“Nhược Hiên, Huyền Vũ Lệnh không thể giao cho hắn!” Ngay khi huyệt đạo được khai thông, Thụy Triều Tích lên tiếng ngăn cản. Nàng vốn tràn đầy tự tin đi tìm thương gia giàu có ở Bắc Thủy thất mà thương lượng sự tình nhưng đến nửa đường lại bị người chặn lại, hơn nữa người muốn ngăn nàng lại không chỉ có một. Địch đông ta ít, nàng chỉ còn cách đưa tay chịu trói. Tay chân bị trói rồi bị nhốt ở một nơi tối đen như mực. Nàng rất sợ bóng tối nhưng cũng phải cắn chặt răng giả vờ tỏ ra bình tĩnh, vào lúc này, nàng thực sự muốn Bạch Nhược Hiên ở bên mình. May mắn thay không bao lâu sau nàng cũng gặp được Bạch Nhược Hiên. Đối với hành động dùng mình để đe dọa Bạch Nhược Hiên của Lạc Tung khiến Thụy Triều Tích vô cùng khinh thường, khi vừa mới lên tiếng đã đắc tội với Lạc Tung. Dù chỉ xa Bạch Nhược Hiên trong một thời gian ngắn ngủi, dù sao nàng cũng nên vui mừng, cảm giác xa cách thật khó chịu. Nhưng tình huống như thế này làm sao bản thân có thể vui vẻ được đây? Nhưng lúc bị người khác khống chế thì cảm xúc trong lòng nàng lại có chút kỳ lạ, không hề tức giận.
Lạc Tung dùng lòng bàn tay phải vươn ra, lòng bàn tay to dày nắm lấy bờ vai gầy của Thụy Triều Tích, cười nói: “Bạch thiếu hiệp, phu nhân của ngươi nói đừng cho, ý kiến của ngươi thì sao? Có đưa hay không?”
“Đưa!” Bạch Nhược Hiên sợ Lạc Tung sẽ lại làm tổn thương Thụy Triều Tích, nên nhanh chóng lấy Huyền Vũ Lệnh từ trên người ra, nói: “Chỉ cần ngươi không làm tổn thương nàng, ngươi nói gì thì chính là cái đó!”
Lạc Tung nở nụ cười hài lòng, bàn tay hơi hơi thả lỏng, nói: “Tốt lắm! Bạch thiếu hiệp thật sự rất thẳng thắn! Nhưng Huyền Vũ Lệnh thì không đủ, ta còn cần một thứ nữa.”
Bạch Nhược Hiên cả người run lên, tức giận nói: “Nói đi!”
Lạc Tung lấy ra một viên Ngọc Kỳ Lân đỏ như máu, đang phát ra ánh sáng màu đỏ mờ nhạt. Thứ này đối với Bạch Nhược Hiên không thể quen thuộc hơn, nàng cũng có.
Bạch Nhược Hiên ánh mắt càng ngày càng lạnh, nắm chặt tay bật cười, lạnh lùng nói: “Các ngươi đã làm gì tỷ tỷ của ta?”
Ngọc Kỳ Lân là vật tùy thân mà tỷ muội các nàng xưa nay vẫn mang theo, khi thứ này rơi vào tay Lạc Tung, vậy thì tình hình của Bạch Nhược Vũ chắc chắn không mấy lạc quan. Bạch Nhược Hiên cực kỳ hy vọng rằng suy đoán của mình là sai nhưng Lạc Tung không cho nàng quá nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ thấy hắn vung tay lên, lại có ba người từ trong đám người đi ra, hai người mặc y phục trắng chính là người của Lạc Thủy sơn trang, người còn lại là một nữ tử y phục xanh.
“Vũ nhi!” “Tỷ tỷ!” Cả hai người đồng thời hét lên.
Sắc mặt Lạc Dật Tuyết đầy tức giận, lạnh lùng nói: “Lạc Tung! Ngươi đã đáp ứng ta là sẽ không động tới nàng ấy!!”
Lạc Tung cười nói: “Tuyết nhi, sao ngươi không gọi một tiếng ‘phụ thân’? Ta không hề động vào nàng, không phải nàng ấy vẫn không có mệnh hệ gì mà đứng ở chỗ này sao?” Đúng vậy, ông ta cũng không phải người hoàn toàn không giữ chữ tín, đối với Thủy Triều Tích mà nói, nếu như trên người Bạch Nhược Vũ không có gì trói buộc thì nàng cũng không phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Lạc Dật Tuyết sắc mặt xanh mét, lạnh lùng nói: “Hừ, từ lúc ngươi tuyên bố với bên ngoài ta phát điên, ngươi đã không còn là phụ thân của ta.”
Lạc Tung thở dài một tiếng rồi nói: “Vậy thì thôi!” Thật lâu sau, ông ta nói: “Ngọc Kỳ Lân là một đôi, ta chỉ có một nửa, ngươi giúp ta mang một nửa còn lại tới, ta lập tức thả nàng!”
Bạch Nhược Vũ trước sau vẫn luôn là người thanh lệ thoát tục, nhìn thấy một màn trước mắt cũng không chút bối rối nhưng nghe xong lời nói của Lạc Tung, nàng ấy không thể bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào Lạc Dật Tuyết nói: “Nếu ngươi động đến Hiên nhi, ta vĩnh viễn sẽ không để ý tới ngươi!”
Bạch Nhược Hiên liếc nhìn Lạc Dật Tuyết rồi nói: “Là tỷ lấy ngọc của tỷ tỷ ta?”
Lạc Dật Tuyết nói: “Đúng vậy!”
Bạch Nhược Hiên nói: “Tỷ dùng nó để làm gì?”
Lạc Dật Tuyết nói: “Ta không thể nói!”
Bạch Nhược Hiên nhìn nàng ấy thật lâu, khóe miệng nở một nụ cười. Đột nhiên, Giáng Hạo Kiếm trong tay phát ra một tiếng thét dài, nàng nhìn thấy bạch quang lóe lên, sau đó tiến lên giao thủ với Lạc Tung.
Lạc Dật Tuyết dừng lại một chút, sau đó cũng lập tức gia nhập chiến đoàn, cùng nàng kề vai chiến đấu.
Bạch Nhược Hiên hiểu ý mỉm cười, nói: “Muội biết tỷ cũng biết muội sẽ nhận ra tỷ là Bạch Thanh!”
Lạc Dật Tuyết nói: “Đừng phân tâm, muốn mạng của ông ta thì nhắm đến môn tại hà bàn!” Nói cho người khác biết mệnh môn* của phụ thân mình, nếu như truyền ra ngoài chắc chắn sẽ bị người khác chê cười? Nhưng nàng ấy không hối hận, con người bị điên này không có tư cách làm phụ thân của nàng ấy.
*Mệnh môn: là chỗ thành lập ra sinh mệnh con người, là cội gốc cho sự sinh sản và là nơi phát nguồn của tạng phủ.
“Kiếm thuật tốt!” Bạch Nhược Hiên không thể không khen ngợi kiếm pháp mà Lạc Dật Tuyết sử dụng. Nàng thầm ngưỡng mộ, nhưng cũng không dám sơ suất, cầm chặt Giáng Hạo Kiếm trong tay, tập trung giao thủ với Lạc Tung.
Thân hình của Lạc Dật Tuyết giống như một bóng ma, đi qua nơi nào nơi đó sẽ có người phải ngã xuống. Ngay sau đó, nàng ấy đã bảo vệ được Bạch Nhược Vũ phía sau mình.
Thụy Triều Tích cũng thừa dịp hỗn loạn mà đánh trả, đoạt lấy vũ khí của người bên cạnh, đánh về phía Lạc Dật Phàm.
Mục đích ban đầu của huynh muội Lạc Dật Hằng là giải cứu Lạc Dật Tuyết, lúc này thấy các nàng lấy ít địch nhiều, cũng ra tay giúp bọn họ. Quy tắc không dùng Lạc Thủy kiếm pháp đánh người của Lạc Thủy sơn trang trong nháy mắt sụp đổ, cuộc chiến trên sân càng lúc càng trở nên ác liệt. Chỉ nghe thấy tiếng binh khí va chạm vào nhau phát ra càng ngày càng dày đặc, tiếng hô hấp này càng dồn dập.
Lạc Dật Tuyết che chở Bạch Nhược Vũ phá vây mà vô tình trúng một kiếm trên tay trái của nàng ấy, vẻ mặt không thay đổi, định vị kẻ địch mà cầm kiếm lao tới. Bạch Nhược Vũ hoàn toàn không biết võ công, nhưng khi đối mặt với sự sống và cái chết, vẻ mặt của nàng vẫn như vậy.
Bạch Nhược Hiên vừa đánh vừa lui lại phía sau, từng bước tiếp cận Thụy Triều Tích. Lạc Thủy kiếm pháp của Lạc Tung đã đạt đến mức hoàn mỹ, mỗi chiêu thức đều là ám chú nội lực, chiêu thức luôn tấn công vào trọng điểm của Bạch Nhược Hiên.
Mắt thấy nếu tình thế cứ tiếp tục như vậy thì một kiếm này rất có thể sẽ đâm vào mắt mình nên Bạch Nhược Hiên ngã người ra sau và tránh né, Lạc Tung thuận thế tấn công, Bạch Nhược Hiên phải lăn xuống đất, chật vật chạy trốn. *Binh binh binh* tiếng kiếm liên tiếp vang lên, bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm đỡ lấy thanh kiếm đang tấn công Bạch Nhược Hiên, chủ nhân của trường kiếm chính là Lạc Dật Băng.
“Bạch đại ca, các ngươi mau đi đi!” Lạc Dật Băng vừa đối phó với Lạc Tung vừa hướng về phía bọn họ mà hét lên.
“Nha đầu chết tiệt! Tránh ra!” Lạc Tung nhìn thấy Lạc Dật Băng, sức lực trên tay có chút giảm bớt, rống lên: “Nếu không tránh ra, đừng trách bá phụ không thủ hạ lưu tình!”
Dù sao người trước mặt cũng là cháu gái, Lạc Dật Băng cũng đã sớm đoán được ông ta có một chút do dự, liền lợi dụng kẽ hở tấn công, Lạc Thủy kiếm pháp như nước chảy mây trôi cũng đã bức Lạc Tung phải lui về sau vài bước.
Lạc Tung vô cùng tức giận, thuận tay tát vào mặt Lạc Dật Băng, trên khuôn mặt trắng như tuyết của nàng in hằn năm dấu tay, nỗi đau khiến nàng ứa nước mắt.
Lạc Dật Hằng vội vàng kéo tay muội muội chạy ra ngoài cửa, hắn không muốn gặp lại bá phụ nữa, hắn phải đi theo nhị tỷ.
“Muốn trốn sao? Hừ, không dễ dàng như vậy đâu!” Lạc Tung đột nhiên đánh ra một chưởng, chưởng lực này đánh về phía huynh muội Lạc thị.
Đột nhiên, một bóng trắng đứng chắn trước hai người, tóc tai rũ rượi, sau đó bị đánh bay xa mấy mét.
“Đại bá nương!” Huynh muội Lạc thị đồng thanh hô lên, nước mắt lưng tròng.
Bạch Nhược Hiên vội vàng kéo tay Thụy Triều Tích chém bay những người lại gần bên cạnh họ, quát lớn: “Đi mau! Nếu không, đại bá nương của hai người chết không nhắm mắt!”
Lạc Tung một chưởng đánh chết chính thê tử đã từng kết tóc với mình, ngẩn người đứng ở đó, trong lúc ông ta đang bàng hoàng, đám người Bạch Nhược Hiên dùng toàn lực thoát khỏi vòng vây.
Lạc Dật Tuyết cõng Bạch Nhược Vũ trên lưng nhanh chóng chạy vào sâu trong núi, huynh muội Lạc thị đuổi theo phía sau, đôi Bạch Thụy thì đi cuối cùng.
Lúc đó mặt trời ở phía Đông từ từ dâng lên, chiếu rọi khắp rừng rậm.
Bạch Nhược Hiên thấy đám người đuổi theo phía sau càng ngày càng ít, liền ôm lấy Thủy Triều Tích, thi triển khinh công chạy về phía trước.
Thụy Triều Tích vòng tay qua cổ nàng, nói: “Nhược Hiên, chúng ta sẽ không chết ở Lạc Thủy sơn trang chứ?”
Bạch Nhược Hiên dừng ở trên thân cây, trìu mến cọ vào trán nàng, khẽ cười rồi tiếp tục đuổi theo mấy người kia.
Lạc Dật Tuyết dẫn mấy người họ đến một hang động trong núi sâu, nói: “Địa hình ở đây phức tạp, bọn họ tìm một hồi cũng không tìm được. Trước tiên chúng ta tạm nghỉ ở đây, tu dưỡng tinh thần, sau đó sẽ đi ra ngoài.” Hình như nàng ấy có gì đó không ổn, giọng nói run run, trên người có nhiều vết thương, tuy đã điểm huyệt cầm máu nhưng miệng vết thương vẫn ghê người như trước, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng bên trong.
Bạch Nhược Vũ đỡ nàng ấy ngồi xuống, lấy khăn tay lau vết máu trên vết thương, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, nếu không phải vì bảo vệ ta, ngươi cũng sẽ không bị thương.”
Lạc Dật Tuyết cười nói: “Nói chuyện ngốc nghếch gì vậy, giúp ta bôi thuốc đi.” Nói xong, từ trong y phục lấy ra một lọ Kim Sang Dược.
Sáu người bọn họ mức độ bị thương cũng khác nhau, người bị thương nặng nhất là Lạc Dật Tuyết. Huynh muội Lạc Dật Hằng là người bị thương nhẹ nhất, có thể là do đám thuộc hạ kiêng kị bọn họ là thiếu gia và tiểu thư của Lạc Thủy sơn trang, nên không giết họ. Bạch Nhược Hiên giao thủ với Lạc Tung, người có võ công cao nhất, rõ ràng rơi vào thế bất lợi, may mắn thay, nàng là người thông minh, không để ý hình tượng, không để ý chiêu thức đánh loạn phá rối của Lạc Tung cho nên cũng không bị thương quá nặng.
Võ công của Thụy Triều Tích cũng không kém, giao thủ với Lạc Dật Phàm cũng không gặp bất lợi nhưng giữa chừng lại bị Lạc Hoành đánh lén, nàng lấy một địch hai, lại rơi vào thế bất lợi, phía sau lưng trúng một kiếm, lúc sau lại bị Lạc Dật Phàm đánh một chưởng, là người bị thương nặng thứ hai.
Trong sáu người, Lạc Dật Tuyết là người có võ công cao nhất, nàng ấy hoàn toàn có thể đánh bại đám người đó mà không bị thương tổn nào nhưng Lạc Dật Tuyết phải bảo vệ một cô nương tay không tấc sắt kia nên mỗi chiêu đều bị hạn chế, kiếm pháp cũng bị ảnh hưởng. Đối phương ra sức chém giết, sau khi phá vòng vây chạy trốn cả người đều là thương tích. May mắn người nàng ấy bảo vệ không chịu một chút tổn tương, Lạc Dật Tuyết vô cùng vui mừng.
Bạch Nhược Vũ không sợ nguy hiểm, bình thản đối mặt với chuyện sống chết, nhưng lúc này nàng lại rơi nước mắt vì không thể xé áo để băng bó vết thương cho Lạc Dật Tuyết. Nước mắt rơi trên mu bàn tay, lần đầu tiên nàng cảm thấy mình thật vô dụng, lần đầu tiên nàng cảm thấy việc mình tinh thông cầm, kỳ, thi, họa cũng không bằng học một nửa chiêu thức kiếm thuật.
Lạc Dật Tuyết khẽ thở dài, im lặng vươn tay lau nước mắt cho nàng, trong lòng có chút nghẹn ngào. Nhìn thấy vậy, Bạch Nhược Hiên nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo choàng dài trên người, xé thành những dải vải vụn rồi đưa cho người kia băng bó vết thương. Huynh muội Lạc thị bị thương nhẹ nhất đang canh giữ bên ngoài cửa động, Bạch Nhược Hiên thì giúp Thụy Triều Tích băng bó vết thương, Bạch Nhược Vũ thì giúp Lạc Dật Tuyết băng bó vết thương, không ai lên tiếng nói chuyện, im lặng tới nỗi có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, sáu người tập trung trong hang động. Tất cả các loại nghi vấn đột nhiên giống như thủy triều ập tới, Bạch Nhược Hiên im lặng một hồi, nhìn Bạch Thanh nói: “Ta nên gọi tỷ là Lạc tỷ tỷ hay là…”
Lạc Dật Tuyết lạnh nhạt mỉm cười, nói: “Tính danh chẳng qua cũng chỉ dùng để xưng hô mà thôi. Bọn họ sớm đã không còn coi ta là người của Lạc Thủy sơn trang nữa rồi, ngươi vẫn nên gọi ta là Bạch Thanh đi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Như vậy cũng rất tốt. Bạch Thanh tỷ tỷ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bọn họ lại muốn cả Ngọc Kỳ Lân?”
Bạch Thanh nói: “Chuyện này nói ra rất dài, ta cũng không biết nên nói từ đâu.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Bắt đầu từ lúc chúng ta bắt đầu gặp nhau đi.”
Bạch Thanh liếc nhìn Bạch Nhược Vũ, ánh mắt thâm thúy mà xa xăm, một lúc lâu mới nói: “Ba năm trước, ta vừa tròn mười tám tuổi. Ở Lạc Thủy sơn trang, ta cảm thấy buồn chán. Ta rất muốn nhìn thế giới bên ngoài cho nên đã lẻn ra ngoài, muốn đi tìm sư phụ của ta là Quyết Minh Tử. Từ nhỏ ta đã theo Quyết Minh Tử học y thuật, nhưng ông ấy lại là người không rõ hành tung, tìm được ông ấy cũng không phải là chuyện dễ dàng. Có lẽ do ông trời chiếu cố, cuối cùng ta vô tình đụng phải ông ấy, rồi sau đó cùng ông ấy tới phía Bắc, cũng gặp được các ngươi.”