Ánh sáng từ trong phòng chiếu ra rất sáng, đèn Khổng Minh trong tay Bạch Nhược Hiên trông có chút mờ nhạt, nhưng khu rừng rậm sau lưng lại tối đen như mực.
Sau một hồi gõ cửa thật lâu, không ai trả lời.
Lạc Dật Hằng cau mày nói: “Nhị tỷ, tỷ có ở bên trong nhà không?”
Vẫn không có ai trả lời, Lạc Dật Hằng nháy mắt với người phía sau, nói tiếp: “Nhị tỷ, nếu tỷ không ra mở cửa, thì Hằng nhi sẽ tự mình đi vào.” Nói xong liền vươn tay đẩy cửa ra.
Lạc Dật Hằng chỉ mới đẩy ra một khe hẹp. Đột nhiên, một cơn gió mạnh hất hắn ra khỏi cửa.
Bạch Nhược Hiên vội đỡ lấy người Lạc Dật Hằng, dùng một chưởng đánh vào cửa.
Căn phòng bên trong rất rộng rãi, hai hàng nến được thắp sáng, ở giữa có một nữ tử y phục trắng đang ngồi, mặt hướng vào trong, không thể nhìn rõ dáng vẻ của nàng ấy.
Trong căn phòng rộng rãi ngoài nữ tử này ra thì cũng không có ai khác, hiển nhiên sức mạnh vừa rồi là từ nàng ấy phá ra. Bạch Nhược Hiên có chút tò mò, muốn xem nhị tiểu thư Lạc gia có gương mặt như thế nào. Họ từng bước đến gần bóng trắng gầy yếu kia, bước chân rất nhẹ giống như sợ kinh động tới nữ tử gầy yếu này.
Nữ tử y phục trắng vẫn không lên tiếng, chỉ thấy nàng ấy duỗi tay phải ra, khép ngón trỏ và ngón giữa lại nhẹ nhàng vung lên, ngọn nến trên bàn nhanh chóng bay về phía Bạch Nhược Hiên. Bạch Nhược Hiên liền nghiêng người tránh sang một bên, nhưng ngọn nến này giống như có mắt, cho dù nàng có trốn như thế nào ngọn nến này vẫn luôn đuổi theo, như hình với bóng.
“Lạc cô nương, ta tới đây là để xem bệnh cho ngươi.” Bạch Nhược Hiên không có ý động thủ, liền nhanh chóng giải thích ý đồ đến đây của mình. Lời nói của nàng có vẻ rất hữu ích, cây nến ngay lập tức rơi xuống bên chân.
Lạc Dật Băng nói: “Nhị tỷ, ta là Băng nhi.” Suốt hai năm không gặp Lạc Dật Tuyết, hiện giờ nhìn thấy, trong lòng nàng rất vui mừng.
Lạc Dật Tuyết không nói gì, cũng không quay đầu lại.
Lạc Dật Băng lại nói: “Nhị tỷ, vị này là Bạch đại ca, y thuật của huynh ấy rất xuất sắc, chúng ta đưa huynh ấy tới giúp tỷ chữa bệnh.”
Bạch Nhược Hiên khi nghe ba chữ ‘Bạch đại ca’ thì cả người cứng đờ, không khỏi nghĩ thầm: ‘Chẳng lẽ nàng biết ta?’
Trong một lúc lâu, khi Bạch Nhược Hiên nghĩ Lạc Dật Tuyết là người câm, nàng ấy liền mở miệng nói.
“Các ngươi đi đi.”
Giọng nói vô cùng lạnh lùng, khiến người ta bất giác rùng mình.
Đột nhiên, đại bá nương cười hì hì đi tới bên cạnh Lạc Dật Tuyết, lên tiếng gọi: “Tuyết nhi, ngươi là Tuyết nhi của ta.”
Lạc Dật Tuyết đứng lên, lạnh lùng nói: “Hằng nhi, Băng nhi, mau dẫn đại bá nương của các ngươi rời khỏi nơi này.” Từ đầu đến cuối nàng ấy vẫn không xoay người lại, dáng người mảnh mai, khớp xương trên tay vô cùng rõ ràng.
“Nhị tỷ.” Huynh muội Lạc Dật Hằng đồng thời tiến lên, lớn tiếng nói: “Chúng ta không đi!
Trong lòng bọn họ vô cùng vui vẻ bởi vì nhị tỷ vẫn còn nhớ rõ, điều đó chứng tỏ nhị tỷ không hề bị điên.
Lạc Dật Hằng nói: “Nhị tỷ, tại sao? Rõ ràng tỷ không bị điên, tại sao bá phụ lại muốn nhốt tỷ ở phía sau núi? Còn đại bá nương, rõ ràng bà ấy chưa chết, từ trên xuống dưới trong sơn trang đều nói bà ấy đã chết.”
Lạc Dật Tuyết nói: “Nếu các ngươi không đi, đừng trách ta không nể mặt.” Giọng nói vẫn như trước khiến người ta phát run vì lạnh.
Bạch Nhược Hiên cười lạnh nói: “Thật nực cười, thật nực cười, người thân nhất, lại ra tay vô tình, đem đao kiếm không khoan nhượng ra đối phó với người thân mình như vậy.”
Lạc Dật Hằng nói: “Nhị tỷ, tỷ nhất định biết những chuyện này đúng không? Nói cho ta biết! Tại sao bá phụ nói tỷ bị điên, còn nói đại bá nương đã chết. Ngoài ra, không biết bá phụ bắt người nào tới sơn trang, nói là muốn ép tiểu tử này giao ra một thứ gì đó, rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Lạc Dật Tuyết vẫn bất động nhìn thư pháp trên vách tường, đứng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi quay người lại.
Bạch Nhược Hiên dường như đã nhìn thấy thứ mà lẽ ra mình không nên nhìn thấy, trợn to mắt vẻ mặt không thể tin nối. Nàng đã nhìn thấy cái gì vậy? Đó là một gương mặt vô cùng quen thuộc.
“Bạch Thanh tỷ tỷ?!” Bạch Nhược Hiên sững sờ, hai chân như bị kẹp chì không nhấc lên được.
“Hiên nhi, cuối cùng thì ngươi cũng đến rồi.” Lạc Dật Tuyết buồn bã cười, nói: “Ta đã từng khuyên ngươi, nói ngươi nhanh chóng trở về Ung Đô, tại sao lại không nghe? Nơi này rất nguy hiểm, ngươi không nên tới đây.”
Bạch Nhược Hiên đầu óc trống rỗng, miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc … Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Lạc Dật Tuyết nói: “Ngươi muốn hỏi ‘Bạch Thanh’ trở thành ‘Lạc Dật Tuyết’ như thế nào đúng không?”
Bạch Nhược Hiên không trả lời, quả thực nàng đang suy nghĩ vấn đề này.
Lạc Dật Tuyết nói: “Bọn họ nói ta phát điên, chẳng qua muốn ta ra ngoài làm việc, đó chỉ là một cái cớ che giấu thân phận mà thôi. Ta sử dụng thân phận của Bạch Thanh mà hành tẩu trên giang hồ, thật ra ta là nhị tiểu thư Lạc Dật Tuyết của Lạc Thủy sơn trang, thật sự không thể tin được, đúng không?”
Bạch Nhược Hiên hỏi: “Tại sao?”
Lạc Dật Tuyết nói: “Quyền lợi, tiền tài, dục vọng.”
Bạch Nhược Hiên suy nghĩ, giống như những chuyện trước kia bắt đầu có manh mối, liền hỏi: “Chuyện ba năm trước…”
Lạc Dật Tuyết cắt ngang nói: “Những gì đã xảy ra ba năm trước không thể giả mạo được. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn tỷ đệ hai người là được.”
Bạch Nhược Hiên cảm thấy trên mặt có chút đau đớn, hỏi: “Tỷ tỷ của ta đâu, rốt cuộc tỷ đã làm gì với tỷ ấy?”
“Ta sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng ấy!” Lạc Dật Tuyết lạnh mặt nói: “Ngươi mau rời khỏi nơi này, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng!”
Bạch Nhược Hiên nói: “Còn Triều Tích? Tại sao các người lại bắt nàng ấy?”
Lạc Dật Tuyết nói: “Ta không biết, những chuyện liên quan tới Lạc Thủy sơn trang ta cũng không muốn hỏi!”
Bạch Nhược Hiên nói: “Tại vì Huyền Vũ Lệnh?”
Lạc Dật Tuyết nói: “Không thể phụng cáo!”
Giọng nói của Bạch Thanh trước mặt rất lạnh lùng, làm cho người khác có cảm giác xa lạ, dường như Bạch Thanh trước kia đã không còn tồn tại nữa. Bạch Nhược Hiên nắm chặt tay, cuối cùng vẫn mềm nhũn ra, nhẹ giọng nói: “Bạch Thanh tỷ tỷ, ta biết tỷ thật lòng đối tốt với chúng ta. Người mà tỷ tỷ ta vẫn luôn tin tưởng nhất chính là tỷ, ta cũng tin tỷ vĩnh viễn sẽ không thương tổn tỷ ấy. Có phải Lạc Tung ép tỷ đúng không? Tỷ có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, được không?”
Lạc Dật Tuyết thở dài nói: “Các ngươi đừng hỏi nữa. Không nhìn thấy dáng vẻ của mẫu thân lúc này sao? Bà ấy biết nguyên nhân của sự việc, cứ điên điên như vậy suốt mười năm. Ta biết toàn bộ nguyên do mọi chuyện, cũng đã mất đi tự do, đánh mất tất cả. Hằng nhi, Băng nhi, ta không muốn các ngươi bước vào vết xe đổ này. Các ngươi mau đi, ta sẽ xem như các ngươi chưa từng tới phía sau núi.”
Bạch Nhược Hiên cảm thấy sự bất lực và lạnh lùng của Lạc Dật Tuyết. Nàng nghĩ, có lẽ vì tỷ ấy cảm thấy bất lực trong hoàn cảnh của mình, cho nên mới trở nên lạnh lùng với Lạc Thủy sơn trang như vậy. Lạc Dật Tuyết nói như vậy, nàng biết đối phương vẫn là Bạch Thanh của trước kia, trong lòng thầm nghĩ: ‘Tại sao tỷ ấy lại nói mình mất đi tự do, mất đi tất cả?’ Nói: “Cho dù tỷ là Bạch Thanh hay Lạc Dật Tuyết, ta tin tỷ vẫn giống như trước kia. Ta muốn cứu nàng ấy nên nhất định sẽ không đi.”
Lạc Dật Tuyết nói: “Ta nghĩ cách giúp ngươi cứu nàng, mau đi!”
Lạc Dật Băng nói: “Bạch đại ca, mau rời đi!”
Nàng không biết tại sao Lạc Dật Tuyết lại yêu cầu Bạch Nhược Hiên rời đi ngay lập tức, nhưng khi nàng nghe nói nếu Bạch Nhược Hiên còn ở lại Lạc Thủy sơn trang sẽ nguy hiểm tới tính mạng, bắt đầu kêu Bạch Nhược Hiên rời đi.
Đột nhiên, xung quanh truyền đến vô số tiếng bước chân, dường như có rất nhiều người vội vàng hướng bên này đi tới.
Lạc Dật Tuyết đứng im, lẩm bẩm: “Đã muộn rồi, ngươi không đi được nữa.”
Bạch Nhược Hiên nhìn thấy ánh sáng càng ngày càng sáng ngời, càng ngày càng gần, thầm nghĩ: ‘Lạc Tung đã tới đây. Bất luận thế nào ta cũng bắt ông ta giao ra Triều Tích!’ Nói: “Ta nhất định phải biết được rốt cuộc Lạc Thủy sơn trang đang làm chuyện quái quỷ gì!”
Bạch Nhược Hiên đoán không sai, người tới đúng là Lạc Tung, Lạc Hoành và Lạc Dật Phàm. Bọn họ nghênh ngang đi vào trong phòng, cười rất tự đắc, ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhược Hiên giống như dã lang nhìn thấy con mồi, tham lam mà đáng sợ.
Lạc Tung khoanh tay đứng đó, cười to nói: “Bạch thiếu hiệp, ngươi muốn rời khỏi Lạc Thủy sơn trang sao, là do chúng ta tiếp đãi không tốt?”
Bạch Nhược Hiên lạnh lùng nói: “Ta không biết các người định làm gì, cũng không muốn quản các người muốn làm gì, mong các ngươi thả người ra!”
Lạc Tung nói: “Không biết Bạch thiếu hiệp muốn lão phu thả người nào?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng, các ngươi bắt Ân tiền bối, bắt thê tử của ta, đơn giản không phải là vì Huyền Vũ Lệnh sao. Nếu để cho bọn họ đi, ta lập tức giao Lệnh Huyền Vũ Lệnh cho ngươi.”
Lạc Tung đảo mắt nói: “Hahaha, Bạch thiếu hiệp cuối cùng cũng thừa nhận nàng là phu nhân của ngươi. Lão phu vốn tưởng ngươi sẽ không thừa nhận, dù sao cũng xem như là một người thông minh.” Nói xong, ông ta vung tay lên, đám người lập tức tách ra hai bên, hai người y phục trắng áp giải một nữ tử trẻ tuổi y phục màu mật ong đi tới.
Bạch Nhược Hiên muốn tiến lên, Lạc Tung vươn tay chặn nàng lại, cười nói: “Bạch thiếu hiệp không cần sốt ruột, tại hạ có việc muốn nhờ. Chỉ cần ngươi đồng ý, hai người đều có thể an toàn rời khỏi Lạc Thủy sơn trang.”
Nhìn thấy hai tay bị trói bằng dây thừng của Thụy Triều Tích trong mắt giống như sắp bốc lửa, nhưng Bạch Nhược Hiên lạnh giọng nói: “Mau cởi trói cho nàng! Nếu không, đừng mơ ta đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì!”
Lạc Tung bật cười nói: “Đây là chuyện đương nhiên, Bạch thiếu hiệp không cần tức gận” Phẩy tay một cái, hai tay của Thụy Triều Tích lập tức tự do.
Nhìn thấy vết bầm tím trên cổ tay nàng, Bạch Nhược Hiên không khỏi đau lòng, thầm nghĩ: ‘Ta tưởng rằng để nàng ở lại trên bờ có thể bình an vô sự, không ngờ nàng vẫn không thể may mắn thoát khỏi.’
Thụy Triều Tích lắc đầu, đôi mắt ngấn lệ. Bạch Nhược Hiên lại cảm thấy đau xót, đoán rằng nàng ấy đã bị điểm á huyệt.
Lạc Tung nói: “Bạch thiếu hiệp, Huyền Vũ Lệnh đang ở trên người ngươi?”
Bạch Nhược Hiên im lặng không đáp, thầm nghĩ: ‘Quả nhiên là vì Huyền Vũ Lệnh.’
Lạc Tung nói: “Bạch thiếu hiệp không muốn cùng lão phu nói chuyện sao? Như thế này chắc chắn ngươi sẽ mở miệng.” Nói xong liền vung tay lên, thấy trái tay của Lạc Dật Phàm đập vào vai Thụy Triều Tích, mặc dù Thụy Triều Tích không bị thương, nhưng máu tươi lại từ khóe miệng chảy ra.
“Không cho phép các ngươi làm nàng bị thương!” Bạch Nhược Hiên tức giận, phi thân về phía trước cứu người. Lần này nàng bị Lạc Hoành chặn lại. Nàng cười lạnh một tiếng, lập tức ra chiêu. Lạc Hoàng cũng không phải ngồi không, chưởng phong của hắn sắc bén, toàn lực đánh trả. Bạch Nhược Hiên rút Giáng Hạo Kiếm ra, nhanh như chớp một tia sáng lóe lên, vạt áo của Lạc Hoành bị rách.
Bạch Nhược Hiên cước bộ sinh phong, mục tiêu đến gần Thụy Triều Tích. Lạc Dật Phàm dùng tay trái siết chặt cổ họng Thụy Triều Tích, quát: “Dừng tay! Nếu ngươi còn đến gần, ta sẽ giết nàng!”
Bạch Nhược Hiên đột ngột dừng lại, hung tợn nhìn chằm chằm Lạc Dật Phàm, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám động vào nàng ấy, ta nhất định sẽ khiến cho Lạc Thủy sơn trang của các ngươi chó gà không yên!”
“Phàm nhi, ngươi đúng là không hiểu chuyện, sao có thể làm Bạch phu nhân bị thương?” Lạc Tung cười đầy ẩn ý, vươn tay mở khóa huyệt câm của Thụy Triều Tích.