Ngay đêm hôm đó, Bạch Nhược Hiên dùng thuốc mê với hai người hầu gái, đặt hai người họ đến bên giường, kéo chăn bông lên, kiên nhẫn ngồi vào bàn chờ đợi. Vào lúc canh ba, hai huynh muội của Lạc Dật Hằng đúng giờ tới. Theo kết quả thảo luận ban ngày, Lạc Dật Hằng dẫn đầu, Lạc Dật Băng ở giữa, còn Bạch Nhược Hiên ở phía sau, ba người họ tiến về ngọn núi phía sau.
Mọi thứ đều rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió là nghe thấy rõ ràng.
Bạch Nhược Hiên tràn đầy tò mò về Lạc Thủy sơn trang, có chút nóng lòng muốn biết nơi này có những chuyện gì xảy ra mà nàng không biết, cho nên vẫn luôn nhẫn nại chờ đợi, nàng tin nhất định sẽ rất nhanh có được đáp án. Ngay sau đó, bọn họ đi tới phía sau của sơn trang, Bạch Nhược Hiên vẫn cầm trên tay một chiếc đèn Khổng Minh, thấy cách sơn trang đã khá xa nên lúc này mới thắp đèn lên.
Trong đêm đen mênh mông, những bóng cây lốm đốm đổ xuống, trông có chút quỷ dị. Các cành cây đung đưa xung quanh, dường như đang muốn giương nanh múa vuốt nói chuyện gì đó.
Lạc Dật Hằng rẽ sang phải, đi sâu vào rừng rậm.
Đột nhiên, Lạc Dật Băng hét lên một tiếng chói tai. Nàng ấy tưởng có ai đó kéo chân mình, đến khi bình tĩnh nhìn kỹ lại, hóa ra chỉ là một nhánh dây leo bám vào. Bạch Nhược Hiên nhanh chóng đỡ nàng ấy dậy, vỗ vỗ vào vai nàng ấy vài cái xem như an ủi.
Lúc này, Lạc Dật Hằng dừng lại, ra hiệu cho hai người đừng phát ra tiếng động.
Bạch Nhược Hiên nhẹ nhàng bước tới gần hắn, chợt nhìn thấy có hai bóng người khoảng đất trống nhỏ đối diện, nàng sợ lộ tung tích, vội vàng tắt đèn.
Cả ba người đều nín thở không dám phát ra tiếng động.
“Mọi chuyện thế nào rồi?” Không lâu sau, một giọng nói quen thuộc truyền đến. Cả ba người đều giật mình, biết đó là giọng của Lạc Tung.
“Đã xong rồi, người đã được vận chuyển về thôn.” Đây là giọng nói của một nam tử trẻ tuổi, Bạch Nhược Hiên chưa từng nghe qua, quay đầu lại dùng ánh mắt hỏi Lạc Dật Băng, Lạc Dật Băng cũng lắc đầu.
“Tốt lắm! Có nàng ấy trong tay, chúng ta không sợ tên tiểu tử họ Bạch không chủ động giao đồ ra.” Lạc Tung đang nói, trong giọng điệu có chút vui mừng.
Trái tim Bạch Nhược Hiên chợt lạnh, ‘tên tiểu tử họ Bạch’ trong câu nói này hiển nhiên là nàng. Trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng, sống lưng cứng đờ, trong lòng thầm nghĩ: ‘Người duy nhất có thể uy hiếp ta chính là nàng ấy. Chẳng lẽ bọn họ đã bắt được Triều Tích! Muốn ta dùng Huyền Vũ Lệnh để đổi sao?!’ Vừa định đi ra ngoài chất vấn, liền bị một lòng bàn tay mềm mại kéo lại.
Chỉ nghe thấy Lạc Tung nói: “Trở về trước đi, chú ý quan sát động tĩnh của Nam Hỏa Môn.” Một lúc lâu sau, xung quanh mới yên tĩnh trở lại. Cả ba người vẫn không dám nói lời nào, một lúc lâu sau khi chắc chắn Lạc Tung không còn ở đó nữa, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Người của Lạc Thủy sơn trang quả nhiên không phải cái thứ gì tốt!” Bạch Nhược Hiên thắp sáng đèn lồng, trong lòng tràn đầy lửa giận không nơi nào trút được, lạnh lùng nói: “Nếu như nàng ấy có chuyện gì không may, ta nhất định không tha cho các ngươi.”
Lạc Dật Hằng nghe vậy nhưng vẫn không hiểu, hỏi: “Bá phụ của ta bắt được ai?”
Mặc dù Lạc Dật Băng không biết bá phụ muốn Bạch Nhược Hiên giao cái gì, nhưng chuyện bắt ai thì nàng ấy vừa nghe đã hiểu, lên tiếng trấn an: “Bạch đại ca, huynh đừng lo lắng, đợi trời sáng ta giúp huynh hỏi thăm.”
Bạch Nhược Hiên hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, một lúc sau nàng mới nói: “Đi thôi. Đi cứu tỷ tỷ của hai người.”
Cả ba người lập tức bình ổn lại tâm tình, đi đến phía sau núi. Chỉ là bầu không khí có chút thay đổi, trong lòng ba người đều có những cảm xúc riêng. Lạc Dật Hằng không hiểu chuyện gì, Bạch Nhược Hiên cáu kỉnh bất an, còn Lạc Dật Băng lo lắng cùng nghi ngờ.
Lạc Dật Băng nói đúng, con đường dẫn đến ngọn núi phía sau rất âm trầm đáng sợ.
Xung quanh luôn có tiếng động sột soạt, từng cơn gió âm dương quái dị thổi qua, mấy người chỉ cảm thấy càng đi về phía trước càng áp lực, về sau, lá gan lớn của Lạc Dật Băng cũng bắt đầu teo lại.
Tiếng sột soạt, sột soạt, ngắt quãng vang lên bên tai.
Lạc Dật Băng vô thức nắm chặt tay Bạch Nhược Hiên, Bạch Nhược Hiên biết nàng ấy đang sợ, cũng không buông tay ra. Bạch Nhược Hiên đột nhiên cảm thấy sau lưng có gió lớn tràn ngập, đột nhiên quay người lại, chỉ thấy thấp thoáng bóng cây, không có gì khác, liền nghĩ: ‘Chẳng lẽ là ảo giác?’
“A …” Lạc Dật Hằng ở phía trước kêu thảm một tiếng. Bạch Nhược Hiên vội vàng tiến lên kiểm tra, chỉ thấy một dây leo quấn vào chân hắn, cau mày nói: “Không phải lá gan của ngươi rất lớn sao? Một cái dây leo cũng đã dọa ngươi sợ thành như vậy?”
Lạc Dật Hằng cũng hiểu mình đã làm ầm lên, mặt đỏ bừng, không trả lời Bạch Nhược Hiên. Khi càng ngày càng tiến về phía trước, dũng khí của hắn cũng bị hao hụt từng chút một, trong lòng âm thầm hối hận vì đã đưa ra đề nghị này. Lạc Dật Băng nắm chặt tay Bạch Nhược Hiên, không muốn buông ra.
Nhìn thấy Lạc Dật Hằng có ý muốn lùi bước, Bạch Nhược Hiên rất buồn bực. Ban đầu nàng có chút tức giận, nhưng lúc này đành phải nén giận, bình tĩnh nói: “Chỉ đường đi.”
“Đi thẳng.” Lạc Dật Hằng liếc mắt nhìn lại, bóng tối cũng đáng sợ, so với lúc trước còn đáng sợ hơn. Hắn không dám đi phía sau, lúc này liền đi bên cạnh Bạch Nhược Hiên. Bằng cách này, Lạc Dật Băng đã nắm tay đi bên phải Bạch Nhược Hiên, Lạc Dật Hằng thì đi bên trái Bạch Nhược Hiên, cả ba người họ gần tới mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương.
*Cạch, cạch, cạch*… một âm thanh kỳ lạ lại phát ra. Bạch Nhược Hiên dường như không nghe thấy, sải bước rất nhanh đi về phía trước. Đột nhiên, Lạc Dật Hằng lại hét lên một tiếng, Bạch Nhược Hiên quay đầu lại quát: “Ngươi có cảm thấy phiền hay không! Ma quỷ ở đâu ra!”
Lạc Dật Hằng nhìn phía trên với vẻ mặt sợ hãi, Lạc Dật Băng tay lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt cũng nhìn về phía trước, trong lòng Bạch Nhược Hiên có chút sinh nghi, tự nhiên ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ nhìn thấy một người bị treo ngược trên thân cây, không, đó không phải là một người. Một mái tóc dài rũ xuống, che hết khuôn mặt. Trên người đối phương mặc một chiếc áo trắng lớn, trong miệng phát ra từng hơi thở thô kệch.
“Giả thần giả quỷ!” Bạch Nhược Hiên đặt chiếc đèn lồng vào tay Lạc Dật Hằng, bay về phía trước bắt lấy người đang treo trên cây. Người nọ nhìn thấy Bạch Nhược Hiên đang tiến lại đây, nhanh chóng tìm cách tránh né. Bạch Nhược Hiên không bao giờ tin vào ma quỷ thần thánh, nàng tin chắc đây là do một người cải trang, có thể là một nữ nhân.
Bước chân Bạch Nhược Hiên rất nhẹ, đánh ra một chưởng, đánh vào vai người nọ. Người đó đang cố gắng chạy trốn, Bạch Nhược Hiên nhanh chóng tiến lên chặn đường đi của đối phương. Người này quay sang phải để chạy trốn, Bạch Nhược Hiên chặn đường bên phải, quay sang bên trái, cũng bị nàng chặn nốt.
“Ngươi đi không được đâu.” Bạch Nhược Hiên khoanh tay đứng nhìn, ánh mắt cùng giọng nói vô cùng thản nhiên. Người nọ cũng dừng lại, đặt mông ngồi xuống dưới đất, miệng lẩm bẩm nói: “Không vui chút nào.”
Huynh muội Lạc Dật Hằng sợ tới mức mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, bọn họ nghe giọng nói của con quỷ này vô cùng quen thuộc. Lạc Dật Băng kéo y phục của Lạc Dật Hằng, thấp giọng nói: “Ca, giọng của đối phương hình như muội đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi.”
Một lúc sau, Lạc Dật Hằng mới sực tỉnh, nói: “Huynh cũng cảm thấy quen thuộc nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.” Hai người nhìn nhau, cố gắng nhớ lại mình đã nghe thấy giọng nói của người đó khi nào và ở đâu.
Bạch Nhược Hiên cảm thấy người trước mặt không có ác ý, đơn giản ngồi xổm bên cạnh người kia, kiên nhẫn hỏi: “Ngươi muốn chơi trò gì?”
“Trốn tìm.”
“Tại sao lại muốn chơi trốn tìm trong rừng?” Bạch Nhược Hiên lấy tay vén mái tóc lòa xòa của nàng ta ra, nhìn thấy một gương mặt không hề có một chút huyết sắc nào, dường như người này đã rất lâu không nhìn thấy ánh sáng mặt trời, trắng đến kinh người.
Nữ nhân này không trả lời, tự lẩm bẩm điều gì đó.
Đột nhiên, Lạc Dật Băng hét lên một tiếng, giọng run run nói: “Ta nhớ rồi! Là giọng của đại bá nương.” Sau khi nói xong liền vội vàng chạy đến bên cạnh người này, nắm lấy tay bà ấy nói: “Đại bá nương, có phải là người không?”
Nghe vậy, nữ nhân ngẩng đầu nhìn Lạc Dật Băng, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Lạc Dật Băng nhìn thấy nữ nhân trước mặt vô cùng tiều tụy, vẻ mặt hoảng hốt, nước mắt lưng tròng, nói với Bạch Nhược Hiên: “Bạch đại ca, huynh là đại phu, cầu xin huynh cứu mạng đại bá nương.”
Bạch Nhược Hiên không nói gì, đưa tay giúp bà ấy bắt mạch. Một lúc lâu sau nhíu mày nói: “Máu trong não bà ấy tụ chưa tan, hình như là bị một vật nặng đánh trúng.” Nàng lo lắng cho sự an toàn của Thụy Triều Tích, trái tim vẫn còn đang treo lơ lửng, làm cách nào cũng không thể bình tĩnh. Nhíu mày nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: ‘Bà ấy là phu nhân của Lạc Tung, ta có thể bắt bà ấy để đối lấy Triều Tích.’ Nghĩ đến đây, nàng vươn tay điểm huyệt người này.
Lạc Dật Băng sửng sốt hỏi: “Bạch đại ca, huynh đang làm gì vậy?”
Bạch Nhược Hiên lạnh lùng nói: “Lạc Tung bắt cóc thê tử của ta, ta muốn dùng bà ấy để trao đổi!”
Lạc Dật Băng lắc đầu nói: “Vô dụng thôi Bạch đại ca, đại bá nương đã chết mười năm trước.”
Bạch Nhược Hiên cười lạnh một tiếng, nói: “Đã chết? Không phải muội gọi bà ấy là đại bá nương sao?”
Lạc Dật Băng nói: “Đó sự thật Bạch đại ca, mười năm trước đại bá nương đã tự sát ở đây, mỗi năm Thanh Minh chúng ta đều tế bái bà ấy. Nhưng… Nhưng ta không biết vì sao… Vì sao bà ấy lại ở đây, có thể là ông trời thương xót, không để bà ấy chết.”
“Thư sinh thối nát, ta nghĩ chuyện này thật kỳ lạ. Mười năm trước, mặc dù ta và muội muội còn nhỏ, nhưng chúng ta tận mắt chứng kiến đại bá nương được hạ táng. Rõ ràng là bà ấy đã chết, tại sao vẫn còn có thể xuất hiện ở đây? Không được! Quay về ta nhất định phải tìm bá phụ để hỏi cho rõ ràng, hỏi xem rốt cuộc ông ấy bắt người nào, hỏi chuyện của đại bá nương.” Nỗi sợ hãi trong lòng Lạc Dật Hằng lúc này hoàn toàn đã biến mất, thay vào đó là tràn đầy nghi ngờ.
Bạch Nhược Hiên buông tay bà ấy ra, không nói gì. Nàng đột nhiên cảm thấy Lạc Thủy sơn trang không chỉ che giấu một số bí mật không muốn cho người khác biết, mà còn cảm thấy nôi đây thật sự quỷ quái đáng sợ.
Một người rõ ràng đã chết từ mười năm trước, nửa đêm lại muốn chơi trốn tìm. Một Lạc nhị tiểu thư võ nghệ cao cường, đột nhiên bị nhốt ở phía sau núi. Rốt cuộc trong đó có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Bạch Nhược Hiên nhất thời không phân rõ được thật giả, cảm thấy vô cùng mù mịt.
Lạc Dật Băng nắm lấy tay Lạc Dật Hằng, người đang chuẩn bị rời đi, rồi nói: “Ca không thể quay lại. Nếu để bá phụ biết chúng ta xâm phạm vùng cấm địa, nhất định sẽ đánh chết chúng ta. Bạch đại ca là khách quý trong trang, nếu để bọn họ biết huynh ấy đi theo chúng ta, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua. Chúng ta chỉ đơn giản muốn cứu nhị tỷ, hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng, cũng nhất định phải cứu được đại bá nương.”
Lạc Dật Hằng đột nhiên nhớ tới tất cả những chuyện trong sơn trang ngày thường, trong lòng thầm nghĩ: ‘Bá phụ không muốn cho người khác tiến vào phía sau núi, có phải bởi vì đại bá nương hay không? Nếu như đại bá nương không chết, có lẽ nhị tỷ cũng không bị điên. Rốt cuộc bá phụ có biết những chuyện này không?’ Nghĩ đến đây, hắn cũng muốn nhanh chóng nghiệm chứng những suy nghĩ trong lòng, nói: “Đi! Chúng ta cùng đi tìm nhị tỷ!” Thầm nghĩ: ‘Ta nhất định phải biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.’
Khi một người vượt qua nỗi sợ hãi, lòng dũng cảm cũng sẽ trở nên mạnh mẽ một cách đáng kinh ngạc. Lạc Dật Hằng ngẩng cao đầu đi trước, Bạch Nhược Hiên và Lạc Dật Băng đỡ lấy đại bá nương, theo sát phía sau. Dựa theo kinh nghiệm của Bạch Nhược Hiên, có thể suy đoán não của người này đã bị chấn thương, cho nên tinh thần mới không được bình thường như vậy, hơn nữa cũng không còn nhớ những chuyện trước kia nữa. Bạch Nhược Hiên cũng rất tò mò, lo lắng cho Thụy Triều Tích, càng muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này rồi đi tìm nàng ấy.
Đã tới phía sau ngọn núi, bên trong có một gian phòng lớn đèn đuốc sáng trưng.
Bạch Nhược Hiên nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: ‘Nếu đã bị giam giữ, vì sao còn phải tu sửa một gian phòng ở lớn như vậy?’
Lạc Dật Hằng tiến lên gõ cửa, nói: “Nhị tỷ, đệ là Hằng nhi đây. Chúng ta tới thăm tỷ!”