“Trưởng phòng, cô muốn lên nhà tôi lấy?” Nghe Lê Uẩn Gia nói, Thôi Dư Hinh lẩm bẩm, có chút hoang mang.
– Trưởng phòng Lê, trưởng phòng Lê mà nàng thích nhất muốn lên nhà nàng sao?
Thôi Dư Hinh ngây người, bỗng chốc trở thành phiên bản hình người của câu thành ngữ ngây ra như phỗng.
Dáng vẻ của Thôi Dư Hình thật sự rất ngốc nghếch, ngốc nghếch tới mức nếu như Trịnh Nhân Vĩ mà ở cạnh nàng thì chắc chắn sẽ dùng tay tàn nhẫn đẩy nàng về thực tại.
Đáng tiếc anh ta không có ở đó.
“Ừm?” Lúc này, Lê Uẩn Gia không hiểu được kịch bản của Thôi Dư Hinh, cô chỉ cho rằng do tiếng mưa và tiếng xe cộ bên ngoài quá lớn nên Thôi Dư Hinh không nghe rõ.
Lê Uẩn Gia nhẹ giọng giải thích: “Tôi lên nhà cô lấy, vậy lát nữa cô sẽ không phải xuống một chuyến nữa?”
“Ừm, được.” Lúc này Thôi Dư Hinh mới hồi lại tinh thần, nàng liên tục gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”
Sau khi nói mấy từ này, Thôi Dư Hinh lại như nhớ được điều gì.
Vừa nhớ đến, sắc mặt Thôi Dư Hinh lập tức trở nên trắng bệch.
Nàng lập tức lắc đầu rồi thay đổi câu trả lời: “Không, không sao đâu, trưởng phòng, tôi, tôi vẫn nên lên lấy xuống là được rồi.”
Thôi Dư Hinh nói năng vội vàng như thể làm chuyện xấu sợ bị phát hiện, đột nhiên nàng không đợi Lê Uẩn Gia trả lời đã nhanh chóng bước xuống xe.
Cửa xe đóng sầm lại một tiếng.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Lê Uẩn Gia không kịp nói lời nào.
Cô cau mày lại, nhất thời không hiểu tại sao Thôi Dư Hinh lại vội vàng xuống xe như vậy.
Phải nói rằng, bộ dạng của Thôi Dư Hinh thoạt nhìn giống như… đang chạy trốn?
Lê Uẩn Gia mím môi.
Cô không khỏi tự hỏi có phải mình đã quá thô lỗ khi nói muốn tới nhà của Thôi Dư Hinh, kết quả là dọa cho Thôi Dư Hinh sợ.
Vậy thì không cần lên nữa vậy.
Lê Uẩn Gia nghĩ vậy, tâm trí lại không biết đi về đâu.
“Cô ơi, vậy tôi ở đây đợi cô gái vừa nãy ở với cô xuống nhé?” Tài xế taxi bỗng mở miệng nói, gọi thần trí của Lê Uẩn Gia quay lại.
– Đồng hồ trên xe taxi vẫn đang chạy.
Lê Uẩn Gia ngước mắt lên, đang định nói đồng ý với tài xế thì lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Không phải nhạc chuông điện thoại của cô.
Lê Uẩn Gia nhìn theo hướng có âm thanh, sau đó nhìn thấy chiếc điện thoại ở ghế bên cạnh.
Mặt trên của chiếc điện thoại là chiếc ốp Kahenara màu hồng trông vô cùng nữ tính.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong chốc lát rồi im lặng, sau đó lại vang lên lần nữa.
– Điện thoại di động của Thôi Dư Hinh.
– – – –
Xong đời rồi.
Cái này gọi là cơ hội dành cho những ai đã chuẩn bị tốt.
Một câu nói kinh điển, Thôi Dư Hinh không biết một người nổi tiếng nào đã từng nói ở trường cấp hai, cấp ba… hay là trong bài văn khích lệ của trường đại học.
Nói tóm lại thì mặc dù Thôi Dư Hinh đã cố gắng hết sức cũng không thể nhớ nổi tên của người nổi tiếng kia, vào lúc đang hoảng loạn giẫm lên đống rác trong nhà thì nàng đã hoàn toàn tin tưởng vào câu nói này.
“Nói quá hay, quá hay, chết tiệt!” Nàng lẩm bẩm rồi đá bay một túi đồ ăn vật bên chân mình.
Nhưng đáng tiếc là sau khi nàng đá xong thì phía dưới vẫn còn một túi nữa.
Hết túi này đến túi khác, dường như nó đã tự sinh sôi nảy nở trong nhiều năm vậy.
Thôi Dư Hinh trừng mắt nhìn chúng, nàng vô cùng buồn bực.
Không phải vậy sao? Nếu nhà nàng không như thế này thì nàng đã có thể cho Lê Uẩn Gia lên rồi, sau đó nói chuyện nhiều hơn với cô ấy.
Thôi Dư Hinh cảm thấy biết vậy đã chẳng làm.
Điều đó khiến nàng phải tự hỏi bản thân rốt cuộc là từ lúc nào nàng bắt đầu làm cho nhà mình thành ra như vậy…
Nàng cố gắng nghĩ ngợi, nhưng nghĩ mãi mà chẳng ra.
Không chỉ như vậy, trên thực tế, ngay cả dáng vẻ ban đầu của căn nhà này thế nào nàng cũng không nhớ nổi.
Thôi Dư Hinh ân hận nhìn căn phòng.
Nàng thở dài một hơi rồi cố gắng tìm kiếm chiếc ô trong đống đồ ăn vặt, túi ni lông, mì ăn liền, quần áo chưa giặt và tạp chí bỏ đi.
Tuy nhiên, nhược điểm lớn nhất của việc làm lộn xộn căn phòng là không thể tìm thấy thứ mình cần, đặc biệt là trong thời điểm quan trọng thế này.
Thôi Dư Hinh luống cuống tay chân tìm ô, lúc tìm thấy rồi, nàng không nhịn được mà kêu lên, suýt nữa thì nàng bật khóc rồi.
Ngay lúc Thôi Dư Hinh đang đau khổ lôi bộ quần áo đã bị vò thành đống dưới gầm giường thì bên tai của nàng bỗng vang lên giọng nói của Trịnh Nhân Vĩ: “Điều cơ bản nhất của con gái là phải sạch sẽ, sạch sẽ đó cậu hiểu không?”
“Thôi Dư Hinh, cậu có thể làm ơn cho tôi biết là nhà cậu và núi rác nó có khác gì nhau không?”
Giọng nói đó chính là giọng nói thở dài lắc đầu ngao ngán của Trịnh Nhân Vĩ khi anh ta giúp nàng dọn dẹp vào lần “tham quan” nhà nàng cách đây không lâu.
Ngày đó, Trịnh Nhân Vĩ bất đắc dĩ phải quét đống tất hôi hám đã tích tụ.
Anh ta ném tất cả chúng vào giỏ giặt quần áo với vẻ mặt ghét bỏ.
Lúc đó, Thôi Dư Hinh lại không quan tâm chút nào.
“Tôi chỉ sống một mình thôi, có sao đâu, thoải mái, thoải mái mới là điều quan trọng.” Thôi Dư Hinh duỗi chân, nhìn Trịnh Nhân Vĩ cầm chổi điên cuồng quét sàn, trong khi miệng nàng đầy khoai tây chiên.
Lau lau dọn dọn。
Trịnh Nhân Vĩ bất mãn lẩm bẩm: “Một ngày nào đó, khi người cậu thích tới nhà của cậu thì cậu sẽ biết thôi, xấu hổ chết cậu đi, bị nhìn thấy một lần thì một tháng cậu sẽ không ngóc đầu lên nổi đâu.”
“Sao như vậy được chứ, cậu quên người tôi thích là trưởng phòng Lê hả, cô ấy sẽ không đến đâu.”
Nghĩ đến đây, vào lúc này, Thôi Dư Hinh dường như nghe thấy âm thanh mình nói vậy lúc đó.
– Sao nàng có thể nói như vậy được?
Thật đáng đời. Thôi Dư Hinh thật lòng sám hối, cảm thấy bản thân đã sai rồi.
Hoàn toàn sai lầm.
Thôi Dư Hinh tuyệt vọng suy nghĩ, vào khoảnh khắc lôi ra một đống quần áo lớn khác mà nàng chưa giặt từ lúc nào không biết và ném chúng đi, nàng chớp mắt kêu lên một tiếng.
“Tìm thấy rồi.”
Nhưng thứ mà nàng tìm thấy rõ ràng không phải là chiếc ô.
Chỉ thấy nàng la lên, vui sướng cầm lấy chiếc tất lôi ra từ đám quần áo phía dưới: “Hoá ra mày ở đây, tao tìm mày rất lâu rồi…”
Nàng không ngừng nhảy nhót.
Không trách nàng được. Đôi tất màu macaron này là sản phẩm phiên bản giới hạn, lần trước khi đi Hàn Quốc, nàng đã lôi kéo Trịnh Nhân Vĩ mua. Lúc đó ở Hàn Quốc nhiệt độ vào mùa đông rất thấp, họ đã xếp hàng rất lâu mới mua được.
Không biết từ lúc nào mà chúng biến mất không thấy tăm hơi.
Sau đó Thôi Dư Hinh đã nghiêm túc đi tìm mấy lần, nhưng ở trong biển rác nhà của nàng thì việc tìm đôi tất không khác gì mò kim đáy biển, tính cách của Thôi Dư Hinh không thể nói là chăm chỉ kiên nhẫn, nàng cũng không tìm kiếm kỹ càng nên đương nhiên không thấy gì.
– Kết quả là lần này cuối cùng cũng tìm thấy.
Thôi Dư Hình mừng tít mắt nhìn đôi tất.
Mặc dù nó đã nhăn nheo, còn bốc mùi hôi thối vì lâu ngày không được giặt giũ.
“May quá, tìm thấy mày rồi, thế này thì mình có thể mang đi mưa rồi…” Thôi Dư Hinh nói đầy vui vẻ, dường như nàng không hề ngửi thấy mùi hôi thối của chiếc tất.
Giọng nói vui mừng của nàng còn chưa dứt thì bên tai vang lên một giọng nói khác.
Một giọng nói vừa quen thuộc vừa dịu dàng.
Giọng nói đó chắc chắn là giọng nói mà Thôi Dư Hinh yêu thích, nhưng lại là giọng nói mà nàng không muốn nghe nhất vào lúc này.
“Dư Hinh, thật ngại quá.”
Nghe thấy âm thanh này, Thôi Dư Hinh đang ôm chặt đôi tất bốc mùi chợt ngây ngẩn cả người.
Trong một khoảnh khắc, Thôi Dư Hinh sẵn sàng dốc hết tất cả mọi thứ để khiến thế giới dừng lại, âm thanh lọt vào tai của nàng vĩnh viễn yên tĩnh.
Bởi vì đó là giọng nói của Lê Uẩn Gia.