Đúng vậy, Thụy Triều Tích muốn hỏi bọn họ rốt cuộc là có ý gì.
Vừa rồi ở trong đám đông, nàng bị người ta điểm huyệt, bị đưa đến đây, rồi bị trói vào một cái cây. Khi nàng bị bắt, Ngọc Linh Lung đã bị trói vào một cái cây, nam đồng kia nhìn nàng mỉm cười, sau đó giơ tay lên, nàng bị trói lại còn bị đối phương bịt miệng. Sau đó, nàng tận mắt nhìn thấy nam đồng y phục tím phân phó bối trí bẫy rập.
Đến bây giờ nàng vẫn không hiểu tại sao mình lại bị bắt, cho nên mới hỏi bọn họ có ý gì.
Nam tử trung niên già nua xảo trá cười chắp tay nói: “Không có ý gì, ta đây chỉ là muốn cùng ngươi đùa giỡn.”
Ông ta nhanh chóng bước qua đây, rồi nói: “Chà, Lung Linh nhà chúng ta rất nghịch ngợm, sau lưng trốn chúng ta chạy ra ngoài chơi, sợ nàng gặp phải kẻ xấu cho nên mới quyết định thử một chút.”
Một lời giải thích như vậy rất hợp tình hợp lý và Bạch Nhược Hiên không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào. Vì Thụy Triều Tích vẫn ổn nên nàng chọn cách im lặng. Tuy nhiên, trong lòng nàng vẫn rất tức giận. Bị dắt mũi, không ai có thể vui được.
Ngọc Linh Lung cảm thấy có chút xấu hổ nên bước tới nắm lấy tay Thụy Triều Tích giải thích: “Đại tẩu, đừng trách ta, ta cũng bị cha uy hiếp. Ông ấy nói nếu ta không hợp tác. Ông ấy sẽ nói cho mẹ ta biết.”
Thụy Triều Tích mỉm cười, vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, nói: “Yên tâm đi, ta không trách ngươi. Chẳng qua, dù sao ngươi cũng phải giới thiệu một chút chứ?”
Ngọc Bằng Sơn là cái tên mà rất nhiều người đã nghe qua. Ông ta là gia chủ của Ngọc gia ở Tây Bắc, tính tình cởi mở, không câu nệ tiểu tiết. Thực ra, ông ta cũng chẳng khác nào một đứa trẻ nghịch ngợm, ngỗ ngược, thường cùng mấy đứa nhỏ đi ra ngoài chơi đùa, không hề giống gia chủ của một gia tộc.
Cái gọi là thượng bất chính là tắc loạn, đám nhỏ của ông ta, cũng kế thừa tất cả những loại kỹ năng này, đều là những đứa trẻ nghịch ngợm không biết trời cao đất dày.
Ngọc Linh Lung là trưởng nữ của ông, vừa tròn 16 tuổi cách đây không lâu. Mà nữ tử xa lạ bị Bạch Nhược Hiên làm cho trật khớp là con gái thứ hai của ông ta, Ngọc Yên Nhiên, sau tết trung thu thì mới tròn mười lăm. Nam đồng mặc đồ màu tím tên là Ngọc Mộng Phong , mới 11 tuổi.
Bạch Nhược Hiên cảm thấy đầu mình thật lớn, thật không thể tin được là mọi người ồn ào như vậy. Sau khi đến nơi, nàng thật sự có chút đồng cảm với mẫu thân của Ngọc Linh Lung. Nàng nghĩ, hầu hạ lão ngoan đồng, đại ngoan đồng cũng tiểu ngoan đồng, thật sự rất vất vả.
Lúc này, nàng và Thụy Triều Tích đang ngồi cạnh nhau, nghe bốn người con nhà họ Ngọc lớn một câu nhỏ một câu, thỉnh thoảng lại nhìn nhau muốn cười mà không được.
Ngọc Bằng Sơn thực sự trông giống như một đứa trẻ lớn xác hơn, khi nói chuyện cũng rất thích giơ tay nhấc chân, như thể đang kể chuyện vậy. Ngọc Linh Lung tương đối ít nói trong số ba tỷ đệ của mình, nàng là chị cả, trước mặt mấy đứa em của mình phải giả bộ trưởng thành, giống như một người lớn nhỏ. Nhưng Bạch Nhược Hiên biết rằng nàng rất muốn rời khỏi đây ngay lập tức, đi làm những chuyện mà bản thân muốn làm, chẳng hạn như xem pháo hoa một cách vui vẻ.
Cái tên ‘Ngọc Yên Nhiên’ rất hợp với nữ tử kia. Nàng thích cười, cười rất tinh nghịch, có chút ác ý. Nàng nhớ tới việc Bạch Nhược Hiên khiến mình bị trật khớp tay, vì vậy đã tự tay mang ra một cái đĩa, nói rằng đó là bữa tối do chính tay chuẩn bị cho Bạch Nhược Hiên. Tuy nhiên, khi Bạch Nhược Hiên mở ra, bên trong là một con rắn màu sắc sặc sỡ, lúc đó Bạch Nhược Hiên sợ đến mức toát mồ hôi lạnh nhanh chóng đóng nắp lại, điều này đã thành công gợi lên tiếng cười giống như chuông bạc của Ngọc Yên Nhiên, lúc này mới biến chiến tranh thành tơ lụa.
Về phần Ngọc Mộng Phong, hắn trông rất đáng yêu và khi cười rất vô hại. Tuy nhiên, hắn chắc chắn là một con quỷ nhỏ. Con rắn khiến Bạch Nhược Hiên sợ hãi là thú cưng của hắn, hắn thích tất cả các loại động vật có hình thù kỳ lạ, thích nuôi và chinh phục chúng, thực sự có rất ít đứa trẻ có sở thích này. Bạch Nhược Hiên chỉ có thể chắp tay, cười nói ngưỡng mộ.
Các món ăn trên bàn rất phong phú, trong đó có nhiều món nổi tiếng của Tây Bắc.
Thụy Triều Tích không động đũa. Nàng cảm thấy cơ hội đã đến nên quyết định thử sức.
“Ngọc bá bá…Vãn bối muốn hỏi ngài một chuyện, không biết…”
Ngọc Bằng Sơn ngắt lời: “Có gì cứ nói đi. Ở Tây Bắc này, không có chuyện gì mà Ngọc Bằng Sơn ta không biết!”
Thụy Triều Tích vui mừng khôn xiết nói: “Ngài có thể dẫn chúng ta tới gặp Các chủ của Đằng Ngọc Các được không?”
Ngọc Bằng Sơn im lặng. Trên mặt ông ta có thêm vài phần xấu hổ, muốn nói lại thôi.
Ngọc Linh Lung đang ngồi bên phải Thụy Triều Tích, nàng nói nhỏ: “Đại tẩu. Có chuyện ngươi không biết, Các chủ nàng ấy rất nhiều năm trước đã bị Ngọc gia xóa tên khỏi gia phả cũng chính là bởi vì chuyện nàng thích Hoắc Diễm kia.”
Hy vọng bùng lên trong lòng lập tức dập tắt, Thụy Triều Tích có chút thất vọng. Nàng gật đầu, không nói nữa.
Ngọc Bằng Sơn dường như cuối cùng cũng nghĩ ra cách trả lời câu hỏi này như thế nào, nói: “Chuyện này, ta không thể làm gì được.”
Ông ta lại thở dài, rồi nói: “Linh Lung nói đúng. Thanh Thu quả thật không còn là người Ngọc gia chúng ta nữa. Rất nhiều năm trước, nàng đã không phải. Đương nhiên, tại hạ cũng không phải người cổ hủ như vậy, nhưng sau khi phụ thân nhắc tới chuyện muốn để nàng quay về gia phả thì bị nàng cự tuyệt. Thanh Thu là một đứa nhỏ tốt, nhưng lại thích người mình không nên thích, đúng là oan nghiệt.”
Bạch Nhược Hiên nâng ly rượu lên, chạm vào chiếc chén trong tay Ngọc Bằng Sơn, nói: “Ngọc bá bá không cần đau lòng, Thanh Thu tiền bối đều có quyết định riêng của nàng.”
Ngọc Bằng Sơn ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, cười nói: “Ngươi nói đúng. Mặc dù Thanh Thu không nhận Ngọc gia nữa nhưng thuộc hạ của nàng rất tốt với Ngọc gia, chắc chắn đều do nàng căn dặn. Bây giờ nàng đã trở thành Các chủ, so với gia chủ lúc nào cũng chơi bời lêu lổng như ta thì lợi hại hơn nhiều.”
Bạch Nhược Hiên giúp ông ta rót đầy rượu, mỉm cười không nói.
Ngọc Bằng Sơn nói: “Các ngươi có thể lẻn vào hội nghị đại sự của Đằng Ngọc Các vào ngày 13 thử xem có thể thấy Thanh Thu hay không.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Linh Lung cũng nói như vậy. Nhưng, ta nghe nói phải gia nhập Đằng Ngọc Các mới được vào.”
Ngọc Bằng Sơn nói: “Vậy thì tham gia.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Chúng ta cũng đang có kế hoạch làm điều này.”
Đằng Ngọc Các và Ngọc gia vốn có cùng nguồn gốc. Người sáng lập ra Đằng Ngọc Các vốn là một kỳ tài bị gạch tên khỏi Ngọc gia. Hắn với Ngọc Thanh Thu giống nhu, đều là những người bị trục xuất khỏi Ngọc gia, đều bị Ngọc gia gạch tên khỏi gia phả. Tuy nhiên, hắn không cảm thấy mình sai, ngược lại tự lập môn hộ, lấy tên là ‘Đằng Ngọc Các’, cũng bắt nguồn từ phía Tây Bắc. Theo thời gian, sau gần một trăm năm, Đằng Ngọc Các đã dần phát triển rực rỡ, nhưng Ngọc gia ngược lại đã mất đi khung cảnh trước đây của nó.
Ngọc Linh Lung nói rằng để tham gia Đằng Ngọc Các, người ta phải vượt qua bài kiểm tra, còn bài kiểm tra như thế nào thì chỉ đến lúc đó mới biết được.
Thụy Triều Tích không lo lắng, Bạch Nhược Hiên cũng vậy, bởi vì trái tim của họ đã kết nối với nhau. Trong mọi trường hợp, miễn là nó không tách rời là được.
Giống như đêm hôm đó, khi Ngọc Mộng Phong hỏi Bạch Nhược Hiên chọn cứu ai, nàng quyết định cứu Ngọc Linh Lung. Chỉ vì họ biết rằng họ có thể cùng nhau đối mặt mặc kệ thăng trầm, hỉ nộ ái ố.
Có đôi khi duyên phận tới đúng lúc.
Thụy Triều Tích gặp lại Mạc Phong.
‘Mạc Phong’ là ai? Mạc Phong là gián điệp được phái tới thăm dò tin tức của Lạc Thủy sơn trang. Nàng là người bên cạnh Ngọc Như Nhan, Thụy Triều Tích vẫn còn nhớ rất rõ nàng.
Dáng vẻ của Mạc Phong vẫn là như vậy, trên người đều là y màu đen, vẻ mặt nhàn nhạt.
Thụy Triều Tích từ miệng nàng biết được Ngọc Như Nhan đang trên đường quay về Tây Bắc, muốn các nàng kiên nhẫn chờ đợi.
Ngọc Như Nhan thực sự là một cô nương rất chính trực, khi nhận được tin tức, nàng lập tức đẩy mạnh mọi chuyện, một mình cưỡi ngựa chạy về Tây Bắc. Tuy nhiên, trên đường nàng gặp phải kẻ thù, trì hoãn không ít thời gian.
Một khoảng sân khác thanh thoát hơn, một chậu cây độc đáo của Tây Bắc.
Thụy Triều Tích sống trong một biệt viện khác, ngồi trên ghế đá nhìn những chậu cây độc nhất vô nhị ở phía Tây Bắc. Bạch Nhược Hiên dựa vào thân cây cách nàng không xa, nhìn nàng, ánh mắt đầy cưng chiều.
Cuối cùng, họ đã chọn chờ đợi.
Hai người họ lúc trước đã tới nơi khảo hạch của Đằng Ngọc Các, đề mục là phải giết một người. Họ không muốn giết người, vì vậy họ chọn chờ Ngọc Như Nhan.
Những ngày chờ đợi thật khó khăn, nếu là trước đây, Thụy Triều Tích có thể sẽ mất bình tĩnh. Nàng không thích chờ đợi. Nhưng bây giờ, nàng vẫn yên lặng ngồi đó, cũng không hề tức giận.
Tính khí của nàng đã thay đổi rất nhiều, đây có thể là sự trưởng thành.
Quận chúa ngày càng trưởng thành, đương nhiên quận mã rất vui mừng.
“Nhìn lâu như vậy, nàng có nhìn ra được gì không?” Bạch Nhược Hiên đi tới bên cạnh Thụy Triều Tích, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn nàng.
Thụy Triều Tích hít sâu rồi thở ra một hơi nói: “Đã năm ngày, tại sao Ngọc Như Nhan vẫn không quay lại?”
Đúng vậy, bọn họ đã sống ở nơi do Mạc Phong sắp xếp trong năm ngày. Tuy nhiên, người mà hai người họ chờ đợi vẫn chưa trở về.
Bạch Nhược Hiên nói: “Nàng đã nói với ta là đừng nghĩ tới chuyện đó, nhưng chính mình lại ở đây lo lắng suông.”
Thụy Triều Tích cắn môi, cau mày, nói: “Ngươi cảm thấy thế nào? Ý ta là thân thể của ngươi.”
Mỗi lần hỏi như vậy đều vì lý do của riêng mình. Bạch Nhược Hiên trở nên rất thích ngủ, đêm qua nàng ấy ngủ vào giờ Hợi nhưng đến giữa trưa nay vẫn không tỉnh, cuối cùng, thậm chí nàng còn phải lớn tiếng gọi. Nói ra cũng rất kỳ quái, cứ cách một thời gian Bạch Nhược Hiên sẽ xuất hiện triệu chứng này, ngay cả bản thân nàng ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Đừng lo lắng, không cần suy nghĩ nhiều. Nếu lần sau ta lại ngủ như vậy, nàng phải gọi ta dậy.”
“Làm sao ta có thể không lo lắng được?” Hai tay Thụy Triều Tích ôm chặt lấy đầu gối, khớp xương trở nên trắng bệch.
Nàng nhìn gương mặt Bạch Nhược Hiên, hiện tại đã mất đi gương mặt rạng rỡ của ngày trước, sau đó nói: “Ngươi biết không, từ khi Ngọc Kỳ Lân chìm xuống đáy hồ, thân thể của ngươi so với trước đây còn kém hơn. Chứng tham ngủ càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, thời gian ngủ cũng rất nhiều, nhất định có liên quan tới một hồn kia của ngươi.”
Bạch Nhược Hiên mỉm cười, đặt hai tay lên mu bàn tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Đừng nghĩ nữa, khi tìm được hai thứ đó, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Thụy Triều Tích nói: “Chính vì như vậy, ta mới lo lắng.”
Bạch Nhược Hiên không muốn thảo luận vấn đề này, nói sang chuyện khác: “Nhìn thấy nàng cả ngày không vui, ta liền bày trò cười cho nàng xem, thế nào?”
Thụy Triều Tích khẽ thở dài, miễn cưỡng cười nói: “Truyện cười gì vậy?”
Bạch Nhược Hiên suy nghĩ một chút, rồi nói: “Xưa kia có một kiếm khách. Hắn họ Lãnh, người của hắn rất lạnh, ánh mắt rất lạnh, kiếm cũng rất lạnh. Một ngày nọ, hắn đã chết vì lạnh.”
Thụy Triều Tích bĩu môi nói: “Không vui chút nào.”
“Vậy thì hãy nói thêm chuyện khác.” Bạch Nhược Hiên ngồi xuống dưới đất, kéo Thụy Triều Tích qua, để nàng ngồi trên đùi, ôm nàng và kể hết câu chuyện cười nhưng người khác vẫn không cảm thấy buồn cười này đến câu chuyện khác. Cho đến khi mặt trời lặn, cho đến khi ánh đèn được thắp lên, cho đến khi Ngọc Như Nhan xuất hiện trước mặt họ.