Tần Dục là đại đệ tử của trưởng môn Nam Hỏa Môn, Hoắc Diễm là sư phụ của nàng. Có cái gọi là một ngày làm sư phụ suốt đời là sư phụ, vì thế, muốn cứu Hoắc Diễm, nàng dĩ nhiên quên luôn sống chết, hơn nữa khi nàng vừa mới sinh ra đã được Hoắc Diễm nhận nuôi, là nàng ấy một tay từ lúc Tần Dục còn là hài nhi mặc tã, Hoắc Diễm vừa là mẫu thân vừa là sư phụ.
Nàng cùng Bạch Nhược Hiên bèo nước gặp nhau, nhưng cả hai lại rất thưởng thức tinh thần trọng nghĩa xem nhẹ sinh tử của nhau, nàng thầm nghĩ: “Vị công tử này nguyện mạo hiểm tính mạng đi hái U Minh Hoa, mặc kệ thành công hay không, ta cũng sẽ không tiếc bất cứ giá nào cứu người Bắc Thủy Môn bị mắc kẹt ở Hắc Thủy Đàm.’
Lúc leo lên vách núi, Bạch Nhược Hiên thi triển ra khinh công không tầm thường cũng đã khiến nàng thập phần bội phục, cho nên, Bạch Nhược Hiên mở miệng bảo nàng đi đỉnh vách đá chắn gió, nàng không có một tia do dự, nàng tin tưởng Bạch Nhược Hiên có thể thành công hái được U Minh Hoa.
Tầm nhìn trên vách đá rộng lớn, nhưng gió rất mạnh. Nàng híp mắt lại, thản nhiên nhìn một đoàn người dáng từ xa đến gần, đợi thấy rõ người tới, mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đào Hàn, ngươi muốn gì? ”
“A Dục, tên của sư thúc mà ngươi có thể tùy tiện kêu loạn như thế sao?” Một chữ cuối cùng của Tần Dục vừa nói xong, Đào Hàn đã đứng trước mặt nàng, có thể thấy được khinh công của hắn quả thật không tầm thường. Trường kiếm chỉa xuống đất, mỉm cười, nói: “Ái cha, sư thúc có thể muốn gì đây? Sư thúc là người của Nam Hỏa Môn, tự nhiên là một lòng một dạ vì Nam Hỏa Môn rồi, sư thúc muốn phát huy Nam Hỏa Môn quang đại, để cho nó đứng đầu bốn đại môn phái! Nhưng sư phụ ngươi nàng không đồng ý a, nói cái gì tứ phái đồng khí liên chi*, vinh nhục cùng cộng, hừ, đây đều là những lời nói rắm! Ba môn khác ai lại không muốn độc bá võ lâm? Võ công của nàng tuy cao, tính tình lại thập phần yếu đuối, Nam Hỏa Môn rồi sẽ bị hủy trong tay nàng! ”
*Đồng khí liên chi: là thành ngữ dùng để chỉ tình thân thiết giữa anh chị em ruột thịt giống như những cành nhánh mọc từ cùng một cái cây, cùng được hưởng sự vun bồi, nuôi dưỡng từ thân cây.
“Im miệng!” Tần Dục là cô nhi, từ nhỏ đã được Hoắc Diễm nhận nuôi, Hoắc Diễm chẳng những dạy nàng võ công, hơn nữa đối xử với nàng như mẫu thân ruột thịt, hiện giờ có người phỉ báng Hoắc Diễm. Nàng thập phần không vui, nhíu mày nói: “Ngươi phản bội Nam Hỏa Môn, từ lúc ngươi ra tay thương tổn sư phụ thì đã không còn là người của Nam Hỏa Môn rồi! Cho nên, ngươi cũng không còn là sư thúc của ta nữa, mà nếu là phản đồ Nam Hỏa Môn thì mỗi người đều có quyền được giết ngươi! Nếu ngươi muốn ngăn cản chúng ta hái U Minh Hoa, đó chính là tội cộng thêm một bậc, ta liền dùng máu tươi của ngươi để tế lễ U Minh Cánh Hoa! ”
Đào Hàn nhìn sư chất trước mắt này, trên mặt hiện lên một cỗ ánh sáng kỳ dị, sắc mặt âm u hiện ra, cười lạnh nói: “Ta có lòng tốt khuyên giải mà ngươi không nghe, vậy thì đừng trách ta không niệm tình cũ! Ta giết ngươi, lại trở về giết Hoắc Diễm, toàn bộ Nam Hỏa Môn chính là của ta! Ha ha ha…”
“Đào Hàn, ngươi vọng tưởng!” Tần Dục thần sắc ngưng tụ, tức giận nói: “Ngươi âm mưu đùa giỡn quỷ ám tính toán sư phụ, còn gì là anh hùng hảo hán? À, không nghĩ ngươi lại ngây thơ như vậy! Cho dù ngươi giết ta và sư phụ thì sao? Không có Chu Tước Lệnh cũng không thể hiệu lệnh người của Nam Hỏa Môn!” Nàng tuy tức giận Đào Hàn, nhưng cũng không muốn động thủ với hắn, dù sao hắn từng là sư thúc của mình.
“Hắc hắc, ngươi ngược lại còn nhắc nhở ta?” Đào Hàn từng bước tiếp cận Tần Dục, đưa chân khí vào trường kiếm, mũi kiếm chỉa Tần Dục nói: “Nói đi! Hoắc Diễm có phải đã đưa Chu Tước Lệnh cho ngươi hay không? Nếu có thì ngoan ngoãn giao ra, nếu không, đừng trách người làm sư thúc này không nói tình cảm! ”
Tần Dục cảm giác được kiếm khí đánh tới, trên tay lại không có binh khí có thể ngăn cản, chỉ có tạm thời chịu sự kiểm chế của người khác. Nàng mượn ánh trăng đánh giá địa thế bốn phía, suy nghĩ phương pháp lui địch, không nghĩ, ngưng tai nghe kỹ, dưới vách núi truyền đến tiếng binh khí giao nhau.
Đoán rằng Đào Hàn lúc này cũng không còn muốn tính mạng của mình, lá gan đẩy trường kiếm trong tay hắn ra, không chút thay đổi nói: “Ngươi dẫn người xông vào Vô U cốc, cũng không sợ Quyết Minh Tử tiền bối giết ngươi? ”
Đào Hàn cười nói: “Lão gia hỏa Quyết Minh Tử kia hả? Ta đoán, lúc này hắn đang chữa bệnh ở hậu sơn, không rảnh bận tâm đến những việc khác phải không? Hahaha, có chuyện gì vậy? Ta mặc dù không muốn Hoắc Diễm tỉnh lại, nhưng ngươi cho rằng sư thúc sẽ một mình đến ngăn cản các ngươi hái U Minh Hoa sao? ”
Bạch Nhược Hiên nghe hết đối thoại của Tần Dục cùng Đào Hàn, tiếng binh đao dưới vách núi thêm thanh âm cũng đều nghe vào trong tai, nghĩ đến Thụy Triều Tích đang cùng ác nhân đao kiếm hướng về phía nhau, mình lại không thể ra tay hỗ trợ, trong lòng không khỏi lo lắng vạn phần. Nghĩ, nếu nàng ấy bị thương thì sao? Lúc này, trong lòng dâng lên một cỗ tê dại, nhưng vẫn biết phân biệt nặng nhẹ, Thụy Triều Tích võ công không kém, còn có thể ngăn cản một thời gian, mà nàng trên vách núi khổ sở chờ đợi những canh giờ này đều là vì U Minh Hoa, giờ phút này U Minh Hoa sắp nở rộ, nàng không thể để đại ý phân tâm mà chuốc lấy thất bại.
Nàng cố gắng thuyết phục mình phải bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay vẫn bắt đầu đổ mồ hôi, tâm cũng phốc phốc nhảy loạn, chỉ hy vọng U Minh Hoa nhanh chóng nở rộ một chút. Lúc canh giờ chuyển sang giờ hợi, U Minh Hoa chậm rãi triển khai cánh hoa của nó, một cánh hoa, hai cánh, ba cánh… Cánh hoa mười hai đóa hoàn toàn mở ra, nhất thời tử quang đại tác.
Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, Bạch Nhược Hiên song chưởng tụ lại, vận chuyển nội kình, đem U Minh Hoa bao phủ bên trong, theo sau nhanh chóng đem U Minh Hoa liên tục nhổ rễ bỏ vào trong giỏ. Không nghĩ, tay kia thuận lợi, chân này thì trượt, chân phải đặt trên đá đột nhiên trượt xuống, nàng một cước giẫm lên không trung, vô tình rơi về phía vách núi.
Bên tai gió thổi vang lên, chân phải của nàng đạp một cái, ở giữa không trung đột nhiên xoay người, đưa tay bắt lấy cành cây trên vách đá, bởi vì cành cây mềm nhũn, cả người nàng ở giữa không trung nảy lên xuống, rốt cục, cành cây không chịu nổi, ba một tiếng đứt gãy, trong ánh trăng sáng sạch, một đoàn bóng đen lại một đoàn rơi xuống vách đá.
Thụy Triều Tích cùng Bạch Thanh trấn thủ đáy vách đá, đây là Bạch Nhược Hiên an bài, nàng cho rằng ở dưới đáy vách đá là an toàn nhất, nhưng nàng vạn lần không ngờ nửa đường sẽ nhảy ra một Đào Hàn phá vỡ kế hoạch của nàng, đáy vách đá hơn mười người vây công hai người, đã trở thành nơi nguy hiểm nhất.
Thụy Triều Tích cùng Bạch Thanh liên thủ chống cự hơn mười người, binh khí bang bang không ngừng vang lên, đánh đến không thể tách rời. Nàng phân tâm lưu ý động tĩnh trên vách núi, đột nhiên phát hiện Bạch Nhược Hiên rơi xuống vách núi.
Chỉ thấy nàng vung kiếm ngăn cản, càng đánh càng nhanh, giơ kiếm bức lui địch thủ, phi thân nhảy lên, giẫm lên đỉnh đầu một người nhảy lên không trung, đưa tay đón Bạch Nhược Hiên.
Bạch Nhược Hiên vì hái hoa U Minh mà được trang bị binh khí đầy đủ, trên tay đeo găng tay bằng vàng, trên mặt che khăn ướt, cuối cùng là trang phục, chỉ lộ ra một đôi mắt thâm thúy không thấy đáy.
Vừa rơi xuống đất, Bạch Nhược Hiên còn chưa kịp nói lời cảm ơn, liền nhìn thấy Đông Thanh cùng Không Thanh chạy về phía này, một đạo bóng xám lướt qua giữa không trung, lấy đi giỏ lưng nàng treo trên cành cây.
Bạch Nhược Hiên sợ ngã xuống vách núi làm hỏng U Minh Hoa, lúc từ trên xuống dưới lắc lư liền cởi giỏ, cành cây bị gãy, nàng liền ném giỏ lưng ra ngoài, treo ở cuối cành cây.
“Vô U Cốc mà cũng dám xông vào, các ngươi là muốn chết sao!” Quyết Minh Tử cõng giỏ hàng trên người, nghiễm nhiên là một bộ dáng hái dược nhân, nói: “Đào Hàn, ngươi làm bị thương Hoắc Diễm, cho dù không chủ động đến Vô U Cốc chịu chết, ta cũng phải ra khỏi cốc giết ngươi!” Âm thanh như chuông hồng, vang vọng khắp vách đá.
Thụy Triều Tích kịp thời bắt được Bạch Nhược Hiên, vốn nên hỏi nàng có bị thương hay không, nhưng lúc này tình thế nguy cấp, đã bất chấp rất nhiều. Nàng tháo khăn ướt trên mặt Bạch Nhược Hiên, nói: “Ngươi mau đi gặp Đông Thanh, Không Thanh, ta đi giúp Bạch Thanh tỷ tỷ. ”
“Ta đi giúp Bạch Thanh tỷ tỷ!” Bạch Nhược Hiên nói xong nhấc trường kiếm rơi xuống đất, động thân tiến lên, giơ kiếm vén mấy chục thanh đao kiếm, chắn cho Bạch Thanh bị thương ở phía sau, tiến lên cùng ác nhân đấu ở một chỗ. Kiếm pháp của nàng linh động phiêu dật, lúc chậm chạp gấp gáp, từng chiêu từng chiêu liên miên không ngừng, cư nhiên không có một chiêu nào lặp đi lặp lại, chỉ thấy thanh quang chớp động, binh khí giao nhau càng thêm dày đặc, không tiêu tan trong chốc lát, mấy chục người đều kêu đau đớn, trong đó một người liên tục đứng lên, run giọng nói: “Nhanh… Đi thôi! ”
Đào Hàn đang cùng Tần Dục sát chiêu, bởi vì Tần Dục tay không có binh khí, cho nên khắp nơi chiếm thượng phong. Hắn chắc chắn Quyết Minh Tử sẽ không đến, cũng không hạ sát thủ với Tần Dục, khiêu khích không kiêng nể gì, đột nhiên nghe được thanh âm của Quyết Minh Tử không khỏi kinh hãi thất sắc, theo hắn được biết, Quyết Minh Tử chính là người vẫn luôn ái mộ Hoắc Diễm! Hắn hạ độc Hoắc Diễm, nếu thật sự rơi vào tay Quyết Minh Tử nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ! Nghĩ đến đây, hắn dùng các loại chiêu thức tàn nhẫn tấn công Tần Dục, định đánh lui nàng rồi lập tức chạy trốn.
Quyết Minh Tử phi thân nhảy lên đỉnh vách đá, một cước đá bay trường kiếm trong tay Đào Hàn, lạnh lùng nói: “Lấy lớn khi dễ nhỏ, da mặt ngươi thật đúng là dày! Thôi nào, chúng ta đối đầu tay không, ta không tin không bắt được ngươi!” Hắn đem giỏ hàng đưa cho Tần Dục, nói: “Nơi này giao cho ta, các ngươi mau rời khỏi Vô U Cốc, cứu sư phụ ngươi quan trọng hơn!” Nói xong, giơ chưởng công về phía Đào Hàn.
Bạch Nhược Hiên không lâu liền xử lý một đám người, đang định tiến lên kiểm tra thương thế của Bạch Thanh. Đúng lúc này, Tần Dục đã xuống vách núi, nàng bước nhanh đến bên cạnh hai người, nói: “Bạch sư huynh, Bạch Thanh cô nương, Quyết Minh Tử lão tiền bối lệnh cho chúng ta nhanh chóng rời khỏi Vô U Cốc! ”
“Đi thôi!” Bạch Thanh che cánh tay dẫn đầu đi về phía trước. Nàng biết tâm tư Quyết Minh Tử, U Minh Hoa đã hái được, giờ phút này quan trọng nhất chính là đưa về Nam Hỏa Môn cứu người.
Đông Thanh, Không Thanh thấy Bạch Thanh bị thương, vội vàng chạy tới một trái một phải đỡ Bạch Thanh, Thụy Triều Tích thì đứng tại chỗ chờ.
Đêm mát mẻ, quần áo có vẻ mỏng, gió thổi, lá vang lên.
Mượn ánh trăng, một hàng sáu người đi nhanh như bay, đi về phía cửa cốc Vô U Cốc, đi đến khe cốc, Bạch Thanh đứng yên, nói: “Các ngươi đi đi! ”
Mắt thấy sắp chia ra, trong lòng Bạch Nhược Hiên dâng lên một tia tình cảm không nỡ, dặn dò: “Bạch Thanh tỷ tỷ, tỷ nhớ xử lý vết thương, đừng để vết thương xấu đi, phải chăm sóc bản thân thật tốt, ta cùng tỷ tỷ ở Ung Đô chờ ngươi đến thăm! ”
Bạch Thanh mặc dù bị thương, nhưng vẫn bình thản như trước, mỉm cười, nói: “Ừm, được. Cẩn thận trên đường, thay mặt ta hỏi thăm sức khoẻ của nàng.”
“Ta hiểu.” Bạch Nhược Hiên đáp ứng, lôi kéo Thụy Triều Tích chuẩn bị rời đi, nhưng Thụy Triều Tích lại tránh thoát bàn tay của nàng đi tới trước mặt Bạch Thanh.
Bạch Thanh sở dĩ bị thương, là bởi vì giúp Thụy Triều Tích ngăn cản một kiếm. Quen biết không lâu, có thể được đối đãi như vậy, Thụy Triều Tích biết, là bởi vì nàng là thê tử của Bạch Nhược Hiên. Thế nhưng, nàng là người tri ân đồ báo, mở miệng nói: “Bạch Thanh tỷ tỷ, Đại Ân không nói lời cảm tạ, ngày sau có chỗ khó khăn gì, chỉ cần đến Ung Đô tìm ta. ”
“Tự nhiên.” Bạch Thanh thản nhiên cười, nói: “Mau đi đi, cứu người quan trọng. ”