Chương 1: Muốn phía dưới của tôi cho cô ăn không?
“Ưm! Thẩm Xác… Từ bỏ… Ưm…”
“Cắt…”
Tiếng thở hổn hển ái muội tràn ngập phòng thu âm liền dừng lại khi đạo diễn gọi điện, người phụ nữ tóc tóc đen có dáng người tinh tế đang mặc chiếc váy dài đen ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy phía bên kia tấm kính là đạo diễn Lâm Dạ đang ngồi trước bàn làm việc, vì muốn Đàm Phi Ngọc tự do phát huy, các nhân viên khác đều bị đuổi ra ngoài.
“Phi Ngọc, hơi thở của cô không đủ quyến rũ, đây là lúc hai người chuẩn bị đi ngủ, rất mãnh liệt, cô cần phải dịu dàng và tinh tế hơn, hiểu không?”
Đối phương nói rất thẳng, Đàm Phi Ngọc mím môi, lông mi dài rũ xuống, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Được, tôi sẽ thử.”
Giọng nói của người phụ nữ lạnh lùng thuần khiết, giống như những bông tuyết sạch sẽ không bị người vấy bẩn, mang theo chút dịu dàng nhè nhẹ, cho dù đã quen biết nàng nhiều năm, nhưng Lâm Dạ không thể không thường xuyên cảm thán: Không hổ là giọng nói trời ban.
“Vậy chúng ta thử lại lần nữa nhé.”
Năng lực học hỏi của Đàm Phi Ngọc rất mạnh, những lời thoại không qua, chỉ cần đạo diễn hướng dẫn lại một chút là nàng có thể nhanh chóng vượt qua chỉ với một lần diễn, nàng nhớ lại những gì Lâm Dạ nói, nhẹ nhàng và tinh tế hơn…
“Ưm~ Thẩm Xác… Ha ah~ Từ bỏ… Ưm…”
“Cắt——” Lâm Dạ đỡ trán, “Cô như đang cố tình vậy, dấu vết biểu diễn quá rõ ràng. Tôi không yêu cầu cô cố ý quyến rũ cô ấy, hai người đang làm tình dưới quan hệ là người yêu, tất cả phản ứng đều không thể kiểm soát, là biểu lộ thực nhất, cô hiểu ý tôi nói không?”
Đàm Phi Ngọc vô thức dùng ngón tay nắm chặt kịch bản, ánh mắt có chút mờ mịt. “Tôi hiểu… Nhưng, tôi vẫn làm theo yêu cầu của cô mà.”
Với một cảnh ân ái ngắn ngủi như vậy, kể từ lúc ghi hình, đã phải cắt không biết bao nhiêu lần, đây chắc chắn là một đòn giáng rất lớn đối với Đàm Phi Ngọc, người đã hoạt động suôn sẻ trong ngành suốt 9 năm, dường như nàng chưa bao giờ tập một câu thoại nào quá ba lần.
“Tôi có nên lấy giá trị trung bình của cả hai vừa rồi để thử lại không?”
Ngay cả giá trị trung bình cũng bị lôi ra, nhưng Lâm Dạ vẫn lắc đầu, đứng dậy bước vào phòng thu âm. Cánh cửa được cô nhẹ nhàng đóng lại, chặn đứng mọi âm thanh.
Đàm Phi Ngọc thấy vậy, bối rối tháo tai nghe ra: “Cô không tiếp tục à?”
“Mọi chuyện vẫn như vậy, dù có ghi hình bao nhiêu lần cũng không qua được.” Lâm Dạ là cộng sự cùng phòng thu với nàng, nói chuyện không chút khách khí.
Đàm Phi Ngọc biết cô tỉ mỉ và có trách nhiệm trong công việc, nàng mím môi, im lặng không nói một lời. Lâm Dạ nhìn ra nàng không phục, dù sao thì từ khi vào ngành đến giờ, tổ tông này cũng chưa từng chịu đả kích giống như vậy, cô đành thở dài, chân thành nói: “Cô Đàm, trong cuộc sống của cô có tình dục không vậy? Hay cô có bao giờ yêu ai chưa?”
“Việc này thì có liên quan gì?”
Kể từ khi nhận được kịch bản, Đàm Phi Ngọc đã nghiên cứu các cảnh sex của các nữ CV khác trong các bộ kịch truyền thanh, thậm chí còn luyện tập theo. Nàng tự cho là mình đã thành thạo các kỹ năng, nói chung là tạm được, chẳng phải chỉ là kiểm soát hơi thở thôi sao?
Không cần nàng phải trả lời trực tiếp, Lâm Dạ biết câu trả lời. Cô biết rất rõ rằng tuy rằng tính cách của Đàm Phi Ngọc hiền lành nhưng thực ra lại có phần kiêu ngạo nhất định. Phòng thu ban đầu dành riêng cho việc quay cảnh sex gần như không có tiến triển gì trong suốt buổi chiều, họ không thể lãng phí thời gian một cách vô ích nên cô đành phải nói: “Quên đi, chúng ta quay những cảnh khác trước đã. Cô có thể trở về tìm cảm giác, nếu thật sự không biết làm sao cho phù hợp, cô có thể lên trạm V nghe âm thành của Nữ Suyễn lão sư mà học tập, hẳn là sẽ có ích đối với cô.”
Nữ Suyễn lão sư?
Trước khi Đàm Phi Ngọc kịp đặt câu hỏi, Lâm Dạ đã gọi các nhân viên khác vào, chuẩn bị quay các cảnh khác. Nàng không còn cách nào khác ngoài việc gạt bỏ những nghi ngờ của mình, cống hiến hết mình cho việc lồng tiếng.
Khi quay các tình tiết khác, Đàm Phi Ngọc làm rất tốt, kết thúc suôn sẻ, không chậm trễ tiến độ.
Sau khi đi ra khỏi phòng thu âm, Lâm Dạ đưa cho nàng chiếc áo khoác ngoài, “Tối nay cô có muốn ra ngoài ăn tối chung không?”
Trong đầu Đàm Phi Ngọc vẫn còn nhớ đến vô số cảnh ân ái, nàng không có tâm trạng ăn uống nên mặc áo khoác vào, không quên hỏi: “Nữ Suyễn lão sư là gì? Tôi nên học tập cô ấy như thế nào?”
Vẻ mặt của nàng rất chân thành, có vẻ như đang tò mò. Trong phòng làm việc không còn ai, Lâm Dạ sặc nước miếng, vội vàng che miệng nàng lại.
Nữ Suyễn là một blogger mới nổi tiếng trên V trạm, trang web khiêu dâm lớn nhất ở Trung Quốc, người không lộ mặt mà chỉ đăng những đoạn âm thanh rên rỉ thở hổn hển. So với những nội dung khiêu dâm trên mạng như để lộ da thịt trắng khắp màn hình, loại blogger chỉ có tiếng nói mới có thể mang lại nhiều không gian tưởng tượng hơn cho mọi người.
Nhưng cô nên giải thích điều này với Đàm Phi Ngọc như thế nào? Mặt Lâm Dạ không đủ dày để nói về nội dung khiêu dâm trên mạng ở nơi công cộng.
“Là… nhóm chuyên quay cảnh sex. À, đừng hỏi nữa, cô có thể tự mình về nhà nghe!” Cô tức giận nói.
Đàm Phi Ngọc nghi ngờ nhìn cô, không hiểu tại sao người này lại thiếu kiên nhẫn như vậy.
Mùa đông ở thành phố J rất lạnh. Khi mùa đông đến, khung cảnh bên ngoài thật ảm đạm. Những cành cây ven đường trơ trụi và bầu trời xám xịt, trông đặc biệt buồn bã.
Studio cách nhà không xa, hơn mười phút đi xe. Đàm Phi Ngọc thường tự nấu ăn, nhưng hôm nay nàng mua một thùng mì ăn liền từ cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, coi như bữa tối.
Nàng hiếm khi có những lúc “tuỳ hứng” như vậy, đây là lần đầu tiên. Đây cũng là lần đầu tiên cả buổi chiều ghi hình kết thúc trong thất bại.
Với giọng nói hay và tài năng lồng tiếng bẩm sinh, Đàm Phi Ngọc chưa bao giờ trải qua cảm giác thất vọng như thế này kể từ khi bước chân vào ngành, đến mức nàng rất muốn thoát khỏi nó.
Nàng mang máy tính đến bàn ăn, trong lúc chờ nấu mì, nàng gõ từ “Nữ Suyễn lão sư” vào thanh tìm kiếm, kết quả nhanh chóng bị các quảng cáo chiếm giữ. Sau khi thử nhiều lần nhưng không có tác dụng, nàng nhớ lại việc xóa các từ trên thanh tìm kiếm và đổi thành trạm V. Mục đầu tiên xuất hiện là trang web chính thức, trang trọng hơn một chút nhưng nội dung bên trong cũng không khá mấy trang web lậu là bao.
Chỉ cần nhìn vào trang chủ cũng có thể biết đây là một trang web khiêu dâm quy mô lớn. Đàm Phi Ngọc phớt lờ phần da thịt rõ ràng trên bìa video, nhấp vào thẻ quần nữ, trong đó hiển thị nhiều bài đăng blog âm thanh.
Hầu hết đều không có tiêu đề, một số là diễn giải theo kịch bản, nàng bấm vào xem nhiều nhất theo thứ tự mức độ phổ biến: [Cô bạn gái nhỏ tham lam đợi bạn về nhà sau cả ngày đói meo]
Mở đầu là tiếng tạp âm, có thể chứng minh blogger không sử dụng thiết bị ghi âm chuyên nghiệp, sau đó là giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của cô gái vang lên: “Bảo bối, sao hôm nay tan làm muộn thế? Lão trọc kia lại lừa bắt chị tăng ca hả? Em làm cho chị bữa tối tình yêu~ chị về trễ quá, đồ ăn cũng hơi nguội rồi.”
Đó là giọng lồng tiếng của cô gái dễ thương đang làm nũng với người yêu. Tuy việc xử lý giọng nói không chuyên nghiệp nhưng cảm xúc được bộc lộ rất tự nhiên, không có dấu vết của trình diễn, làm người nghe tự giác nhập tâm, không hề trải qua đào tạo mà đã có chuyên môn như vậy đúng là thiên phú, Đàm Phi Ngọc không khỏi ngưỡng mộ, nàng không nhìn người khác qua lăng kính màu.
Sợi mì vốn đã mềm nên nàng mở nắp, gắp một đũa thổi thổi sau đó đưa vào miệng, trong lúc máy tính tiếp tục phát âm thanh.
“Hả? Quần áo? Quần áo có vấn đề gì thế? Haha ~ Chị có vẻ rất phấn khích khi nhìn thấy chiếc tạp dề khỏa thân này.”
Cốt truyện bắt đầu có vẻ không ổn… Nàng do dự một lúc rồi lấy tai nghe Bluetooth ra đeo vào. Dù ở nhà không có ai khác… nhưng nàng vẫn cảm thấy đó là nội dung không nên tung ra bên ngoài.
“Hmm~!? Ha, làm gì… Chị không ăn tối sao? Ưm ha… Ah… Cái gì? Chị muốn phía dưới của em đút cho chị ăn hả? Đồ lưu manh ah… Đừng liếm mạnh như vậy… Ha ah~”
Tiếp theo, những tiếng thở hổn hển quyến rũ tiếp tục chiếm giữ tai nghe. Gắp mì mà Đàm Phi Ngọc vừa đưa đến bên miệng cũng không tài nào nuốt nổi, hai tay nàng như đông cứng giữa không trung.
Cái này… có thể nghe được sao?
————