Sau vài lần trao đổi, cuối cùng Bạch Nhược Hiên cũng hiểu được nguyên nhân tại sao gần đây Thụy Triều Tích luôn cảm thấy bất an. Nàng không muốn Thụy Triều Tích bị một cơn ác mộng đánh thức vào nửa đêm, cũng không muốn Thụy Triều Tích thở dài lo lắng thay vì cầm đũa gắp thức ăn. Vì vậy, nàng đã chọn cách suy nghĩ thấu đáo hơn, cố gắng hết sức để hoàn thành hết khả năng của mình.
Kể từ đó, nếu họ thật sự cố gắng nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy, thì bọn họ cũng sẽ không tiếc nuối, sẽ không còn cảm thấy hối hận.
Xét cho cùng, Ngọc Linh Lung vẫn còn là một đứa trẻ tham vui, khi nàng nghe nói bên trong thị trấn có tiệc pháo hoa vào buổi tối, nàng bắt buộc phải xem nó trước khi đưa họ đến Đằng Ngọc Các.
Cảm thấy bất đắc dĩ, Bạch Nhược Hiên đành phải đi theo nàng. Nghĩ đến lần đầu tiên được nhìn thấy pháo hoa ở Tây Bắc, trong lòng cũng có một tia thích thú. Nàng nắm tay Thụy Triều Tích chen vào giữa đám đông náo nhiệt, theo sát Ngọc Linh Lung đang vui vẻ chạy ở phía trước vì sợ Ngọc Linh Lung sẽ bị đám người đông đúc đè bẹp.
Tuy nhiên, dù đã rất thận trọng nhưng họ vẫn để mất dấu Ngọc Linh Lung.
“Làm sao bây giờ, nàng vẫn còn là một tiểu cô nương, nếu như gặp phải kẻ xấu thì làm sao?” Bạch Nhược Hiên cau mày nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng của Ngọc Linh Lung đâu.
Thụy Triều Tích kiễng chân lên nhìn, nhưng cũng không thấy người mình muốn tìm đâu. Hai người họ đã tìm kiếm gần hết một tách trà*, nhưng không thấy bóng người.
*Thời gian 1 tách trà: cỡ 10 – 15 phút hiện nay
“Đừng lo lắng, một mình nàng có thể bỏ nhà trốn đi, võ công nhất định không kém, người bình thường không thể bắt nạt nàng. Nàng ấy thích xem náo nhiệt như vậy, chúng ta thử đến nơi đông người tìm xem.”
Bạch Nhược Hiên cảm thấy có lý, gật đầu nói: “Nàng nắm chặt lấy tay ta, đừng để bị lạc.”
“Được rồi, ta cũng không phải là đứa nhỏ nữa rồi.” Thụy Triều Tích cười một tiếng, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Bạch Nhược Hiên cười đáp lại, kéo nàng tiếp tục băng qua biển người, tìm kiếm Ngọc Linh Lung như mò kim đáy bể.
Sau khi đi qua đi lại một vòng, hai người họ vẫn không tìm được. Khi bọn họ cảm thấy chán nản, một quả pháo hoa đột nhiên rực sáng trên bầu trời đêm, tiếp theo là hai, ba, sau đó toàn bộ bầu trời đêm đen kịt tràn ngập pháo hoa. Mọi người dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn, thưởng thức pháo hoa ngày hè.
“Triều Tích, nhanh lên …” Bạch Nhược Hiên có chút kích động, chỉ vào pháo hoa đang nổ để chỉ cho Thụy Triều Tích xem, đang muốn chia sẻ niềm vui trong lòng, khi quay đầu lại, ngay lập tức giật mình, cả người đổ mồ hôi lạnh. Người nàng nắm tay là một cô nương xa lạ, không phải Thụy Triều Tích.
Bạch Nhược Hiên bỏ bàn tay mình đang nắm ra, quay đầu quay lại tìm người. Lúc ban nãy chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Thụy Triều Tích di chuyển, nàng cho rằng nếu nắm nó quá chặt sẽ khiến đối phương cảm thấy không thoải mái nên hơi nới lỏng ra, bây giờ nghĩ lại chắc hẳn rất kỳ quái.
Đột nhiên, bước chân dừng lại, xoay người, quả nhiên cô nương ban nãy nàng nắm tay vẫn một mực đi theo nàng, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý khi thấy người khác gặp nạn.
“Ngươi là ai?” Bạch Nhược Hiên trừng mắt nhìn nữ tử xa lạ với vẻ mặt không mấy thiện cảm. Nàng cho rằng có thể đột nhiên thay xà đổi cột, võ công tuyệt đối không hề thua kém nàng và quận chúa.
“Ngươi đoán xem?” Nữ tử xa lạ trước mặt mặc y phục màu vàng nhạt, khi cười rộ lên trông vô cùng ngây thơ.
“Ta không muốn đoán.” Bạch Nhược Hiên vẫn luôn cân nhắc xem nữ tử xa lạ trước mặt muốn làm gì, tiến lại gần nàng ta, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất bắt lấy nàng, buộc đối phương phải nói ra tung tích của Thụy Triều Tích. Tuy nhiên, người kia dường như đã nhìn ra được ý định của nàng. Nàng ta cũng vô thức lui về phía sau mỗi khi Bạch Nhược Hiên chủ động tiến đến cho tới khi đụng độ một người đàn ông to lớn với dáng người rất vạm vỡ.
“Ồ, dáng vẻ của tiểu cô nương trông không tồi nha!” Người đàn ông vạm vỡ nắm lấy cánh tay của nữ tử xa lạ sau đó xách nàng lên chẳng khác nào túm lấy một con gà, nở nụ cười rất gian xảo.
Bạch Nhược Hiên đã không nghĩ đến chuyện này lại đột ngột xảy ra. Theo phản xạ, nàng gần như nắm lấy bàn tay của người đàn ông vạm vỡ, nắm thật chắc rồi quát lên: “Buông nàng ấy ra, tên to con này!”
Thực ra, Bạch Nhược Hiên không được coi là thấp, nếu đặt trong một đám nữ tử, nàng cũng coi như có vóc dáng cao gầy, trong số nam tử, cũng thuộc người ở giữa. Tuy nhiên, với tráng hán trước mặt, nàng bỗng cảm thấy mình lùn đi rất nhiều. Còn người đàn ông vạm vỡ trước mặt giống như một ngọn núi di động.
“Đừng giả vờ, mau dùng khinh công!” Lúc này, Bạch Nhược Hiên nắm lấy tay nữ tử xa lạ vội vàng bỏ chạy. Mà nữ tử xa lạ lại giống như một con diều, mặc kệ người khác lôi kéo mình. Âm thanh bên tai nghe giống như tiếng gầm, Bạch Nhược Hiên thực sự không muốn giao thủ với tên to con kia, nhìn thấy dáng vẻ của đối phương bình tĩnh vô cùng, nàng không khỏi mở miệng quát.
“Nếu ngươi chê ta chậm vậy cứ bỏ ta ở lại.” Nữ tử xa lạ bỏ qua những lời trách mắng sau lưng, cười rất ngọt ngào, như thể không phải nàng đang chạy trốn mà là đang uống loại rượu yêu thích trong bữa tiệc.
Tình thế cấp bách, Bạch Nhược Hiên đành phải vác nàng lên giống như vác một bao tải, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của đối phương.
Bạch Nhược Hiên lựa chọn chạy trốn theo phản xạ có điều kiện. Mang theo nữ tử xa lạ kia cùng bỏ chạy là quyết định trong lúc cấp bách, Bạch Nhược Hiên cảm thấy hối hận. Trong suy nghĩ của nàng, nếu một cô nương như vậy rơi vào tay một kẻ vạm vỡ và bội bạc kia thì còn đau hơn cái chết. Vì vậy, nàng tạm thời quên mất việc Thụy Triều Tích bị thay thế, lôi kéo nàng ta bỏ chạy. Đương nhiên, nàng chắc chắn nữ tử xa lạ này đang nắm giữ tin tức của Thụy Triều Tích cho nên mới làm như vậy.
“Nói đi, ngươi đem phu nhân của ta đi đâu rồi?” Vừa thoát khỏi nguy hiểm, Bạch Nhược Hiên lập tức đặt nữ tử xa lạ xuống, thuận tiện vươn tay chế trụ mạch môn của nàng.
“Ồ, ai là phu nhân của ngươi?” Nữ tử xa lạ khẽ cười nháy mắt tinh nghịch, không quan tâm đến mạch môn của mình bị người khác không chế, tiến lại gần khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Nhược Hiên, cười nói: “Ta bắt được hai người, người nào là phu nhân của ngươi?
Bạch Nhược Hiên nói: “Liên quan gì tới ngươi! Mau thả bọn họ ra, nếu không ta sẽ giết ngươi!”
Nữ tử xa lạ giả vờ sợ hãi, van xin: “Công tử tha mạng.”
Bạch Nhược Hiên chưa bao giờ gặp qua một cô nương xảo quyệt lại bướng bỉnh như vậy, nhất thời không biết phải làm sao, cau mày không lên tiếng. Đột nhiên, cánh tay phải còn lại của nàng khẽ cử động chạm vào huyệt thắt lưng của nữ tử xa lạ, đe dọa: “Tiểu cô nương không biết trời cao đất dày, ta sẽ thay cha mẹ của ngươi dạy cho người một bài học. Nếu ngươi không chịu nói ngươi giấu các nàng ở nơi nào, ta sẽ không giải huyệt cho người. Nếu ngươi nguyện ý nói ra, ta sẽ giải huyệt.”
Nữ tử xa lạ cực kỳ cứng đầu, hết cười rồi lại khóc nhưng vẫn không chịu mở miệng cầu xin tha thứ, chứ đừng nói đến việc giấu đám người Thụy Triều Tích ở đâu. Tuy nhiên, nàng ta cũng sẽ không chịu nỗi sau chiêu thức tiếp theo Bạch Nhược Hiên.
Khi Bạch Nhược Hiên học theo tên vạm vỡ ban nãy, nở một nụ cười xấu xa cởi thắt lưng của nàng ta ra, rốt cuộc nàng ta cũng lớn tiếng hét lên rồi buông ra những lời nhục mạ. Khoảnh khắc Bạch Nhược Hiên cởi thắt lưng ra, nàng ta liền lên tiếng nói ra nơi giấu Thụy Triều Tích.
Trăng sáng sao thưa, gió hồ thổi vi vu.
Thụy Triều Tích và Ngọc Linh Lung bị trói vào hai cây đại thụ, miệng họ bị bịt lại, phía sau là hai hắc y nhân bịt mặt.
Nhìn thấy Bạch Nhược Hiên áp giải nữ tử xa lạ cùng đi tới, Thụy Triều Tích và Ngọc Linh Lung đồng thời lắc đầu, muốn nói nhưng miệng lại bị bịt kín chỉ có thể kêu lên.
Bạch Nhược Hiên dừng lại, nhìn vào mắt Thụy Triều Tích không thấy hoảng sợ, hơi thả lỏng nói: “Cô nương, ta và ngươi không quen biết nhau, tại sao ngươi lại bắt muội muội và phu nhân của ta?”
‘Không thể đi xa hơn’, đây là thông điệp mà nàng đọc được thông qua ánh mắt Thụy Triều Tích. Có lẽ nói ra thì hơi khó tin, nhưng nàng thực sự có thể hiểu được những gì muốn nói thông qua ánh mắt của Thụy Triều Tích. Hoảng sợ, tức giận, dịu dàng, đe dọa, giận dữ, bất kể thế nào, ánh mắt của nàng ấy ẩn chứa những thông tin khác nhau, nàng đều có thể hiểu được tâm trạng ẩn giấu của trong đó. Đây là lý do tại sao nàng thích nhìn vào ánh mắt của Thụy Triều Tích. Cảm xúc của Thụy Triều Tích đều bộc lộ ra ngoài, thỉnh thoảng kìm nén trong lòng nhưng ánh mắt không thể lừa dối, đây là kỹ năng mà Bạch Nhược Hiên dần học được sau khi yêu nàng.
Nữ tử xa lạ hét lên một tiếng nói Bạch Nhược Hiên dùng sức mạnh như vậy khiến nàng ta bị đau, nhưng Bạch Nhược Hiên vốn là không dùng nhiều sức lực. Nếu người khác muốn đổ oan cho nàng, nàng cũng sẽ không để bản thân mình phải chịu oan uống, đơn giản bẻ trật khớp tay của nữ tử xa lạ, nói: “Thả các nàng ra!”
Nữ tử xa lạ đau tới nỗi nước mắt lưng tròng bèn kêu lên: “Bắt nạt nữ nhân yếu đuối, ngươi còn là nam nhân nữa không?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Ta bắt nạt ngươi? Thật nực cười. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, có thả ra hay không?!”
“Không thả!”
Đó là một giọng nam, hơn nữa còn là một giọng nam tử non nớt. Bạch Nhược Hiên liền nhìn về phía vừa lên tiếng, một nam tử mặc y phục đơn giản màu tím đang đứng bên cạnh Thụy Triều Tích, hai tay khoanh trước ngực, lông mày dựng ngược, nhìn nàng rất không vừa ý.
“Lại có thêm một tên tiểu tử thối!” Bạch Nhược Hiên cuối cùng cũng hiểu lý do Thụy Triều Tích bảo nàng đừng đến đó, khẽ cười nói: “Hai đứa nhỏ không biết trời cao đất rộng, không muốn sống nữa phải không? ”
Nam đồng nói: “Sống tốt, đương nhiên muốn sống.”
Thoạt nhìn nam đồng kia mới mười hai mười ba tuổi, dung mạo có phần giống nữ tử xa lạ, Bạch Nhược Hiên đoán hai người bọn họ là tỷ đệ, đều là tỷ đệ xảo quyệt gian trá. Nàng nhìn nam đồng, lên tiếng: “Nếu như muốn sống, chúng ta có thể làm một giao dịch.”
Nam đồng nói: “Giao dịch gì?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Ngươi thả bọn họ đi, ta thả nàng đi.”
Nam đồng nói: “Được! Nhưng, chỉ có thể đổi một người.”
Bạch Nhược Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Được.”
Nam đồng cười nói: “Ngươi muốn đổi ai?”
Bạch Nhược Hiên không hề nghĩ ngợi, nói “Thả Lung Linh.”
Nam đồng sững sờ, nói: “Sao ngươi không cứu thê tử của mình?”
Bạch Nhược Hiên lựa chọn không trả lời, cười nói: “Ta đếm đến ba, hai bên đồng thời thả người.”
Nam đồng phất tay, hắc y nhân đứng bên cạnh như pho tượng bước tới tháo sợi dây trên người Ngọc Linh Lung cũng lấy mảnh giẻ khỏi miệng nàng.
“Bạch đại ca, cẩn thận cái bẫy phía trước!” Ngọc Linh Lung bị một bàn tay dùng sức đẩy đi, Bạch Nhược Hiên lập tức đẩy nữ tử xa lạ về phía trước, đúng lúc này Ngọc Lung Linh bị đẩy về phía bẫy trước đó nàng nói, là vũng lầy bị cỏ che khuất.
Bạch Nhược Hiên định kéo Ngọc Linh Lung, nhưng có hơn chục ám khí bay tới phía sau lưng nàng, nàng đều có thể đỡ được, kéo Ngọc Linh Lung lên, kiễng chân lên, nhảy sang bên kia vũng lầy, lạnh lùng nhìn nữ tử xa lạ cùng nam đồng, nói: “Ta không muốn động thủ với tiểu hài tử, các ngươi hết lần này đến lần khác gây khó dễ, đừng trách ta không khách khí.” Nói xong liền rút trường kiếm bên hông ra, một bước tiến về phía mấy người kia
Bỗng có một tràng cười rộn rã, nghe như tiếng chuông, đầy hơi thở.
Bạch Nhược Hiên trong lòng cả kinh, thầm nghĩ: ‘Chẳng lẽ còn có người giúp đỡ?’
“Người trẻ tuổi đủ gan dạ sáng suốt, quên mình vì người khác, tốt lắm, tốt lắm!” Người kia nói xong liền nhanh chóng tiến tới trước mặt Bạch Nhược Hiên, đánh giá nàng vài lần.
Bạch Nhược Hiên cau mày hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi giúp họ?”
Người vừa mới tới có dáng người trung bình, trông như một kẻ gian xảo, hắn vuốt chòm râu ngắn ngủn của mình, cười nói: “Ta là phụ thân của họ, hai đứa nó là cốt nhục của ta.”
Bạch Nhược Hiên mở to mắt, nhìn đi nhìn lại Ngọc Linh Lung trên người dính đầy bùn, nữ tử xa lạ đang ôm tay than thở, nam đồng y phục tím có dáng vẻ trẻ con, trên mặt đầy vẻ hoài nghi. Cùng lúc đó, Thụy Triều Tích được cởi trói, đến bên Bạch Nhược Hiên, nói: “Các ngươi có ý gì?”