Sắc thu mênh mông, gió thổi tới không khỏi làm cho người ta cảm thấy có chút rét lạnh.
Vốn nên là thời điểm vạn vật lụi tàn, Thụy Triều Tích ở đại thụ lại xanh um tươi tốt, thấy dưới tàng cây hai người một cao một thấp đang ăn lương khô, không khỏi cảm thấy có chút đói. Cũng khó trách, các nàng từ bình minh đến trưa hôm nay cũng chưa từng ăn qua bất cứ thứ gì, đói bụng là tất nhiên.
Thấy hai người kia cũng không có ý muốn rời đi, không khỏi nghĩ: ‘Tại sao bọn họ còn không đi? Nếu ta không đi ra ngoài, Nhược Hiên sẽ không tìm được ta.’ Sau khi biết Ân Nham bị nhốt ở Thông Châu, nàng đã định đi tới, nghĩ đến khi tới nơi đó liền có thể tìm được Ân Nham, sau đó trả lại Huyền Vũ Lệnh.
Một lát sau, cách đó không xa truyền đến một trận tiếng vó ngựa, Thụy Triều Tích muốn nhìn xem người tới là ai, lại sợ bị hai người dưới tàng cây phát hiện mình đang nghe lén, nên không dám đẩy lá cây ra xem.
Một cao một thấp nghe thấy tiếng vó ngựa lập tức đứng lên, nhìn về phía bên phải, chỉ thấy một thiếu niên áo đen tung mã mà đến, người thấp nói: “Sư huynh, hắn hình như hướng về phía chúng ta mà đến.”
Người cao lớn nói: “Chớ có hành động thiếu suy nghĩ, xem hắn là lai lịch thế nào.”
Người tung ngựa đến chính là Bạch Nhược Hiên, sau khi cô khống chế Phí Hằng liền lập tức đuổi theo Thụy Triều Tích, lại đuổi theo rất xa, một đoạn đường cũng không thấy nàng, lúc này nhìn thấy hai người cao một thấp trước mắt, ôm quyền hỏi: “Hai vị huynh đài, có nhìn thấy một nữ tử áo trắng không? ”
Thụy Triều Tích trong lòng vui vẻ, thanh âm này quá quen thuộc, là tên mọt sách kia! Nhìn xuống, chỉ nhìn thấy đầu ngựa ngẩng lên, vẫn chưa nhìn thấy Bạch Nhược Hiên, biết nàng đang tìm mình, nhưng cũng không muốn hiện thân, thầm nghĩ: ‘Nàng ấy đi đâu lấy một con ngựa? Chẳng lẽ là trộm được sao?’
Người vóc dáng cao trả lời: “Chưa từng thấy qua!”
Bạch Nhược Hiên nói một tiếng cảm ơn, định tiếp tục chạy về phía trước, thầm nghĩ: ‘Nàng ấy nhất định là sợ ta đuổi theo, hẳn là toàn lực chạy về phía trước.’ Đột nhiên, một chiếc lá rơi xuống từ trên cây, ngẩng đầu lên để xem xét, rõ ràng nhìn thấy người cô muốn tìm ngồi trên thân cây.
Bạch Nhược Hiên mỉm cười, xoay người xuống ngựa, ôm quyền với hai người một cao một thấp kia, nói: “Hai vị, xin thất lễ, ở dưới đường vội vàng, dĩ nhiên thập phần mệt mỏi, không biết có thể cùng nhị vị huynh đài nghỉ ngơi dưới tàng cây lớn một lát hay không?”
Quy củ giang hồ, đến trước được phục vụ trước, nếu hai người hắn đến dưới đại thụ trước, Bạch Nhược Hiên trước sẽ trưng cầu hai người đồng ý, sau đó mới quyết định có thể ở lại hay không. Trên giang hồ phân tranh rất nhiều, rất có khả năng bởi vì miệng lưỡi tranh giành, địa bàn chi tranh đánh tướng.
Hai người kia cũng thập phần thân thiện, đồng thời đáp lễ, người cao lớn nói: “Huynh đài quá lời, huynh đài tự có thể tùy ý mà đến, cũng có thể tùy tính mà đi. Trong tứ hải đều là huynh đệ, tại hạ là Lộ Hạo Nhiên, không biết huynh đài cao danh là gì? ”
“Lộ huynh từ đâu tới, tại hạ Bạch Nhược Hiên.” Tay nàng vươn đến người thấp, cười hỏi: “Không biết vị huynh đài này xưng hô như thế nào?”
Người thấp thật thà cười nói: “Tại hạ Ninh Hạo Tuyền. ”
Lộ Hạo Nhiên ý bảo Bạch Nhược Hiên ngồi xuống, hỏi: “Không biết Bạch huynh tìm người trông như thế nào? Ngày khác nếu hai huynh đệ ta nếu gặp được người nọ, cũng sẽ kịp thời thông báo với Bạch huynh. ”
“Nàng ấy à, mắt to, da trắng, quần áo cũng trắng.” Bạch Nhược Hiên không chút suy nghĩ liền thốt ra: “Ta cùng nàng tỷ thí khinh công, về sau thế nào cũng không đuổi kịp nàng, nghĩ đến chắc có lẽ khinh công của nàng đã đến mức lô hỏa thuần thanh*.”
*Lô Hỏa Thuần Thanh: người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có để chỉnh lửa thành màu xanh. Tả những kẻ có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó.
Thụy Triều Tích rất muốn cười, nhưng vẫn cố nén, thầm nghĩ: ‘Mọt sách, ta đã sớm nói khinh công của ngươi chưa chắc đã bằng ta, lần này nên tâm phục khẩu phục đi? Nếu đã thua, liền phải mặc ta sai bảo, muốn ngươi làm cái gì tốt đây?’ Nàng vẫn miên man suy nghĩ, nghĩ đến Bạch Nhược Hiên phải phục tùng mình vô điều kiện, không khỏi tràn đầy ý cười.
Ninh Hạo Tuyền nói: “Mắt to, làn da trắng, quần áo cũng trắng thì có rất nhiều nữ tử như thế a, không biết vị cô nương kia có cái gì khác thường? ”
Bạch Nhược Hiên cười nói: “Điểm khác biệt này a, ta phải suy nghĩ thật kỹ.” Cô rất rõ ràng lúc này bất cứ lời nào cũng sẽ bị người trên cây nghe xong, cố ý không trả lời.
Lộ Hạo Nhiên hỏi: “Bạch huynh nóng lòng chạy như thế, nhất định là vì vị cô nương kia, không biết nàng và Bạch huynh là như thế nào? Hồng nhan tri kỷ hay muội muội đồng hương?”
Ngay từ đầu, hắn cho rằng Bạch Nhược Hiên tới tìm phiền toái, liền ôm lòng đề phòng, lúc này thấy tiểu huynh đệ nói chuyện dí dỏm, mi thanh mục tú, trong ánh mắt cũng không có nửa phần địch ý, không khỏi nghĩ: ‘Người này dáng vẻ bất phàm, trên người có một cỗ khí tức chính trực, nhất định là con cháu danh môn chính phái, thêm một bằng hữu liền nhiều hơn một phần chiếu ứng, ta không ngại kết giao với hắn.’
Thụy Triều Tích dựng thẳng lỗ tai lên, muốn nghe Bạch Nhược Hiên nói ra điểm khác biệt gì đó, thế nhưng Lộ Hạo Nhiên nhiều miệng lại hỏi thêm câu khác, nàng thật sự chán ghét người đàn ông cao lớn này, thầm nghĩ: ‘Hắn nếu đã là sư huynh của ta, ngày sau lại tìm cơ hội cho hắn chút giáo huấn.’ Bất quá, nàng cũng mong đợi Bạch Nhược Hiên sẽ trả lời câu hỏi sau của Lộ Hạo Nhiên như thế nào.
“Không gạt hai vị, nàng là thê tử của tại hạ.” Bạch Nhược Hiên cười nhạt một tiếng, nếu biết Thụy Triều Tích đang ở trên cây, liền không lo lắng nữa, nói: “Hai phu thê chúng ta nhất thời nổi hứng muốn ra ngoài mở rộng kiến thức, không ngờ lại thất lạc nhau, việc này là chuyện của gia đình tại hạ, hay là không cần nhắc tới nữa. Không biết hai người đến từ đâu? Và muốn đi đâu?”
Ninh Hạo Tuyền nói: “Chúng ta từ Du Châu mà đến, đang định đi Thông Châu.”
Bạch Nhược Hiên ‘à’ một tiếng, nhớ tới chuyện mà Nam Hỏa Môn gặp phải thì không khỏi thở dài, nói: “Bắc Thủy Môn bị vây khốn, Nam Hỏa Môn nội loạn, giang hồ phân tranh lại nổi lên, không biết lại có bao nhiêu người muốn đầu cắt máu chảy. ”
Lộ Hạo Nhiên cũng thở dài theo, nói: “Chẳng những là Nam Hỏa Môn cùng Bắc Thủy Môn, tại hạ nghe nói Tây Kim Môn ba ngày trước cũng bị một hồi đả kích hủy diệt, chưởng môn liền ở trong trận quyết đấu kia mất mạng, lại nghĩ Giang Nhất Minh của Tây Kim Môn là người như thế nào, hai mươi năm trước tru diệt Ma Giáo, công lao của hắn là lớn nhất! Không nghĩ, hiện tại lại chết trong tay người khác. ”
Bạch Nhược Hiên hơi kinh ngạc, hỏi: “Ba đại môn phái đều bị chèn ép ở các bất đồng, chẳng lẽ thật sự trùng hợp như thế? Đông Mộc Môn không truyền ra bất kỳ tin tức nào về việc bị chèn ép sao?” Nàng cảm thấy có gì đó kỳ lạ, thầm nghĩ: ‘Nếu cả bốn đại môn phái đều bị chèn ép, thì không có gì để nói, nhưng nếu chỉ có Đông Mộc Môn là bình an vô sự, lại không thể không khiến người ta hoài nghi”.
Ninh Hạo Tuyền nói: “Đông Mộc Môn quả thật không có bị chèn ép gì, bất quá Đông Mộc Môn trước tiên chạy tới Tây Kim Môn, giúp bọn họ giải vây.”
Lộ Hạo Nhiên nói: “Bạch huynh hoài nghi Đông Mộc Môn là kẻ đứng sau?”
Bạch Nhược Hiên gật gật đầu, nói: “Vốn là có chút hoài nghi, nếu Ninh huynh nói Đông Mộc Môn xuất thủ giải vây Tây Kim Môn, ý nghĩ của ta không công tự phá.”Nàng vốn không quan tâm giang hồ phân tranh thị phi, chỉ là nghĩ đến Thụy Triều Tích cùng Bắc Thủy Môn có một tia liên quan mới lưu lại một chút tâm nhãn.
Lộ Hạo Nhiên nhìn sắc trời, nói: “Cũng đúng, tứ đại môn phái đồng khí liên chi, há lại xa lánh lẫn nhau? Bắc Thủy Môn gặp nạn, Nam Hỏa Môn lập tức phái người đi trợ giúp, nghĩ đến hai phái khác cũng giống nhau. Bạch huynh, huynh đệ ta hai người còn muốn chạy tới Thông Châu, cái này xin cáo từ! Nếu ngày khác có thể gặp lại nhau, nhất định phải uống ba trăm chén!”
Bạch Nhược Hiên đứng dậy, ôm quyền, nói: “Nhất định, hai vị huynh đài một đường bảo trọng!”
Mắt thấy Lộ Hạo Nhiên hai người biến mất trong con đường mòn phía nông thôn, Bạch Nhược Hiên hai tay khoanh ngực dựa vào trên cây, nói: “Bọn họ đi rồi, xuống đi!”
“Ngươi làm sao biết ta không muốn gặp bọn họ?” Thụy Triều Tích tung người xuống, nhìn Bạch Nhược Hiên nói: “Ngươi có biết bọn họ là ai không?”
Bạch Nhược Hiên mỉm cười, nói: “Nàng không muốn ra ngoài gặp ta, nhất định là bởi vì bọn họ ở đây, chẳng lẽ nàng biết bọn họ?”
Thụy Triều Tích gật gật đầu, nói: “Ta mặc dù không biết bọn họ, nhưng bọn họ đối với ta lại có liên quan rất lớn. ”
Bạch Nhược Hiên hỏi: “Theo lý thuyết, nàng hẳn là chưa bao giờ đặt chân vào giang hồ, đáng lẽ sẽ không quen biết những người trong giang hồ này.” Nàng vẫn tò mò, không khỏi đoán được: ‘Không đúng, Lục Bạch cũng là người trong giang hồ, bọn họ không phải cũng có lòng ái mộ đối với nàng chứ?”
Thụy Triều Tích cũng không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ một mực nhìn mặt đất, nói: “Lúc trước ta trốn ở trên cây, nghe đối thoại của bọn họ khá rõ ràng, ngươi đoán xem bọn họ nói cái gì? ”
“Quận chúa của ta, nàng liền nói cho ta biết đi!” Bạch Nhược Hiên cũng không muốn đoán, kéo ống tay áo nàng, nói: “Nàng mau nói cho ta biết bọn họ là ai? Nói những gì?”
Thụy Triều Tích nhớ tới một chuyện, nói: “Lúc trước tỷ thí khinh công, ngươi đã thua, ngươi phải mặc cho ta sai phái, không được đổi ý!” Bây giờ nàng có chút hối hận vì đã thiết lập thời hạn thành một ngày, thầm nghĩ: ‘Sớm biết dễ dàng như vậy liền thắng, nhất định phải thiết lập một khung thời gian thật dài, gọi mọt sách này thời thời khắc khắc đều nghe theo sự sai bảo của ta’.
Bạch Nhược Hiên nói: “Yên tâm đi, ta nói được làm được, nói như thế nào ta cũng là quận mã.” Khinh công của nàng không kém, thắng Thụy Triều Tích là chuyện dễ dàng, chỉ là nàng không muốn để cho Triều Tích biết chuyện của Phí Hằng, lúc này mới thuận theo vạn phần.
Thụy Triều Tích cười cười, nói: “Bọn họ là người Bắc Thủy Môn, muốn đi Thông Châu cứu sư phụ, nói cách khác bọn họ là sư huynh của ta. Sư phụ cũng đã từng nhắc tới, nói hắn có bảy nam đệ tử, khi ta gặp mặt thì sẽ gọi bọn họ là sư huynh.”
Bạch Nhược Hiên bừng tỉnh đại ngộ, nàng chỉ nghĩ là do Thụy Triều Tích không muốn gặp hai người kia, lại không biết nàng là bởi vì không muốn gọi bọn họ là ‘sư huynh’ nên mới trốn không thấy, nghĩ đến nơi này, không khỏi mỉm cười, nói: “Ân tiền bối làm sao vậy? Tại sao lại phải đi Thông Châu cứu? ”
Thụy Triều Tích nói: “Chuyện này ta cũng không biết, bọn họ không nói tới. Bất quá, chúng ta cũng nên đi Thông Châu, chờ sự tình làm xong, chúng ta lập tức về Ung Đô được không? ”
“Giang hồ không thích hợp với chúng ta, hay là sớm ngày về Ung Đô là trên hết.” Bạch Nhược Hiên dắt con ngựa sang một bên, xoay người lên ngựa, đưa tay kéo Thụy Triều Tích, đợi nàng ngồi vững, nói: “Tần cô nương đã phái người đi giải cứu người của Bắc Thủy Môn, chúng ta thay đổi sách lược đi Thông Châu! ”