Ngây ngốc ở Thuỵ Vương phủ nửa tháng, Thụy Triều Tích đã đem mọi chuyện sắp xếp lại rõ ràng. Biết Bạch Nhược Hiên là nữ nhân, kiếp này không nên có liên quan gì đến nàng ấy nữa, cũng nên rời đi. Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như tưởng tượng. Từ lâu, thân ảnh của Bạch Nhược Hiên luôn lảng vảng trong tâm trí nàng, tác động đến nàng, khiến nàng mất ăn mất ngủ, trằn trọc không yên. Trong lòng nàng không chỉ có rối rắm, mà còn thêm lo lắng.
Chuyện thân phận của Bạch Nhược Hiên, tất nhiên nàng sẽ không tiết lộ. Nhưng giấy không gói được lửa, nếu như đến một ngày thân phận bị bại lộ, phạm tội khi quân, không chỉ Bạch gia phải chịu tội mà Thuỵ Vương phủ cũng không thoát khỏi liên can.
Lý trí bảo rằng nên cắt đứt quan hệ với Bạch Nhược Hiên, từ nay về sau đường ai nấy đi. Chỉ là, dù cưỡng ép bản thân phải quên đi, nhưng lòng nàng lại vẫn luôn hướng về Bạch Nhược Hiên. Nếu không, nàng cũng sẽ không cho phép hai nha hoàn Hồng Chúc Hồng Ngọc suốt ngày nhắc đến Bạch Nhược Hiên, lại càng không vì nghe Bạch Nhược Hiên bị gia pháp trừng trị mà lập tức chạy tới Bạch phủ.
Thụy Triều Tích một mình vật lộn ở Thuỵ Vương phủ, khổ đau dằn vặt, lúc này Bạch Nhược Hiên lại cố tình giả vờ không muốn gặp nàng. Câu nói đầu tiên sau khi mở miệng lại bảo nàng không nên tới mà nên đi tìm Lục Bạch. Như vậy, sao nàng có thể không tức giận? Nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo vấy máu đặt ở mép giường, dù cho tức giận thế nào cũng không tiện phát tác. Trầm mặc chốc lát, thấy Bạch Nhược Hiên vẫn quay mặt vào trong không muốn nhìn nàng, nàng mới lạnh lùng nói: “”Không sai, ta đã biết thân phận của ngươi, vậy thì thế nào? Ta còn chưa tỏ thái độ, sao ngươi lại muốn tránh né ta? Xoay đầu lại!”
Bạch Nhược Hiên bất động, nhìn chằm chằm vào bóng của sa trướng phất phơ trên đầu giường, tâm tư dao động. Trong suy nghĩ của nàng, Thụy Triều Tích đi rồi sẽ không trở về Quận mã phủ nữa. Bất kỳ nữ tử nào khi biết mình bị gả cho một nữ tử khác, chắc chắn sẽ không cách nào tiếp nhận được. Thậm chí, sau khi Thụy Triều Tích bỏ đi, nàng còn nghĩ đến viết một bức hưu thư*, thế nên sau khi bị Bạch Trọng triệu về phủ, nàng đã thẳng thừng nói: ‘Con muốn hưu thê’, lúc này mới rước lấy một trận đánh mắng.
(*Giấy bỏ vợ.)
Giờ đây, Thụy Triều Tích vì nàng mà rơi lệ, nàng đã đau lòng không thôi, lại nghe thấy nàng ấy dường như cũng không ngại thân phận của mình, trong đầu lập tức thoáng qua một ý niệm, nhưng lập tức đã bị phủ định. Cuối cùng, nàng kéo góc chăn lau nước mắt, chịu đựng đau đớn xoay người, nhìn Thụy Triều Tích. Thụy Triều Tích gầy đi khiến nàng có chút lo lắng. Tất cả những gì nàng có thể nghĩ là Thuỵ Triều Tích phiền muộn vì đắn đo có nên vạch trần thân phận của nàng hay không, hoàn toàn không còn gì khác. Sau khi Lục Bạch xuất hiện, nàng đã hiểu rõ lòng mình, hiểu rằng bản thân thích Thuỵ Triều Tích là sự thật. Chỉ là, đoạn tình cảm này là điều mà thế nhân không thể chấp nhận được, là mang tội khi quân. Nếu mọi chuyện bại lộ sẽ liên lụy đến cả Bạch phủ và Vương phủ, đây là kết quả nàng không muốn nhìn thấy nhất. Ngày đó lựa chọn nói sự thật cho Thụy Triều Tích cũng không phải là xung động nhất thời. Thứ nhất, nàng cảm nhận được thái độ và những thay đổi của Thuỵ Triều Tích đối với mình. Thứ hai, nàng không muốn lừa gạt người mình thích. Thứ ba, nàng đang đánh đánh cuộc, đánh cuộc tình cảm của nàng, đánh cuộc hàng chục sinh mạng ở Bạch phủ. Hôm nay xem ra, nàng đã thắng ván này.
Thoáng chốc, trong lòng Bạch Nhược Hiên luân chuyển vô vàn suy nghĩ, nhưng nàng chỉ nhìn Thụy Triều Tích, im lặng không nói lời nào. Nhìn thấy những vệt nước mắt mờ nhạt trên khuôn mặt Bạch Nhược Hiên, Thụy Triều Tích chậm giọng nói: “Có phải rất đau không?” Nàng chỉ cho là Bạch Nhược Hiên bị đánh đau nên rơi lệ, mà không biết rằng nàng ấy vì đau lòng nên mới lặng lẽ rơi nước mắt như vậy. Dáng vẻ âu lo của nàng, sóng mắt của nàng, tất cả đều giống như trước, nhưng lại có chút khác biệt khó lòng diễn tả.
“Không đau.” Trên mặt là xúc cảm ấm áp, trong mũi tràn ngập hương thơm đặc hữu của nữ nhân. Sau khi xoay người, ánh mắt Bạch Nhược Hiên từ đầu đến cuối đều không thể dời khỏi Thuỵ Triều Tích, nghe thấy lời hỏi han ân cần của nàng ấy, không khỏi mỉm cười.
Thấy người ấy cười, Thụy Triều Tích cũng không muốn quanh co lòng vòng, hỏi: “Ngươi rất muốn ta đi tìm Lục Bạch?” Hôm đó vội vã trở về Thuỵ Vương phủ, nàng cũng chưa kịp nói rõ chuyện giữa mình và Lục Bạch với Bạch Nhược Hiên.
Nghe vậy, thần sắc Bạch Nhược Hiên có chút ảm đạm, hồi lâu, nói: “Ta vốn là người ngoài cuộc, muốn hay không thì có thể thế nào?”
Thụy Triều Tích thở dài một hơi, nói: “Đúng như hôm ấy ngươi thấy, quả thật ta đã từng có tình với Lục Bạch. Nhưng trong thời khắc hắn có ý định giết ta, ta đã quyết định suốt đời này sẽ không có bất kỳ dây dưa nào với con người ấy nữa. Sau khi chuyển vào Quận mã phủ, hắn thường xuyên đến tìm ta, ý định vãn hồi đoạn tình cảm đã phai nhạt kia. Hắn nói là trúng độc mới chĩa đao vào ta, nhưng ta không tin, ánh mắt một người không thể nói dối, sát ý ngùn ngụt trong ánh mắt hắn hôm ấy không phải là giả. Mà dù ta có tin lời của hắn, chuyện đã qua ta cũng không muốn nhắc lại, ta đã cự tuyệt hắn!”
Bạch Nhược Hiên có chút kích động, mờ mịt nhìn Thụy Triều Tích, thầm nghĩ: ‘Thì ra hôm đó là do ta suy diễn, cũng không phải là nàng muốn ta thực hiện hiệp ước. Hiện tại nàng đã không còn qua lại với Lục Bạch, như vậy có nghĩa là sau này sẽ chung sống cùng ta phải không? Không không không, nàng đã biết ta là nữ tử, sao có thể nguyện ý?’ Nghĩ đến đây, nàng cố bình ổn cảm xúc, nói: “Thì ra là như vậy, nếu Quận chúa và Lục thiếu hiệp có duyên không phận, cũng đừng nên quá đau buồn, nhất định ngày sau có thể tìm được một nam nhi tốt, đáng để phó thác chung thân.”
Vẻ mặt Bạch Nhược Hiên mấy phen thay đổi, Thụy Triều Tích đều nhìn thấy. Nhưng nàng rất không thích Bạch Nhược Hiên nói ra những lời trái lương tâm như vậy, nàng nghiêm mặt nói: “Dù ngươi có là nữ tử thì nàng đã cùng ta bái thiên địa thành thân, chuyện này toàn bộ người ở Ung Đô đều biết, lại còn xuất phát từ kim khẩu của Hoàng Thượng, ngươi nghĩ nói hưu thê dễ như vậy sao? Làm sao ngăn lại lời đàm tiếu từ người đời? Có khi nào ngươi hỏi ta có nguyện ý hay không chưa?”
Bạch Nhược Hiên phiến diện nghĩ rằng Thụy Triều Tích và Lục Bạch là lưỡng tình tương duyệt nên mới bất đắc dĩ chủ động rời đi. Lúc này chính miệng Thụy Triều Tích thừa nhận chuyện giữa nàng ấy và Lục Bạch đã trở thành quá khứ, tất nhiên là nàng nguyện ý cùng nhau chung sống như trước kia. Chẳng qua là nàng không biết Thuỵ Triều Tích có dự định thế nào, cũng khó mà mở miệng, lúc này mới trầm ngâm không nói.
Ban đầu hành động theo cảm tính, nói rằng sau khi thi Hương sẽ dâng lên hưu thư, căn bản không nghĩ tới những sự việc sẽ liên tục xảy ra sau đó. Lúc này Thụy Triều Tích nhắc tới, không khỏi thầm mắng mình ngu xuẩn, nàng không thấu được suy nghĩ của Quận chúa, mở miệng hỏi: “Ý của Quận chúa là. . . . . . ?”
Thụy Triều Tích có chút tức giận. thầm nghĩ: ‘Nàng đã muốn để ta cùng người khác song túc song phi* như vậy, ta sẽ không để nàng được như ý nguyện.’ Nàng nhìn vẻ mặt mong đợi của Bạch Nhược Hiên hồi lâu, nói: “Chuyện trong thư phòng hôm đó, bản Quận chúa xem như chưa từng xảy ra, sau lần chúng ta vẫn là phu thê, ngày mai bản Quận chúa sẽ tự trở về Quận mã phủ. Bất quá, ngươi đã muốn bản Quận chúa tìm lang quân như vậy, khi nào tìm được một lang quân tốt, đến lúc đó mới lại nói chuyện hưu thê đi!”
(*Ra vào có đôi, chỉ tình cảm thắm thiết của cặp đôi yêu nhau.)
Lúc này tâm trạng của Bạch Nhược Hiên vui buồn lẫn lộn, vui là vì sau này vẫn có thể ngày đêm ở bên cạnh Quận chúa, vẫn có thể chăm sóc nàng như trước. Buồn là đợi đến khi Quận chúa tìm được lang quân như ý, nàng sẽ phải hưu thê. Nàng cúi đầu nhìn gối, thầm nghĩ: ‘Nếu Quận chúa đã không trách ta cải nam trang lừa nàng, như vậy trong lòng nàng cũng không chán ghét ta. Cũng không biết khi nào Quận chúa mới có thể tìm được lang quân như ý? Sau này ta đối với nàng phải càng tốt hơn nữa, để tránh ngày sau lưu lại hối tiếc.’
Ngày tiếp theo chính là ngày thi Hương.
Bạch Nhược Hiên nhắm mắt nằm trên giường không dậy nổi. Nàng vốn không muốn tham gia thi Hương gì đó, lại càng không muốn đỗ đạt Trạng nguyên, lần này bị đánh cũng coi như gặp hoạ mà được phúc. Dưới sự khẩn cầu quyết liệt của Hạ Ngọc Lan và Bạch Nhược Vũ, Bạch Trọng đã đồng ý năm nay nàng không cần phải thi Hương, ý là trốn được mùng một không tránh khỏi mười lăm, cuộc thi năm sau vẫn phải tham gia.
Thụy Triều Tích rất giữ lời, sáng hôm sau liền trở về Quận mã phủ, cũng phái người đưa Bạch Nhược Hiên trở về Quận mã phủ.
Tối muộn, Bạch Nhược Hiên đang nằm trên giường buồn chán, chợt nghe có tiếng động ngoài cửa sổ, nàng muốn đứng dậy kiểm tra, nhưng vì trên người có thương nên chỉ có thể dỏng tai nghe ngóng.
Đột nhiên, ánh nến trong phòng vụt tắt.
Trong đêm tối, cảm giác cánh cửa bị đẩy ra, ngay sau đó, một lòng bàn tay thô ráp bịt miệng nàng.
“Người trẻ tuổi, lão hủ muốn mượn phòng của ngươi trốn tạm một lúc, ngươi không được kêu lên để tránh kinh động đến người không cần thiết, biết chưa?” Một giọng nói già nua vang lên bên tai, Bạch Nhược Hiên nhíu mày. Vì muốn thoát đi trói buộc, nàng gật đầu, quả nhiên người nọ cũng buông lỏng tay ra.
“Lão nhân gia, có phải ngươi đang bị thương nặng hay không?” Bạch Nhược Hiên nghe thấy hơi thở của người nọ nặng nề, hiển nhiên là bị thương, không nhịn được mở miệng.
Vừa dứt lời, cánh cửa cọt kẹt mở ra, ngọn nến trong phòng lại được thắp sáng.
Thụy Triều Tích khó hiểu nhìn lão giả* gầy gò, hỏi: “Ông ta là ai? Tại sao lại ở Quận mã phủ?”
(*Ông cụ, ông già.)
“Ta cũng không biết, ông ta hôn mê rồi.” Trong phòng vừa sáng lên, Bạch Nhược Hiên liền nhìn thấy trên đệm dính đầy máu tươi, lão giả đang ngã trên tháp bị một mũi tên cắm vào.
Thụy Triều Tích cau mày, thầm nghĩ: ‘Chẳng lẽ kẻ bí ẩn vẫn luôn lảng vảng ở Quận mã phủ là vì người này?’ Nàng nghe Hồng Chúc nói tối nay bên ngoài Quận mã phủ rất không yên tĩnh, đồng thời trong phòng lại xuất hiện một người lạ, dù là ai cũng sẽ liên tưởng như vậy.
Bạch Nhược Hiên chật vật bò dậy, nói: “Ông ta bị trọng thương, cứu người trước rồi hãy nói.” Nàng lung lay mặc lại y phục, đỡ lão giả lên giường, lại nói: “Xin Quận chúa phân phó hạ nhân mang một chậu nước nóng tới, ta muốn rút mũi tên ra.”
Đêm hôm ấy, Bạch Nhược Hiên chịu đựng đau đớn trên người để rút mũi tên ra cho lão giả. Cũng may là lão giả mạng lớn, mũi tên cũng không trúng vào tim, nàng chắc chắn mình có thể giữ được tính mạng của lão giả.
Thụy Triều Tích cho lui tất cả hạ nhân, đích thân làm trợ thủ cho Bạch Nhược Hiên, giúp nàng lau mồ hôi trên trán, lau máu trên người lão giả sau khi rút mũi tên ra.
Khi trời sắp hừng đông, lão giả dần tỉnh lại.
“Lão nhân gia, ngươi đã tỉnh.” Bạch Nhược Hiên một đêm không ngủ lộ ra vẻ vui mừng.
Tối qua lão giả bị người đuổi giết nên mới chạy loạn vào một toà nhà lớn, lúc này trên giường cao gối mềm, cũng không bị buộc tay trói chân, hỏi: “Ngươi chính là người trẻ tuổi tối qua, là ngươi cứu lão hủ?” Nhìn thấy nữ tử nằm trên mép giường, lại nói: “Nàng là ai?”
“Lão tiên sinh có thể tỉnh lại thì không còn gì tốt hơn.” Bạch Nhược Hiên đánh thức Thụy Triều Tích, cũng không trả lời câu hỏi ‘Nàng là ai’ của lão giả.
Thấy lão giả tỉnh lại, Thụy Triều Tích cũng rất vui vẻ, nói: “Lão tiên sinh người bị thương nặng, nên nghỉ ngơi điều dưỡng, một lúc nữa chúng ta trở lại thăm người.” Các nàng canh một đêm, lúc này đã hết sức mệt mỏi, thấy lão giả đã tỉnh lại, tâm tình cũng buông lỏng.
“Người trẻ tuổi, chậm đã!” Lão giả chật vật ngồi dậy, có vẻ phải cố hết sức.