Thanh Tu một đi không trở lại, bặt vô âm tín. Thụy Triều Tích có chút bận tâm, lại cảm thấy bản thân lo lắng suông. Một tháng qua đi, đao pháp hiện tại của nàng đã cùng trước kia không thể so sánh, dùng hai canh giờ mỗi ngày để luyện tập Vô Hạ Thần Công cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
“Nghĩ gì thế?” Bạch Nhược Hiên từ trong nhà đi ra, đem một cái áo khoác choàng tại trên thân Thụy Triều Tích, ngồi xuống bên cạnh nàng.
Thụy Triều Tích chống cằm nhìn rừng cây đen như mực, nửa ngày mới nói: “Vì sao Thanh Tu còn chưa mang tin tức trở về?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Có lẽ là bị trì hoãn, chờ một chút đi.”
Thụy Triều Tích nói: “Thế nhưng là, phụ thân của ta cũng không có một chút tin tức.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Chắc chắn sẽ có.”
Thụy Triều Tích có chút không vui nhìn Bạch Nhược Hiên, nói: “Ta lo lắng muốn chết, ngươi lại là một bộ dáng vẻ không quan trọng, thật sự là tức chết ngươi mà.”
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Sốt ruột cũng vô dụng thôi, nếu là nàng sốt ruột, còn ta cũng gấp gáp, vậy thì người nào sẽ đến dỗ nàng đây?”
Thụy Triều Tích nghẹn lời, gắt gao trừng mắt nhìn Bạch Nhược Hiên.
Bạch Nhược Hiên kéo nàng, cười nói: “Trừng mắt ta làm cái gì, trên mặt ta có hoa?”
Thụy Triều Tích đẩy tay của nàng ấy ra, đem áo khoác ném ở trên người nàng ấy, nói: “Ta muốn đi Ngọc Hoa Môn xem thử tình hình, ngươi đừng đi theo!”
Bạch Nhược Hiên không nghe lời Thụy Triều Tích, nàng chỉ bất quá không đi theo ngay lập tức thôi. Nàng trở về phòng thay y phục, cầm lấy hoa thu* ban ngày hái được, bước nhanh ra nhà gỗ, đuổi theo Thụy Triều Tích đã đi xa.
*Hoa thu hải đường: chúng có thể là một biểu tượng cảnh báo, cũng như một biểu tượng của sự thận trọng, nhưng cũng có thể là một biểu tượng của lòng biết ơn và tôn trọng
Bây giờ đã là cuối thu, mùa đông đang đến gần, thời tiết tự nhiên có chút lạnh. Thụy Triều Tích kỳ thật cũng không muốn đi Ngọc Hoa Môn, nàng chỉ là có chút không vui, tạm thời không muốn cùng Bạch Nhược Hiên ở cùng nhau. Nàng không rõ vì cái gì Bạch Nhược Hiên có thể làm ra cái vẻ ‘cái gì cũng không đáng lo’. Tính mạng của mình chỉ còn lại hơn sáu tháng mà nàng ấy lại còn có thể ăn ngon ngủ ngon, thời gian rảnh rỗi còn đánh đàn tấu tiêu, làm như chỉ có một mình nàng đang lo lắng suông, loại cảm giác này thật không tốt, nàng rất không thích.
Có lẽ là gió núi có chút lạnh, Thụy Triều Tích vuốt vuốt đầu vai đơn bạc, bỗng nhiên một bó hoa tươi đẹp xuất hiện ở trước mắt nàng, chủ nhân cầm bó hoa đang mỉm cười, không ai khác, tất nhiên là Bạch Nhược Hiên đuổi theo nàng. Nàng ấy cười đem bó hoa đẩy vào trong tay Thụy Triều Tích, ôn nhu nói: “Mong quận chúa đại nhân đại lượng, tha thứ quận mã không biết tốt xấu, có được hay không?”
Thụy Triều Tích cũng không có lập tức nhận lấy. Bạch Nhược Hiên vốn là như vậy, chọc giận nàng không vui liền sẽ nghĩ rất nhiều cách dỗ dành. Nàng không biết những đóa hoa này là từ đâu đến, bất quá nhìn qua rất xinh đẹp. Đầu của nàng hơi hơi nghiêng, Bạch Nhược Hiên liền nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói: “Quận chúa, những hoa này là ta lên núi hái, nàng thực không thích?”
Thụy Triều Tích không có nhìn nàng, nói: “Không thích, lấy ra.”
Bạch Nhược Hiên hậm hực thu tay lại, giống như mất mát cúi thấp đầu, quay người muốn đi gấp. Thụy Triều Tích nói xong cũng có chút hối hận, nàng lôi kéo ống tay áo Bạch Nhược Hiên, nửa ngày mới gạt ra hai chữ: “Đừng đi.”
Bạch Nhược Hiên quay người ôm nàng vào lòng, vỗ vỗ bờ vai của nàng trong gió lạnh, ôn nhu nói: “Ngốc à, quận chúa của ta. Ta chỉ nói đùa thôi, ta làm sao lại đi, làm sao lại bỏ đi được.” Dừng một chút, lại nói: “Quận chúa vì ta lo lắng, ta hiểu rất rõ, thế nhưng là cả ngày than thở cũng không phải biện pháp. Huống chi, ta tin tưởng hết thảy đều sẽ tốt, ta sẽ một mực phụng bồi nàng, như vậy là được rồi. Tuyệt Hồn Đao đã có tung tích, hết thảy chỉ chờ tin tức của Thanh Tu cùng Vương phủ, chỉ cần tin tức vừa đến, chúng ta lập tức lên đường, nàng có chịu không?”
Thụy Triều Tích ôm eo Bạch Nhược Hiên, cái trán tựa tại đầu vai của nàng ấy, trầm mặc, thật lâu không nói.
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Như vậy đi, chúng ta ngày mai xuống núi, mặc kệ Thanh Tu có tin tức hay không, chính chúng ta đi xem một chút, dù sao cũng tốt hơn là ngồi chờ chết, nàng nói phải hay không?”
Thụy Triều Tích lúc này mới ngẩng đầu lên, nàng cắn môi một cái, do dự nói: “Sư phụ sẽ cho phép sao?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Thương thế của ta đã gần như khỏi hẳn, tin chắc lão nhân gia kia sẽ không ngăn cản.”
Thụy Triều Tích nói: “Không sai, ta chính là muốn sớm ngày xuống núi, dạng ngồi chờ chết này ta chịu không được. Thế nhưng sư phụ không để chúng ta đi tất nhiên có lý của người. . .” Nói đến đây nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược Hiên, thở dài nói: “Ngươi luôn luôn thuận theo ta, như thế nào cũng thuận theo ta. Ai, hay là chờ đợi đi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Như thế quận chúa chịu được sao?”
Thụy Triều Tích nói: “Ta sẽ cố gắng.”
Bạch Nhược Hiên kéo ra chút khoảng cách, nhìn con mắt của nàng, nói: “Ngày mai sư phụ xuất quan, ta đi nói với hắn, xem thử lão nhân gia người nghĩ thế nào.”
Trong phòng đốt hương, từng sợi khói xanh chậm rãi dâng lên, có chút một cỗ mùi thơm nhàn nhạt.
Ngọc Cô Tán Nhân ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần. Hắn đã bế quan một tháng, vừa xuất quan không lâu. Một lát sau, hắn mở mắt ra, nhìn Bạch Nhược Hiên cùng Thụy Triều Tích ngồi xổm trước người, mỉm cười nói: “Đi đi, tới lúc rồi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Không biết sư phụ có thể phỏng đoán lần này đi là lành hay dữ?”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Hết thảy tự có định số, kiếp nạn không thể tránh được.”
Thụy Triều Tích nói: “Sư phụ, không biết Thanh Tu hắn thế nào rồi?”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Trong số mệnh Thanh Tu lúc này có một kiếp nạn, các ngươi nếu có năng lực, có thể giúp hắn độ kiếp.”
Thụy Triều Tích nhẹ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Ngọc Cô Tán Nhân nói kiếp nạn không thể tránh được, đó chính là nói các nàng không có nguy hiểm đến tính mạng, có thể bình an vô sự. Nàng tin tưởng Ngọc Cô Tán Nhân phỏng đoán không sai, đồng thời cũng tin tưởng mình có thể bình an vượt qua kiếp nạn.
Bạch Nhược Hiên nói: “Tiểu sư huynh bởi vì chúng ta mà gặp tai kiếp, nếu hắn cần chúng ta hỗ trợ, chúng ta việc nghĩa chẳng từ.”
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Vậy thì tốt rồi. Vươn tay ra.”
Bạch Nhược Hiên vươn tay, vén lên ống tay áo, lộ ra cánh tay trắng bóng, cánh tay dù trắng, lại có vết sẹo ba đầu dữ tợn, có vẻ kinh khủng.
Thụy Triều Tích mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này có chút tức giận, giận Bạch Nhược Hiên cứ cố chấp trêu tức nàng. Nhưng lần này, nàng chưa kịp nổi giận thì đã thấy Ngọc Cô Tán Nhân giơ ngón trỏ và ngón giữa lên, trượt xuống cánh tay Bạch Nhược Hiên. Một lúc sau, bạch quang lóe lên, ba đạo kim quang bay ra khỏi ba đầu ngón tay của nàng ấy và đáp xuống mặt bàn. Trong lòng nàng có nghi vấn liền sẽ hỏi, thế là nàng nghi hoặc nhìn Ngọc Cô Tán Nhân, muốn một cái giải thích hợp lý.
Ngọc Cô Tán Nhân mỉm cười, cũng chưa trả lời, mở miệng nói: “Nếu có nghi vấn liền đi về hỏi Hiên nhi.” Rồi nói với Bạch Nhược Hiên: “Ngươi đi ra ngoài trước, vi sư có lời muốn cùng quận chúa nói.”
Bạch Nhược Hiên cười cười, đứng dậy lui ra ngoài cửa, thần kì mà nhìn cánh tay của mình, tùy ý cử động một chút, liền cảm giác toàn thân đều nhẹ nhõm không ít. Nàng nắm chặt nắm đấm, trong lòng tự có kết luận, lại cũng rất tò mò Ngọc Cô Tán Nhân có lời đơn độc gì muốn nói với Thụy Triều Tích, nghiêng tai nghe ngóng, lại không nghe thấy gì.
Thụy Triều Tích đi ra mặt mũi tràn đầy ý cười, nàng dùng tay chọc chọc bả vai Bạch Nhược Hiên, bình thản nói: “Sư phụ nói để ta trông coi ngươi, ngươi có phục hay không đây?”
Bạch Nhược Hiên hướng trong phòng nhìn một chút, thấy Ngọc Cô Tán Nhân đang uống trà, không khỏi cười cười, nói: “Tất nhiên là phục, nhất định phải phục, không phục không được.”
“Ừm, mười hai chữ này ta đều thích.” Thụy Triều Tích cười lên xinh đẹp, chắp tay sau lưng gật đầu, một bộ dáng vẻ hết sức hài lòng.
Bạch Nhược Hiên nói: “Thích thì tốt, nàng thích thì ta cũng vui vẻ”
Thụy Triều Tích bĩu môi, nói: “Trở về thu dọn đồ đạc, chờ một lúc lại đến chào tạm biệt sư phụ.”
Bạch Nhược Hiên ‘ồ’ một tiếng, xoay người rời đi, Thụy Triều Tích vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa hỏi: “Trong tay ngươi bay ra kim châm, là chuyện gì xảy ra?” Nói rồi cầm lên tay của nàng xem xét, nhưng không thấy bất kì vết thương nào, không khỏi hơi nghi hoặc một chút: “A, kim châm rõ ràng là từ đầu ngón tay bay ra ngoài, vì sao không có lỗ kim?”
Bạch Nhược Hiên nói: “A, nàng rất muốn tay ta có mấy cái lỗ kim sao?”
Thụy Triều Tích trừng nàng một chút, nói: “Đúng vậy, ta rất muốn, muốn còn không được đây.”
Bạch Nhược Hiên vẻ mặt đau khổ nói: “Quận chúa, nàng thật là lòng dạ độc ác.”
Thụy Triều Tích nói: “Nếu chê ta nhẫn tâm, ngươi còn thích ta làm cái gì?”
Bạch Nhược Hiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, đặt ở bên môi hôn một cái, cười nói: “Thích thì thích, nàng như thế nào ta đều thích.”
“Im miệng, miệng lưỡi trơn tru, chán ghét cực kì.”
“Vâng vâng vâng, tuân mệnh.”
Thụy Triều Tích hài lòng gật đầu, lần nữa hỏi chuyện kim châm. Bạch Nhược Hiên thành thật trả lời, không dám có chỗ che giấu. Thụy Triều Tích cảm thấy hết sức kỳ lạ, bắt lấy tay Bạch Nhược Hiên xem đi xem lại, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi đồng thời cũng tin tưởng tuyệt đối. Nàng nháy mắt, lẩm bẩm nói: “Cánh tay cũng không to, làm sao có thể là trời sinh thần lực đây.”
Bạch Nhược Hiên cười nói: “Có cái gọi là chân nhân bất lộ tượng*. Thế nào? Có thấy bản quận mã rất lợi hại không?”
*Chân nhân bất lộ tượng: chỉ những người giỏi giang, thông minh, đắc đạo sẽ không để lộ sự tài năng hay sự giỏi giang của mình ra bên ngoài cho người ta thấy mà thường sẽ che dấu, ẩn mình.
Thụy Triều Tích xì khẽ nói: “Cũng tạm được thôi”
Trong núi rừng thổi tới một trận gió, quét lên vạt áo cùng sợi tóc của các nàng. Bạch Nhược Hiên chợt dừng bước, Thụy Triều Tích đi theo cũng dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, trên mặt biểu lộ nét mặt thắc mắc.
Gió lay động lá cây, vang lên xào xạt, một mảnh lá vàng từ trên bầu trời phiêu đãng mà rơi xuống, vừa vặn rơi lên vai Bạch Nhược Hiên, Thụy Triều Tích đưa tay giúp nàng ấy lấy ra, định rút tay lại thì bị nắm lấy. Bạch Nhược Hiên hôn đôi mắt tỏa sáng của nàng, mỉm cười nói: “Ta phát hiện một vấn đề.”
Thụy Triều Tích hé miệng cười cười, nói: “Vấn đề gì?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Ta ngày càng yêu thích nàng.”
Thụy Triều Tích nhíu nhíu mày, nói: “Nói như thế, trước kia ngươi không có thích ta?”
Bạch Nhược Hiên lúc này mới phát giác, vội vàng nắm chặt bàn tay đang chuẩn bị rút ra, cười nói: “Tuyệt đối đừng hiểu lầm, ý của ta là càng ngày càng thích nàng hơn, đã không có cách nào kiềm chế.”
Thụy Triều Tích không biết là nên cười hay là nên khóc, nét mặt bất lực dở khóc dở cười. Nàng trừng Bạch Nhược Hiên một chút, trở tay chế trụ bàn tay của nàng ấy, bước nhanh về chỗ ở của các nàng, trong lòng là một cổ ngọt ngào, tựa như ăn mật đường.