Tia nắng sáng sớm rọi xuống miếu hoang, đem cỏ khô vàng vàng xanh xanh chiếu lên lại thêm chói mắt.
Thụy Triều Tích vẫn là tựa ở vị trí đêm qua, không có làm gì quá gây chú ý. Trên cỏ khô trước mặt nàng bày biện hai cái bánh bao lạnh, là bữa sáng mà Viên Thập Tam cho nàng. Bánh bao rất lớn, lại rất bẩn, nàng không có ý định lấy ra ăn.
“Làm sao? Ngại bẩn?” Viên Thập Tam trong tay cũng cầm bánh bao, cũng rất bẩn, nhưng hắn gần như không thèm để ý chút nào, nhét bên trong miệng .
Thụy Triều Tích lắc đầu nói: “Ta không đói. Tiền bối đói thì ăn hết đi”
Trên thực tế, nàng không những đói mà còn rất đói. Bất quá, nếu phải ăn đồ vật bẩn như thế thì nàng tình nguyện không ăn. Đi ra ngoài lâu như vậy, nàng cho tới bây giờ không cần phải nhịn đói, bây giờ Bạch Nhược Hiên không ở bên người, không có người chiều theo dung túng, nàng cảm thấy có chút không quen.
Viên Thập Tam không đáp lời, thật sự đem bánh bao kia của Thụy Triều Tích ăn như hổ đói. Hắn thỏa mãn nấc một cái, cười híp mắt nói: “Tiểu cô nương, bánh bao tốt như vậy mà không ăn, ta nhìn ngươi là người bị nuông chiều thành quen. Nói thật cho ngươi hay, ta cũng không có tiền mua gà vịt thịt cá cho ngươi ăn đâu”
Thụy Triều Tích cười cười, nói: “Tiền bối nói không sai, ta từ nhỏ đã được nuông chiều, ăn không quen những vật này. Tiền bối không có tiền, nhưng ta có, ta có thể mời ngươi ăn sơn hào hải vị.”
Kỳ thật trên người nàng cũng không có tiền, chỉ là mời khách, trên thực tế là muốn Viên Thập Tam mang nàng đến địa phương nhiều người. Nàng dám khẳng định Bạch Nhược Hiên đang tìm nàng tứ phía, nếu là đi đến địa phương nhiều người, coi như không nhìn thấy Bạch Nhược Hiên, lại có thể để người khác trông thấy, dạng này, nếu hỏi thăm người như vầy đã từng xuất hiện ở đây chưa, có thể gián tiếp thông báo bình an cho nàng ấy biết.
Thế nhưng là, nàng tính toán thất bại.
Viên Thập Tam lắc đầu, nói: “Ta đối với sơn hào hải vị không hứng thú. Ngươi không ăn cái gì, là sự lựa chọn của bản thân, ta tự nhiên sẽ không miễn cưỡng.” Nói rồi đứng lên, xoay xoay cổ, dãn gân cốt một cái, nói tiếp: “Đứng lên đi, bồi ta qua mấy chiêu.”
Thụy Triều Tích không phản bác được, đành phải đứng dậy. Mấy canh giờ ở chung, nàng phát hiện Viên Thập Tam thật đối với võ học rất si mê. Không làm gì liền muốn luyện công, nhắc tới võ công liền sẽ rất hưng phấn, luôn muốn muốn nghe danh tính của sư phụ nàng, lại còn muốn tìm bọn hắn so tài.
So với người đồng môn trang lứa, võ công Thụy Triều Tích tính là đạt tiêu chuẩn. Nhưng trước mặt Viên Thập Tam, võ công của nàng quả thực liền không đáng giá nhắc tới. Bất quá kiếm pháp nàng học được rất lẫn lộn, chiêu thức nhiều, luôn có thể gặp chiêu phá chiêu, miễn cưỡng ứng phó.
“Tiểu cô nương, ngươi quả nhiên không có nói láo, ta thấy ngươi đúng là có nhiều sư phụ đó.” Viên Thập Tam trong lúc rảnh rỗi, luôn yêu thích nghiên cứu một chút võ công. Mười mấy năm qua đều là hắn một mình luyện tập, bây giờ Thụy Triều Tích cùng hắn luyện, hắn thấy rất mới mẻ, thật cao hứng.
Thụy Triều Tích nói: “Ta vốn là không thích nói dối.”
Viên Thập Tam cười nói: “Không nói láo mới là bé ngoan. Ngươi học quá nhiều thứ, quá phức tạp, đối phó lưu manh giang hồ vẫn được, gặp gỡ cao thủ sẽ không phải chịu thiệt.”
Thụy Triều Tích nói: “Ta là người tương đối có lòng tham, luôn cảm thấy càng nhiều càng tốt. Tiền bối, không đánh nữa.”
Nói xong cũng mặc kệ Viên Thập Tam có đồng ý hay không, lập tức thu tay lại.
Viên Thập Tam cười nói: “Ta đoán ngươi đói, không đánh nổi.”
Thụy Triều Tích nói: “Quả thật không sai”
Viên Thập Tam nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, ta đi bắt chút thịt rừng cho ngươi ăn, ngươi ăn no, chúng ta lại so tay một chút.”
Thụy Triều Tích cau mày nói: “Tiền bối võ công cao hơn ta mấy lần, làm gì cứ trêu ta?”
Viên Thập Tam nói: “Chẳng qua là so chiêu thức, ta lại không có ra sức, ngươi chính là gặp chiêu phá chiêu .”
Đối mặt người yêu võ dạng này, Thụy Triều Tích thật là im lặng. Nàng cắn môi một cái, nói: “Nói đi bắt thịt rừng, tiền bối vì sao còn không đi?”
Viên Thập Tam mỉm cười, nói: “Tất nhiên là muốn đi.”
Lời còn chưa dứt, chỉ một ngón tay, liền điểm huyệt đạo Thụy Triều Tích. Hắn đem Thụy Triều Tích giấu trên tàng cây, cười nói: “Ta biết ngươi muốn nhân cơ hội chạy trốn, không cho ngươi toại nguyện được rồi. Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ, rất nhanh liền có đồ tốt ăn”
Chim hót từng trận, lá cây rì rào.
Thụy Triều Tích có chút bất lực tựa người trên cành cây, động không được. Nàng thử mở huyệt đạo, cũng không thành công. Viên Thập Tam quyết tâm không nguyện ý mang nàng đi địa phương nhiều người, nàng vậy mà không có tuyệt vọng, chờ một lúc lại nghĩ biện pháp khác, tóm lại vô luận như thế nào cũng muốn rời khỏi nơi quỷ quái không có bóng người này.
Chính là lúc đang suy tư, chợt nghe một trận thanh âm sột sột soạt soạt, giống như là loài bò sát gì đó xuyên qua bụi cỏ, có chút quỷ dị. Cũng không lâu lắm, một đầu rắn lớn xanh xanh đỏ đỏ ló ra bên bàn chân của nàng, phun lưỡi rắn, chậm rãi trèo lên trên.
Bị rắn quấn lấy, người nhát gan sẽ sớm bị dọa thảm, thế nhưng là Thụy Triều Tích không có, nàng ngược lại có chút vui mừng.
Đây cũng không phải bởi vì nàng không sợ rắn, mà là con rắn này nàng nhận ra.
“Tẩu tẩu, chúng ta tới cứu ngươi.”
Ngọc Linh Lung thả người lên cây, đưa tay giải huyệt, động tác liền mạch. Mà con rắn kia, ngay lúc nàng lên cây đã trượt xuống.
Thụy Triều Tích theo Ngọc Linh Lung trượt xuống cây, nhìn thấy chính là Ngọc Yên Nhiên áo trắng như tuyết chắp tay sau lưng, mặt mỉm cười, áo tím toàn thân Ngọc Mộc Phong ôm ngực mà đứng, đồng dạng vẻ mặt tươi cười, đầu vai còn có một con rắn xanh xanh đỏ đỏ .
“Các ngươi làm sao biết ta ở đây?” Thụy Triều Tích lôi kéo tay Ngọc Linh Lung, thần sắc có chút kích động. Lần trước tại Tiểu Tửu Lâu ly biệt, đã qua một thời gian dài, nàng thật sự còn nhớ tới tam tỷ đệ Ngọc thị, cũng không nghĩ tới người cứu nàng sẽ là mấy đứa ranh ma quỷ quái này.
Ngọc Linh Lung nói: “Lão quái vật kia rất nhanh liền sẽ trở về, rời khỏi nơi này trước lại nói.”
“Muốn đi? Không dễ dàng như vậy.”
Viên Thập Tam thanh âm gần ở bên tai, nhưng lại không thấy bóng dáng.
Ngọc Yên Nhiên nói: “Hắn còn ở chỗ rất xa, chúng ta nhanh tìm địa phương trốn đi.”
Ngọc Mộc Phong nói: “Trên đường tới ta nhìn thấy có sơn động, chúng ta trốn vào đó đi. Lão quái vật nếu như tiến đến, ta liền để Tiểu Hoa cắn hắn.”
Ngọc Linh Lung nói: “Có lời gì chờ một hồi rồi nói, đi mau!”
Phía sau có người đuổi theo, các nàng tất nhiên là phải chạy nhanh hơn thỏ. Ngọc Mộc Phong nhỏ tuổi nhất, khinh công vậy mà cũng không yếu, hắn ở phía trước dẫn đường, rất nhanh liền đến sơn động. Mục đích vừa đến, bọn hắn không hề nghĩ ngợi liền kéo ra bụi cỏ chui vào.
Cửa hang rất hẹp nhưng không gian bên trong lại rất lớn, Ngọc Mộc Phong để Tiểu Hoa canh giữ ở cửa hang, móc ra Dạ Minh Châu tùy thân mang theo, trong hang đen kịt liền có một tia sáng. Con ngươi của hắn một đôi tỏa sáng vừa đi vừa về đảo quanh, thấp giọng nói: “Đại tỷ, Nhị tỷ, lão quái vật cũng đuổi theo.”
Ngọc Yên Nhiên nhìn hắn chằm chằm, đồng dạng hạ giọng nói: “Đem Dạ Minh Châu thu lại, đừng để hắn trông thấy có ánh sáng.”
“A?” Đột nhiên, Ngọc Linh Lung mặt lộ vẻ nghi hoặc, chỉ một ngón tay, nói: “Bên kia còn có đường, Mộc Phong nhanh đi qua nhìn một chút.”
Ngọc Mộc Phong là tiểu quỷ, cũng không sợ bên trong có yêu ma quỷ quái, thần sắc hưng phấn hướng bên trong chạy. Không lâu sau, truyền đến thanh âm hắn nhảy cẫng lên, mấy người vội vàng chạy vào, nhìn thấy là một gian nhà đá lớn, bên trong rất đơn sơ, nhưng lại nhìn ra được có người từng ở.
Thụy Triều Tích dù sao cũng là người lớn tuổi nhất trong này, nàng đầu tiên dấy lên lòng nghi ngờ, trên băng ghế đá sờ sờ, vậy mà không có một tia tro bụi. Nàng kinh hãi, chính là muốn mở miệng nói chuyện, quay người lại tính nói gì lại mở to mắt nhìn.
“Tẩu tẩu, ngươi nói. . .” Ngọc Linh Lung muốn hỏi Thụy Triều Tích nơi này là địa phương nào, nhưng cũng tại lúc xoay người mà ngây người. Ngọc Yên Nhiên phát giác không thích hợp, đồng dạng quay người, cũng đồng dạng ngây người. Chỉ có Ngọc Mộc Phong xoay người lại thì hét lên một tiếng, thanh âm rung khắp sơn động, từng trận vang lại.
Ngọc Mộc Phong có Dạ Minh Châu trong tay, cả sơn động đều có ánh sáng yếu ớt. Ánh sáng nhạt chiếu trên mặt đất, chiếu ở trên tường, nhưng trên tường lại có năm cái bóng.
Rõ ràng chỉ có bốn người, thế nào lại có năm cái bóng?
“Ha ha ha, hoan nghênh các ngươi đến chỗ ta làm khách. Nhưng làm sao bây giờ? Ta không có đồ ăn ngon chiêu đãi các ngươi rồi”
Tiếng nói rất quen thuộc, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa. Bởi vì, bọn hắn vừa mới đây còn nghe được qua, thanh âm này chính là của Viên Thập Tam phát ra.
“Tiền bối, hoá ra mười mấy năm qua ngươi chưa hề rời đi Tây Bắc.” Thụy Triều Tích rất nhanh lấy lại tinh thần, đem Ngọc Mộc Phong hộ tại sau lưng, tận lực để thanh âm của mình bình thản.
Viên Thập Tam chậm rãi đến gần, mỉm cười nói: “Ngươi nói đúng, ta chưa hề rời đi.” Ánh mắt của hắn tại trên người Ngọc Linh Lung cùng Ngọc Yên Nhiên đảo quanh, trầm mặc nửa ngày, nói tiếp: “Mấy tên tiểu quỷ này muốn đưa người đi đâu?”
“Tất nhiên là thoát khỏi ma trảo!” Ngọc Yên Nhiên trừng mắt nhìn Viên Thập Tam, không vui nói: “Ngươi lớn tuổi như vậy, khi dễ tiểu hài tử, thật không biết xấu hổ!”
Viên Thập Tam nói: “Ôi, nàng cũng không phải hài tử, nàng đã thành thân, nói không chừng đã là mẫu thân có con nhỏ.” Nói mặt hướng Thụy Triều Tích, cười nói: “Ta nói đúng hay không?”
Thụy Triều Tích đang nghĩ ngợi phương pháp thoát thân, là lấy nhíu mày không đáp.
Ngọc Yên Nhiên nói: “Ta mặc kệ, dù sao ngươi chính là khi dễ tiểu hài tử, khi dễ nữ tử yếu đuối. Hừ, ngày khác ta nhất định phải đem những điều này nói ra, để bằng hữu trên giang hồ phân xử thử.”
Ngọc Linh Lung phụ họa nói: “Đúng là như thế. Tiền bối khi dễ tiểu bối, truyền đi chẳng phải để người khác cười trẹo quai hàm sao.”
Viên Thập Tam cũng không giận, cười híp mắt nói: “Phép khích tướng a? Ta chính là không bị các ngươi lừa! Hắc hắc, lúc đầu thấy không hứng thú, giờ nhiều người đến chơi với ta, ngược lại cũng không phải chuyện xấu.”
Yên Nhiên cùng Linh Lung liếc nhau, nhìn Thụy Triều Tích bên cạnh, nhìn nhìn lại đối diện Viên Thập Tam, lựa chọn ngậm miệng không nói.
Thụy Triều Tích đột nhiên cười cười, nói: “Tiền bối, người đi vào bằng cách nào?”
Viên Thập Tam nói: “Đương nhiên là từ ngoài cửa vào”
Hắn mỉm cười nhìn xem Thụy Triều Tích, hai tay chắp sau lưng, mỉm cười nói: “Lúc đầu ta là muốn xây trận pháp bắt các ngươi, nhưng xem lại phương hướng các ngươi chạy, ta liền bỏ đi chủ ý. Quả không ngoài sở liệu của ta, các ngươi trốn vào cái sơn động này. Ha ha ha, ai da, ta làm sao có thể thần cơ diệu toán như thế!” Nói vỗ vỗ trán, xoa xoa tóc, còn bày ra bộ dáng lắc lắc đầu bất đắc dĩ.
Thụy Triều Tích rốt cuộc minh bạch nguyên nhân có thể thuận lợi chạy trốn. Bây giờ tự chui đầu vào lưới, cũng không biết là do ý trời hay do mình không may. Nàng sóng mắt khẽ nhúc nhích, cười nói: “Tiền bối liệu sự như thần, quả nhiên là bội phục.” Nói rồi cúi đầu thở dài, cùng lúc đó, từ phía sau nàng bắn ra mấy chục miếng kim thép.
Ngọc Yên Nhiên thấy thế, cánh tay khẽ nâng, ám khí đột nhiên mà ra. Ngọc Linh Lung cấp tốc đem Dạ Minh Châu thu hồi, dùng ám khí dập tắt đèn dầu duy nhất trong thạch thất.
Kể từ đó, bốn phía nháy mắt biến đen, giống như ban đêm.
Viên Thập Tam cho dù có nội lực thâm hậu nhưng cũng không có kỹ năng đem đồ vật trong đêm tối phân biệt. Trong lúc nhất thời, hắn vậy mà không biết nên xử lý chuyện như vậy như thế nào.
Đúng lúc này, hắn cảm giác bắp chân đau xót, toàn thân vậy mà bắt đầu tê dại, không khỏi quát: “Tiểu quỷ, các ngươi làm cái quỷ gì?”
Trong thạch thất có đèn dầu hoả, cho thấy Viên Thập Tam cần chiếu sáng và hắn không thể phân biệt đồ vật đêm tối. Thụy Triều Tích liền là nghĩ như vậy, nàng được ăn cả ngã về không, thế mà thành công.
“Tiền bối, ngươi trúng độc.” Sợ Viên Thập Tam nghe âm thanh mà biết vị trí, Thụy Triều Tích nói xong một câu lập tức rời khỏi vị trí.
Viên Thập Tam quả nhiên nghe âm thanh mà biết vị trí, đến chỗ Thụy Triều Tích vừa nói chuyện, đưa tay chộp một cái, thế mà cái gì cũng không có nắm lấy. Nghĩ Viên Thập Tam hắn đã qua hơn nửa đời, thế mà bị mấy đứa bé đùa bỡn xoay quanh, quả nhiên là tức chết người. Hắn tùy ý thở ra một chưởng, lập tức nghe tới đụng một tiếng vang thật lớn, cũng không biết là đánh nát cái gì.
Trong sơn động đột nhiên tung bay một trận mùi thơm nhàn nhạt, Viên Thập Tam cố gắng hít hà, lại không nghe ra cái này từ đâu đến . Bất quá, hắn cảm thấy bắp chân bắt đầu nổi lên một trận đau nhức, đồng thời, tay chân cũng bắt đầu run lên. Hắn vận công ngăn cản, lại làm không được.