Trên quan đạo, ba con tuấn mã phi nước đại.
Con ngựa dẫn đầu toàn thân màu trắng, không một chút lông lạc, dáng cưỡi trên mình gầy gò, y phục lam tre tung bay trong gió, chính là Ngọc cô nương. Phía sau là một con ngựa màu nâu, chính là hai người muốn tới Đằng Ngọc Các – Bạch Nhược Hiên và Thụy Triều Tích.
Sau gần nửa tháng ở chung, hai người họ rốt cuộc cũng biết được, Ngọc cô nương tên là Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung tuổi không lớn, mới mười sáu tuổi. Theo lời nàng kể lại, lần này nàng chạy ra ngoài mà không nói với mẫu thân, nếu như để mẫu thân biết được nàng đi tới Đằng Ngọc Các, nhất định sẽ bị mẫu thân trách phạt, sau đó bị nhốt lại để tự kiểm điểm.
Nhưng dù vậy, nàng ấy cũng là người có ơn phải trả, chấp nhận chuyện mình bị phạt mà đưa các nàng tới Đằng Ngọc Các.
Gần đến bữa trưa, mấy người họ mới dừng lại, định nghỉ ngơi một lát.
Thời tiết tháng sáu, thời gian nóng nhất là giữa trưa.
“Bạch đại ca, ước chừng ba ngày nữa chúng ta có thể đến được Đằng Ngọc Các.” Ngọc Linh Lung vuốt ve con ngựa trắng như thể đang vuốt ve đứa con của mình, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Bạch Nhược Hiên nhận lấy chiếc ấm mà Thụy Triều Tích đưa cho, từ miệng ấm uống vài ngụm, nắm tay nói: “Đa tạ Ngọc cô nương tương trợ, nếu không chúng ta sẽ không tìm thấy Đằng Ngọc Các nhanh như vậy.”
Ngọc Linh Lung bĩu môi nói: “Quên đi, ta không muốn ngươi nói cảm ơn.” Nói xong liền bước đến nắm tay Thụy Triều Tích, mỉm cười nói: “Đại tẩu, các ngươi tới Đằng Ngọc Các làm gì vậy?”
Những ngày gần đây sau khi ở chung, Thụy Triều Tích đã quen với việc Ngọc Linh Lung gọi nàng là ‘đại tẩu’, tuy có lo lắng nhưng nàng luôn bị dáng vẻ hoạt bát đáng yêu của Ngọc Linh Lung ảnh hưởng. Nghe nàng ấy hỏi như vậy, liền nói: “Chúng ta có chuyện quan trọng muốn bái kiến Các chủ, cho nên mới từ phương xa chạy tới nơi này. Nhưng không biết vị trí cụ thể của Đằng Ngọc Các, đành phải làm phiền muội rồi.”
Ngọc Linh Lung gật đầu xem như rõ ràng, nói: “Thì ra là như vậy. Đại tẩu, ngươi hẳn là chưa từng tới Tây Bắc. Không biết quy tắc của Đằng Ngọc Các.”
Thụy Triều Tích nói: “Làm thế nào để thấy được?”
Ngọc Linh Lung nói: “Đằng Ngọc Các thực ra không có gì bí ẩn. Chỉ là bên ngoài Đằng Ngọc Các có bố trí chín cơ quan. Rất ít người có thể sống sót mà đi vào đó được. Hơn nữa, nếu các ngươi muốn gặp Các chủ, nếu không phá được cơ quan thì cũng không thể gặp được nàng.” Dừng lại một chút rồi nói: “Tuy nhiên, không phải là không thể vào được. Ừm, chỉ cần là người của Đằng Ngọc Các, có được một lệnh bài đặc biệt của Đằng Ngọc Các thì có thể tự do ra vào.”
Thụy Triều Tích vô thức nhìn sang Bạch Nhược Hiên, thấy nàng đang mải nghiêng đầu suy nghĩ cũng không quấy rầy, lên tiếng nói: “Lung Linh muội muội, ta vẫn còn có chút nghi vấn.”
Ngọc Linh Lung nói: “Có nghi vấn gì? Không ngại có thể nói cho ta nghe.”
Thụy Triều Tích suy nghĩ một lúc rồi nói: “Muội nói chỉ cần có lệnh bài sẽ có khả năng ra vào Đằng Ngọc Các, chúng ta có thể trộm hoặc là cướp nó đi. Như vậy cũng không cần xông vào trong chín cơ quan nữa.”
Ngọc Linh Lung lắc đầu nói: “Có chuyện đại tẩu không biết. Đằng Ngọc Các lớn như vậy, đã đi về phía Tây Bắc nhiều năm như vậy. Cũng không phải người nào cũng có thể vào được bên trong Đằng Ngọc Các. Đằng Ngọc Các có mười ba vị đà chủ, mười ba vị này đều có lệnh bài. Nghe nói đệ tử chân truyền của Các chủ mới có thể tự do ra vào, còn lại những người khác, số lượng có thể vào được quả thực rất ít.”
Thụy Triều Tích nói: “Vì vậy, nếu Các chủ không rời khỏi Đằng Ngọc Các, làm thế nào có thể có sản nghiệp rộng lớn như vậy?”
Ngọc Linh Lung cười hì hì nói: “Hàng tháng sẽ có một hội nghị diễn ra ở Đằng Ngọc Các, Các chủ sẽ xử lý sự vụ của từng lâu trong Đằng Ngọc Các.”
“Từng lâu?” Bạch Nhược Hiên đã lâu không lên tiếng, bước tới ngồi xổm xuống, từ trong miệng bật ra hai chữ.
Ngọc Linh Lung nói: “Ừm, còn có nghi vấn gì nữa không?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Chẳng lẽ Các chủ không rời khỏi Đằng Ngọc Các sao?”
Ngọc Linh Lung nói: “Đúng vậy.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Vậy từng lâu kia…”
Ngọc Linh Lung tinh nghịch nháy mắt mấy cái, cười nói: “Đều có lâu chủ riêng, từng lâu đều nằm đằng sau chín cơ quan kia. Cơ quan sẽ được mở ra trong hai giờ vào ngày diễn ra hội nghị. Tuy nhiên, đó cũng là thời điểm được canh gác cẩn mật nhất của Đằng Ngọc Các, hơn nữa Các chủ cũng sẽ không xuất đầu lộ diện.”
Ngay khi những lời này nói ra, Bạch Nhược Hiên và Thụy Triều Tích đồng thời cau mày. Ngọc Linh Lung thấy vậy, liền an ủi nói: “Đừng nản lòng, tuy rằng Các chủ không chủ động rời khỏi Đằng Ngọc Các nhưng chỉ cần là người đó, nàng nhất định sẽ ra mặt. Tuy nhiên, ta khuyên các người đừng nghĩ đến chuyện tới tìm người kia. Ừm, kế hoạch hiện tại là các ngươi sẽ trà trộn vào bên trong Đằng Ngọc Các khi diễn ra hội nghị hàng tháng. Có thể gặp được Các chủ hay không thì còn phụ thuộc vào vận may của các ngươi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Làm thế nào để có thể trà trộn vào Đằng Ngọc Các?”
Ngọc Linh Lung nói: “Chỉ cần ngươi làm chuyện không dám làm, đều có thể gia nhập.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Chuyện gì vậy?”
Ngọc Linh Lung nói: “Chuyện này ta cũng không rõ lắm, trải qua thử thách.”
Thụy Triều Tích có chút không cam lòng, hỏi: “Vừa rồi Linh Lung muội nói có cách để Các chủ chủ động ra khỏi Đằng Ngọc Các, muội có thể nói rõ được không?”
Ngọc Linh Lung nói: “Đương nhiên có thể. Đây đã là bí mật công khai trên giang hồ, nói ra cũng không có gì.” Nàng khẽ đảo mắt, suy nghĩ một hồi mới nhỏ giọng nói: “Các ngươi có biết Nam Hỏa Môn không?”
Thụy Triều Tích gật đầu, nói: “Nam Hỏa Môn bây giờ là thống lĩnh của giang hồ, thật khó để không thể không biết.”
Ngọc Linh Lung nói: “Môn chủ của các nàng, không, không, không, là môn chủ tiền nhiệm của các nàng, cũng chính là ý trung nhân của Các chủ Đằng Ngọc Các.”
Bạch Nhược Hiên và Thụy Triều Tích đồng thời nhìn Ngọc Linh Lung, một lúc lâu sau mới định thần lại, hỏi: “Mong được chỉ giáo? Nếu ta nhớ không nhầm, Các chủ của Đằng Ngọc Các hẳn là một nữ tử?” Vừa hỏi xong, nàng mơ hồ nhớ tới thanh âm lạnh như băng của người mặc bạch sam, nhưng như thế nào cũng không thể nhớ nổi dáng vẻ của nàng.
Ngọc Linh Lung nói: “Đúng vậy, trước khi trở thành Các chủ, nàng ấy đã tuyên bố với bên ngoài rằng cả đời sẽ không thành thân. Đồng thời, nàng ấy quang minh chính đại công khai thích đệ nhất mỹ nhân võ lâm Hoắc Diễm.” Nói tới đây, nàng nghịch ngợm lè lưỡi rồi nói: “Có phải là không thể tin được không? Ta nghe mẫu thân nói, chuyện này hiển nhiên đã gây nên một trận náo loạn, bởi vì gia thế của đại gia tộc sau lưng Các chủ, chuyện này liền bị ép xuống, không ai dám công khai thảo luận, cứ như vậy mọi chuyện dần trở thành một bí mật công khai. Nói cách khác, nếu Hoắc Diễm muốn gặp Các chủ, Các chủ nhất định sẽ không nói một lời mà ra khỏi Đằng Ngọc Các. Nếu như Hoắc Diễm gặp nạn, không cần người khác mời, nàng cũng sẽ rời khỏi Đằng Ngọc Các.”
Rời xa nơi chôn rau cắt rốn, đi ra bên ngoài, ở đâu là một vấn đề luôn trăn trở trong đầu.
Từ An Hoa Sơn đến Tây Bắc là một hành trình rất dài. Trong thời gian đó, họ ở nhà trọ hoặc qua đêm ở nhà người khác, còn khi không may mắn tìm được nhà trọ thì họ liền tá túc ở ngoài. May mắn thay, vào mùa hè, không những không lạnh mà còn có thể chìm vào giấc ngủ trong tiếng ếch kêu. Cùng Bạch Nhược Hiên ở cùng một chỗ, một người vốn dĩ luôn sợ bóng tối như Thụy Triều Tích dường như không còn sợ bóng tối nữa. Một ngọn lửa trại, một cái ôm cũng có thể khiến nàng vô cùng thỏa mãn. Ở nơi hoang vu, nàng luôn nằm trong vòng tay của Bạch Nhược Hiên mà ngủ, khi thức dậy cũng trong vòng tay của Bạch Nhược Hiên. Như vậy đã rất đủ rồi.
Đêm nay, các nàng nghỉ ngơi trong một khách điếm sơn dã, điều này cho thấy vận may của họ khá tốt.
Có gió, không trăng, đêm dần trở nên tĩnh lặng.
Bạch Nhược Hiên dựa vào cửa sổ, nhìn ra bầu trời bên ngoài tối om, suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Nếu muốn mượn Khóa Hồn Kiếm, nhất định phải gặp được Các chủ của Đằng Ngọc Các. Tuy nhiên, theo lời Ngọc Linh Lung nói, có thể gặp được Các chủ của Đằng Ngọc Các là chuyện không dễ dàng. Hiện tại phải làm sao? Bây giờ nàng nghĩ cách nhanh nhất chính là Ngọc Như Nhan. Ngọc Như Nhan là đệ tử thân truyền của Các chủ, có thể tự do ra vào Đằng Ngọc Các, nếu như nàng ấy chịu giúp đỡ chuyển lời thì có thể sẽ gặp được Các chủ.
Vấn đề là kể từ khi dùng bồ câu đưa tin đã lâu như vậy nhưng vẫn không nhận được tin tức hồi âm của Ngọc Như Nhan. Vì vậy, hoặc là tiếp tục chờ, hoặc là chủ động làm theo lời Ngọc Lung Linh nói?
Gần đây, Bạch Nhược Hiên thường ở một mình ngẩn người suy nghĩ một hồi lâu. Thụy Triều Tích khẽ thở dài, đi tới đóng cửa sổ, nhìn nàng, hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Bạch Nhược Hiên mấp máy hỏi: “Triều Tích, nàng cho rằng chúng ta nên chờ Nhan cô nương tới hay chủ động tranh thủ cơ hội?”
“Ngươi đang suy nghĩ chuyện này?” Thụy Triều Tích mỉm cười, nghịch mấy sợi tóc rơi trước ngực Bạch Nhược Hiên, rồi thản nhiên nói: “Chia đôi, một bên tranh thủ cơ hội, một bên thì chờ.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Đúng vậy, chúng ta có thể đồng thời chuẩn bị, như vậy cũng đảm bảo hơn rất nhiều.”
Thụy Triều Tích nói: “Gần đây ta thấy ngươi lúc nào cũng thất thần, người cũng đã thay đổi.”
Bạch Nhược Hiên sờ sờ mũi, cười nói: “Nói như vậy, quận chúa đang cảm thấy chán ghét ta?”
Thụy Triều Tích buồn cười, không khỏi chọc ngón tay lên vai Bạch Nhược Hiên, nói: “Ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi, yên tâm đi.”
Bạch Nhược Hiên dùng tay trái nắm lấy bàn tay đang chọc vào vai mình của nàng, ôm Thụy Triều Tích vào lòng, hôn lên trán nàng, thì thầm: “Gần đây ta luôn nghĩ đến chuyện của tỷ tỷ, đôi khi không quan tâm tới quận chúa, nàng có trách ta không?”
Thụy Triều Tích đặt tay lên vai Bạch Nhược Hiên, rũ mắt xuống không nhìn vào mắt nàng ấy, nhàn nhạt nói: “Ta không trách ngươi, nhưng ta lo lắng cho ngươi.”
“Làm sao vậy?” Nghe thấy giọng nói có chút khác lạ, Bạch Nhược Hiên bèn nâng cằm nàng lên, nhìn thấy Thụy Triều Tích cắn răng, nước mắt lưng tròng. Dáng vẻ như vậy nhìn một lúc lâu khiến nàng có chút khẩn trương nhưng lại không biết an ủi như thế nào, chỉ đành ôm nàng ấy vào lòng, khẽ vỗ vào phía sau lưng nàng ấy.
Thụy Triều Tích thực sự rất lo lắng, nàng lo lắng rằng Bạch Nhược Hiên sẽ bỏ lại nàng một mình rồi ngủ say không tỉnh dậy giống như Bạch Nhược Vũ. Lúc này, cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể Bạch Nhược Hiên, lòng nàng cũng thả lỏng đôi chút. Đưa tay nắm lấy quần áo của Bạch Nhược Hiên, nhìn vào mắt nàng ấy, nghiêm mặt nói: “Dù thế nào thì ta cũng sẽ tìm được Tuyệt Hồn Đao và Khóa Hồn Kiếm, ta cũng không muốn một hồn kia rời khỏi thân thể của ngươi, ta không muốn ngươi rời khỏi ta, không muốn ngươi bỏ ta lại một mình.”
Bạch Nhược Hiên vuốt ve mái tóc đen dày của nàng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, nhìn vào đôi mắt cương nghị của nàng, nhịn không được mà hôn trán nàng một cái, mỉm cười nói: “Đừng sợ, ta sẽ không bỏ rơi nàng. Nàng nói đúng, vì tỷ tỷ, vì nàng, cũng vì chính ta, vì phụ mẫu, còn có Diễm Nhi, chúng ta nhất định phải tìm được Tuyệt Hồn Đao cùng Khóa Hồn kiếm, ta muốn tiếp tục sống, cùng nàng sống sót trở về.”
“Ngươi cũng còn biết chuyện đấy” Thụy Triều Tích cuối cùng cũng mỉm cười, lộ ra hàng răng trắng đều tăm tắp. Nàng nắm chặt vạt áo của Bạch Nhược Hiên, bất mãn nói: “Nếu chúng ta đều nghĩ như vậy, sau này ngươi cũng đừng rầu rĩ không vui nữa. Tóm lại, chúng ta phải tìm được hai thứ đó, vui vẻ cũng là một ngày, không vui cũng là một ngày, cuộc đời ngắn ngủi, tại sao ngươi lại buồn bực nhiều hơn?”
Bạch Nhược Hiên gật đầu, nói: “Quận chúa có lý, ta sẽ nghĩ đến mặt tốt, sẽ không oán trời trách đất nữa.”
Thụy Triều Tích trưng ra dáng vẻ ‘trẻ nhỏ dễ dạy’, sờ đầu Bạch Nhược Hiên như sờ đầu một chú cún đang ngậm xương trong miệng, nói: “Thật nghe lời, còn nghe lời hơn cả Diễm nhi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Còn so ta với một đứa nhỏ?”
Thụy Triều Tích nói: “Đúng vậy, cả ngày Diễm nhi đều khóc, ta nói ngươi đừng khóc tới bây giờ ngươi cũng không nghe. Con bé không giống như vậy, ta nói con bé làm gì, cho tới bây giờ con bé cũng không từ chối.”
Bạch Nhược Hiên buồn cười nói: “Kỳ thật ta muốn cự tuyệt, nhưng không dám.”
“Ngươi muốn từ chối cái gì?” Thụy Triều Tích trừng mắt nhìn, vẻ mặt đầy vẻ đe dọa.
“Ồ, ta vừa mới nói cái gì, sao lại đột nhiên quên mất rồi?” Bạch Nhược Hiên bắt đầu giả ngu, bày ra ánh mắt vô tội: “Cái kia, quận chúa ngoan của ta, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi ngủ thôi.”