Việc Bạch Nhược Hiên là nữ tử không thể giả được, đại phu đương nhiên sẽ báo sự thật. Sau khi Lạc Tung nghe xong liền mỉm cười nói: “Quả nhiên, Bạch thiếu hiệp là người coi trọng tình nghĩa, lão phu thành toàn cho ngươi. Người đâu, lập tức chuẩn bị thuyền.”
Bạch Nhược Hiên cười lạnh nói: “Ta muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ rời khỏi Thông Châu, nếu không … Ha ha…”
Nụ cười trên mặt Lạc Tung biến mất, ông ta siết chặt nắm đấm, cân nhắc thiệt hơn nhưng không thể không đồng ý.
Bạch Nhược Hiên nói: “Ngươi chuẩn bị hai chiến thuyền, ta cũng không muốn gặp lại các nàng, chỉ cần đi theo và tận mắt nhìn thấy các nàng bình an rời khỏi Thông Châu là được.”
Lạc Tung vốn đang lo lắng nàng sẽ thực hiện thủ đoạn để trốn thoát, nhưng như vậy sẽ tốt hơn. Ông ta liền ra lệnh cho môn đồ chuẩn bị thuyền, thầm nghĩ: ‘Bây giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu Chu Tước Lệnh của Đông Phong mà thôi.’
Khi Thụy Triều Tích nhìn thấy đại phu bước vào cửa phòng, nàng đột nhiên hiểu được dụng ý của Bạch Nhược Hiên, bản thân muốn xông vào ngăn cản nhưng lại không thể cử động được vì lúc trước đã bị nàng điểm huyệt, nước mắt lại trào ra.
Bạch Thanh trấn an nói: “Ngươi cũng đừng nghĩ loạn, Hiên nhi nhất định sẽ có cách thoát vây, chúng ta không được để muội ấy phải bận tâm.” Nghĩ đến những gì Bạch Nhược Hiên vừa nói, một tia lo lắng liền dâng lên trong lòng.
Thụy Triều Tích dường như không nghe thấy lời của nàng ấy, rưng rưng nói: “Bạch Thanh tỷ tỷ, tỷ mau giúp ta giải trừ huyệt đạo, ta không thể rời xa Nhược Hiên được.”
Bạch Thanh nói: “Hiên nhi điểm huyệt của ngươi, đều có lý do của muội ấy, ta cũng đã đồng ý với muội ấy không thể giải huyệt cho ngươi được.”
Thụy Triều Tích nghiến răng, không ngừng cầu cứu, âm thầm vận khí hướng huyệt.
Không lâu sau, có người nói với họ rằng bọn họ có thể lên thuyền rời khỏi Lạc Thủy sơn trang. Thụy Triều Tích khóc nói không chịu rời đi, Bạch Thanh đành phải bấm huyệt câm của nàng rồi ôm nàng lên thuyền. Một con thuyền lớn chở Bạch Thanh, Bạch Nhược Vũ, Thụy Triều Tích, Bạch Trọng, và Hạ Ngọc Lan từ từ rời khỏi Lạc Thủy sơn trang.
Bạch Nhược Hiên đang ngồi trong khoang của một con thuyền khác đang đi theo sau, uống rượu một mình, thầm nghĩ: ‘Lấy mạng của ta đổi lấy mạng của năm người khác, quả nhiên là có lời, ta nên cảm thấy may mắn mới phải.’ Cẩn thận đem những chuyện trước kia suy nghĩ lại một lần, dường như đã trải qua mấy đời, lại nghĩ: ‘Chỉ cần tận lực kéo dài thời gian chờ viện binh tới, ta nhất định cũng không phải chết.’ Nghĩ đến đây, không còn muốn uống rượu để tiêu tan phiền muộn, nàng lập tức bước ra khỏi khoang thuyền mà nhìn về phía con thuyền lớn ở phía trước.
Bạch Nhược Hiên nhìn con tàu lớn tiến vào bờ, nhìn xe ngựa rời khỏi Thông Châu, trong lòng như trút được một tảng đá lớn. Nàng sợ rằng Lạc Tung sẽ giở trò bắt mấy người họ quay về, liền lấy cớ muốn ở Nhạc Hồ Lâu nghỉ ngơi một đêm, để bọn họ có muốn cũng không dễ dàng bắt được như vậy.
Nhạc Hồ Lâu là một nơi tốt, có những món ăn hương vị tuyệt ngon, rượu hảo hạng, nhưng Bạch Nhược Hiên đối với mấy thứ này cũng chưa từng cảm thấy hứng thú. Nàng vẫn ở trong căn phòng lần trước, hoang vu vắng vẻ, rốt cuộc cũng không còn tìm thấy được bóng dáng sớm chiều cùng mình nữa, chỉ còn lại một mình nàng trong căn phòng trống trải, cảm thấy có chút khó thở.
Lạc Tung sợ nàng bỏ chạy, liền ở trong căn phòng bên cạnh, bên ngoài cửa có người canh giữ, dù sao cũng nể mặt nàng, người đứng canh ở bên ngoài chính là hai thúc cháu Lạc Dật Phàm cùng Lạc Hoành.
Đột nhiên, có tiếng động dưới gầm giường. Bạch Nhược Hiên lập tức tăng cường cảnh giác, chậm rãi đến gần giường, dưới đáy giường ném ra một tờ giấy, nàng mở ra kiểm tra, không khỏi nở nụ cười.
Khi trở lại Lạc Thủy sơn trang vào ngày hôm sau, Lạc Tung hỏi Bạch Nhược Hiên về tung tích của Huyền Vũ Lệnh và Ngọc Kỳ Lân, nhưng Bạch Nhược Hiên không để ý tới ông ta, tự mình làm chuyện của mình.
Sau ba ngày liên tiếp như vậy, Lạc Tung cuối cùng không còn nhẫn nại được nữa, bắt đầu mạnh mẽ bức cung, ông ta tìm mấy hầu nữ tới lục soát khắp người nàng nhưng cuối cùng không thu hoạch được gì. Vào buổi tối hôm đó, ông ta bị dáng vẻ không nói một lời của Bạch Nhược Hiên chọc giận, rốt cuộc liền sai người trói nàng vào cọc gỗ trong mật thất.
Bạch Nhược Hiên không kháng cự, vẫn im lặng, ngước mắt lên thì thấy nơi này không khác với phòng giam là mấy, theo Lạc Tung, đây là nơi phạm nhân chấp hành án phạt.
Ngọn lửa bên cạnh đang tự cháy, Bạch Nhược Hiên nhìn thấy nhiều người quần áo rách rưới trong phòng giam bên phải, liền nghĩ: ‘Bọn họ chắc hẳn là những người vi phạm quy định của sơn trang? Nếu không có gì xảy ra, ta cũng sẽ gia nhập đội ngũ của bọn họ.’
Lạc Tung đứng thẳng, chắp tay sau lưng, cười nói: “Bạch thiếu hiệp, lão phu không thích chơi trò mèo vờn chuột. Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nói ra Ngọc Kỳ Lân cùng Huyền Vũ Lệnh đang cất giấu ở đâu, cũng tránh việc phải chịu đựng nỗi đau xác thịt.”
Bạch Nhược Hiên quay đầu không để ý đến ông ta, mấy ngày nay nàng không nói một lời. Lạc Tung bị thái độ của nàng làm cho tức giận, quát lớn: “Bạch thiếu hiệp, ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, lão phu nhất định có cách dạy dỗ ngươi, ngươi có muốn thử dùng trên người không?”
“Ngươi cũng không thể giết chết ta.” Bạch Nhược Hiên vô cảm nhìn Lạc Tung, nàng đã nói đúng, sau khi đám người Thụy Triều Tích rời khỏi Thông Châu, Lạc Tung lập tức phái người đuổi theo sau, nhưng vì không có tin tức gì nên đành phải quay trở về.
Lạc Tung liếc mắt nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ: ‘Ta giết không được, không chỉ là đồ vật trên người nàng ta, mà máu của nàng ta cũng có công dụng rất lớn.’ Ông ta tin rằng nếu Bạch Nhược Hiên là một người không liên quan, sợ rằng đã ‘ở’ một nơi khác từ lâu. Lạc Tung thuận tay nhìn ánh đèn vàng hắt vào qua song sắt, thật lâu sau mới hạ lệnh: “Mang đồ lại đây.”
Một lúc sau, ba môn đồ của Lạc Thủy sơn trang bước vào. Trong số đó có một người trên tay cầm một bát nước trong. Khi Bạch Nhược Hiên nhìn thấy họ đổ thứ gì đó vào trong bát nước, cả người nàng lập tức lạnh đi, đó là Ngũ Thạch Tán. Khi biết Lạc Tung muốn lợi dụng Ngũ Thạch Tán để làm tê liệt tâm trí nàng, sau đó khi dược nghiện phát tác bắt đầu bức cung thì không khỏi cắn chặt răng.
“Ha ha, Bạch thiếu hiệp, đây là thánh dược không mua được bằng tiền, uống xong nhất định sẽ khiến ngươi chết mê chết mệt.” Lạc Tung cười, phất ta ra hiệu cho đám thuộc hạ tiến lên rót thuốc.
Môi của Bạch Nhược Hiên đã cắn ra máu, sống chết cũng nhất định không chịu há miệng uống Ngũ Thạch Tán.
Thấy ba người họ không làm gì được nàng, Lạc Tung bước tới che kín đại huyệt trên người nàng, tự mình rót thuốc cho nàng, ép nàng uống cả ba bát thuốc. Trong năm ngày liên tiếp, Lạc Tung đích thân đến ngục tối để cho Bạch Nhược Hiên uống Ngũ Thạch Tán, nhằm khiến nàng chủ động nói ra tung tích của thứ đồ kia.
Nếu dùng Ngũ Thạch Tán quá liều sẽ dễ dàng đánh mất tâm trí. Mặc dù Bạch Nhược Hiên không bị tra tấn thể xác trong những ngày qua, nhưng nội tâm nàng vô cùng dày vò, nàng có khát vọng sống sót mãnh liệt, nghiến răng chịu đựng tra tấn, không chịu mở miệng nói chuyện.
Vào ngày hôm đó, Lạc Tung không đến, không cho nàng uống Ngũ Thạch Tán nữa. Người nàng nóng đến khó chịu, cơ thể đột nhiên nóng lạnh mà nắm chặt tay lại chịu đựng đau đớn, móng tay cắm vào lòng bàn tay, lòng bàn tay bị vỡ nát, môi bị cắn, máu chảy xuống khóe miệng. Sau một lúc nữa, vẻ mặt của nàng trở nên đờ đẫn, giống như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé toàn thân, nàng từ từ mở mắt ra, dường như nàng nhìn thấy Thụy Triều Tích, nhìn thấy người mà mỗi khắc mỗi giây đều nhớ tới đang mỉm cười với mình.
Nàng đưa tay vuốt ve gương mặt Thụy Triều Tích, cố gắng làm cho mình cười tươi hơn. Đột nhiên, xiềng xích trên tay nàng bị mở ra, chỉ cảm thấy có người đang cõng mình cũng không biết mình sẽ đi đâu.
Trời gần chạng vạng, bầu trời vẫn trong xanh.
Lạc Dật Băng cõng Bạch Nhược Hiên trên lưng chạy ra khỏi sơn trang, Lạc Dật Hằng đánh yểm trợ phía sau. Khi nàng nhìn thấy Bạch Nhược Hiên thần trí mơ hồ, nước mắt đã rơi. Lúc này, nàng dùng hết sức chạy về phía trước, cố gắng cứu Bạch Nhược Hiên khỏi biển khổ. Đột nhiên, một đoàn người xông tới trước mặt huynh muội Lạc thị, những người đó rất quen thuộc đối với bọn họ, đều là người thân ruột thịt.
“Các ngươi tìm cái chết sao?” Lạc Dật Phàm sắc mặt lạnh lùng nhìn huynh muội Lạc thị, nói: “Các ngươi muốn cứu nàng?”
Lạc Dật Hằng đứng chắn trước mặt muội muội, lớn tiếng nói: “Đại ca, cha và bá phụ thật sự quá đáng. Thư sinh thối dù sao cũng là khách quý trong trang, rốt cuộc hắn phạm phải sai lầm gì, các ngươi lại biến hắn thành dáng vẻ giống như ma quỷ này!”
Lạc Dật Phàm cười lạnh nói: “Ngươi còn giả bộ! Tuyết nhi không phải đã nói hết cho ngươi sao? Trên người nàng có thứ chúng ta cần, các ngươi muốn tới cứu nàng, đúng là si tâm vọng tưởng! Buông nàng ra, nếu không… đừng trách ta không niệm tình nghĩa huynh đệ.”
Lạc Dật Hằng khiển trách nói: “Các ngươi đúng là điên rồi! Lạc Thủy sơn trang sớm muộn sẽ bị phá hủy trong tay các người!”
Lạc Dật Phàm nói: “To gan! Không phân biệt tôn ti trật tư sao? Ta nói một lần cuối cùng, thả nàng ra!!”
Lạc Dật Hằng rút trường kiếm ra, nói: “Ta sẽ cứu thư sinh thối! Trừ phi ta chết, nếu không ta sẽ không bao giờ giao hắn cho ngươi!”
Vẻ mặt của Lạc Dật Phàm trở nên vô cùng khó coi, hắn duỗi tay phải ra làm động tác, đám người phía sau lập tức xông lên.
Lạc Dật Hằng vừa chống đỡ vừa nói: “Muội muội, huynh sẽ cản bọn họ lại, muội mang theo người rời đi trước!”
Lạc Dật Băng vội vã bỏ chạy, nàng đã sớm chuẩn bị một chiếc thuyền nhỏ, tự nhiên sẽ có người tới tiếp ứng. Có người đuổi theo phía sau, nàng cũng không quản được nhiều như vậy, dùng hết sức lực chạy về phía hồ.
“Nha đầu thối, ngươi đang muốn chết?!” Lạc Dật Phàm đánh một chưởng về phía Lạc Dật Băng, bóng dáng Lạc Dật Băng lóe lên rồi chạy sang bên phải. Lạc Dật Phàm sắc mặt tái nhợt, hắn có thể dùng một chưởng đánh chết cả hai người nhưng vì Bạch Nhược Hiên này thật sự quá mức quan trọng, hắn không làm được.
Lạc Dật Băng chỉ có hai từ trong đầu: ‘Bờ hồ’. Cuối cùng, nàng cũng đến được hồ nước nhưng khi đến nơi nàng cũng không trút được gánh nặng, nước mắt trực trào ra. Mặt hồ đỏ ngầu, xác những cô gái giúp nàng giữ thuyền đang trôi nổi trên mặt hồ, rõ ràng là bọn họ đã chết. Hai người đứng trên bờ, chính là bá phụ cùng phụ thân của nàng.
“Băng nhi, đặt nàng ấy xuống, như vậy ngươi vẫn là nữ nhân của ta.” Lạc Hoành yêu nhất đứa con gái này, nàng chưa đủ mười sáu tuổi, ông ta cũng không muốn nhìn thấy nàng chết trước mắt mình như vậy.
“Tại sao?” Lạc Dật Băng không khỏi rơi lệ, nói: “Cha, ngài nói cho ta biết tại sao? Lạc Thủy sơn trang hiện tại không đủ tốt sao? Tại sao muốn mở Cửu Chuyển Ngũ Luân Trận?”
Lạc Hoành nghiêm mặt nói: “Đứa nhỏ, quan tâm như vậy làm gì! Bỏ tiểu tử họ Bạch xuống, nếu không, ta cũng không có nữ nhân bất hiếu như ngươi!”
Lạc Dật Băng càng khóc dữ dội hơn, nàng cũng không biết vì sao người cha luôn yêu thương mình lại trở nên xa lạ như thế, có lẽ hiện tại mọi người đều đã trở thành như vậy. Lau nước mắt, từ cổ tay lấy ra một sợi dây màu đỏ, trói chặt Bạch Nhược Hiên vào người, nói: “Cha, người có thể giết ta, nhưng ta vẫn muốn cứu huynh ấy!” Nói xong, nàng rút kiếm ra, nhất định quyết chiến sống chết với bọn họ.
Bạch Nhược Hiên mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng người khóc bên tai, tưởng là Thụy Triều Tích, nhẹ giọng nói: “Đừng … đừng khóc.”
Lạc Dật Băng quay lại nhìn nàng, cười nói: “Bạch đại ca, muội sẽ không khóc!” Tuy rằng mang trên lưng Bạch Nhược Hiên trở thành một gánh nặng, nhưng nàng cũng đã tìm được một tấm chắn rất tốt.
Những người chiến đấu với nàng đều sẽ để ý tới Bạch Nhược Hiên, đương nhiên cũng sẽ không dùng hết toàn lực, điều này khiến nàng càng đánh càng hăng, đem những thứ học được đánh vô cùng nhuần nhuyễn, nhất thời tạo ra đại tác phẩm kiếm pháp. Trên người nàng đang chảy cùng dòng máu với những người Lạc Thủy sơn trang, máu tươi không ngừng chảy dọc theo lưỡi kiếm nhỏ xuống đất, biểu tình trên mặt vô cùng kiên định.