Tâm trạng Thụy Triều Tích vẫn luôn không yên, trên đường từ Mạc Thành đến Đằng Ngọc Các mí mắt của nàng vẫn một mực giựt nhanh. Nhìn đền thờ Đằng Ngọc Các cách đó không xa, nàng vung roi ngựa liên tục, hận không thể lập tức bay đến bên người Bạch Nhược Hiên để nhìn nụ cười trên mặt nàng ấy như trước đây.
Đền thờ vẫn như trước kia, cao cao đứng vững, ‘Đằng Ngọc Các’ ba chữ lớn đen nhánh vẫn là in đậm trên tấm bia đá, rồng bay phượng múa.
Đi vào trong chính là một phen cảnh tượng khác, mảnh ngói đầy đất, đá vụn bột phấn bốn phía tản mát, có nhiều chỗ bốc khói lên, có nhiều chỗ còn có lửa, trong không khí tràn ngập một mùi lưu huỳnh.
Thụy Triều Tích trong lòng trầm xuống, bước nhanh đi vào trong, không phân biệt phương hướng, bắt được một người đang dập lửa liền hỏi Bạch Nhược Hiên ở nơi nào. Thế nhưng là, không ai biết đáp án.
Ngọc Linh Lung cùng Ngọc Yên Nhiên nhìn nhau, đều tại trong mắt đối phương nhìn thấy một vẻ lo âu. Ngọc Linh Lung giữ chặt Thụy Triều Tích, trấn an nói: “Không có chuyện gì, không có tin tức chính là tin tốt.”
Ngọc Yên Nhiên nói: “Chúng ta tới chỗ ít người tìm đi”
Ngọc Linh Lung nói: “Vì sao?”
Ngọc Yên Nhiên nói: “Cô cô thích thanh tĩnh, nhất định sẽ không đợi tại nơi có nhiều người.”
Địa phương người càng ít càng có vẻ thê lương. Các nàng không tìm được Bạch Nhược Hiên, nhưng lại tìm được Tần Dục. Tần Dục giống con con ruồi không đầu, đông bay tây đụng, thoạt nhìn có mấy phần vội vàng xao động.
Thụy Triều Tích giống như tìm được người có cùng cảnh ngộ, giữ chặt nàng ấy liền hỏi có tin tức hay không. Tần Dục vậy mà cũng hiểu ‘tin tức’ nàng hỏi là tin tức gì, lắc đầu nói: “Nơi này rất kỳ quái, ta đi như thế nào đều đi ra không được.”
Thụy Triều Tích nói: “Vì sao?”
Tần Dục nói: “Chắc do là cơ quan.”
Thụy Triều Tích nói: “Mới bên kia mùi lưu huỳnh rất đậm, cơ quan không phải bị nổ sao?”
Tần Dục nói: “Chín tầng cơ quan, bọn hắn cho nổ là để tiến vào môn đường Đằng Ngọc Các.”
Thụy Triều Tích nói: “Bọn hắn làm sao biết thiên môn Đằng Ngọc Các ở bên kia?”
Một bên Ngọc Linh Lung mở miệng nói: “Viên Thập Tam trước kia là người Đằng Ngọc Các, đối với Đằng Ngọc Các hiểu rất rõ.”
Ngọc Yên Nhiên nói: “Nếu là hắn có bản đồ, đi đâu đều dễ như trở bàn tay.”
Tần Dục nói: “Có nhiều người xâm nhập Đằng Ngọc Các, muốn tìm bất truyền bí pháp gì đó, sư phụ cùng Thanh Thu cô cô bên kia xử lý.”
Vừa dứt lời, một bóng trắng phiêu nhiên mà tới, không để ý tới bốn người đang nói chuyện liền trực tiếp hướng đến con đường cách đó không xa. Thụy Triều Tích vội vàng đuổi theo, tâm lại từng đợt phát lạnh.
Ngọc Thanh Thu đi thật nhanh, Thụy Triều Tích dùng khinh công mới miễn cưỡng đuổi kịp, xuyên qua một con đường rất dài, xuất hiện ở trước mắt chính là một rừng cây lớn. Sương mù trùng trùng điệp điệp, khí lạnh từng trận.
Vượt qua núi giả, Thụy Triều Tích liền sững sờ ngay tại chỗ, nước mắt không tự chủ được rớt xuống. Một giây sau, nàng nổi điên phóng tới Viên Thập Tam, lại bị Viên Thập Tam bắt được, dùng sức đẩy, nàng liền té ngã trên đất.
Viên Thập Tam cũng không nhìn nàng một chút, hỏi Ngọc Thanh Thu nói: “Thế nào? Đệ tử của ngươi, một chút cũng đánh không thắng ta, liên thủ cũng không xong”
Ngọc Thanh Thu không nói lời nào, đi đến chỗ Ngọc Như Nhan các nàng nằm, đỡ dậy Ngọc Như Nhan còn nằm trên thân Bạch Nhược Hiên, thấy nàng không có việc gì, liền để nàng dựa vào trên người mình, đưa tay còn lại đỡ Bạch Nhược Hiên.
Bạch Nhược Hiên có thể nói là toàn thân đều tổn thương, thế nhưng nàng vẫn đang cười, nàng vẫn luôn thanh tỉnh, nhìn lên trời, nghĩ đến Thụy Triều Tích. Lúc này nàng vẫn cười, nhưng ánh mắt thì dừng lại tại Thụy Triều Tích đang ngồi xổm trước mặt nàng. Một lát sau, nàng chịu cái tát đầu tiên từ lúc sinh ra tới giờ. Là Thụy Triều Tích tát, tát rất nặng, trên mặt của nàng rất nhanh liền hiện ra dấu bàn tay.
Thế nhưng Thụy Triều Tích khóc, khóc rất thương tâm, nàng ôm Bạch Nhược Hiên, nghẹn ngào khóc rống. Bạch Nhược Hiên cắn cắn môi khô khốc, chật vật vươn tay, cầm bàn tay lạnh như băng của Thụy Triều Tích, ngón trỏ giật giật, vỗ nhè nhẹ lấy mu bàn tay của nàng ấy, giống như là an ủi, cũng giống như là nhận lỗi, cầu xin tha thứ.
Ngọc Thanh Thu có chút lộ vẻ xúc động, cấp tốc phong mấy chỗ trên đại huyệt của Bạch Nhược Hiên, đút nàng ăn mấy viên thuốc, sau đó đỡ Ngọc Như Nhan đứng dậy, đưa nàng ấy giao cho Tần Dục đang chạy tới, nhìn Viên Thập Tam, âm thanh lạnh lùng nói: “Nó vẫn chỉ là đứa bé, vậy mà ngươi cũng hạ thủ được.”
Viên Thập Tam xem thường nói: “Đứa bé? Ha ha ha, đây không phải là thê tử của hắn sao? Làm gì có đứa bé nào mà cưới được vợ chứ.”
Ngọc Thanh Thu nói: “Ta biết ngươi muốn giết Hoắc Diễm. Ta dẫn ngươi đi tìm nàng.”
Viên Thập Tam cười nói: “Ngươi lại gạt ta.”
Ngọc Thanh Thu nói: “Hoắc Diễm đang ở Đằng Ngọc Các, gặp hay không gặp, tùy ngươi.”
Viên Thập Tam nói: “Tốt. Bất quá, ngươi trước tiên cần phải đem tín vật Các chủ của Đằng Ngọc Các giao cho ta, ta muốn làm Các chủ.”
Ngọc Thanh Thu nói: “Mơ tưởng.”
Viên Thập Tam nói: “Người ta mang đến cũng đã tiến vào Đằng Ngọc Các, ngươi sớm muộn cũng phải đưa cho ta.”
Ngọc Thanh Thu nói: “Viên Thập Tam, ngươi thật sự là một tên điên không hơn không kém.”
Viên Thập Tam nói: “Không sai, ta là thằng điên, ta muốn hủy Đằng Ngọc Các, hủy Hoắc Diễm, hủy chính ta. Thế nhưng sư muội, ta chỉ không muốn thương tổn ngươi. Ngươi nhìn một chút đi, đệ tử của ngươi ta cũng không muốn thương tổn nàng, coi như nàng đâm ta một kiếm, ta cũng chỉ trả nàng một chưởng, lại không đến mức mất mạng.”
Ngọc Thanh Thu nói: “Như thế, ta nên cảm tạ ngươi.”
Viên Thập Tam nói: “Cũng không cần thiết.”
Ngọc Thanh Thu nói: “Đi thôi, đi gặp Hoắc Diễm. Ngươi muốn đánh, ta liền cho ngươi thua đến tâm phục khẩu phục. Bất quá ngươi nếu như làm nàng bị thương, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội.”
Viên Thập Tam nắm đấm nắm chặt, nhịn xuống nộ khí, nói: “Ta giết nàng thì sao?”
Ngọc Thanh Thu nói: “Ta sẽ chết cùng nàng.”
Viên Thập Tam một quyền đánh vào bên trên núi giả, núi giả lập tức chia năm xẻ bảy, mà nắm đấm của hắn cũng chảy ra máu tươi. Hắn hai mắt đỏ bừng, nắm đấm bóp vang lên răng rắc, từ trong hàm răng gạt ra mấy chữ: “Vậy các ngươi đều đi chết đi!”
Một câu chưa tất, nắm đấm đẫm máu của hắn vung ra, vậy mà lại đánh tới Bạch Nhược Hiên cách đó không xa.
Thụy Triều Tích ôm Bạch Nhược Hiên thật chặt, lại không muốn phản kháng. Nàng nghĩ, để hắn đánh nàng một quyền, nàng có thể thay nàng ấy chịu đau đớn.
Thế nhưng mà, mong đợi cảm giác đau đớn cũng không có. Nàng quay đầu, liền trông thấy Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm một tay tiếp được nắm đấm của Viên Thập Tam, nhẹ nhàng nói: “Viên Thập Tam, đã lâu không gặp.”
Bạch Nhược Hiên một mạch ngủ ba ngày, lúc tỉnh lại chỉ có Thụy Triều Tích hầu ở bên người nàng. Nàng cảm thấy yết hầu rất khô, nuốt hai ngụm nước bọt, mở miệng kêu một tiếng ‘Thụy Triều Tích’.
Thụy Triều Tích không nói gì, buông tay nàng ấy ra, đi rót chén nước đút nàng ấy uống.
Bạch Nhược Hiên uống xong nước lại gọi tên của nàng, Thụy Triều Tích vẫn không đáp. Đến lúc gọi đến lần thứ ba mươi tám, nàng rốt cục đứng dậy, không nhịn được nói: “Ngươi có rảnh hay không, ta còn chưa chết, ngươi gọi hồn sao?!”
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Ta gọi thê tử của ta.”
Thụy Triều Tích nhướng mày, lập tức quay lưng lại, che miệng, mặc cho nước mắt tùy ý rơi. Ba ngày nay nàng làm sao có thể vượt qua, chỉ có nàng tự mình biết, nàng rất thống khổ, rất tuyệt vọng.
Trước lúc té xỉu Bạch Nhược Hiên nói với nàng ba chữ, ‘dẫn ta đi’. Nàng nghe, cũng mang nàng ấy đi. Vị trí hiện tại của các nàng là một chỗ nhà dân được thuê, bên trong chỉ có một con chó cùng một bà lão mắt bị mù.
Nàng biết nguyên nhân Bạch Nhược Hiên không muốn ở lại Đằng Ngọc Các, cho nên nàng tự mình động thủ, giúp Bạch Nhược Hiên băng bó vết thương, chiếu cố Bạch Nhược Hiên sốt cao bất tỉnh, ngày ngày lo lắng hãi hùng, không dám đi ngủ, không dám đi quá xa, liền ngay cả nấu thuốc cũng dọn đến trước cửa phòng mà nấu. Bây giờ Bạch Nhược Hiên rốt cuộc đã tỉnh lại, hoàn toàn kêu tên của nàng như trước đây, nàng rất vui vẻ, đến mức không khống chế nổi nước mắt.
Bạch Nhược Hiên nhìn bả vai Thụy Triều Tích có chút run rẩy, biết nàng ấy đang khóc, trong lòng cũng cảm giác khó chịu. Nàng trầm mặc, cưỡng ép mà xuống giường, từ phía sau ôm nàng ấy, nói khẽ: “Thật xin lỗi, tha thứ cho ta.”
Cảm giác được Thụy Triều Tích giãy dụa, nàng cố gắng nắm chặt cánh tay, dẫn đến vết thương trên người bạo liệt, máu tiếp tục nhuộm đỏ băng vải, nhuộm đỏ quần áo trong.
“Bạch Nhược Hiên, thả ta ra.” Thụy Triều Tích không còn động, cảm giác được hô hấp ấm áp ngay cổ, tâm lại rất đau.
Bạch Nhược Hiên nhịn đau nhức, nói: “Tha thứ cho ta.”
“Không!” Thụy Triều Tích nước mắt lần nữa chảy ra, rống to: “Ta mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho ngươi, vĩnh viễn không!”
Chỗ cổ có chút ướt át, Thụy Triều Tích biết Bạch Nhược Hiên đang khóc, nhưng nàng tuyệt đối không muốn tha thứ cho Bạch Nhược Hiên tránh để một lần nữa nàng ấy lại tự ý hành động, hại bản thân mình xém chút mất mạng, làm hại nàng lo lắng hãi hùng. Cho nên, nàng trầm mặc, mặc cho Bạch Nhược Hiên ôm nàng, im ắng mà rơi lệ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc đầu sắc trời còn là hoàng hôn, bây giờ đã lấm tấm màu đen, đưa tay không thấy được năm ngón. Lão thái thái đối diện là người mù lòa, cho nên bà ấy không cần đèn. Trước mắt Thụy Triều Tích đen kịt một màu, nước mắt cũng đã chảy khô, Bạch Nhược Hiên nhưng vẫn ôm nàng, làm sao cũng không buông tay.
Rốt cục, Bạch Nhược Hiên một lần nữa té xỉu làm chiến tranh lạnh kết thúc.
Ngọc Như Nhan tìm đến căn nhà nhỏ này là thời điểm bảy ngày sau. Nàng mang theo tam tỷ đệ Ngọc thị, kéo một xe ngựa đầy thuốc bổ dinh dưỡng.
Ở trước mặt người ngoài, Thụy Triều Tích vẫn chậm rãi mà nói, ưu nhã hào phóng, giơ tay nhấc chân không có cho người ta mang đến nửa điểm khó chịu, thoạt nhìn là cảnh đẹp ý vui.
Bạch Nhược Hiên bọc lấy chăn mền nằm trên giường, mỉm cười nghe mấy người nói chuyện, trong lòng đau khổ không biết tìm cách gì để dỗ Thụy Triều Tích.
Thụy Triều Tích lần này là quyết tâm không nguyện ý tha thứ cho nàng, trừ lúc được chăm sóc, nàng rất ít nghe Thụy Triều Tích nói chuyện. Lúc ăn cơm nói tiếng ‘dùng cơm’, lúc ngủ nói tiếng ‘ta muốn tắt đèn’, ngoại trừ giúp nàng chăm sóc vết thương thì không nói lời nào. Khoảng thời gian này, Thụy Triều Tích nói chuyện với vị phu nhân mắt mù kia là nhiều nhất, tiếp theo chính là con chó gọi là Tiểu Hoàng kia, còn với Bạch Nhược Hiên, một ngày không nói hơn mười câu.
Hôm nay Ngọc Như Nhan đến, là khoảng thời gian từ đó đến nay Thụy Triều Tích nói chuyện nhiều nhất.
Ngọc Như Nhan lôi kéo tay Thụy Triều Tích, nhìn một chút Bạch Nhược Hiên nằm ở trên giường, nói: “Đều nằm trên giường không dậy nổi, còn sĩ diện không đi gặp đại phu?”
Thụy Triều Tích ghét bỏ nhìn Bạch Nhược Hiên một chút, nói: “Kệ nàng, đến chết vẫn sĩ diện.”
Ngọc Như Nhan nói: “Tỷ tỷ, về Đằng Ngọc Các đi.”
Thụy Triều Tích lắc đầu, nói: “Không được, đợi nàng thương thế tốt lên chúng ta liền muốn rời khỏi Tây Bắc.”
Ngọc Như Nhan nhíu nhíu mày, nói: “Hoắc cô cô đã đem Viên Thập Tam nhốt vào thủy lao, các ngươi trước khi đi có muốn báo thù hay không? Sư phụ nói, Viên Thập Tam sống hay chết đều giao cho Thụy tỷ phu ngươi lựa chọn.”
Thụy Triều Tích nói: “Chết thì lợi cho hắn quá, cắt gân tay gân chân hắn, rồi nhốt hắn cả đời.” Nói xong ánh mắt quét về phía Bạch Nhược Hiên, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Phu quân, ngươi nói có đúng hay không?”
Bạch Nhược Hiên rụt cổ một cái, nơi nào còn dám có dị nghị, gật đầu nói: “Phu nhân nói có lý.”
Vừa dứt lời, Ngọc Mộc Phong lớn tiếng kêu lên: “Ôi, lại là một người sợ vợ.”
Lời vừa nói ra, rước lấy cười vang, liền ngay cả Thụy Triều Tích cũng không nhịn được hé miệng cười trộm. Bạch Nhược Hiên thấy nàng cười, lập tức cảm thấy tất cả đau xót đều không tính là cái gì, trong lòng tràn đầy yêu thương.