Bạch Thanh dựa vào tường đá vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt đất, không nhìn Bạch Nhược Vũ bên cạnh mình. Trong lòng nàng ấy đang rất loạn, cũng không ngừng tự trách , nếu không có nàng ấy, Bạch Nhược Vũ cũng sẽ không phải đi tới một nơi không nhìn thấy mặt trời như Lạc Thủy sơn trang.
Trên cổ tay Bạch Nhược Vũ quấn một tấm vải màu xanh lam, có thể nhìn thấy lờ mờ vết máu đang chảy ra, nàng ấy biết Bạch Nhược Vũ có chút không vui nên mới cẩn thận quan sát nàng, tự dùng tay áo lau vết máu trên khóe miệng, cũng không nói nữa.
Tâm trạng của Thụy Triều Tích bắt đầu sa sút một cách khó hiểu, nàng tựa đầu vào vai Bạch Nhược Hiên, trầm mặc không nói.
Trong lúc nhất thời, bên trong thông đạo im lặng tới đáng sợ. Không biết đã qua bao lâu, Lạc Dật Hằng kêu lên một tiếng, ngọn đuốc trong tay rơi xuống đất, hóa ra là lửa đã cháy tới tay của hắn.
Bạch Nhược Vũ liếc hắn một cái, sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi, cứ ở mãi chỗ này cũng không phải là cách.”
Lạc Dật Hằng vẫn đi phía trước. Bạch Nhược Hiên không ngạc nhiên trước hành động của tỷ tỷ mình, nàng chỉ cảm thấy khiếp sợ, trong lòng thầm nghĩ: ‘Tỷ tỷ vẫn luôn không nóng không lạnh đối với đám vương tôn công tử hẳn là vì nàng ấy.’ Ngước mắt nhìn thấy hai người họ nắm chặt tay nhau, không khỏi quay đầu nhìn Thụy Triều Tích.
Tình cờ là Thụy Triều Tích cũng đang nhìn nàng, đôi mắt đầy yêu thương. Bạch Nhược Hiên đưa tay nàng ấy lên gần miệng hôn xuống, sau đó sải bước về phía trước. Nàng nghĩ, cho dù con đường phía trước như thế nào, bản thân nhất định phải bảo vệ cho vị thê tử danh chính ngôn thuận này.
Thụy Triều Tích mỉm cười, sẵn lòng theo sát phía sau. Sau đó không ai lên tiếng, đi về phía trước chừng nửa canh giờ, bụng của mọi người bắt đầu cảm thấy đói.
Lạc Dật Hằng vừa muốn quay đầu phàn nàn, Bạch Nhược Hiên đã làm động tác ám chỉ hắn im miệng. Nghe kỹ thì có tiếng động, có vẻ như là có gió. Mọi người đều cảm nhận được điều đó, khuôn mặt của họ đồng loạt lộ ra niềm vui. Niềm vui của Lạc Dật Hằng càng thể hiện rõ hơn, hắn sải bước về phía trước, gần như bỏ chạy. Lại trôi qua thêm khoảng một nén nhang thời gian nữa thì trước mặt hắn xuất hiện một tia sáng. Đi tiếp nữa, cuối cùng cũng đến điểm cuối cùng của sơn động.
Đưa tầm mắt nhìn ra xa mênh mông nước. Bạch Thanh lạnh giọng nói: “Đây là mặt hồ của Vân Thủy động.”
Mọi người nghe vậy đều sửng sốt, đồng thanh lên tiếng: “Đây không phải tự chui đầu vào lưới sao?”
Bạch Nhược Hiên cười nói: “Đây chính là nói ‘nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất’. Chúng ta có thể trốn ở Vân Thủy động không?”
Bạch Thanh trầm ngâm một lát, nói: “Ngươi nghĩ như vậy không phải không tốt. Tuy nhiên, phải trốn vào mật thất ngầm dưới Vân Thủy động. Nhưng ta nghĩ rằng hôm nay muốn vào mật thất dưới lòng đất cũng không dễ dàng như vậy. Trong phòng của ta có một mật thất ngầm, nơi đó ta thường xuyên luyện công. Nếu không chúng ta trốn tạm vào đó, dưỡng thương trên người, tìm được cơ hội liền rời khỏi Lạc Thủy sơn trang, như thế nào?”
Sáu người đều cho là khả thi, thấp giọng thảo luận xong liền quyết định để cho huynh muội Lạc thị quang minh chính đại trở về Lạc Thủy sơn trang đánh lạc hướng. Bốn người còn lại nhân cơ hội lẻn vào Lạc Thủy sơn trang trong đêm khuya thanh vắng, rồi trốn trong căn phòng bí mật.
Sau khi huynh muội Lạc thị rời đi, Bạch Nhược Hiên hỏi: “Bọn họ trở về liệu có ảnh hưởng tới tính mạng hay không?”
Bạch Thanh nói: “Không đâu. Nhưng bọn họ nhất định sẽ bị ép cung, cũng sẽ phải chịu một chút nỗi đau da thịt.”
Bạch Nhược Hiên thở dài nói: “Huynh muội Lạc thị lẽ ra không sao, chính ta là người đã gây ra phiền phức cho bọn họ.”
Bạch Thanh nói: “Bây giờ không phải lúc than thở, quan trọng nhất là nghĩ ra cách rời khỏi sơn trang.”
Thụy Triều Tích nói: “Cũng không thể dùng bồ câu đưa thư cho Ngọc muội muội, ngàn vạn lần không thể để các nàng vào sơn trang.”
Bạch Thanh lắc đầu nói: “Vô dụng thôi. Chim bồ câu không thể bay ra khỏi Lạc Thủy sơn trang được. Tần Dục là người thừa kế của Nam Hỏa Môn. Ta tin tưởng vào năng lực của nàng. Có lẽ nàng là viện binh duy nhất của chúng ta.”
Thụy Triều Tích nói: “Chỉ hy vọng như vậy.”
Bạch Nhược Hiên đột nhiên hỏi: “Bạch Thanh tỷ tỷ, độc dược của Hoắc Diễm đã giải được chưa?”
Bạch Thanh nói: “Đã giải.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Tốt lắm! Bây giờ chỉ có thể hy vọng vào Nam Hỏa Môn.”
Sau lời nói của Bạch Thanh, đại khái nàng đã hiểu được toàn bộ câu chuyện.
Lạc Thủy sơn trang từng bước thận trọng, dĩ nhiên hiện giờ đã khống chế được ba lệnh bài, chỉ còn thiếu Chu Tước Lệnh của Nam Hỏa Môn mà thôi. Bởi vậy nếu suy đoán thì liền nghĩ đến Tây Kim Môn, Đông Mộc Môn, Bắc Thủy Môn đều đã xảy ra chuyện lớn, duy nhất chỉ có Nam Hỏa Môn vẫn bình yên vô sự, như vậy tất cả trọng trách đương nhiên cũng sẽ đổ hết lên người Nam Hỏa Môn.
Bạch Nhược Hiên nhớ đến lời Ngọc Như Nhan nói rằng Hoắc Diễm có thể đánh bại người đứng đầu ba môn phái lớn bằng chính sức mạnh của mình, từ đó suy ra, thực lực của Nam Hỏa Môn trong tứ đại môn phái quả thực rất mạnh, nếu như lần này đại thắng, Nam Hỏa Môn nhất định sẽ thống lĩnh giang hồ, như vậy người thừa kế là Tần Dục sẽ bị đẩy lên trước đầu sóng ngọn gió, tất nhiên sẽ càng không dễ dàng nhận ra cảm tình của Ngọc Như Nhan với nàng, thầm nghĩ: ‘Con đường tình cảm của Nhan cô nương nhất định sẽ còn rất dài.’
Sau đó nghĩ đến, chính mình lúc này đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, không bảo vệ được chính mình còn khó, huống chi là lo lắng chuyện của người khác, không khỏi cười khổ.
Thụy Triều Tích hỏi: “Cười cái gì vậy?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Cười cả bốn chúng ta. Nhìn lại đoạn đường chúng ta đã đi, chợt cảm thấy chúng ta thực sự rất kiên cường. Không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng chúng ta có thể đồng sinh cộng tử, chẳng phải là chuyện rất hạnh phúc sao?”
Bạch Thanh cười nói: “Ngươi thật rộng rãi. Được rồi! Cùng nhau cầm tay vượt qua cửa ải khó khăn.”
Thụy Triều Tích cười nói: “Vẫn còn sống là tốt nhất nhưng mà sau này là sống hay chết vẫn chưa thể nói chính xác được.”
Bạch Nhược Vũ lo lắng hỏi: “Ta không biết võ công, liệu có liên lụy tới các ngươi hay không?”
Bạch Thanh xoa đầu của nàng, cười nói: “Ngươi đừng lo lắng.”
Ngay đêm đó, Bạch Nhược Hiên cõng Bạch Nhược Vũ trên lưng, Thụy Triều Tích, Bạch Thanh hộ giá phía sau, thuận lợi lẻn vào trong Lạc Thủy sơn trang.
Phòng ở của Bạch Thanh nằm độc lập ở góc Đông Nam của Lạc Thủy sơn trang, bên cạnh tòa nhà nhỏ của Lạc Dật Băng. Khinh công của Bạch Nhược Hiên rất tốt, ngay cả khi có người ở trên lưng cũng không ảnh hưởng tới khả năng phát huy của nàng. Khinh công của Thụy Triều Tích và Bạch Thanh cũng không phải là yếu, các nàng nhanh chóng xâm nhập vào trạm kiểm soát thứ nhất.
Vì tiểu lâu của Bạch Thanh đã rất lâu không có người ra vào cho nên bố trí canh phòng ở nơi này rất lỏng lẻo. Bốn người vừa quẹo vào hành lang, chợt nghe thấy giọng nói của Lạc Dật Băng: “Nếu ngươi còn đi theo ta, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!” Tiếng bước chân càng lúc càng gần, bốn người vội vàng trốn vào trong một phòng gần đó.
Một lúc sau, Lạc Dật Băng đẩy cửa ra, lớn tiếng quát người bên ngoài: “Ta muốn đi ngủ, ngươi cũng muốn theo vào?” Nói xong, nàng dùng sức đóng cửa lại thật mạnh. Bạch Nhược Hiên cuối cùng cũng an tâm, không ngờ họ lại trốn ngay trong phòng của Lạc Dật Băng.
Thụy Triều Tích bước tới, bịt miệng Lạc Dật Băng, nói vào tai nàng: “Đừng hét, là chúng ta.”
Lạc Dật Băng rất quen thuộc với giọng nói của đối phương, là giọng nói khiến nàng có chút ghen tị. Nàng thắp nến trong phòng, ra hiệu cho mấy người họ trốn vào bên trong. Sau đó, nàng mở cửa, ném cây nến trên tay xuống đất rồi hét vào mặt tên thị vệ: “Ngươi quay về nói với phụ thân ta, nếu như hắn dám làm ca ca bị thương, ta nhất định sẽ nhảy xuống hồ.”
Lạc Dật Băng quay trở lại bên trong, biểu cảm trên mặt cũng rất phong phú, có đau khổ, có vui mừng, có phiền muộn còn có chút bất đắc dĩ.
Bạch Thanh ngồi trên ghế hỏi: “Bọn họ giam giữ Hằng nhi?”
Lạc Dật Băng nói: “Phụ thân cùng bá phụ muốn nhốt cả muội lại cùng nhau tra hỏi, ca ca sợ muội không chịu nổi nỗi đau da thịt nên đã một mình chống đỡ.”
Bạch Thanh nói: “Bọn họ ép cung các ngươi có phải không?”
Lạc Dật Băng nói: “Đúng vậy, nhưng chúng ta cũng nói là bản thân không biết. Phụ thân thì đánh ca ca còn nửa cái mạng, bọn họ niệm tình muội là nữ nhân cho nên không nỡ ra tay, nhưng vẫn phái người tới giám sát.”
Bạch Thanh nói: “Để Hằng nhi phải chịu khổ rồi, với lại đây là điều nam nhi vốn phải đảm đương, cũng coi như tôi luyện đi. Muội cố tình ầm ĩ như vậy, phụ thân cùng bá phụ ngược lại sẽ không quan tâm tới muội, rất tốt.” Nàng ấy biết Lạc Dật Băng rất nóng tính, nghiêm túc mà nói thì nếu nàng mắng như vậy thì những người ở Lạc Thủy sơn trang sẽ không để ý đến nàng, tránh gặp rắc rối.
Lạc Dật Băng tiến lên kéo ống tay áo của Bạch Thanh, cười nói: “Nhị tỷ, hóa ra tỷ vẫn còn nhớ rõ.”
Bạch Thanh cười vỗ vỗ tay nàng, nói: “Đương nhiên, muội là muội muội của ta, có rất nhiều chuyện ta còn nhớ rất rõ.” Ngừng một chút, nàng ấy nói: “Một ngày nay chúng ta chưa ăn, có phải nên tìm chút gì đó ăn không?”
Lạc Dật Băng mỉm cười, lấy trái cây nàng thường ăn ra, nói: “Các ngươi ăn những thứ này trước đi, ta sẽ vào bếp lấy hai con gà quay.”
Bạch Nhược Hiên biết rằng Thụy Triều Tích thích ăn hoa quả, vì vậy nàng liền nhón lấy một miếng. Động tác này rất tự nhiên nhưng Lạc Dật Băng khi nhìn thấy thì lại cảm thấy chua xót, nàng cắn răng mà xoay người bước ra khỏi phòng.
Bạch Thanh nhìn Bạch Nhược Hiên đầy ẩn ý, nói: “Băng nhi đối với ngươi…”
Bạch Nhược Hiên xua tay nói: “Đừng đoán, không thể nào.”
Bạch Thanh bị thương, hơn nữa một ngày mệt mỏi nàng ấy vẫn chưa ăn, tinh thần cũng kém hơn ban ngày rất nhiều, vì vậy cũng không tiếp tục trêu ghẹo Bạch Nhược Hiên.
Không lâu sau, Lạc Dật Băng trở lại, hai tay trống không. Bạch Nhược Hiên ngồi phịch xuống bàn, đờ đẫn nói: “Lạc muội muội, gà quay ở đâu vậy?”
“Không có gì trong bếp.” Lạc Dật Băng dang tay nhún vai. Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của mọi người, lại nói: “Nhưng mà, ta tìm thấy những thứ này.” Nói xong, nàng lấy từ trong tay áo ra một túi giấy, trong đó chứa đầy lương khô.
Ánh mắt bốn người đều sáng lên, nếu cho các nàng một miếng bột cũng có thể ăn no nê. Nghĩ tới Thụy Triều Tích đường đường là quận chúa nên khi xuất ngoại lúc đói cũng sẽ không ăn lương khô, nhưng bây giờ nàng cũng không ngại, có Bạch Nhược Hiên ở bên cạnh, cho dù đói chết cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Mấy người đã ăn uống no nê, tất cả đều chen chúc trong phòng của Lạc Dật Băng.
Bạch Thanh nói: “Nơi này của Băng nhi cũng không thể ở lại lâu, đêm khuya chúng ta sẽ tới tiểu lâu của ta.”
Sau nửa đêm, Lạc Dật Băng đột nhiên kêu đau bụng, bắt thị vệ cùng nàng đi tìm đại phu, đám người Bạch Thanh nhân cơ hội lẻn vào ‘Lạc Tuyết Các’.
‘Lạc Tuyết Các’ là nơi ở trước đây của Bạch Thanh, hơn hai năm không có người lui tới nhưng cũng không có lấy một hạt bụi, chắc chắn thường có người đến dọn dẹp. Bạch Thanh dẫn bọn họ đi tới bên trái thư phòng, duỗi tay ấn cơ quan sau giá sách, giá sách liền chuyển sang bên phải.
“Vào đi.” Sau khi đám người Bạch Thanh đều tiến vào, nàng ấy ngước mắt nhìn về phía chỗ ở cũ, trong lòng có chút u sầu. Thở dài một tiếng, nàng ấy bước vào mật thất, giá sách lập tức tự đóng lại.
Lúc ấy trăng sáng, dưới ánh trăng mờ ảo hiện ra một bóng đen, trong đêm đen lộ ra hàm răng trắng, nở nụ cười đắc thắng.
Trong bảy ngày này đám Bạch Nhược Hiên đều ở trong mật thất. Buổi tối thì Bạch Thanh sẽ đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho ngày hôm sau, Lạc Dật Băng thỉnh thoảng cũng sẽ chạy tới dọn dẹp tiếp tế cho bọn họ không ít thức ăn. Ngày hôm đó bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ khiến bọn họ không khỏi kinh hãi.
Thương thế của Bạch Thanh và Thụy Triều Tích cũng dần được cải thiện, tinh thần của họ cũng tốt hơn rất nhiều so với lúc mới bị thương. Vừa nghe thấy tiếng động lớn, hai người lập tức lắng nghe, chỉ nghe thấy có một giọng nói quen thuộc vang lên: “Mở cửa mật thất.”