Trong mật thất không nhìn thấy mặt trời, chỉ cần ở lâu cũng sẽ cảm thấy buồn chán. Dù vậy, vì để dưỡng thương mà mấy người họ đành cắn răng ở lại đây. Nếu đổi lại lúc bình thường, các nàng tình nguyện lao ra ‘ngươi chết ta sống’, nhất định không chịu uất ức mà ở lại nơi này như vậy.
Nhưng lúc này, có người phát hiện ra chỗ ẩn nấp của bọn họ, tuy rằng mấy người bọn họ đã thầm nghĩ chuyện xấu sẽ xảy đến, nhưng trong lòng lại lóe lên một tia kích động.
Bạch Nhược Hiên không thể quên được giọng nói kia, đó là Lạc Tung. Nàng ra hiệu cho Bạch Thanh và Thụy Triều Tích lùi lại, chủ động mở cửa mật thất, nghênh ngang bước ra ngoài. Quả nhiên, Lạc Tung đã đến. Vẻ mặt Bạch Nhược Hiên thản nhiên dựa vào tường bình tĩnh cười nói: “Lạc trang chủ, đã lâu không gặp.”
Lạc Tung chỉ mang theo mười mấy người tới, Bạch Nhược Hiên đã chủ động đi ra, điều này nằm ngoài dự đoán của ông ta, cũng đỡ khiến ông ta phải vào bên trong bắt người. Ông ta cười to nói: “Bạch thiếu hiệp, chúng ta lại gặp nhau. Không biết bảy ngày nay các người có cảm thấy vui vẻ không?”
Trong lòng Bạch Nhược Hiên giật mình, thầm nghĩ: ‘Thì ra ngay từ đầu ông ta đã biết chúng ta ở nơi này, tại sao tới hôm nay mới động thủ?’
Lạc Tung cười nói: “Bạch thiếu hiệp không trả lời, có phải ngươi cho rằng ta biết ngươi trốn ở chỗ này, sao lại đến muộn như vậy?”
Bạch Nhược Hiên khẽ cười nói: “Xem như vậy đi. Lạc trang chủ tới đây là muốn lấy thứ gì sao?”
Lạc Tung nói: “Cũng không gọi là lấy. Bạch thiếu hiệp, lão phu tới chính là muốn cùng ngươi làm một giao dịch.”
Bạch Nhược Hiên không biết ông ta sẽ giở trò gì, vì vậy lập tức cảnh giác, nhướng mày nói: “Giao dịch? Giao dịch gì?”
Lạc Tung nói: “Đương nhiên là một giao dịch không hề có lỗ.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Nói vào chuyện chính đi.”
Lạc Tung cười cười, nói: “Ta có biết một thanh niên tên là Lục Bạch, tính tình của người này quả nhiên là kỳ cục. Sau khi bị người khác bỏ rơi, liền phát điên, ngươi đoán xem hắn đã làm gì? Hắn lại đi đánh cha mẹ của người khác. Ha ha, bình sinh lão phu không quen nhìn đám người này, cứ như vậy mà giết.”
Lục Bạch, người mà Thụy Triều Tích từng thích. Trái tim của Bạch Nhược Hiên đột nhiên nguội lạnh, thầm nghĩ: ‘Lục Bạch bị giết chết, còn cha mẹ ta, bọn họ…’ Nàng không dám nghĩ tới nữa, hai tay run rẩy, cả người run lên: “Lạc Tung, ngươi… đúng là đê tiện!”
Chỉ có một bức tường giữa căn phòng và mật thất, cuộc đối thoại của họ tự nhiên lọt vào tai Thụy Triều Tích. Thụy Triều Tích nghĩ đến Lục Bạch, không khỏi có chút khó chịu. Nghĩ rằng Bạch Trọng và Hạ Nhược Lan có thể gặp nguy hiểm, nhịn không được liền chạy ra ngoài, lạnh lùng nói: “Ngươi đúng là đồ biến thái! Rốt cuộc ngươi đã làm gì với công công và bà bà* của ta?!”
*Ba mẹ chồng.
Lúc này, Bạch Thanh cũng dẫn Bạch Nhược Vũ sắc mặt tái nhợt đi ra khỏi mật thất.
Khi Lạc Tung nhìn thấy tất cả những người mình cần tìm đều xuất hiện, ông ta không thể nhịn được cười, nói: “Hahaha, nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của các ngươi, sao có thể gọi là quận chúa, quận mã được?” Ông ta vừa mở miệng đã vạch trần thân phận của vợ chồng Bạch thị, nhưng ánh mắt của ông ta lưu lại trên người Bạch Nhược Vũ, nói: “Các ngươi yên tâm, Bạch đại nhân còn chưa chết. Nếu ngươi đáp ứng giao dịch của ta, đương nhiên ta sẽ thả hắn.”
“Bớt nói nhảm đi, giao dịch cái gì?” Bạch Nhược Hiên tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn Lạc Tung càng ngày càng lạnh, muốn xông lên liều mạng với ông ta một phen, nhưng nàng không thể.
Lạc Tung nói: “Ta tin rằng Tuyết nhi đã đem tất cả mọi chuyện nói cho các ngươi nghe xong, tiếp theo ta muốn làm gì các ngươi cũng đã đoán được. Cách đây không lâu, một trong những nữ tử thuần âm mà chúng ta tìm được đột nhiên chết không rõ nguyên nhân, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn giao nàng ra đây, đương nhiên cha mẹ của ngươi cũng được bình an vô sự.” Nói xong ông ta chỉ vào Bạch Nhược Vũ.
Bạch Thanh kéo Bạch Nhược Vũ ra phía sau mình, hung hăng trừng mắt nhìn ông ta một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi đừng có mà mơ!”
Bạch Nhược Hiên đột nhiên cười, nói: “Lạc Tung, lời nói của ngươi không đáng tin, trừ khi ngươi để ta nhìn thấy họ.”
Nụ cười trên mặt nàng quả thực rất tự nhiên, nhưng chỉ có bản thân Bạch Nhược Hiên biết trong lòng mình đang sợ hãi như thế nào, sợ Lạc Tung sẽ gây bất lợi cho cha mẹ mình. Thụy Triều Tích nắm chặt tay nàng, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.
Lạc Tung ánh mắt lộ ra một tia tán thưởng, nói: “Bạch thiếu hiệp, ta ngưỡng mộ sự lanh lợi của ngươi. Này, nếu ngươi có thể giúp ta, ta rốt cuộc sẽ không làm như vậy, ngược lại thì bản thân ngươi cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này, đáng tiếc ngươi với ta lại là kẻ địch. Nhìn thấy ngươi là người thẳng thắn, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.”
“Mời vợ chồng Bạch đại nhân tiến vào.” Lạc Tung cao giọng quát một tiếng, lập tức có người đẩy cửa đi vào. Bước vào là hai người mặc y phục màu trắng, là người của Lạc Thủy sơn trang, đằng sau bọn họ là hai người trung niên cả tay và chân đều bị xích lại.
Một tia hy vọng cuối cùng của Bạch Nhược Hiên đã hoàn toàn biến mất, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống, hai mắt đỏ bừng nhìn Lạc Tung, lạnh lùng nói: “Thả bọn họ ra!”
Lạc Tung nói: “Bạch thiếu hiệp đã đồng ý với điều kiện của ta?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Không có khả năng!”
Lạc Tung cười lắc đầu nói: “Vậy ta không thể thả người.”
Bạch Nhược Hiên nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của mẫu thân, ánh mắt lưu lại trên người mình, còn vẻ mặt phụ thân thì đờ đẫn, rõ ràng là thần trí không tỉnh táo, liền hỏi: “Ngươi cho cha ta dùng thuốc mê?”
Lạc Tung nói: “Không phải là thuốc, chỉ là Ngũ Thạch Tán mà thôi.”
‘Ngũ Thạch Tán’, một chất độc gây nghiện, nhẹ thì khiến tinh thần không tỉnh táo, nặng thì sẽ chết. Là một đại phu, loại thuốc này, sao Bạch Nhược Hiên có thể không biết? Nàng cố kìm nước mắt, cố gắng khiến bản thân mình trở nên bình tĩnh.
“Cha.” Bạch Nhược Hiên cố gắng đánh thức Bạch Trọng, nhưng Bạch Trọng dường như không còn tỉnh táo, thậm chí cũng không liếc nhìn nàng lấy một cái.
Hạ Ngọc Lan kéo tay áo nói nhỏ: “Lão gia, là Hiên nhi của chúng ta.”
Bạch Trọng đờ đẫn ngẩng đầu lên, đôi mắt vô hồn.
Lạc Tung nói: “Cha ngươi tự nguyện dùng Ngũ Thạch Tán, ngươi cũng đừng trách ta. Điều kiện của ta, ngươi có đáp ứng hay không? Một mạng đổi lấy hai mạng, không hề thiệt thòi chút nào.”
Cả cha mẹ và tỷ tỷ đều là những người thân thiết nhất của nàng, muốn dùng tính mạng của tỷ tỷ để đối lấy tính mạng của cha mẹ, đương nhiên Bạch Nhược Hiên sẽ không đồng ý.
Lúc này Bạch Nhược Vũ liền thoát khỏi tay Bạch Thanh, tiến lên nói: “Ta đồng ý với ngươi, mau thả cha mẹ của ta ra.” Người đang gặp nguy hiểm là cha mẹ, phận làm nữ nhân sao có thể lùi bước?
“Tốt lắm! Tự mình tới đây.” Lạc Tung đắc thắng cười.
“Vũ nhi, đừng đến đây!” Đứa nhỏ không muốn cha mẹ chịu khổ, tại sao cha mẹ nỡ nhẫn tâm để cho đứa nhỏ phải chịu tội? Hạ Ngọc Lan bị giam mấy ngày, chỉ là lo lắng cho hai đứa nhỏ, bây giờ nhìn thấy bọn trẻ bình an vô sự, tảng đá lớn trong lòng cũng có thể coi như đã rơi xuống. Bà biết những người giam mình lại không phải người tốt, e rằng họ sẽ gây bất lợi cho nữ nhi của bà.
Cùng lúc đó, Bạch Nhược Hiên và Bạch Thanh đồng thời nắm lấy Bạch Nhược Vũ. Trong tình thế khó xử, Bạch Nhược Hiên nhanh chóng đưa ra quyết định. Nàng nhìn sắc mặt Thụy Triều Tích có chút tái nhợt, vươn tay vuốt ve khuôn mặt của nàng ấy, nhẹ giọng nói: “Triều Tích, tha thứ cho ta.”
Thụy Triều Tích lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy Bạch Nhược Hiên. Nàng lờ mờ biết Bạch Nhược Hiên muốn làm gì, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm bất an mà trước nay chưa từng có.
Bạch Nhược Hiên siết chặt tay nàng, sau đó tàn nhẫn thả ra, từng bước đến gần Lạc Tung, đến khi cách ông ta ba bước mới dừng lại, vô cảm nói: “Ta muốn nói chuyện một mình với ngươi.”
Trong mắt Lạc Tung hiện lên một tia khó hiểu, sau đó ông ta phất tay, ý bảo những người khác lui ra ngoài.
Vẻ mặt Bạch Nhược Hiên thản nhiên, nói với những người phía sau: “Các ngươi cũng đi ra ngoài đi!”
Bạch Thanh là người lớn tuổi nhất trong bốn người. Nàng ấy biết rằng Bạch Nhược Hiên nhất định có cách của mình, vì vậy liền kéo Bạch Nhược Vũ đang kiên quyết không chịu đi mà bước ra ngoài.
Thụy Triều Tích vẫn đứng đó, từ đầu đến cuối không hề di chuyển một bước nào. Bạch Nhược Hiên không nhìn về phía nàng, không dám nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”
Đã lâu như vậy, Bạch Nhược Hiên chưa bao giờ nói với nàng bằng giọng điệu lạnh lùng như vậy, Thụy Triều Tích cảm thấy chua xót, cắn chặt môi dưới để kìm nước mắt, nhưng vẫn không nhúc nhích. Bạch Nhược Hiên quay lại nhìn nàng, trong mắt mang theo một tia nhớ nhung, một tia cưng chiều, sau đó càng ngày càng lạnh, làm cho Thụy Triều Tích lui về phía sau từng bước một. Nhân cơ hội này, Bạch Nhược Hiên nắm lấy tay phải của nàng, điểm vào huyệt đạo của nàng, sau đó ôm nàng đến bên người Bạch Thanh.
Tất cả mọi thứ đến quá nhanh, Thụy Triều Tích có chút bối rối, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói: “Nhược Hiên, ngươi định làm gì! Thả ta ra!”
Bạch Nhược Hiên quay đầu không nhìn nàng, sau khi nhỏ giọng nói với Bạch Thanh vài câu, xoay người quay về phòng, sau đó đóng cửa lại.
Lúc đó trong phòng chỉ còn lại Bạch Nhược Hiên và Lạc Tung.
Bạch Nhược Hiên đứng quay mặt về phía cửa một lúc lâu, dường như muốn nhìn thấy Thụy Triều Tích đang khóc bên ngoài qua khung cửa sổ bằng giấy, nàng dựa đầu vào khung cửa, trái tim như bị dao cắt khiến nàng có chút khó thở.
Lạc Tung lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí yên tĩnh nói: “Bạch thiếu hiệp, ngươi đã nghĩ rõ ràng rồi?”
Bạch Nhược Hiên hít một hơi thật sâu, mặt không chút biểu cảm đi lại và ngồi trên ghế bành, nói: “Lạc trang chủ, ta cũng muốn giao dịch với ngươi.” Giọng nói có chút nghẹn lại nhưng không thể nghe ra cảm xúc trong đó.
Ngón trỏ phải của Lạc Tung gõ trên mặt bàn, trầm ngâm nói: “Ta nguyện ý nghe.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Người sáng mắt không nói tiếng lóng, Cửu Chuyển Ngũ Luân Trận của ngươi cần chín nữ tử thuần âm, người đã chết kia chính ta sẽ thay thế.”
Lạc Tung cười to nói: “Bạch thiếu hiệp đang nói đùa đúng không? Ngươi là nam nhân, tại sao lại như vậy…?”
Bạch Nhược Hiên thu lại giọng nói trầm thấp của mình, dùng giọng nói thực sự lên tiếng: “Lạc trang chủ, cái này có khả thi không?”
“Ngươi… ngươi là nữ nhân?” Lạc Tung nhanh chóng đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ không tin.
Bạch Nhược Hiên nói: “Ta cùng Nhược Vũ là tỷ muội sinh đôi, nếu nàng là nữ tử thuần âm, đương nhiên ta cũng vậy. Huyền Vũ Lệnh cùng Ngọc Kỳ Lân đều ở trên người ta, đương nhiên, để đề phòng vạn nhất, ta đã giấu nó ở một nơi cực kỳ bí ẩn. Chỉ cần ngươi đưa mấy người các nàng ra khỏi sơn trang, tính mạng của ta cùng hai thứ kia cũng sẽ thuộc về ngươi. Giao dịch này Lạc trang chủ không hề thua thiệt, ta tin ngươi sẽ không từ chối?”
Lạc Tung đi tới đi lui trong phòng, một lúc sau mới nói: “Chuyện này là thật sao?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Tin hay không thì tùy ngươi. Nếu ngươi không tin, chúng ta có thể sống chết một trận. Đến lúc đó ta cùng với tỷ tỷ đều chết, Huyền Vũ Lệnh cùng với Ngọc Kỳ Lân có nằm mơ ngươi cũng sẽ không tìm thấy. Như vậy, sẽ không có khả năng mở được Cửu Chuyển Ngũ Luân Trận.”
Lạc Tung hoài nghi nhìn Bạch Nhược Hiên, nói: “Ngươi quỷ kế đa đoan, chỉ bằng giọng nói sao có thể kết luận ngươi là nữ nhân được, như vậy quá qua loa.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Ngươi cũng có thể gọi đại phu trong trang tới đây để phân biệt thật giả.”
Lạc Tung nghĩ cũng đúng, lập tức sai người mời đại phu tới.
Trong lúc chờ đại phu tới, Bạch Nhược Hiên không nói lời nào, thất thần nhìn xuống đất, nghĩ đến khuôn mặt đẫm lệ của Thụy Triều Tích, cảm thấy sức lực trong cơ thể đang dần mất đi, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần tiêu tán, thầm nghĩ: ‘Đây là lần thứ tư nàng rơi nước mắt, hy vọng về sau nàng không phải rơi nước mắt thêm một lần nào nữa. Lần này táng thân ở Lạc Thủy sơn trang, chỉ mong ngày sau nàng quên ta, đừng nghĩ tới ta nữa, như thế, có thể chứ?’