Lạc Dật Hằng đi vòng quanh không gian bên trong bức tường đá một vòng. Bạch Nhược Hiên từ đầu đến cuối vẫn nắm tay Thụy Triều Tích, cẩn thận quan sát mọi thứ bên trong bức tường đá. Đột nhiên, Lạc Dật Băng hét lên một tiếng.
Ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Lạc Dật Băng, chỉ thấy nàng chỉ xuống đất nói: “Các người mau đến đây nhìn xem, nơi này có chữ.”
Sau khi dọn sạch bụi cùng đá vụn, trên mặt đất có một bài thơ được viết bởi Lý Bạch, chính xác là ‘Đăng Kim Lăng Phụng Hoàng đài’. Bài thơ của Túy Âm đã được chuyển thể thành bài thơ Đường của Phượng Tù Kiếm. Ngoài ra bên cạnh còn có một bức tranh, có sông, có hoa, có đường đi cùng những ngọn núi.
Hai vợ chồng Bạch Thuỵ liếc nhìn nhau, cùng ngồi xổm xuống kiểm tra.
Bạch Thanh nói: “Nơi này thật là quỷ dị, không biết bên trong bức tranh này còn có ám chỉ nào khác nữa không?”
Thụy Triều Tích: “Bên trong bài thơ cất dấu nhiều chiêu thức kiếm pháp, không giống với sư phụ từng chỉ giáo, những gì bức tranh ám chỉ ta cũng không rõ.”
Bạch Nhược Hiên cau mày, ánh mắt lưu lại trên bài thơ Đường cùng bức tranh.
Chữ viết là cuồng thảo, hùng vĩ, dữ tợn, nét nào cũng có sức sống mãnh liệt, lún sâu vào lòng đất như đốt ngón tay út. Bạch Nhược Hiên nghĩ đến kiếm pháp “Phượng Hoàng Du”, nói: “Chúng ta sẽ thi triển kiếm pháp “Phượng Hoàng Du” với những chiêu kiếm đã học ở đây, có lẽ sẽ có chút lợi ích.”
Thụy Triều Tích gật đầu, rút thanh trường kiếm ra, Bạch Nhược Hiên cũng rút Giáng Hạo Kiếm ra, mỉm cười biểu thị có thể bắt đầu được rồi. Kiếm pháp “Phượng Hoàng Du” của các nàng sắp xuất hiện lần thứ ba, bởi vì pha trộn thêm các chiêu thức kiếm thuật trong tranh nên động tác có chút chậm chạp. Thụy Triều Tích nâng niu thanh Lãnh Sương Kiếm ở bất cứ nơi nào thì kiếm khí của nàng chạm vào kiệt tác phát ra ánh sáng lạnh lẽo, Bạch Nhược Hiên chỉ chống đỡ, cũng không tiến công.
Đột nhiên, Bạch Thanh một trái một phải kẹp lấy trường kiếm của hai người, nói: “Kiếm pháp này của hai người là ai truyền thụ cho?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Ân Nham, Ân tiền bối.”
Bạch Thanh nhíu mày nói: “Ông ấy có phải là người của Lạc Thủy sơn trang không?”
Bạch Nhược Hiên khó hiểu, nói: “Ân tiền bối là người của Bắc Thủy Môn.”
Bạch Thanh trầm ngâm một lát, nói: “Kiếm pháp mà hai người sử dụng không phải là kiếm pháp của Bắc Thủy Môn, kiếm pháp này tổ tiên ta đã từng gặp qua.”
Thụy Triều Tích nói: “Nói như vậy thì kiếm pháp này từ Lạc Thủy sơn trang mà ra? Vậy thì, tại sao sư phụ lại sử dụng nó?”
Bạch Thanh nhớ tới chuyện trước đây nàng ấy tới Tàng Thư Các đã xem được rất nhiều bí tịch võ công, bên trên ghi lại rất nhiều chiêu thức chưa hoàn chỉnh, nàng ấy vừa nhìn thấy nó là chiêu thức kiếm pháp chưa hoàn thiện liền tiện tay vứt bỏ. Lúc này, thấy chiêu thức của hai người họ giống như trong sách nhưng nàng ấy vẫn không thể hình dung ra được. Thật lâu sau, mới nói: “Hai người tiếp tục…”
Bạch Nhược Hiên nói: “Có phải có chỗ nào không thích hợp?”
Bạch Thanh nói: “Kiếm pháp hai người sử dụng rất quen thuộc, nhưng nếu ngẫm kỹ lại thì cảm thấy không giống.”
Thụy Triều Tích cười nói: “Chính là như vậy, kiếm pháp của Bắc Thủy Môn cùng Lạc Thủy sơn trang vốn không liên quan đến nhau. Có lẽ ngươi đã từng nhìn thấy người khác sử dụng kiếm pháp này, nhớ nhầm cũng nên.”
Bạch Thanh im lặng không nói.
Bạch Nhược Hiên nói: “Sử dụng một chiêu rất dễ dàng, không cần dùng đến nội lực.”
Thụy Triều Tích gật đầu, cười nói: “Xuất chiêu!” Thấy bọn họ giao thủ lần nữa, bốn người ở một bên lui ra xa. Bạch Nhược Hiên tùy tiện đâm vào một góc xiên, Thụy Triều Tích lập tức thu kiếm lên, mép kiếm thẳng tắp dọc theo Giáng Hạo Kiếm. Thấy sắp cắt đến chuôi kiếm, Bạch Nhược Hiên bấm trái tay của mình, tiếp theo là kéo lên, và mũi kiếm chĩa thẳng vào mặt của Thụy Triều Tích.
Thụy Triều Tích không kịp thu hồi trường kiếm, giơ kiếm vót ngang hạ bàn. Bạch Nhược Hiên phi thân lùi ra, lập tức khai thế tấn công. Tiếng kiếm va chạm nhau trong bức tường đá càng lúc càng lớn, thời gian trôi nhanh, trong nháy mắt hai người đã đánh nhau hơn hai trăm chiêu. Giáng Hạo Kiếm đột nhiên rời khỏi tay Bạch Nhược Hiên bay thẳng về phía góc trên bên phải.
Giang Hạo Kiếm toàn thân kiếm khí ghim thẳng vào tường đá phía trên, Bạch Nhược Hiên không khỏi kêu lên kỳ quái dị thường. Bọn họ lúc dùng kiếm cũng không có dùng nội lực, muốn ghim vào tường đá là chuyện tuyệt đối không thể, vậy thì … Bạch Nhược Hiên vui mừng nói: “Trên đó hẳn là có điều khác thường!”
Lúc này, Lạc Dật Hằng lại hét lớn: “Đến xem! Ở đây cũng có chút kỳ lạ!”
Những gì hắn tìm thấy là một số viên đá nhô ra trên bức tường đá, những viên đá đó cứ đi lên cho đến khi đến ô vuông cuối cùng, thực sự có một lối đi đủ để hai người đi qua.
Theo lẽ thường thì thông đạo luôn nằm ở phía trên, chỉ cần nhìn hướng lên trên thì có thể sẽ phát hiện ra nhưng bình thường sự chú ý của con người đều đặt ở trên mặt đất, tất cả mọi thứ trên đỉnh đầu cũng sẽ bị bỏ qua. Nếu không phải Giáng Hạo Kiếm của Bạch Nhược Hiên bay lên, sự chú ý của họ vẫn ở trên mặt đất.
Bạch Nhược Hiên nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ, ta đi lên xem một chút.”
Thụy Triều Tích không muốn rời xa nàng, liền nói, “Ta cũng sẽ đi.”
Hai người họ lập tức thi triển khinh công, đi lên giống như diều gặp gió, trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng người đâu.
Qua một lúc lâu, không có tin tức gì từ họ. Bạch Nhược Vũ lo lắng cho sự an toàn của họ, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Bạch Thanh kéo tay nàng nói: “Ta đi lên xem một chút.”
Bạch Nhược Vũ chặn lại, nói: “Trên người ngươi có thương tích, đừng lộn xộn.”
Bạch Nhược Hiên lúc này mới ló đầu ra, vui mừng nói: “Bên trên có phát hiện quan trọng, các ngươi mau lên đi.”
Lạc Dật Hằng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng thi triển khinh công đi lên, Lạc Dật Băng theo sát phía sau.
Bạch Nhược Vũ sững sờ nhìn tường đá cao trước mặt, Bạch Thanh cười nói: “Ta cõng ngươi lên.”
Bạch Nhược Vũ lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên cánh tay bị thương của nàng ấy.
“Kim Sang Dược của ta thực sự rất hữu dụng.” Bạch Thanh không quan tâm, sau khi nói xong liền ngồi xổm xuống. Cho dù trên người có vết thương, nàng ấy cũng không muốn để Bạch Nhược Vũ phải ở lại một mình.
Bạch Nhược Vũ trong lòng rất khó chịu, lần thứ hai cảm thấy võ công so với những thứ mình am hiểu thì có ích hơn nhiều, tuy rằng không muốn ảnh hưởng đến vết thương của Bạch Thanh, nhưng cũng không muốn vì mình mà liên lụy tới người khác. Sau vài lần đấu tranh, nàng cắn răng, trèo lên tấm lưng mỏng manh yếu ớt của Bạch Thanh.
Phía trên động là một cái động khác, rất sâu, khi bước vào bên trong sẽ xuất hiện hai cái động khác nữa. Trước cửa một cái động thì không có cỏ mọc, đá chất thành đống. Trước cửa động còn lại kia thì cỏ dại lại mọc cao, bên cạnh có hai cây nhỏ, ngọn cây nghiêng về phía Đông.
Bạch Nhược Hiên đứng giữa hai lối vào và nói: “Trong động có động, quả nhiên thú vị.”
Thụy Triều Tích nói: “Ở đây có hai cửa động, chúng ta nên lựa chọn như thế nào?”
Lạc Dật Hằng nói: “Đương nhiên là sẽ lựa chọn bên động không có cỏ.”
Thụy Triều Tích hỏi: “Tại sao?”
Lạc Dật Hằng cười nói: “Không phải nữ tử như các ngươi đều sợ rắn sao? Nơi nào có cỏ dại cũng sẽ có rất nhiều rắn!”
Từ nhỏ Lạc Dật Băng sợ rắn nhất, oán trách nói: “Ca! Ca không nói ra thì sẽ chết sao?”
Bạch Nhược Vũ cũng sợ rắn, đứng ở bên cạnh Bạch Thanh cách xa, nắm chặt lấy ống tay áo của nàng ấy không lên tiếng.
Thụy Triều Tích cũng không sợ lắm nhưng vẫn cảm thấy bọn rắn có chút đáng ghét, mỉm cười: “Nhược Hiên, ngươi chọn đi.”
Bạch Nhược Hiên liếc nhìn Lạc Dật Băng và Bạch Nhược Vũ đang trốn ở đằng xa, cười nói: “Đi vào sơn động không có cỏ dại. Lạc huynh đệ không ngại xung phong đi đầu chứ?”
Lạc Dật Hằng lập tức thẳng người, lớn tiếng nói: “Đây là đương nhiên. Thư sinh thối, ở đây chỉ có hai chúng ta. Ta xung phong, ngươi cản phía sau, thế nào?”
Bạch Nhược Hiên cười nói: “Hay lắm!”
Thụy Triều Tích nhìn nàng đầy ẩn ý, khóe mắt mang theo ý cười, trong lòng thầm nghĩ: ‘Thật ra nơi này chỉ có một mình Lạc Dật Hằng là nam tử.’
Cửa động vừa đủ để hai người đi cạnh nhau, sáu người đi theo cặp, giơ đuốc bước vào động. Càng đi vào rộng thì khi nói chuyện đều có thể nghe thấy tiếng vọng.
Thụy Triều Tích nắm chặt tay Bạch Nhược Hiên, thấp giọng nói: “Quận mã, ngươi có sợ không?”
Bạch Nhược Hiên cầm cây đuốc giơ lên, ghé vào tai, nhẹ giọng thì thầm: “Có quận chúa ở đây, ta còn sợ gì nữa.”
Hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, mặt Thụy Triều Tích không khỏi đỏ bừng, nàng nhéo một cái lên tay Bạch Nhược Hiên, không thèm nói nữa. Thấy nàng đỏ mặt, trong lòng Bạch Nhược Hiên cảm động, nhân cơ hội hôn lên mặt nàng. Thụy Triều Tích trừng mắt lườm nàng, Bạch Nhược Hiên da mặt dày liền mỉm cười đáp lại.
Trái tim lo lắng ban đầu của Thụy Triều Tích được một nụ hôn nhẹ xoa dịu, nhìn thấy nụ cười của Bạch Nhược Hiên, trong lòng nàng cảm thấy ấm áp, vết thương trên người dường như không còn đau nữa, nàng thầm nghĩ trong lòng: ‘Có nàng ở bên cạnh, cho dù có chết ở Lạc Thủy sơn trang ta cũng chấp nhận’. Đột nhiên nhớ tới Ngọc Như Nhan, nói: “Nhược Hiên, ta rất lo lắng cho Ngọc muội muội. Ngày ấy ta với nàng chia nhau làm việc, không biết tại sao ta bị người đưa tới Lạc Thủy sơn trang, cũng không biết nàng có gặp nguy hiểm hay không.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Kinh nghiệm giang hồ của Nhan cô nương so với ta rất phong phú, ta tin tưởng nàng ấy sẽ không có việc gì. Ta hy vọng nàng ấy cùng Tần cô nương không tới Lạc Thủy sơn trang, đến lúc đó tự mình dâng tới miệng hổ quả thực rất nguy hiểm.”
Thụy Triều Tích thở dài một tiếng, vừa định nói lại thôi. Đột nhiên ở phía trước Lạc Dật Hằng ngừng lại: “Thư sinh thối, sao chúng ta đi lâu như vậy vẫn chưa tìm được đường ra? Có phải chúng ta đã chọn sai đường rồi không?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Lạc Thủy sơn trang nằm trên đảo, đảo nhỏ nhất định sẽ có điểm cuối, sơn động sao có thể kéo dài vô tận? Tiếp tục đi về phía trước đi.”
Bạch Nhược Vũ thấp giọng nói: “Hiên nhi, thân thể Bạch Thanh càng lúc càng lạnh, chúng ta nghỉ ngơi một lát được không?”
Bạch Thanh nói: “Không cần lo lắng cho ta, ta có thể chịu được.”
Bạch Nhược Hiên bước tới giúp nàng ấy bắt mạch, cau mày nói: “Chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ một lát.”
Bạch Nhược Vũ tỏ vẻ quan tâm hỏi: “Nàng ấy bị sao vậy?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Khí huyết không đủ.”
Bạch Nhược Vũ cau mày im lặng một lúc rồi nhanh chóng lấy con dao găm giấu trong giày ra cắt vào cổ tay mình, máu đột nhiên ứa ra.
“Vũ nhi, ngươi làm gì vậy!”
Hành động này của nàng quá nhanh, khiến tất cả mọi người có mặt đều hoảng sợ. Trên mặt Bạch Thanh không còn chút huyết sắc, ngữ khí cũng vô cùng lạnh lùng.
Bạch Nhược Vũ đưa cổ tay lên miệng Bạch Thanh, ý tứ không thể rõ ràng hơn.
Bạch Thanh quay đầu không để ý đến nàng, cảm thấy đau lòng, nước mắt lưng tròng.
“Nếu ngươi không uống, ta cũng sẽ không để ý tới ngươi.” Bạch Nhược Vũ đưa cổ tay lên miệng nàng ấy, lên tiếng uy hiếp.
Bạch Thanh nhìn máu đỏ tươi rơi xuống đất từng giọt, nước mắt rốt cục rơi xuống, há miệng ngậm lấy cổ tay nàng, đem máu nuốt vào bụng. Bạch Nhược Vũ ấn chặt cổ tay, cố gắng đưa thật nhiều máu của mình vào trong miệng nàng ấy.
Bạch Nhược Hiên có chút sững sờ, phần nhiều là lo lắng cho Bạch Nhược Vũ. Bạch Nhược Vũ từ nhỏ thân thể đã yếu, nếu mất máu quá nhiều sẽ rất phiền phức. Nàng nhìn thấy sắc mặt tỷ tỷ ngày càng tái nhợt, trong lòng không khỏi đau nhói. Có lẽ vì là sinh đôi, nàng dường như cảm thấy đau ở cổ tay phải của mình.
Bạch Thanh nghiêng đầu dừng lại nói: “Đủ rồi.”
Thụy Triều Tích vội vàng bước tới giúp Bạch Nhược Vũ băng bó vết thương, thầm nghĩ: ‘Tình bạn giữa bọn họ thật sự không đơn giản.’
Lạc Dật Hằng nói: “Ta với nhị tỷ là người một nhà, máu của người thân nhất định sẽ rất bổ.”
Lạc Dật Băng nói: “Máu của ta cũng được.”
Bạch Thanh lạnh lùng nói: “Các ngươi đang làm loạn gì vậy, lúc này người bị thương nhẹ nhất chính là các người, nếu như gặp phải chuyện nguy hiểm chỉ có thể trông cậy cả vào hai ngươi.”
Sắc mặt huynh muội Lạc thị tối sầm lại, nhưng cũng không dám cãi lời.