– Cô đang nghĩ cái gì vậy?
Lúc này, trưởng phòng Lê – Lê Uẩn Gia đang ngồi trên xe taxi, nhìn Thôi Dư Hinh ngủ say trên vai mình, cô cầm áo khoác đặt trên đùi lên đắp cho Thôi Dư Hinh.
Lê Uẩn Gia để ý dường như Thôi Dư Hinh có tính cách vừa uống rượu xong sẽ ngủ cực kỳ ngon, bởi vì vừa nãy khi hai người ăn cơm Thôi Dư Hinh đã uống một chút champagne.
Đêm qua cũng vậy. Lê Uẩn Gia nghĩ.
Thôi Dư Hinh uống quá nhiều rượu đã ngủ thiếp đi sau khi náo loạn. Nghĩ đến dáng vẻ đáng yêu vào ngày hôm qua của Thôi Dư Hinh, Lê Uẩn Gia hơi mỉm cười.
Tầm mắt của cô ngừng lại trên khuôn mặt ngủ say của Thôi Dư Hinh.
Thật ra Lê Uẩn Gia không ngờ mình sẽ bước tới cuộc tình tiếp theo nhanh như vậy.
Hơn nữa, đối tượng không chỉ là nữ, mà còn là cấp dưới của cô. Suy nghĩ tuôn ra ào ạt, Lê Uẩn Gia xoa giữa mày của mình.
– Vậy, vì sao lại không từ chối?
Đối mặt với câu hỏi nhanh chóng nhảy vào suy nghĩ của mình, Lê Uẩn Gia thở phào, hơi thở nhẹ nhàng kia, giống như hơi thở vững vàng của Thôi Dư Hinh ở bên cạnh.
Hơi thở của Thôi Dư Hinh cũng giống như bản thân nàng, tự nhiên khiến người ta yên tâm.
Lê Uẩn Gia híp mắt lại, sau khi do dự thì vẫn thử nắm tay Thôi Dư Hinh.
Tay của Thôi Dư Hinh rất nhỏ, nó có cảm giác rất khác so với bạn trai cũ của cô.
Lê Uẩn Gia không ngờ việc nắm lòng bàn tay của một cô gái sẽ có cảm giác như thế này…
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cô nắm tay con gái, nhưng lại là lần đầu tiên nắm lấy tay của một người con gái yêu mình.
Tối hôm qua Thôi Dư Hinh nói với cô, nàng thích cô…
Điều đó khiến Lê Uẩn Gia có cảm giác hơi khó hiểu.
Cô thích Thôi Dư Hinh, từ khi Thôi Dư Hinh vào công ty tới nay, cô đều chăm sóc nàng nhiều hơn các cấp dưới khác một chút. Lê Uẩn Gia biết.
Nhưng điều Lê Uẩn Gia không biết là, kiểu thích của bạn bè này có thể là tình yêu không…
Phải nói, cuối cùng cô thật sự không thể hẹn hò với Thôi Dư Hinh sao?
Vấn đề lại hiện lên trong đầu, trong một lúc Lê Uẩn Gia không tìm ra đáp án.
Vì không tìm ra đáp án. Tất nhiên cô cũng không tìm ra nguyên nhân đồng ý.
Nhưng cô lại muốn đồng ý nhiều hơn là từ chối.
Vì sao?
Trong lúc suy nghĩ miên man, Lê Uẩn Gia nhớ đến cuộc gọi tối hôm qua.
Tối hôm qua, sau khi Lê Uẩn Gia dàn xếp với Thôi Dư Hinh điên cuồng tỏ tình cho mình, cô đã gọi cho Nghê Nhã Vi, đàn chị ở đại học rất thân với cô.
“Cấp dưới của em tỏ tình với em… Hả? Dư Hinh? À, là cô gái nhỏ mà chị đã nhìn thấy tại cuộc họp trong công ty của em lần trước sao?”
Sau khi Nghê Nhã Vi ở dầu bên kia nghe xong chuyện xảy ra, đã nói chuyện gọn gàng sạch sẽ, có khí chất của một người chị cả, không hề tương xứng sự tinh tế trong tên của cô ấy.
Nghê Nhã Vi khịt mũi: “Chị nên nói cái gì… kinh ngạc? Hiện tại cô gái nhỏ đều trực tiếp như vậy sao?”
“… Hai người còn đều là nữ?”
“Đàn chị, cô ấy uống say rồi, nói nhảm thôi.”
Lê Uẩn Gia cắt ngang sự kinh ngạc của Nghe Nhã Vi.
Bóng đêm hơi lạnh, Lê Uẩn Gia đứng trên ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài, cảm thấy có hơi không chân thật.
Nghê Nhã Vi bên đầu kia có hơi chần chờ.
“Cho nên?”
Nghê Nhã Vi lại hỏi: “Chẳng phải cô ấy đã uống say rồi sao? Không chừng ngày mai sẽ không nhớ rõ nhỉ? Sao em lại…”
Nói đến chỗ này, dường như như cô ấy đã đoán được tâm tư của Lê Uẩn Gia, Nghê Nhã Vi kinh ngạc: “Không thể nào, Uẩn Gia, em đừng nói với chị là em muốn suy xét…”
“Sau khi chuyện kia qua đi, em muốn hẹn hò với một người mà em tin tưởng.” Lê Uẩn Gia mở miệng, ngay cả cô cũng hơi kinh ngạc, thật ra trước khi gọi điện thoại, cô cũng không ngờ mình sẽ nói ra những lời này với Nghê Nhã Vi: “Đàn chị, khi Dư Hinh vào công ty là do em dẫn dắt, em nhìn ra được cô ấy là nghiêm túc, em cũng tin tưởng cô ấy.”
Lê Uẩn Gia ngừng nói, vẫn cảm thấy kinh ngạc với những lời này của mình, nhưng cô đã nói. Vậy chứng tỏ thật ra cô đã sớm có đáp án?
Lê Uẩn Gia chậm rãi nói: “Mặc dù cô ấy đã uống rượu, nhưng ngày mai em sẽ nói chuyện với cô ấy…”
Nhưng Nghê Nhã Vi lại không vui, cô ấy thở hắt ra một cách nặng nề: “Em tin tưởng cô ấy, vậy em có tin tưởng bản thân mình không?”
“Hả?” Lê Uẩn Gia kinh ngạc.
Nghê Nhã Vi thở dài, không phải cô ấy không biết bạn trai cũ của Lê Uẩn Gia đã khiến cô tổn thương sâu bao nhiêu, tên khốn nạn đó, bốn chữ bắt gian tại giường chân thật và trớ trêu nhiều thế nào. Sở dĩ Nghê Nha Vi hoàn toàn học được câu thành ngữ này, chính là nhờ bạn trai cũ Tống Minh Lý của Lê Uẩn Gia tặng cho.
Ngày đó, sau khi cô ấy đi thử váy cưới chung với Lê Uẩn Gia, đã trở về sớm bắt gặp được.
Vẫn là ở trên chiếc giường mà hai người định làm ngôi nhà mới.
Cực kỳ ghê tởm.
Nghê Nhã Vi đau lòng cho Lê Uẩn Gia, giọng cô ấy dịu đi: “Từ trước đến nay đối tượng mà em hẹn hò đều là nam… chị có thể miễn cưỡng hiểu được em lâu ngày sinh tình với cấp dưới, nhưng đó cũng chỉ nên áp dụng cho tính dục ban đầu của em thôi nhỉ?”
“Em thích cô gái nhỏ kia, cái thích này rất đơn giản, em có thể thích cô ây, nhưng em thật sự có thể yêu cô ấy sao?”
Giọng nói của Nghê Nhã Vi kèm theo mùi rượu, nhưng lại không thể che lấp lời nói thấm thía của cô ấy.
“Em suy nghĩ kĩ đi.” Cuối cùng cô ấy nói.
Thật sự, có cách sao?
Không thể xóa bỏ suy nghĩ đó, Lê Uẩn Gia nhìn sườn mặt của Thôi Dư Hinh ngủ say trên vai mình, mím môi.
– Có phải là cô đã ra quyết định sai hay không?
Lê Uẩn Gia đang nghĩ ngợi, taxi đã dừng xe, cô phát hiện đã tới tầng dưới nhà của Thôi Dư Hinh.
“Tới rồi.” Tài xế taxi quay đầu nói.
“Được.” Suy nghĩ của cô dừng lại một lúc, Lê Uẩn Gia mở ví da ra trả tiền, Thôi Dư Hinh bỗng nhiên mơ màng mở mắt ra vì động tác đột ngột của cô.
“Trường phòng, tới rồi sao?”
“Ừm.” Lê Uẩn Gia trả lời, thấy Thôi Dư Hinh còn hơi mơ hồ, cô dịu dàng sửa tóc lại cho Thôi Dư Hinh: “Cô xuống xe trước đi, đã trễ rồi, tôi nhìn cô vào nhà rồi đi.”
Lúc cô đang nói, trên cửa sổ xe xuất hiện một vài giọt mưa.
Dự báo thời tiết đã nói trước ban đêm có mưa to, tí tách, nhẹ nhàng chấm lên, đã bắt đầu mở màn.
Thôi Dư Hinh đang muốn xuống xe, thấy cơn mưa kia thì ngạc nhiên.
Nàng nhớ ngày hôm qua đã để quên ô của Lê Uẩn Gia trên chiếc taxi mà hai người đi cùng nhau đến ăn tối với một khách hàng.
Nhà của Lê Uẩn Gia chính là khu dân cư, trước khi vào phải đi qua giếng trời, xe hơi không thể lái qua đoạn đường đó, như vậy, khi Lê Uẩn Gia về đến nhà sẽ bị ướt.
Thôi Dư Hinh nhớ tới chuyện này, nàng nhẹ nhàng kéo tay của trưởng phòng Lê.
“Trưởng phòng, trên người cô không có ô…” Nàng xoa mặt, khi nói chuyện với Lê Uẩn Gia nàng vẫn sẽ cảm thấy hồi hộp: “Cô lại đây chờ tôi, tôi sẽ đi lên tầng lấy ô cho cô.”
Vốn dĩ Lê Uẩn Gia định từ chối.
Đó là thói quen của cô, nhưng nghĩ lại, khi cô và bạn trai cũ ở bên nhau, bạn trai cũ của cô chưa từng hỏi cô như vậy.
Anh ta chưa từng tỉ mỉ chú ý cô có mang ô hay không, cũng chưa từng phát hiện cô có thể sẽ mắc mưa khi không mang ô sau khi đưa cô về nhà.
Chưa từng giống Thôi Dư Hinh…
Lê Uẩn Gia nhíu mày, trong một lúc lý trí của cô chưa tìm thấy lối về.
Điều đó khiến Lê Uẩn Gia không thể mở miệng từ chối nàng.
“Vậy tôi lên nhà cô lấy đi?” Cuối cùng Lê Uẩn Gia nói, kèm theo sự xúc động, bản thân cô cũng không lý giải được sự xúc động này.
Giống như sáng nay Lê Uẩn Gia hỏi Thôi Dư Hinh muốn hẹn hò với mình hay không, có lẽ có một số chuyện sau khi bắt đầu, cũng đã vượt ra ngoài sự khống chế của cô.
Không biết làm sao, Lê Uẩn Gia không thể đẩy Thôi Dư Hinh ra khỏi người mình.