Phủ quận mã, trong phòng ngủ.
Bạch Nhược Hiên nghiêm túc bắt mạch, ba ngón tay đặt lên cổ tay trắng như ngọc, ấn đi ấn lại. Một lúc lâu sau, nàng đặt lại cổ tay vào bên trong chăn, cau mày ngồi một chỗ, hồi lâu không lên tiếng.
Người nằm ở trên giường không phải ai khác, là người có dáng vẻ giống nàng như đúc, Bạch Nhược Vũ. Lúc này, sắc mặt của Bạch Nhược Vũ vẫn như thường nhưng hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh.
Đúng vậy, lý do khiến Lục Trúc bối rối như vậy, đều là do Bạch Nhược Vũ ban tặng.
Bạch Thanh đưa Bạch Nhược Vũ đến phủ quận mã, vẻ mặt hốc hác, nặng nề, giống như già hơn vài tuổi.
Theo lời thuật lại của Bạch Thanh, Bạch Nhược Vũ đột ngột ngất xỉu nửa tháng trước, sau đó liền bất tỉnh. Mạch tượng đều bình thường nhưng từ đó đến giờ vẫn không chịu tỉnh, giống như một người chết vậy. Bạch Thanh đã thử mọi cách nhưng đều không có hiệu quả, không ăn, không uống, không ngủ, mọi chuyện đều vô ích. Nàng ấy không có cách nào, cũng không tìm ra nguyên nhân, đến tìm Quyết Minh Tử cũng nhận được câu trả lời giống như vậy. Cuối cùng nàng ấy phải tới Ung Đô để tìm Bạch Nhược Hiên.
“Thế nào?” Thụy Triều Tích có chút lo lắng, đi đến bên cạnh, đặt tay lên vai Bạch Nhược Hiên, ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái giống như đang an ủi.
Chuyện xảy ra ở Giang Nam đã qua hơn một năm, Bạch Nhược Vũ cũng đã hơn một năm không trở lại Ung Đô. Nhưng mọi người đều biết, gặp lại nhau trong hoàn cảnh như vậy thực sự rất đáng lo ngại.
Bạch Nhược Hiên im lặng một lúc rồi nói: “Đối với kế hoạch hôm nay, chúng ta phải đến An Hoa Sơn một chuyến.”
‘An Hoa Sơn’ là một nơi nằm ở phía Bắc, vô cùng bí ẩn.
Tương tự, ở nơi đó cũng có một môn phái cực kỳ bí ẩn, Ngọc Hoa Môn.
Ngọc Cô Tán Nhân là sư huynh của Ngọc Hoa chưởng môn, cũng là sư phụ của Bạch Nhược Hiên. Bạch Nhược Hiên nghĩ đến việc tới tìm hắn, bởi vì hắn đã từng nói: Ngọc Kỳ Lân là bùa hộ thân của các ngươi, các ngươi nhất định phải bảo quản nó cẩn thận, nếu như ngọc vỡ, tính mạng của các ngươi sẽ gặp nguy hiểm.
Hai người họ đã không bảo vệ cẩn thận Ngọc Kỳ Lân, họ cũng không biết Ngọc Kỳ Lân hiện ở đâu.
Mạch tượng của Bạch Nhược Vũ đập như bình thường nhưng lại bất tỉnh, tình huống này khiến Bạch Nhược Hiên liên tưởng đến Ngọc Kỳ Lân.
Xe ngựa không nhanh không chậm mà rời đi, một đường hướng về phía Bắc, cũng chưa từng có ý nghĩ dừng lại.
Bạch Thanh ngày đêm ở bên Bạch Nhược Vũ, một tấc cũng không rời, cũng chưa bao giờ thấy nàng ấy cười. Nàng ấy thường xuyên trò chuyện, kể những chuyện mà Bạch Nhược Vũ thích nghe, có đôi khi nói xong không nén được nghẹn ngào. Mỗi lần như vậy, Thụy Triều Tích sẽ chủ động ra khỏi xe ngựa, chủ động cưỡi cùng một con ngựa với Bạch Nhược Hiên, sau đó hai người họ sẽ nghe thấy tiếng khóc cố nén lại bên trong xe ngựa truyền đến. Tại thời điểm này, chính là khoảnh khắc đó.
“Nhược Hiên, sư phụ ngươi thật sự có cách cứu được tỷ tỷ sao?” Thụy Triều Tích yếu ớt dựa vào trong lòng Bạch Nhược Hiên, thất thần nhìn con đường dài vô tận phía trước, giọng nói như bị bóp nghẹt.
Bạch Nhược Hiên cũng nhìn về phía xa xăm, một lúc lâu mới nói: “Ta không biết.”
Thụy Triều Tích nói: “Nếu tỷ tỷ không tỉnh lại được, Bạch Thanh tỷ tỷ phải làm sao?”
“Ta không biết.” Bạch Nhược Hiên chậm rãi lắc đầu, vòng tay ôm eo Thụy Triều Tích vô thức siết chặt. Một lúc lâu sau, nàng nói: “Nếu thật sự có liên quan đến Ngọc Kỳ Lân, chúng ta nhất định phải tìm được nó. Nhưng ngày hôm đó, toàn bộ Lạc Thủy sơn trang đã tan rã chìm xuống dưới đáy hồ, chúng ta phải tìm như thế nào?” Nói xong không khỏi nở nụ cười tự giễu: “Ông trời thật sự rất thích trêu ngươi.”
Thụy Triều Tích quay đầu lại nhìn nàng, nói: “Ngươi đừng làm ta sợ, nếu như thật sự có liên quan tới Ngọc Kỳ Lân vậy thì Ngọc Kỳ Lân là một đôi, vì sao chỉ có tỷ tỷ bất tỉnh? Ta không tin ngươi cũng nghĩ như vậy.”
Bạch Nhược Hiên vỗ nhẹ vào tay Thụy Triều Tích, mỉm cười cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Chuyện này, ai biết được.
Thụy Triều Tích biết gần đây nàng ấy rất phiền muộn, cũng không quấy rầy, lặng lẽ nép vào lòng nàng, trong lòng thầm cầu nguyện mọi chuyện không liên quan đến Ngọc Kỳ Lân.
Đến chân núi An Hoa Sơn, đã là nửa tháng sau.
Bạch Nhược Vũ vẫn đang ngủ sau như trước, thần sắc Bạch Thanh cũng trông vẫn tiều tụy như trước.
Bởi vì lo lắng cho tỷ tỷ, dọc đường đi Bạch Nhược Hiên cùng Thụy Triều Tích cũng hiếm khi nói chuyện, đa số thời gian đều rơi vào trầm tư, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình.
“Bạch Thanh tỷ tỷ, đến lượt muội cõng cho.” Bạch Nhược Hiên ấn vào vai Bạch Thanh, không cho nàng ấy đi về phía trước.
An Hoa Sơn, đường đi rất hiểm trở, đương nhiên không thể cưỡi ngựa, xe ngựa lại càng vô dụng. Vì vậy, trọng trách đưa Bạch Nhược Vũ lên núi đương nhiên đổ lên đầu Bạch Thanh.
Đường núi không dễ đi, chưa nói đến việc tự mình cõng người cho dù là đi tay không cũng không dễ dàng. Bạch Thanh cắn răng kiên trì, vẫn luôn cõng Bạch Nhược Vũ trên lưng, ương ngạnh như một con bò.
Bạch Nhược Hiên đã hơn năm lần nói với nàng ấy muốn đổi chỗ, nhưng Bạch Thanh âm thầm từ chối họ. Lần ngăn này trong lòng Bạch Nhược Hiên cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Quả nhiên nàng ấy đè chặt Bạch Thanh không để nàng ôm đi, Bạch Thanh dừng lại không đi nữa, nhưng hai tay vẫn giữ chặt Bạch Nhược Vũ, cũng không có ý buông ra.
“Tỷ cũng đừng tự đày mình như vậy chứ?” Giằng co một lúc lâu, cuối cùng Bạch Nhược Hiên đành phải đầu hàng, thở dài một hơi để nàng ấy tiếp tục đi.
Cứ như vậy, cuối cùng trước khi mặt trời lặn, mấy người họ đã tới được An Hoa Sơn.
Vào lúc đó, ở phía chân trời, mặt trời màu đỏ chậm rãi lặn xuống phía Tây, những áng mây đỏ đầy trời. Tuy nhiên, một cảnh đẹp như vậy lại khiến Bạch Thanh bật khóc.
Nàng ấy nhớ Bạch Nhược Vũ đã từng nói, bầu trời đẹp nhất chính là vào lúc hoàng hôn. Tuy nhiên, người nói lúc trước lại không thể nào nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cũng không thể lên tiếng nói chuyện.
Bạch Nhược Hiên và Thụy Triều Tích nhìn nhau, bước về phía trước, nhanh chóng điểm huyệt đạo trên người Bạch Thanh, sau đó ôm Bạch Nhược Vũ từ trên lưng nàng ấy xuống.
“Tỷ tỷ cũng không hy vọng tỷ sẽ trở thành như vậy, Bạch Thanh tỷ tỷ.” Bạch Nhược Hiên ôm tỷ tỷ vào lòng, đứng trước mặt Bạch Thanh, nghiêm túc nói: “Nếu như tỷ tỷ có thể nghe được chúng ta nói chuyện, thấy tỷ như vậy, tỷ tỷ nhất định sẽ rất đau lòng.”
“Đúng vậy, Bạch Thanh tỷ tỷ, chúng ta tới bái kiến sư phụ của Nhược Hiên, người nhất định có cách để tỷ tỷ tỉnh lại.” Thụy Triều Tích chứng kiến tình cảm sâu đậm của Bạch Thanh, trong lòng thực sự cảm động, đồng thời trong lòng nàng cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác bất an. Cảm giác này vô cùng quen thuộc, giống như trước đó đã từng cảm nhận, hình như là vào một năm trước khi nàng bất lực nhìn Bạch Nhược Hiên quyết định một mình ở lại Lạc Thủy sơn trang.
“Tiểu sư đệ!”
Một giọng nói lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của Thụy Triều Tích, nhìn về phía phát ra tiếng, một nam tử mặc đạo bào, nhanh chóng bước tới. Khi đến gần hơn, mới nhận ra người tới cũng chỉ là một đứa nhỏ mới mười lăm mười sáu tuổi.
“Tiểu sư huynh, đã lâu không gặp.” Bạch Nhược Hiên mỉm cười, do đang ôm người trong tay nên không thể hành lễ, nàng chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
“A!” Tiểu sư huynh vô cùng tò mò nhìn Bạch Nhược Vũ trong vòng tay Bạch Nhược Hiên, chậc một tiếng, nói: “Thật sự là có một người giống ngươi như vậy.”
Bạch Nhược Hiên đến để xin giúp đỡ, cũng không tiếp tục câu chuyện, hỏi: “Tiểu sư huynh, sư phụ có ở đây không?”
Tiểu sư huynh gật đầu nói: “Một khoảng thời gian trước, sư phụ nói ngươi không lâu nữa sẽ trở về, đã sớm đợi ngươi ở bên trong từ lâu rồi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Vậy, mong tiểu sư huynh dẫn đường.”
Tiểu sư huynh nói: “Sư phụ nói, để ngươi tự mình đến phía sau núi, ta không cần đi theo.”
Phía sau An Hoa Sơn, Bạch Nhược Hiên rất quen thuộc với nơi này. Lúc trước khi nàng còn theo học võ công, đều sống cùng Ngọc Cô Tán Nhân ở phía sau núi.
Trên đường đến phía sau núi, Thụy Triều Tích rốt cuộc không chịu nổi tò mò, hỏi: “Vị đạo sĩ vừa rồi so với ngươi cũng nhỏ hơn nhiều tuổi như vậy, sao ngươi lại phải gọi hắn là sư huynh?”
Bạch Nhược Hiên cười nói: “Rất đơn giản, hắn nhập môn sớm hơn ta.”
Thụy Triều Tích kêu lên một tiếng, cảm thấy có giải thích cũng như không nên cũng không tiếp tục đề tài này nữa. Nàng đỡ lấy thân hình mỏng manh của Bạch Thanh, còn Bạch Nhược Hiên ôm Bạch Nhược Vũ đang bất tỉnh, một lúc sau mấy người họ đã tới một nơi vô cùng yên tĩnh.
Những ngọn núi mờ ảo, một người khoác trên người đạo bào màu xám gương mặt tười cười, khoanh tay đứng đó, vạt áo cùng phất trần bên hông theo gió mà lay động.
Bạch Nhược Hiên không đặt Bạch Nhược Vũ xuống mà lập tức quỳ xuống, cúi đầu gọi một tiếng ‘sư phụ’, Thụy Triều Tích thấy thế cũng quỳ xuống bên cạnh Bạch Nhược Hiên, im lặng cúi đầu. Bạch Thanh cũng quỳ xuống, ngẩng đầu lên nói: “Đạo trưởng, cầu xin ngài hãy cứu Vũ nhi.” Nói xong nàng ấy còn muốn dập đầu bái lạy, lập tức bị Ngọc Cô Tán Nhân ngăn cản.
“Đứng dậy đi, vào nhà nói chuyện.”
Trong phòng rộng rãi, nhưng đồ đạc bên trong lại vô cùng đơn giản.
Bạch Nhược Hiên đặt Bạch Nhược Vũ xuống ghế, lại quỳ xuống trước mặt Ngọc Cô Tán Nhân, và nói: “Sư phụ, cầu xin người cứu tỷ tỷ.”
“Đứng dậy.” Ngọc Cô Tán Nhân vuốt chòm râu trắng bệch, nói: “Tháng trước, vi sư biết các ngươi sẽ đến.” Nói xong, ông mỉm cười, nhìn về phía Thụy Triều Tích, nói: “Vị này chính là tiểu quận chúa?”
“Đúng vậy.” Bạch Nhược Hiên kéo Thụy Triều Tích qua, nói, “Triều Tích, mau gọi sư phụ.”
Sau đó Thụy Triều Tích cũng quỳ xuống, gọi một tiếng ‘sư phụ’, Ngọc Cô Tán Nhân khẽ vuốt chòm râu, mỉm cười kêu nàng đứng lên. Sau đó nhìn Bạch Thanh nói: “Tiểu oa nhi, ngươi thật sự không nhớ lão đạo sao?”
Bạch Thanh cũng không có tâm trí suy nghĩ đến những chuyện gì khác, khẽ lắc đầu.
“Thời gian đúng là trôi quá nhanh, chớp mắt ngươi đã lớn như vậy rồi.” Ngọc Cô Tán Nhân đứng đó ngẩng cao đầu, ánh mắt xa xăm, nói: “Mười tám năm trước, lão đạo đã từng đi qua Lạc Thủy sơn trang, cũng từng gặp qua ngươi. Khi đó người còn rất nhỏ, thật sự rất thông minh, lão đạo còn tặng người một viên đạn dược, tên là Hồi Hồn Đan.”
Nhắc đến Hồi Hồn Đan, trí nhớ của Bạch Thanh bắt đầu trở nên rõ ràng, nàng ấy sững sờ lẩm bẩm nói: “Hóa ra là lão quái nhân?!”
Ngọc Cô Tán Nhân bật cười nói: “Là ta. Lúc đó ngươi rất thích gọi ta là ‘lão quái nhân’.”
“Đó đều là những chuyện cũ, mong đạo trưởng cứu Vũ nhi.”
“Thiên đạo luân hồi, vì sao phải cứu?”
“Chỉ cần đạo trưởng có thể khiến Vũ nhi tỉnh lại, ta nguyện ý làm bất cứ việc gì.” Bạch Thanh có chút kích động nói. Nghe Ngọc Cô Tán Nhân hỏi vì sao phải cứu, chứng tỏ nhất định có cách.
Ngọc Cô Tán Nhân im lặng một lúc lâu, nói: “Con người có ba hồn bảy vía. Ba hồn bảy vía của Hiên nhi cùng Vũ nhi cũng khác với người thường. Một linh hồn của họ gắn với Ngọc Kỳ Lân. Nếu như Ngọc Kỳ Lân bị vỡ, một hồn kia sẽ phiêu bạt khắp nơi, không được luân hồi. Hiện giờ sắc mặt của Vũ nhi vẫn không có gì khác thường, mạch đập bình thường, chứng tỏ Ngọc Kỳ Lân đã bị phá hủy, đương nhiên một hồn cũng không còn nữa.”
Lời vừa nói ra, bên trong phòng lặng im như tờ, lòng bàn tay Thụy Triều Tích đẫm mồ hôi, tâm trạng rất phức tạp. Nàng nghiêng đầu nhìn Bạch Nhược Hiên, trong lòng tràn ngập sự lo lắng không thể diễn tả được.
Bạch Nhược Hiên cũng không nhìn Thụy Triều Tích, mà nắm chặt tay nàng ấy, hỏi: “Có phải ý sư phụ nói phải tìm Ngọc Kỳ Lân về?”
Ngọc Cô Tán Nhân lắc đầu nói: “Lạc Thủy sơn trang đã chìm xuống đáy hồ, Ngọc Kỳ Lân cũng theo đó mà biến mất, không tìm thấy.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Sư phụ, đồ nhi không hiểu, vì sao hơn một năm sau mới xảy ra chuyện này?”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Cái gọi là tai họa là không thể tránh khỏi, đây là kiếp nạn mà Vũ nhi nhất định sẽ gặp phải.”
Bạch Nhược Hiên nghiến răng siết chặt tay, không nói nữa.
Bạch Thanh nói: “Nếu không cần phải tìm Ngọc Kỳ Lân, vậy làm thế nào mới có thể cứu được Vũ nhi?”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Gọi hồn.”
Mấy người đồng thời nhìn về phía Ngọc Cô Tán Nhân, vẻ mặt không thể tin được.
Ngọc Cô Tán Nhân nở một nụ cười nhàn nhạt, nói: “Vừa rồi chỉ là dọa các ngươi mà thôi, không cần phải hoảng sợ, haha. Đúng là Hiên nhi và Vũ nhi không có đủ ba hồn là thật, nhưng lần đó ta trùng hợp nhìn thấy một hồn còn lại của các nàng, liền để nó trong Ngọc Kỳ Lân, cho các nàng mang theo bên mình, một thời gian sau, ba hồn bảy vía đương nhiên cũng sẽ trở về vị trí cũ. Không ngờ sau nhiều năm như vậy, hồn cũng đã trở về, nhưng vẫn là không ổn định. Hiện giờ, Ngọc Kỳ Lân cũng không ở bên người, chắc chắn sẽ không cảm thấy thoải mái, một thời gian sau, khó tránh khỏi việc nguy hiểm tới tính mạng.
”
Sắc mặt Thụy Triều Tích trở nên nặng nề, lên tiếng: “Sư phụ, xin người hãy nói cho chúng ta biết phương pháp gọi hồn.”