– Đáng tiếc là không thể?
Trước khi Thôi Dư Hinh kịp phản ứng thì Lê Uẩn Gia đã cởi giày và bước vào phòng của Thôi Dư Hinh, cô bình tĩnh đi qua con đường đầy rác rồi đưa điện thoại trên tay cho Thôi Dư Hinh.
“Điện thoại của cô đổ chuông, tôi sợ có chuyện gấp nên mang lên giúp cô.”
Lê Uẩn Gia dường như không nhìn thấy chiếc tất nặng mùi trên tay Thôi Dư Hinh, trong mắt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
“… Nhưng, tại sao cô không đóng cửa lại vậy?” Cô nhìn về phía cánh cửa đang mở ra, đó rõ ràng là lý do tại sao cô có thể đi thẳng vào nhà Thôi Dư Hinh.
Thôi Dư Hinh không trả lời, nói một cách chính xác là nàng không biết trả lời như thế nào.
Lúc này, Thôi Dư Hinh rốt cuộc cũng hiểu được ý của Trịnh Nhân Vĩ khi nói rằng bị người mình thích nhìn thấy cảnh này sẽ không thể ngóc đầu lên trong một tháng.
“Dư Hinh?” Lê Uẩn Gia không rõ sự sụp đổ của Thôi Dư Hinh giờ phút này, gọi nàng: “Chà, trong nhà cô có khá nhiều đồ đó?”
Thôi Dư Hinh tự thắt cổ mình không dưới trăm lần trong lòng khi thấy Lê Uẩn Gia nhìn quanh phòng mình.
Lê Uẩn Gia nhìn vẻ mặt tái nhợt của nàng, suy nghĩ một hồi, mới chậm rãi nói: “Đồ đạc quá nhiều, có phải tạm thời không tìm được ô không?”
Thôi Dư Hinh ngớ người, hai tay vung lung tung, nói bừa: “Hả…Đúng vậy…”
“Không sao.” Lê Uẩn Gia động viên nàng: “Tôi giúp cô tìm được không?”
Thôi Dư Hinh cố mà đồng ý, mặc dù điều nàng thực sự muốn là đào một cái lỗ ngay tại chỗ để chôn mình.
– – – –
Điện thoại do Trịnh Nhân Vĩ gọi tới.
“Cậu đáng bị như vậy.”
Thôi Dư Hinh đứng bên cạnh cầu thang, bấm nút nghe và lắng nghe lời mắng mỏ của Trịnh Nhân Vĩ ở đầu dây bên kia với vẻ mặt sững sờ.
Thôi Dư Hinh, người mới chịu cú sốc vì Lê Uẩn Gia đi vào phòng, không có khả năng phản bác.
Thấy nàng biết điều, Trịnh Nhân Vĩ lại mắng càng hăng hơn: “Tôi chỉ là lo lắng cậu bỗng dưng bị Tiểu Lê ăn sạch mới điên cuồng gọi cho cậu thôi, lần này hay rồi, lại nghe được bản phát sóng trực tiếp người xấu gặp báo ứng của cậu?”
Trịnh Nhân Vĩ cảm thán, anh ta khoa trương thở dài một hơi: “Tôi nói, trong nhà cậu còn có một chỗ sạch sẽ sao?”
Anh ta ngẫm nghĩ: “Để tôi nhớ thử, tôi đã không đến đó một hoặc hai tháng, trên giường của cậu chắc chắn đã chất đống nào là quần áo, tạp chí và vụn đồ ăn vặt rồi phải không?”
Thôi Dư Hinh bị Trịnh Nhân Vĩ mắng đến mức nàng không thể cúi đầu thấp hơn nữa.
“Tôi thật sự đã lo lắng vô ích, kết quả nhà cậu thậm chí còn không có chỗ để cho Tiểu Lê ăn thịt cậu.” Anh ta xót xa kết luận.
Thôi Dư Hinh nhíu mày, sắp phát khóc.
Vâng, nàng còn muốn nói chuyện yêu đương với trưởng phòng Lê, kết quả là trong nhà của nàng ngay cả không gian để trưởng phòng Lê ăn thịt nàng cũng không có.
Mặc dù điều này nghe có vẻ kỳ lạ?
Trịnh Nhân Vĩ miễn cưỡng nói thêm: “Cậu chờ một chút rồi nói với Tiểu Lê nhà cậu như vậy không phải là bình thường sao, tìm chút lý do, hiểu chưa.”
Sau khi cúp điện thoại của Trịnh Nhân Vĩ, Thôi Dư Hinh hít sâu hơn mười hơi ở ngoài cửa, mới có thể lấy đủ can đảm quay trở lại phòng.
Chẳng qua là nàng chỉ mới đến gần căn phòng, đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Mặt đất xuất hiện trong phòng của nàng sao?
Thôi Dư Hinh ngẩn người.
“Tôi giúp cô dọn với bọc tất cả rác lại trước.” Thấy nàng vào cửa, Lê Uẩn Gia lau tay.
Cô nhẹ nhàng nói một câu, vừa nói vừa vén mái tóc dài hơi lộn xộn lên, để lộ dái tai và chiếc cổ trắng ngần.
“Lượng công việc gần đây của cô thế nào?” Lê Uẩn Gia hỏi nàng.
“Trưởng phòng, hả… lượng công việc? Lượng công việc gì?” Thôi Dư Hinh bối rối đến mức hoàn toàn không hiểu ý của Lê Uẩn Gia.
Nàng đang cố gắng để hiểu được sự ngăn nắp của căn phòng trước mặt.
Nàng không thể tưởng tượng, không muốn tưởng tượng mười phút nàng vừa mới đi nói chuyện điện thoại với Trịnh Nhân Vĩ, trưởng phòng Lê đã bận rộn trong căn phòng này như thế nào.
– Nàng còn nói muốn làm bạn với trưởng phòng Lê gì chứ? Kết quả thì sao? Để trưởng phòng Lê nửa đêm đến nhà nàng dọn dẹp nhà cửa sao?
Thôi Dư Hinh thậm chí không thể phát ra âm thanh để bào chữa cho mình.
Lê Uẩn Gia lại giống như không chú ý tới, cô kéo nàng đến chút không gian bên giường mà cố gắng lắm mới chen ra được để ngồi xuống.
“Tôi rất lo lắng cho cô, Dư Hinh.”
“Có phải vì lượng công việc quá lớn, không có thời gian để dọn dẹp không?” Lê Uẩn Gia nhíu mày.
Lê Uẩn Gia lo lắng sờ đầu nàng: “Ừm, bình thường tôi quá bận rộn, nên quan tâm đến cô nhiều hơn.”
Thôi Dư Hinh lúng túng chớp mắt mấy cái.
Nàng không thể tưởng tượng nổi nếu Trịnh Nhân Vĩ cũng có mặt tại chỗ này, khi nghe được trưởng phòng Lê tốt bụng hiền lành tìm lý do giúp nàng như vậy, Trịnh Nhân Vĩ sẽ ôm bụng cười điên cuồng đến mức nào.
Với suy nghĩ này trong đầu, trái tim Thôi Dư Hinh run rẩy.
– Nàng có nên thành thật hơn với Lê Uẩn Gia hay không?
Ví dụ, thành thật nói với cô, ngôi nhà này thực sự là…
Nghĩ đến đó, Thôi Dư Hinh nhìn căn phòng trước mắt đã được Lê Uẩn Gia nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, sau đó nhớ tới phòng làm việc ngày thường luôn sạch sẽ của trưởng phòng Lê, không dính một hạt bụi.
Trưởng phòng Lê là một người ngăn nắp và gọn gàng, điều này quá rõ ràng, cho dù Thôi Dư Hinh chưa từng đến nhà trưởng phòng Lê thì nàng cũng có thể đoán được.
Vậy, nàng ở dơ như vậy, bừa bộn như vậy… nếu Lê Uẩn Gia biết chuyện này, có thể làm giảm ấn tượng của nàng trong mắt cô hay không, sau đó cân nhắc rút lại đề nghị hỏi nàng có muốn hẹn hò với cô vào sáng nay hay không.
Thôi Dư Hinh không dám nghĩ đến điều đó nữa.
“Dư Hinh?” Lê Uẩn Gia đột nhiên gọi nàng, bàn tay ấm áp của cô dịu dàng phủ lên mu bàn tay Thôi Dư Hinh: “Cô không sao chứ?”
“Lượng công việc thực sự quá lớn… phải không?” Cô quan tâm hỏi Thôi Dư Hinh.
“Không hề, không hề, trưởng phòng, không hề như vậy.” Thôi Dư Hinh vội vàng nói, nói xong, vừa nói vừa không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Lê Uẩn Gia, chỉ sợ ở dưới tầm mắt dịu dàng kia nàng sẽ để lộ sự chột dạ của mình.
Lê Uẩn Gia kiên nhẫn hỏi nàng: “Hả? Nói cho tôi biết hết đi?”
Nghe thấy giọng hỏi dịu dàng của trưởng phòng Lê, Thôi Dư Hinh miễn cưỡng ngẩng đầu lên.
Thôi Dư Hinh hít một hơi thật sâu: “Không phải, trưởng phòng, tôi…”
– Hay, thành thật mà nói. Thôi Dư Hinh đã đầu hàng.
Đối mặt với Lê Uẩn Gia, Thôi Dư Hinh phát hiện ra rằng nàng chỉ muốn nói sự thật.
Nàng biết Lê Uẩn Gia không thích người nói dối. nàng đã biết điều đó từ trước.
Tuy nhiên…
Lúc mở miệng, Thôi Dư Hinh nhớ tới Trịnh Nhân Vĩ vừa muốn nàng tìm một lý do.
“Thật ra thì…”
Đối diện với ánh mắt của Lê Uẩn Gia, Thôi Dư Hinh vẫn không thể nói nên lời.
Nàng không thể nói dối.
“Thật ra, tôi chỉ quá lười dọn dẹp thôi.”
Bất chấp tất cả, Thôi Dư Hinh dùng ý chí cuối cùng nói hết ra: “Trưởng phòng, tôi không gọn gàng chút nào, không có thói quen sạch sẽ, phòng luôn lộn xộn, từ khi còn nhỏ đã như vậy.”
“Tôi như vậy, so với trưởng phòng cô, hình như, không giống gì cả.” Thôi Dư Hinh cúi đầu.
Thôi Dư Hinh đã nói hết những điều này, nhưng không dám nhìn vào đôi mắt của Lê Uẩn Gia nữa.
Nàng sợ nhìn thấy một chút thất vọng trong đó.
“Trưởng phòng, cô có thấy tôi nát bét, cô có hối hận…” Thôi Dư Hinh lẩm bẩm.
Một sự im lặng ngắn ngủi.
Thôi Dư Hinh không dám nhìn mặt Lê Uẩn Gia, nàng ủ rũ cúi đầu chờ câu trả lời của Lê Uẩn Gia, giống như một tên tù nhân đang chờ bị xử lý.
Chẳng qua điều nàng đang chờ đợi những điều này, lại không có câu trả lời, mà chờ được một âm thanh khác.
Âm thanh đói bụng.
– Hết lần này tới lần khác lại vang lên vào thời điểm này.
Lê Uẩn Gia lại lên tiếng, dịu dàng mỉm cười: “Hả? Cơm tối không ăn no, cô đói bụng sao?”
“Có vẻ như…” Thôi Dư Hinh lúng túng ngước mắt lên và lẩm bẩm.
Thôi Dư Hinh đang nói, nào ngờ, bên tai lại vang lên một loạt tiếng ùng ục.
Chỉ là, có vẻ như nó không phải là từ bụng của nàng. Sờ vào bụng mình, Thôi Dư Hinh cảm thấy hơi bối rối.
Nghĩ đến đây, nàng lúng túng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Lê Uẩn Gia.
Lê Uẩn Gia khẽ cười, giải quyết nghi ngờ của nàng: “Hình như tôi cũng đói bụng.”
“Có vẻ như đồ ăn trong nhà hàng cao cấp không được làm để người ta cảm thấy no thì phải?” Lê Uẩn Gia nói với Thôi Dư Hinh, với nụ cười thoải mái, từ trước đến nay đều là như vậy, nụ cười của cô nhẹ nhàng và tươi sáng, giống như một chiếc chìa khóa, nó luôn có thể dễ dàng cởi bỏ sự lúng túng của Thôi Dư Hinh.
Nụ cười đó cũng dễ dàng hóa giải sự ngại ngùng vừa rồi của hai người.
Lê Uẩn Gia vỗ tay đứng dậy.
“Bên ngoài trời mưa to quá, nếu không nhầm thì tôi nhớ gần đây có một cái chợ đêm.” Trong lúc Thôi Dư Hinh đang suy nghĩ, Lê Uẩn Gia lên tiếng, nhớ tới điều gì đó: “Dư Hinh, lúc tôi giúp cô dọn dẹp phòng, tôi đã phát hiện ra trong phòng còn có mì gói.”
“Tôi sẽ lấy đi nấu, chúng ta ăn cùng nhau đi?” Lê Uẩn Gia nói như vậy.
Nói rồi cô đứng dậy, đi đến bàn làm việc bên cạnh giường của Thôi Dư Hinh, cầm gói mì ăn liền trên bàn lên.
“Được.” Thôi Dư Hinh đi theo phía sau cô: “Trưởng phòng, để tôi, để tôi…”
Thôi Dư Hinh nói tiếp: “Để tôi nấu…”
Lê Uẩn Gia tình cờ xoay người lại vào lúc này.
“Hả…”
Ngay lập tức, hai người lao vào vòng tay của nhau.
Cũng trong giây phút đó, cả hai dường như nghe thấy nhịp tim bối rối của nhau.