Ngây ngốc trong thư phòng lâu ngày cũng có chút buồn chán, Bạch Nhược Hiên định ra ngoài thư giãn.
Đi tới bờ hồ, lặng lẽ đứng đó.
Gió hồ thổi tung vạt áo xanh biếc. Nàng ngẩn ngơ nhìn mặt hồ, đứng rất lâu, lặng yên bất động.
Không biết qua bao lâu, một chưởng phong mạnh mẽ từ sau lưng đánh tới, Bạch Nhược Hiên nghiêng người tránh được. Nhìn thấy người vừa tung ra một chưởng vừa rồi, không nhịn được cười lạnh.
“Ngươi cười cái gì?” Lục Bạch hung tợn nhìn Bạch Nhược Hiên, thủ thế như chuẩn bị tung thêm một chưởng.
“Ta cười ngươi.” Bạch Nhược Hiên đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: “Ta thấy ngươi cũng là người trong giang hồ, chẳng lẽ không biết đánh lén là trái đạo nghĩa hay sao?”
“Hừ, hai từ đạo nghĩa có thể áp dụng với bất cứ người nào trong giang hồ, nhưng không phải với ngươi.” Lục Bạch tỏ vẻ khinh thường, nói: “Tiểu bạch kiểm, ta khuyên ngươi nhanh chóng rời khỏi Tích nhi, nếu không, Lục Bạch ta nhất định sẽ giết ngươi!”
Nhắc đến Thụy Triều Tích, mi tâm Bạch Nhược Hiên thoảng qua nét đau thương, nhưng rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường. Nàng nhìn Lục Bạch, cũng lộ ra vẻ khinh thường tương tự, nói: “Nếu như ta không rời đi thì sao?”
“Vậy là ngươi muốn tìm cái chết!” Lục Bạch tức giận nói.
Bạch Nhược Hiên nói: “Ta danh chính ngôn thuận mang kiệu lớn tám người khiêng đón Quận chúa về nhà, muốn ta rời đi e rằng rất khó.”
Lục Bạch nắm chặt quả đấm trong tay kêu răng rắc, giơ chưởng đến trước mặt Bạch Nhược Hiên. Hắn rất tức giận, mặc dù Thụy Triều Tích không cho hắn đến tìm Bạch Nhược Hiên gây chuyện, nhưng khi nhìn thấy Bạch Nhược Hiên đứng bên bờ hồ, hắn liền nảy ra ý định đẩy nàng xuống hồ. Hôm nay, hắn nhất định phải giết chết Bạch Nhược Hiên.
Chưởng phong của hắn rất uy lực, lại tấn công những bộ vị quan trọng trên người Bạch Nhược Hiên, rõ ràng là cố ý đưa người vào chỗ chết. Thời gian qua, vốn dĩ tâm trạng của Bạch Nhược Hiên đã không tốt, oán giận kìm nén trong lòng không nơi phát tiết, lúc này tình địch còn tìm đến cửa, nàng liền đem tất cả những khổ sở trút lên người Lục Bạch, vì vậy mà ra chiêu cũng không hề nương tay.
Có người đánh nhau, tất nhiên sẽ có kẻ xem náo nhiệt.
Chẳng bao lâu sau, người đi kẻ đến đã tạo thành một vòng tròn lớn, vây quanh Bạch Nhược Hiên và Lục Bạch đang đánh nhau đến ngươi sống ta chết. Đến những đoạn cao trào, còn có người vỗ tay ủng hộ, nhìn khung cảnh này, giống như hai người họ đang bán nghệ kiếm ăn.
Bạch Nhược Hiên nghiêng người tránh một quyền của Lục Bạch, thừa dịp Lục Bạch còn chưa xoay người, dùng hết sức đá vào đùi phải của hắn, đồng thời vung tay, mu bàn tay đánh mạnh vào đầu vai hắn, cổ tay xoay chuyển, móc lấy cánh tay hắn đẩy mạnh ra sau, khiến hắn ngã quỵ xuống đất, sau đó nói: “Công phu cẩu thả tầm thường, chỉ biết cậy mạnh, mãng phu!”
Không biết là vì tức giận hay nhục nhã vì thua cuộc, gương mặt Lục Bạch bỗng chốc đỏ bừng, quay đầu trừng mắt nhìn Bạch Nhược Hiên, thật lâu không nói được lời nào.
Lúc này, giữa đám đông tự giác tách ra một con đường, một công tử có làn da trắng nõn, y phục hoa lệ bước tới.
Trước sự ngạc nhiên của Bạch Nhược Hiên, Lục Bạch bị công tử mặc hoa phục* giáng cho một cái tát. Sau đó, nàng bị công tử mặc hoa phục kéo đi.
(*Hoa phục ở đây là quần áo lộng lẫy, rực rỡ, hoa lệ, hàng hiệu thời cổ đại, mà không phải là áo hoa hoè hoa sói đâu nha.)
Ánh trăng mờ ảo, Bạch Nhược Hiên bị dẫn tới một nơi nàng không thể quen thuộc hơn.
Thư phòng của nàng, thư phòng mà nàng thường xuyên nhốt mình trong thời gian gần đây.
Thụy Triều Tích đóng cửa lại, sau đó tựa người vào khung cửa, cúi đầu nhìn xuống đất, thật lâu không nói gì.
Bạch Nhược Hiên rất ít khi nhìn thấy Thuỵ Triều Tích thế này, cho là vừa rồi đánh nhau với Lục Bạch đã chọc giận nàng ấy, nên cũng ngậm miệng không nói.
Vì vậy mà trong phòng vô cùng yên tĩnh. Thực ra, trên đường từ bờ hồ về Quận mã phủ, các nàng cũng không nói câu nào. Thụy Triều Tích nắm tay của nàng, lặng im đưa nàng đến thư phòng. Trong thư phòng lúc này, Thụy Triều Tích không mở miệng nên nàng cũng không biết phải nói gì. Dù sao, chuyện nàng đánh nhau với Lục Bạch là sự thật không thể chối cãi.
Ngày ấy, sau khi Thụy Triều Tích nói rõ ràng với Lục Bạch, quả thật Lục Bạch không đến tìm nàng nữa, nàng lại có được sự thoải mái, yên tĩnh. Nhưng vừa có người đến Quận mã phủ báo tin, rằng Bạch Nhược Hiên đang ở bên ngoài đánh nhau, sau khi đến nơi, thấy người đang giằng co lại là Lục Bạch, nàng không kìm lòng được mà cho Lục Bạch một bạt tai.
Ban đầu, Thụy Triều Tích định chôn chặt mối quan hệ giữa mình và Lục Bạch, tốt nhất là không còn ai khác biết nữa. Cũng vì vậy mà nàng mới bị Lục Bạch uy hiếp, đồng ý ra ngoài du ngoạn với hắn. Hiện tại, giấy đã không thể gói được lửa, nàng dự định kể tất cả cho Bạch Nhược Hiên nghe. Trong suốt quãng đường từ bờ hồ về Quận mã phủ, nàng vẫn luôn suy nghĩ nên mở miệng thế nào, nhưng thật sự có những chuyện rất khó nói ra lời. Đến thư phòng, nàng vẫn không biết phải bắt đầu từ đâu, thế nên lúc này mới im lặng như vậy.
Ngước mắt nhìn Bạch Nhược Hiên, phát hiện người ấy đã gầy đi không ít, không nhịn được bước lên trước, níu ống tay áo nàng ấy, nhưng vẫn không biết phải mở miệng thế nào.
Sau khi dời đến Quận mã phủ, cơ hội ở chung của nàng và Bạch Nhược Hiên chỉ đếm được trên đầu ngón tay, dù có vô tình chạm mặt, Bạch Nhược Hiên cũng sẽ mượn cớ bỏ chạy. Nàng không biết nguyên nhân, nhưng có thể nhận ra Bạch Nhược Hiên đang cố ý xa lánh nàng, điều này làm cho nàng rất khó chịu.
Giờ phút này, nàng nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhược Hiên, nói: “Có vẻ như gần đây ngươi rất bận.”
Ống tay áo bị níu lấy, lòng Bạch Nhược Hiên chợt xao động khi chạm phải ánh mắt quan tâm của Thuỵ Triều Tích. Nhưng càng nghĩ lại càng ảm đạm thê lương. Nàng đỡ Thụy Triều Tích ngồi xuống, nói: “Nửa tháng sau là đến kỳ thi Hương, ta không muốn để người nhà thất vọng, chỉ có thể cố gắng hết sức.”
Thụy Triều Tích gật đầu, nói: “Công danh tất nhiên quan trọng, nhưng sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất. Ngươi ngày đêm đều chong đèn học tập, không sợ ảnh hưởng đến thân thể sao?”
“Tạ ơn Quận chúa quan tâm, ta sẽ chú ý. Quận chúa đưa ta đến đây là có việc gì vậy?” Bạch Nhược Hiên đứng trước mặt Thụy Triều Tích, rốt cuộc cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như trước.
Thụy Triều Tích cắn môi dưới, thật lâu sau mới nói: “Ta muốn nói cho ngươi biết chuyện giữa ta và Lục Bạch.”
Bạch Nhược Hiên nghe vậy, cho là Thuỵ Triều Tích nhắc đến hiệp nghị, nghĩ đến sắp phải chia lìa với Quận chúa, toàn thân như rơi vào hầm băng. Mặc dù nàng trốn tránh Thụy Triều Tích, nhưng vẫn cảm thấy được chung sống dưới một mái nhà đã là hạnh phúc lớn lao, ít nhất có thể cảm giác được sự hiện diện của nàng ấy, ngửi được hơi thở của nàng ấy. Nhưng mà hôm nay, những điều này đều trở thành xa xỉ sao?
“Quận chúa không cần nói nữa, ta đã biết phải làm gì lúc này.” Bạch Nhược Hiên cố gắng nén xuống nỗi xót xa, không muốn nghe chính miệng Thuỵ Triều Tích nhắc đến chuyện hoà ly, giành trước nói: “Chuyện ở cuối ngõ hẻm ngày đó, ta đã nhìn thấy tất cả.”
Thụy Triều Tích ngạc nhiên hỏi: “Vì vậy mà ngươi lẩn tránh ta?”
Bạch Nhược Hiên lòng đầy đau xót, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói: “Kính xin Quận chúa chớ trách tội, ta cũng không cố ý nghe trộm. Có lẽ ban đầu Quận chúa lập ra hiệp nghị này cũng là vì Lục thiếu hiệp chăng?” Lời này vừa nói ra, trái tim của nàng như bị một hòn đá to đập vào, vô cùng đau đớn.
Thụy Triều Tích nghe nàng nói như vậy, không nén được chua xót trong lòng. Trong khoảnh khắc đó, rốt cuộc nàng cũng hiểu tại sao khi đang ở bên Lục Bạch lại nhớ đến Bạch Nhược Hiên. Trong nửa năm bên nhau, nàng đã quen với sự ôn nhu ân cần của Bạch Nhược Hiên, quen có Bạch Nhược Hiên ở bên cạnh dỗ nàng vui vẻ. Lục Bạch đã là quá khứ, bất tri bất giác nàng đã đem lòng yêu thương Nhị công tử Bạch gia thoạt nhìn có vẻ yếu nhược này.
Bạch Nhược Hiên thấy nàng trầm mặc không nói, trong lòng âm thầm chua xót, muốn tiến lên an ủi, nhưng cuối cùng vẫn ngừng lại bước chân. Nàng nắm chặt quả đấm, xoay người nhìn chậu hoa ngoài cửa sổ rồi bật cười. Đó là một chậu hoa cúc màu đỏ nhạt, là Thụy Triều Tích tặng cho nàng. Ngày tặng hoa, Thụy Triều Tích mặc một bộ y phục màu hồng cánh sen, nở nụ cười thật đẹp, còn đẹp hơn cả hoa.
Hồi lâu sau, một vật thể ấm áp ôm lấy nàng từ phía sau, cúi đầu nhìn hai cánh tay đang vòng qua eo mình, hơi sững lại, cuối cùng không nhịn được vươn tay ra nắm thật chặt.
Thụy Triều Tích dựa sát vào Bạch Nhược Hiên, nghẹn ngào nói: “Lục Bạch chỉ là khách qua đường trong cuộc đời ta, hắn đã không còn là người quan trọng nhất trong lòng ta.” Nàng đã nhận ra phương hướng, quyết định đi theo sự mách bảo của trái tim mình.
Đúng rồi, không phải vừa nãy Quận chúa đã cho Lục Bạch một cái tát sao? Nếu như vậy thì đúng là đã trở thành quá khứ. Nhưng, nàng không chỉ băn khoăn những chuyện này. Nàng nắm thật chặt tay Thuỵ Triều Tích, sau đó chậm rãi buông ra, xoay người nhìn nàng ấy, dịu dàng hỏi: “Nàng thật sự thích ta?”
Thụy Triều Tích rưng rưng gật đầu.
Đột nhiên Bạch Nhược Hiên cất tiếng cười to, sau đó lại biến thành cười khổ, cuối cùng lại là buồn bã rơi lệ. Nàng thật sự rất muốn nói một câu “Ta cũng thích nàng, muốn ở bên nàng đến răng long đầu bạc”. Nhưng nàng lại không thể!
Nàng nhắm mắt lại, sau khi ổn định cảm xúc, nàng nói: “Quận chúa, nếu có thể, ta cũng rất muốn chăm sóc nàng cả đời, nhưng ta không thể ích kỷ như vậy.”
“Tại sao chứ?” Thụy Triều Tích lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Nhược Hiên lệ rơi đầy mặt, không biết làm thế nào mới đúng, chỉ biết nắm chặt tay nàng ấy.
Bạch Nhược Hiên buồn bã cười một tiếng, hỏi: “Thật sự muốn biết sao?”
“Nói cho ta biết!” Thụy Triều Tích kiên định nói.
“Nàng sẽ hối hận.” Bạch Nhược Hiên thở một hơi thật dài, nắm tay Thụy Triều Tích dò vào trong ngực mình, khoé môi cong lên một nụ cười khổ.
Thụy Triều Tích trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Bạch Nhược Hiên.
Bạch Nhược Hiên không dám nhìn vẻ mặt của Thụy Triều Tích, nhắm mắt nói: “Quận chúa nghĩ không sai, nên hẳn là Quận chúa biết phải lựa chọn thế nào. Số ta đã định là sẽ cô độc đến cuối đời, cũng không phải là nam nhân thân cao bảy thước đáng để phó thác chung thân gì đó.” Nói xong nàng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Nhược Hiên sẽ trả lại cho Quận chúa cuộc sống tự do, kính xin Quận chúa đừng truyền việc này ra ngoài, chuyện liên quan đến hàng chục sinh mạng ở Bạch phủ, Nhược Hiên không muốn trở thành tội nhân thiên cổ.”
Thụy vương phủ, Hồng Chúc Hồng Ngọc đang giúp Thụy Triều Tích tắm rửa.
Hồng Chúc nói: “Quận chúa, chúng ta ở Vương phủ đã nửa tháng, ngày mai Quận mã sẽ lên đường thi Hương.”
Hồng Ngọc nói: “Quận mã văn võ song toàn, thật là hiếm thấy. Ta cảm thấy Lục Bạch kém xa Quận mã. . . . . .” Các nàng cũng không biết Quận chúa đã cự tuyệt Lục Bạch và lựa chọn vị Quận mã văn võ song toàn trong miệng các nàng.
Hồng Chúc nói: “Hồng Chúc cũng cảm thấy Quận mã rất tốt. Quận mã đối với Quận chúa luôn thiên y bách thuận*, ân cần chu đáo.
(*Răm rắp nghe lời, ngoan ngoãn.)
Thụy Triều Tích nhắm mắt không đáp, nghe hai vị nha hoàn đàm luận về Bạch Nhược Hiên. Mấy ngày qua, một màn trong thư phòng thường xuyên lặp đi lặp lại trong đầu nàng, Bạch Nhược Hiên quỳ xuống đất thỉnh cầu nàng đừng nói ra ngoài, những giọt nước mắt ưu thương thi nhau rơi xuống, nàng muốn quên cũng không quên được. Lúc ấy nàng vô cùng rối loạn, liền mang theo Hồng Chúc và Hồng Ngọc trở về Thụy Vương phủ, đến nay đã được nửa tháng.
Trong thời gian ở Vương phủ, nàng không gặp mặt bất cứ ai, kể cả Vương phi và Thụy vương, Bạch Nhược Hiên cũng không đến tìm nàng. Sau khi thay y phục, Thụy Triều Tích vẫn thất thần ngả người xuống giường, đột nhiên Hồng Ngọc đẩy cửa vào, kêu lên: “Không xong rồi Quận chúa!”
Thụy Triều Tích ngẩng đầu, hỏi: “Chuyện gì?”
Hồng Ngọc nức nở nói: “Vương gia đem chuyện nửa tháng nay người không về Quận mã phủ nói cho Bạch lão gia. Bạch lão gia truyền Quận mã trở về phủ, đang dùng gia pháp xử trí.”
“Mau thay y phục, chuẩn bị xe ngựa!” Thụy Triều Tích lòng nóng như lửa đốt, lập tức ngồi dậy. Bạch Trọng quản nhi tử thế nào, nàng hiểu rất rõ.
Hồng Ngọc vội vàng chạy ra chuẩn bị xe ngựa, Hồng Chúc hầu hạ nàng thay y phục.
Bên trong Bạch phủ vô cùng an tĩnh, chỉ có những tiếng khóc truyền ra từ thiên thính*.
(*Sảnh phụ.)
Bạch Nhược Vũ cau mày đỡ mẫu thân đang không ngừng khóc thút thít, trong lòng vừa lo lắng vừa nóng nảy, thỉnh thoảng nhìn ra phía cửa, thầm nghĩ: ‘Tại sao Quận chúa còn chưa đến?’
“Vương gia đích thân đến cửa trách mắng con thất lễ, con giải thích thế nào?” Bạch Trọng cho tất cả người hầu lui ra, đích thân dạy dỗ con trai, Hạ Ngọc Lan và Bạch Nhược Vũ cũng không thể làm dịu đi lửa giận trong lòng ông ta.
Tất cả người trong Ung Đô đều biết Thụy vương thương yêu Thụy Triều Tích, lần này ông ta tự mình đến cửa khiển trách, chọc Bạch Trọng giận đến mặt đỏ bừng bừng.
Bạch Nhược Hiên vốn đã vô cùng đau lòng, nỗi đau thể xác lúc này đã hoàn toàn không thể so sánh. Nàng nằm trên ghế băng, dựa đầu vào khuỷu tay, cắn răng nhịn đau, mắt điếc tai ngơ với những lời giáo huấn của Bạch Trọng, trong lòng chỉ nghĩ không biết nửa tháng nay Thuỵ Triều Tích sống có tốt hay không.
Khi Thuỵ Triều Tích chạy đến thì Hạ Ngọc Lan đã khóc không thành tiếng, Bạch Nhược Vũ vẫn đang âm thầm gạt lệ. Thấy Bạch Nhược Hiên nằm trên ghế không nhúc nhích, chiếc quần trắng tinh đã loang lổ vết máu, lập tức không kìm được rơi nước mắt. Lại thấy cây gậy dày cộp trong tay kẻ khởi xướng nên mọi chuyện, lòng chợt rung lên, lạnh lùng nói: “Bạch đại nhân! Ngươi muốn đánh chết phu quân của bản Quận chúa phải không?”
Quận chúa đột ngột quang lâm là chuyện ngoài dự đoán. Thụy vương đã nói thẳng ra là Nhược Hiên khi dễ Quận chúa, mới làm Quận chúa nửa tháng nay không quay về Quận mã phủ. Đã như vậy, tại sao lúc này còn đến ngăn cản ông ta dạy dỗ đứa con bất hiếu này? Nghĩ lại, có lẽ chỉ là hai đứa nhỏ nhất thời cãi vã. Lúc này, sắc mặt già nua của Bạch Trọng không tốt cho lắm, lại nhìn vết máu chói mắt trên người Bạch Nhược Hiên, âm thầm hối hận đã ra tay quá nặng.
Thụy Triều Tích định tiến đến đỡ Bạch Nhược Hiên, nhưng đã bị Thuý Trúc và Hạ Ngọc Lan giành trước một bước.
Khoé mắt Hạ Ngọc Lan vẫn còn đọng nước mắt, cất giọng áy náy: “Quận chúa cứ về phòng nghỉ ngơi trước, để Thuý Trúc chăm sóc Hiên nhi là tốt rồi.”
Thông minh như Thụy Triều Tích, cùng với sự thật mà Bạch Nhược Hiên đã nói, lập tức đoán ra nguyên nhân Hạ Ngọc Lan không muốn nàng chăm sóc Bạch Nhược Hiên. Nàng cũng không đi theo, đợi đến khi Thuý Trúc ra khỏi phòng mới cố ý vào thăm.
Hai lần bị đánh, đều là vì Thụy Triều Tích. Hồi tưởng lại, khoé môi Bạch Nhược Hiên không nhịn được cong lên nụ cười. Nàng nằm lỳ trên giường, khi biết Thụy Triều Tích tới thì vờ như đã ngủ say.
Bạch Trọng đánh Bạch Nhược Hiên mười mấy đại bản, những ai quan tâm đến nàng đều đau lòng muốn chết, tất nhiên Thụy Triều Tích cũng nằm trong số đó. Thấy Bạch Nhược Hiên đã ngủ, nghĩ đến nguyên nhân nàng ấy bị đánh lại càng thêm khổ sở, ngồi xổm trước giường, âm thầm rơi lệ.
Nghe thấy tiếng nức nở, Bạch Nhược Hiên lòng đau như cắt, nước mắt cũng ứa ra. Nàng không muốn Thụy Triều Tích thấy nàng khóc nên quay đầu sang một bên, bất chấp việc mình đang giả vờ ngủ.
“Bạch Nhược Hiên, ngươi không muốn gặp lại ta đến vậy sao?”
Bạch Nhược Hiên lặng lẽ lau nước mắt, một lúc sau mới tàn nhẫn nói: “Nàng đã biết sự thật thì đừng nên đến tìm ta nữa. Lục Bạch đối với nàng cảm tình sâu đậm, nàng nên đi tìm hắn.”