Sương mù dày đặc vào buổi sáng dần dần tản đi, và mọi thứ cũng bắt đầu xuất hiện rõ ràng trước mắt.
Bạch Nhược Hiên thấy đao thứ nhất của Phí Hằng khí thế như cầu vồng, thập phần sắc bén tiến tới, hiển nhiên là sát chiêu, nàng chắn trước người Thụy Triều Tích, lấy thân kiếm hất đi một đao hung hăng đó.
Phí Hằng cười lạnh, vận chuyển mười thành lực đạo đè xuống, Bạch Nhược Hiên nghe thấy kiếm trong tay rắc rắc một tiếng, thầm kêu không tốt, thân kiếm quả nhiên đứt thành hai đoạn, lưỡi đao chém về phía ót nàng, Bạch Nhược Hiên nghiêng đầu, một vài sợi tóc bị cắt đi, nàng ngửa người lui về phía sau, Phí Hằng như hình với bóng đuổi theo.
“Người của Bá Đao Môn không chỉ thích lấy nhiều hiếp ít, còn thích lấy lớn hiếp nhỏ nhỉ!” Thụy Triều Tích cầm kiếm nghênh đón đi giúp Bạch Nhược Hiên, người học võ công từ sư phụ nàng cũng khá đông đảo, cầm binh khí gì cũng có, dĩ nhiên trong đó không thiếu người đao pháp tinh diệu.
Nàng đứng ở một bên đã nhìn ra cửa đường đao pháp của Phí Hằng, vì vậy nàng lấy kiếm làm đao, vân chuyển sử dụng mười tám thức, lấy Nhu Khắc Cương, dỡ bỏ một đao của Phí Hằng, nói: “Tuyệt Mệnh Tam Đao của ngươi đã dùng hai chiêu, giờ chỉ còn một chiêu, nếu còn không giết được chúng ta vậy thì thứ cho chúng ta không phụng bồi!”
Thụy Triều Tích vừa nói vừa đánh, không cho Phí Hằng cơ hội thở dốc, lấy kiếm làm đao vốn là kế thích hợp nhất, kiếm pháp cơ bản nổi tiếng phiêu dật, kiếm tự nhiên cũng thập phần nhẹ nhàng. Đao thì khác, đao pháp chú trọng chính là lực đạo vì thế đại đao trên trăm cân đã là chuyện thường.
Thụy Triều Tích khi thì dùng kiếm pháp ngăn cản, khi thì dùng đao pháp tiến công, thỉnh thoảng sử dụng mấy chiêu đấu pháp của lang nha bổng*, chiêu thức biến ảo vô cùng, chiêu cũ chưa xong, lại xuất ra một chiêu, đánh cho Phí Hằng hoa cả mắt.
*Lang nha bổng: là vũ khí thiên về cương mãnh, có hình dáng dữ tợn khiến địch thủ trông thấy phải khiếp sợ
Phí Hằng thấy Thụy Triều Tích vân chuyển sử dụng mười tám thức thì cho rằng nàng là đệ tử của Tắc Bắc Nàng Nhạn, nhưng chiêu thức sau này của nàng lại càng hỗn loạn, đấu pháp gì cũng có, có một số chiêu thức hắn còn chưa từng thấy qua, hắn nghĩ muốn vỡ đầu cũng không nghĩ ra nữ tử trước mắt này là đệ tử của ai.
Bạch Nhược Hiên thấy Thụy Triều Tích dần dần chiếm thế thượng phong, kêu lên: “Phí Hằng! Ba chiêu đã sớm qua, ngươi còn chưa giết chúng ta, ‘Tuyệt Mệnh Tam Đao’ kia sợ là muốn sửa lại!”
“Cái rắm!” Phí Hằng hét lớn một tiếng, đại đao trong tay vung ra, bên trong ẩn giấu vô số hậu chiêu.
Thụy Triều Tích không dám đi chống đỡ, lướt sang phải, Bạch Nhược Hiên sáng mắt nhanh tay, tiến lên ôm lấy nàng, vận chuyển khinh công bỏ chạy.
“Chúng ta trở về Nam Hỏa Môn tìm Tần cô nương.” Bạch Nhược Hiên từ một đầu cây này nhảy về phía đầu cây khác, nói: “Giang hồ quá nguy hiểm, chúng ta vẫn là sớm ngày đem đồ đạc giao cho sư phụ nàng, trở về quận mã phủ thì hơn, ta tình nguyện bị phụ thân đánh hai mươi bảng cũng không muốn nàng cùng những người đó liều mạng đánh nhau.”
Thụy Triều Tích tựa vào vai nàng, nhẹ giọng nói: “Được nha, bất quá ngươi phải nhanh một chút, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi theo.”
Theo lý thuyết thì nơi này cách Nam Hỏa Môn không xa, nhưng Bạch Nhược Hiên đã chạy tới một canh giờ rồi mà vẫn chưa tới nơi, không khỏi mở miệng nói: “Ta nhớ Nam Hỏa Môn ở gần đây, không phải là lạc đường chứ? ”
Thụy Triều Tích ý bảo nàng buông mình xuống, đứng vững sau đó nói: “Ngươi không phải là mù đường chứ?” Trước mặt khắp nơi đều là ruộng đồng, cũng không có nhìn thấy con đường lớn lúc trước đi tới.
Bạch Nhược Hiên nói: “Một đao của Phí Hằng thật sự là quá sắc bén, mặc kệ ta trốn theo hướng nào cũng sẽ bị thương ở mức độ khác nhau, cho nên phương pháp tốt nhất chính là chạy. Nhưng mà, có vẻ là ta chạy quá nhanh nên đã đi sai hướng.”
Thụy Triều Tích không nói gì trừng mắt nhìn Bạch Nhược Hiên, nói: “Đi nhanh, ta không muốn qua đêm ở vùng quê hẻo lánh này.” Ngựa của các nàng đã bị để lại trong rừng táo gai khi nãy, nên lúc này chỉ có đi bộ, Bạch Nhược Hiên sợ nàng vất vả, nói: “Ta cõng nàng đi.”
“Ngươi là ngựa sao?” Thụy Triều Tích không để ý tới Bạch Nhược Hiên đang ngồi xổm xuống, liền trực tiếp đi về phía trước.
Bạch Nhược Hiên vội vàng đuổi theo, cười nói: “Ta là ngựa, ta là ‘quận mã’ mà.”
Thụy Triều Tích cười nói: “Ta vẫn cho rằng ngươi là mọt sách, không nghĩ tới ngươi còn rất thú vị, chỉ là ‘quận mã’ này bất đồng với ‘tuấn mã’, cho nên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi theo ta đi.”
“Kỳ thật chúng ta có thể dùng khinh công.” Bạch Nhược Hiên nhếch miệng cười, nói: “Khinh công của ta khẳng định tốt hơn nàng!”
“Ta không tin!” Thụy Triều Tích dừng bước, nói: “Võ công của ngươi tuy rằng quỷ dị, nhưng cũng chưa chắc ta sẽ không bằng ngươi.”
Bạch Nhược Hiên bĩu môi, nói: “Nếu không, chúng ta tỷ thí một trận? Người thua phải phục tùng người thắng vô điều kiện.”
Thụy Triều Tích suy nghĩ một chút, nói: “Được! Phục tùng vô điều kiện, đề nghị này của ngươi ta không phản đối, bất quá phải quy định thời hạn, bên thua sẽ phục tùng bên thắng vô điều kiện nhưng lấy một ngày làm hạn chót, như thế nào?”
“Một lời là định!” Bạch Nhược Hiên cười hắc hắc, nói: “Ta nhường nàng mười bước, ta sẽ làm cho nàng thua tâm phục khẩu phục.”
Thụy Triều Tích hừ nhẹ một tiếng, không chút khách khí đi về phía trước mười bước, còn chưa đợi Bạch Nhược Hiên chuẩn bị xong, liền phi thân tung người, lướt về phía trước.
Nhìn bóng dáng Thụy Hướng Tích đi xa, Bạch Nhược Hiên cũng không đuổi theo, mà đi theo hướng ngược lại. Nàng vừa bước đi không lâu, Phí Hằng đã đứng trước mặt nàng, hắn vung đao lên, quát: “Hảo tiểu tử, để thê tử đi trước, định một mình nghênh chiến sao?”
“À, đối phó với người của Bá Đao Môn thì cần gì phải có hai người?” Bạch Nhược Hiên hai tay khoanh trước ngực, nói: “Bảo kiếm của ta bị ngươi chém đứt rồi, ngươi sẽ không lấy lớn hiếp nhỏ mà để cho ta tay không đánh nhau với ngươi chứ?”
Đề nghị tỷ thí khinh công chính là muốn để Thụy Triều Tích đi trước vì nàng biết Phí Hằng rất nhanh sẽ đuổi theo, với lại nàng không nắm chắc mình có thể đánh thắng hắn không nên đành phải bảo vệ an toàn của Thụy Triều Tích.
“Tiểu tử, chúng ta liền hảo hảo đánh một trận!“ Trên người Phí Hằng không chỉ có một thanh đao, trên lưng ngựa còn có một thanh mã tấu dự phòng. Hắn quăng nó cho Bạch Nhược Hiên.
Bạch Nhược Hiên múa mã tấu trong tay, sáng ngời, rất sắc bén, không khỏi khen: “Đao tốt!”
Phí Hằng cười ha ha một tiếng, nói: “Tiểu tử, ngươi chỉ cần để lại tính mạng của ngươi, khi đó họ Phí ta cam đoan sẽ không đi giết thê tử ngươi!” Vừa rồi ở trong rừng táo gai, hắn tận mắt nhìn thấy Bạch Nhược Hiên hôn Thụy Triều Tích thì chắc chắn các nàng không phải phu thê mà là một đôi oan gia bỏ trốn ra ngoài.
“Các người cuồng vọng như thế, sẽ không sợ ta giết ngươi sao?” Bạch Nhược Hiên vừa dứt lời liền phi thân về phía Phí Hằng, mã tấu trong tay lóe ra một đạo bạch quang, mắt thấy sắp chém đi hai chân Phí Hằng.
Phí Hằng hoành đao ngăn cản, quát: “Thân pháp tốt!” Đại đao của hắn chiêu kích về phía chỗ yếu hại của Bạch Nhược Hiên, Bạch Nhược Hiên đành phải vận khinh công né tránh, thầm nghĩ: ‘Tuyệt Mệnh Tam Đao cũng không phải hư danh.’
Nàng vừa né tránh vừa suy các phương pháp để phá đao, thầm nghĩ: ‘Sư phụ thường nói vô chiêu thắng hữu chiêu*, chiêu thức quá mức phức tạp ngược lại là trắc trở, đao pháp của Phí Hằng lực đạo mãnh liệt, nếu đùng cứng đối cứng thì sợ là lưỡng bại câu thương*, còn nếu một mực tránh né, sớm muộn gì ta cũng sẽ suy kiệt tinh lực.’
*Vô chiêu thắng hữu chiêu: dùng để chỉ trình độ võ công của một hiệp khách đã đạt đến cảnh giới “xuất thần nhập hóa”, có thể tùy ý dùng bất cứ một vũ khí, một chiêu, một thức nào đó mà không theo phép tắc, quy chuẩn – để hạ gục đối thủ
**Lưỡng bại câu thương: là trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả
Đột nhiên linh quang chợt lóe, quát: “Phí Hằng, xem chiêu.” Mã tấu rời tay, ném về phía Phí Hằng, Phí Hằng kinh hãi, lập tức hoành đao bảo vệ trước ngực.
Bạch Nhược Hiên được như ý liền nở nụ cười, bay người lên, tay đập trúng chân phải của hắn. Lùi lại vài bước, không có ý tốt cười nói: “Phí Hằng, ngươi có cảm thấy chân phải không đau chút nào, hơn nữa còn có chút cảm giác tê dại không? ”
Đích xác, Phí Hằng nhìn thấy chân phải máu tươi bốc lên, lại không cảm giác được một tia đau đớn, chỉ cảm thấy chân phải rất tê, thế cho nên không thể dời bước chân, hắn lập tức nghĩ đến trúng độc, quát: “Tiểu tử vô sỉ, đánh không lại liền sử dụng quỷ kế!”
“Cái này không gọi là quỷ kế, phải gọi là dùng trí!” Bạch Nhược Hiên vứt bỏ kiếm gãy trên tay, vỗ vỗ tay, nói: “Ngươi trúng thuốc tê, qua hai canh giờ sẽ tự mình khôi phục.” Nàng dắt ngựa của Phí Hằng, nói: “Mượn ngựa của ngươi một chút!” Dứt lời, cưỡi ngựa nghênh ngang rời đi.
Thụy Triều Tích một đường chạy như điên, sợ Bạch Nhược Hiên đuổi kịp, sau đó lại đề nghị nàng làm thứ mà nàng không muốn làm. Khi cảm giác được phía sau không có ai đuổi theo, trong lòng không khỏi thập phần đắc ý, thầm nghĩ: ‘Lâu như vậy còn chưa đuổi theo, vừa rồi còn nể mặt để cho người ta đi trước mười bước, quả nhiên là mọt sách!’ Nàng cảm thấy đã chạy đủ xa rồi, sợ Bạch Nhược Hiên không đuổi kịp, liền tìm một cái cây lớn đợi trên đấy.
Đợi hồi lâu cũng không thấy Bạch Nhược Hiên đuổi theo, lại nhìn thấy hai nam tử áo đen một cao một thấp đi về phía đại thụ, nàng không muốn để cho người bên ngoài phát giác, nín thở ngưng thần rụt vào thân cây.
“Sư huynh, chúng ta thật sự không đi Hắc Thủy Đàm cứu sư bá bọn họ?” Âm thanh phát ra từ dưới gốc cây.
Thụy Triều Tích nhìn xuống, là nam tử lùn kia đang nói chuyện, thầm nghĩ: ‘Hắc Thủy Đàm? Chẳng lẽ bọn họ là người Bắc Thủy Môn?’
“Đi, bất quá trước tiên phải tìm mấy vị huynh đệ khác rồi mới cùng nhau đi.”
Người đàn ông cao lớn kia tiếp tục nói: “Sư phụ bị nhốt ở Thông Châu, các huynh đệ kia của chúng ta có bảy người, vì thế nên đi giải cứu lão nhân gia trước.”
Thụy Triều Tích không khỏi nghĩ: ‘Bọn họ là người Bắc Thủy Môn, lại là bảy người? Chẳng lẽ là sư phụ đã thu bảy đệ tử kia? Nếu bọn họ thật sự là huynh đệ của ta, vậy tất nhiên người bị nhốt ở Thông Châu kia là sư phụ!’ Nghĩ đến đây, nàng không khỏi vui vẻ, chỉ cần tìm được Ân Nham, liền có thể đem Huyền Vũ Lệnh giao cho hắn, và những chuyện khác sau này hắn sẽ đều mặc kệ các nàng.
Nam tử lùn lại nói: “Sư huynh, ta cảm thấy các sư huynh khác tất nhiên cũng sẽ đi Thông Châu cứu sư phụ. Không bằng chúng ta trực tiếp đi Thông Châu, nói không chừng có thể một lần tìm đủ mấy vị sư huynh. ”
Nam tử cao lớn khẽ trầm ngâm, nói: “Sư đệ nói rất đúng, chúng ta liền ở đây nghỉ ngơi một lát, sau đó lập tức chạy tới Thông Châu! ”