… Rung động với một cô gái sẽ có cảm giác gì?
Thẳng thắn mà nói, Lê Uẩn Gia sống ba mươi tư năm, chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ tự hỏi bản thân câu hỏi này.
Lê Uẩn Gia nghĩ đến vấn đề này thì lập tức thất thần, cô ngậm nĩa ngồi trong nhà hàng, thời gian cứ như đang dừng lại bên môi cô.
Cô nhớ đến hai đêm trước khi cô và Thôi Dư Hinh ở chung một phòng, tiếng tim đập thình thịch không thể bỏ qua.
Sau đó…
Bọn họ tiến triển quá nhanh, khiến nàng hoảng sợ rồi đúng không?
Thấy cô như vậy, Nghê Nhã Vi ngồi trước mặt cô khẽ thở dài.
“Uẩn Gia?” Nghê Nhã Vi cố gắng gọi cô.
Lê Uẩn Gia ngây ra, lấy lại tinh thần, đáp lại lời kêu gọi của Nghê Nhã Vi.
“… Hả?”
Nghê Nhã Vi liếc mắt nhìn đĩa cơm trước mặt Lê Uẩn Gia: “Nói ăn cơm mà, vừa nãy họp nguyên một buổi sáng, em không mệt sao? Không dành thời gian ăn một bữa cho trọn vẹn?”
“Đúng…”
Lê Uẩn Gia xoa xoa ấn đường, trở lại hiện thực, cuối cùng cô cũng nhớ tới cuộc họp dài như marathon sáng nay… Trong cuộc họp đó, mấy người báo cáo lần lượt nói từ người này đến người khác không kết thúc, liền mạch, sắp xếp chặt chẽ, không có ý định để người tham gia có thời gian để thở.
Quả thật là Lê Uẩn Gia rất đói bụng, cô lập tức cầm lấy nĩa, cúi đầu, cuộn vài vòng trước đĩa mỳ Ý, tao nhã cuộn mì lên trên nĩa.
Cô ăn một miếng, rồi nuốt xuống.
Mì Ý của cửa hàng này luôn có chút mặn, ngay khi cô đã nhắc nhở nhân viên hương vị nên nhạt hơn một chút thì có vẻ cũng khó thay đổi.
Mặn, giống như mùi nước mắt…
Lê Uẩn Gia nhớ tới chồng sắp cưới cũ của mình, bạn trai cũ – Lucas Tống, Tống Minh Lý, ngày cô với anh ta nói chia tay cũng chính là trong nhà hàng này.
Lê Uẩn Gia nhớ đến ngày đó trong nhà hàng này, Tống Minh Lý ngồi đối diện cô, nói không thể yêu cô được nữa.
Anh ta nặng nề nói Lê Uẩn Gia bắt gian trên giường là bằng chứng khiến anh ta không thể tự lừa mình dối người nữa, là hết cách, là không thể lùi lại, là anh ta phát hiện quá muộn… Anh ta xin lỗi Lê Uẩn Gia, hy vọng Lê Uẩn Gia không lãng phí thời gian vào anh ta nữa.
Ngày đó, sau khi Tống Minh Lý rời đi, Lê Uẩn Gia ở lại rồi gọi cho Nghê Nhã Vi trong nhà hàng này.
Nghê Nhã Vi cười giễu một tiếng, hỏi cô: “Là kéo dài đến trước khi kết hôn anh ta mới phát hiện, hay là từ đầu đến cuối sẽ không nghĩ đến em sẽ phát hiện?”
Lê Uẩn Gia không nhớ mình đã trả lời gì, lúc đó, dường như cô đã mất khả năng nói chuyện.
Trước khi cúp máy, hình như Nghê Nhã Vi đã chú ý đến.
Nghê Nhã Vi thở dài, lời nói thay đổi.
Cô ấy nói biết Lê Uẩn Gia chịu ấm ức, hy vọng Lê Uẩn Gia có thể đối xử tốt với bản thân.
Đừng buồn, đừng rơi một giọt nước mắt nào vì người đàn ông phụ lòng đó.
Nghê Nhã Vi dặn dò như thế.
Nhưng sau khi nói chuyện với Nghê Nhã Vi, Lê Uẩn Gia lại khóc.
Phải nói rằng, cho đến lúc đó, Lê Uẩn Gia mới nhớ đến việc cô có thể khóc.
Nhớ đến, lại rơi nước mắt.
Nước mắt của Lê Uẩn Gia trong trẻo, tí tách, giống như không thể thay đổi theo tuổi tác, ngày hôm đó nước mắt của cô chảy xuống bát mì, giống như lúc mười tám tuổi, giống như lúc hai mươi lăm tuổi, và giống như lúc ba mươi tư tuổi.
Nước mắt rất mặn, rơi vào bát mì vốn dĩ đã mặn, nuốt ngụm nước bọt, ăn vào bên trong miệng, lại không phải là mặn – mà là buồn.
Buồn và đau lòng, cho dù nó biến thành nước mắt, tí tách rơi vào bát mì của cô, không ngừng rơi, cứ như không có kết thúc.
Cuối cùng Lê Uẩn Gia vẫn chưa ăn xong bát mì đó thì đã bước ra khỏi phòng ăn một mình.
Buổi chiều hôm đó, Lê Uẩn Gia không xin nghỉ mà vẫn đi làm bình thường, bởi vì tối hôm đó cô còn một buổi xã giao, chỉ có cô và Thôi Dư Hinh.
Từ khi mới vào công ty, Thôi Dư Hinh là do một tay Lê Uẩn Gia dẫn dắt thành chuyên viên nghiệp vụ, mới thâm niên hai năm, chuyên viên nghiệp vụ nhỏ, Lê Uẩn Gia không thể để một mình Thôi Dư Hinh đi xã giao với những khách hàng uống rượu như quỷ xà thần đó được.
Quả thật, từ khi Thôi Dư Hinh vào công ty, Lê Uẩn Gia đã biết mình rất yêu quý Thôi Dư Hinh.
Lý do là gì cô không thể nói rõ. Nên nói là, nếu chỉ là một phần yêu quý thì Lê Uẩn Gia cũng không nghiêm túc suy nghĩ có lý do đặc biệt gì, cô chỉ thích sự đơn thuần của Thôi Dư Hinh, thích Thôi Dư Hinh lúc bất lực luôn chạy tới gõ cửa tìm cô, thích mỗi lần kết thúc dự án Thôi Dư Hinh đều cảm thấy hài lòng cười với cô.
Lúc Thôi Dư Hinh cười rộ lên, trên khuôn mặt hạt dưa nhỏ nhắn đáng yêu của nàng luôn hiện lên hai lúm đồng tiền nho nhỏ rất đáng yêu, mà nhìn Thôi Dư Hinh đơn thuần như vậy, luôn khiến Lê Uẩn Gia không nhớ ra mình vừa mới phiền não điều gì.
Lê Uẩn Gia tin tưởng Thôi Dư Hinh, rất tin tưởng nàng.
Tin tưởng Thôi Dư Hinh, cũng tin tưởng tình cảm của Thôi Dư Hinh dành cho cô.
Có lẽ bởi vì vậy, cô mới có thể nghe hết những lời bậy bạ mà ngày đó Thôi Dư Hinh say rượu nói ra, thức cả đêm, sau đó, quyết định cho cô và Thôi Dư Hinh một cơ hội…
Đó là một sự thôi thúc, muốn giữ Thôi Dư Hinh ở bên cạnh cô.
Chỉ vì ngoại trừ Thôi Dư Hinh, Lê Uẩn Gia không thể tưởng tượng được bản thân còn có thể tin cậy ai được nữa.
“Sau đó em với cô gái đó như thế nào? Ý chị nói là Thôi Dư Hinh.”
Lần này, Nghê Nhã Vi ăn mì Ý đối diện với Lê Uẩn Gia, liếc mắt quan tâm: “Ừm… Uẩn Gia, em biết chị rất lo lắng cho em, chị muốn xác nhận, em thật sự định qua lại với cô ấy sao?”
Lê Uẩn Gia đặt nĩa xuống, giương mắt lên, cô đối diện với tầm mắt của Nghê Nhã Vi, chú ý tới Nghê Nhã Vi lớn hơn cô ba tuổi, chú ý tới đôi mắt quyến rũ thành thục của Nghê Nhã Vi, vốn đã thâm thúy, nhưng hình như mấy năm nay đã bị năm tháng mài mòn sâu hơn.
Đã không còn sáng nữa.
Nghê Nhã Vi như vậy, cô cũng như vậy. Nghĩ đến, bên môi Lê Uẩn Gia bất giác thở dài.
Thở dài về những thứ mà thời gian đã lấy đi… Có lẽ, không phải tuổi tác, mà là tự tin.
Tự tin vào tình cảm.
Lê Uẩn Gia hít sâu một hơi, hỏi: “Đàn chị, em rất ngốc sao?”
“Em rất ngốc.” Nghê Nhã Vi hiểu đáp án của Lê Uẩn Gia, cô ấy lắc đầu: “Rất ngốc.”
Lê Uẩn Gia cười cười, không phản bác lại.
Cô cứ như vậy đi ra khỏi nhà hàng với Nghê Nhã Vi, chuẩn bị tiếp tục nghênh chiến buổi chiều bận rộn.
Chỉ là, đợi đến lúc tiến vào phòng họp, sau khi hai người họ tách nhau ra, Lê Uẩn Gia đã ngồi vào vị trí của mình lại nghĩ không ra…
Lê Uẩn Gia nghĩ không ra, tại sao cô lại không nói cho Nghê Nhã Vi chuyện của hai đêm trước.
Lê Uẩn Gia không hiểu… tại sao cô lại không nói cho Nghê Nhã Vi, tại sao không nói cho Nghê Nhã Vi đêm mưa lớn đó, lúc Thôi Dư Hinh đụng vào lòng cô, cô đã lập tức suy nghĩ loạn xạ.
Lê Uẩn Gia cũng không hiểu, tại sao cô không nói cho Nghê Nhã Vi, đêm mưa lớn đó, sau khi Thôi Dư Hinh nấu xong mì cho hai người họ, cô đã động lòng, nhẹ nhàng nâng mặt Thôi Dư Hinh lên…
Lê Uẩn Gia không nói cho Nghê Nhã Vi, lúc đó cô đã thuận theo, sau đó…
Lại một lần nữa, cô nhẹ nhàng hôn lấy Thôi Dư Hinh.