi Dư Hinh nói nhẹ nhàng: “Trưởng phòng đối xử rất tốt với tôi, không, tôi không phải là biến thái, tôi biết trưởng phòng rất tốt với mọi người.”
“Tôi biết tôi không nên như vậy, tôi như vậy… sẽ gây ra rắc rối cho trưởng phòng.”
“Nếu cần thiết, trưởng phòng, tôi sẽ từ chức, hoặc là xin chuyển bộ phận…” Thôi Dư Hinh lẩm bẩm.
Nói đi nói lại, quả thật Thôi Dư Hinh không biết bản thân mình có thể chuyển đến đâu, dù sao thì quy mô của N. France không lớn, tất cả các bộ phận đều nằm cùng một tầng lầu, nếu Thôi Dư Hinh thực sự muốn chuyển đến vị trí làm việc mà không đụng chạm trưởng phòng Lê… sợ là chỉ còn phòng tổng đài ở tầng một.
Không, không đúng, cho dù đi làm tổng đài… thì mỗi buổi sáng nàng vẫn sẽ gặp trưởng phòng Lê? Thôi Dư Hinh hít sâu một hơi, lúc này mới phát hiện ngay cả mũi cũng ướt, sau đó hiểu được quả thật mình vẫn chưa chuẩn bị rời đi.
“Dư Hinh, cô thích tôi vì cái gì?” Trưởng phòng Lê lại hỏi nàng.
“Hả?” Thôi Dư Hinh mờ mịt ngẩng đầu, mắt nhìn đối diện trưởng phòng Lê, đôi mắt đó, tầm mắt Thôi Dư Hinh đối diện, không nhớ ra phải dời đi như thế nào: “Tôi thích trưởng phòng…?”
Lê Uẩn Gia nhìn Thôi Dư Hinh như vậy, có lẽ nàng may mắn vì không nhìn thấy tia chán ghét trong mắt trưởng phòng Lê.
“Ừm… Dư Hinh, nói cho tôi biết cô thích tôi cái gì?” Cho rằng Thôi Dư Hinh vì khẩn trương mà không nghe rõ, trưởng phòng Lê nói lại lần nữa.
Cô khẽ vuốt ve vai Thôi Dư Hinh, giống như bình thường an ủi cảm xúc của Thôi Dư Hinh, động tác đó tự nhiên, là động tác quen thuộc của trưởng phòng Lê, đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên.
Ví dụ, khi Thôi Dư Hinh vào công ty đã tự giới thiệu; ví dụ, lần đầu tiên Thôi Dư Hinh nói chuyện với khách hàng; ví dụ, có lần vì Thôi Dư Hinh gây họa liên lụy đến trưởng phòng Lê, nhịn không được mà rơi nước mắt trước mặt trưởng phòng Lê.
… Trưởng phòng Lê luôn xuất hiện vào lúc thích hợp, dịu dàng vuốt ve vai nàng, an ủi nàng, sau đó, cảm xúc của Thôi Dư Hinh giống như bị trưởng phòng Lê dịu dàng mang đi, không hiểu sao lại bình tĩnh lại như vậy.
Rất thích cô…
Suy nghĩ dồn dập, trước sự dịu dàng của trưởng phòng Lê, Thôi Dư Hinh lần nữa nhớ tới tình yêu của nàng dành cho trưởng phòng Lê.
Nhưng điều đó cũng khiến nàng phát hiện ra sự bất lực của bản thân.
Bất lực biến thích rất nhiều thành một câu ngắn ngủi, một vài đặc trưng, một vài tính chất đặc biệt, sau đó nói với trưởng phòng Lê, nàng thích trưởng phòng Lê vì điều gì…
Nàng chỉ đơn thuần thích trưởng phòng Lê thôi, nhưng nàng không biết, một tình yêu đòi hỏi nhiều lý do phức tạp mới có thể chứng minh đó là yêu.
Cho nên Thôi Dư Hinh chỉ có thể tiếp tục im lặng trong sự vụng về, mà trưởng phòng Lê thấy nàng như vậy, như rơi vào suy tư.
“Cô…”
Không biết trôi qua bao lâu, trưởng phòng Lê nhẹ nhàng mở miệng: “Nếu cô không hiểu… tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại không muốn từ chối cô, vì vậy, có lẽ chúng ta có thể xem xét ở bên nhau.”
Nghe trưởng phòng Lê nói vậy, Thôi Dư Hinh cho rằng mình đang nghe lầm, ngây ra nhìn cô.
Trưởng phòng Lê phát hiện ra tâm tư của Thôi Dư Hinh, cô hít sâu một hơi: “Chồng sắp cưới cũ của tôi nói, anh ta không thể tiếp tục yêu tôi nữa.”
“Giống như cô, anh ta cũng không thể nói ra lý do.”
“Nhưng lại cũng không giống cô, anh ta không nói ra là vì… anh ta không có lý do để tiếp tục yêu tôi nữa.”
Giọng nói của trưởng phòng Lê trầm xuống.
“Dư Hinh, tôi không thể tiếp tục yêu một người đậm sâu lần nữa, cũng không thể xác định được bản thân có yêu cô hay không… Cô chắc chắn, cô có thể thích chứ?”
Cô nói, sự yếu đuối trong mắt lóe lên, nhưng vẫn rơi vào đáy mắt Thôi Dư Hinh.
“Tôi có thể.”
Thôi Dư Hinh nghe thấy bản thân mình nói, lúc nghe thấy, cô rất kinh ngạc vì Thôi Dư Hinh có thể trả lời nhanh, quả quyết, không chùn bước như vậy.
“Tôi có thể, thật sự có thể.” Thôi Dư Hinh tiếp tục nói, gấp gáp, sợ trưởng phòng Lê không nghe thấy: “Cho dù chỉ là ở bên cạnh để trưởng phòng Lê vượt qua nỗi đau cũng không sao, không sao cả, thật sự không sao cả…”
Trưởng phòng Lê ngây ra.
“Cô rất ngốc…” Trưởng phòng Lê nói, ánh mắt không nỡ, ánh sáng trong mắt do dự lướt qua mặt Thôi Dư Hinh, dường như cũng không quyết định quyết tâm gì cả.
Trưởng phòng Lê thuận theo, nhẹ nhàng phủ một nụ hôn lên cánh môi của Thôi Dư Hinh.
Nụ hôn chạm đến, ấm áp, khiến Thôi Dư Hinh không thể tiếp tục suy nghĩ được nữa.
“Hãy nhớ là, cô có thể đổi ý.” Cánh môi lướt đến, Thôi Dư Hinh nghe thấy Lê Uẩn Gia đang thì thầm bên tai mình.
Câu nói sau cùng của trưởng phòng Lê khiến Thôi Hư Hinh có chút buồn, nhưng nàng lại không biết là tại sao.