Thường thường chào từ biệt nhau đều là chuyện tương đối đau lòng. Thế nhưng là, chào từ biệt ở lương đình An Hoa Sơn lại là một ngoại lệ.
Thụy Triều Tích kéo râu mép Ngọc Cô Tán Nhân, cười nói: “Đạo trưởng lải nhải, chúng ta đi nha?”
Ngọc Cô Tán Nhân đã sớm biết Thụy Triều Tích ở trước mặt hắn làm ra vẻ nghe lời, sau lưng thì gọi hắn là ‘đạo trưởng lải nhải’. Hắn vốn cho rằng Thụy Triều Tích sẽ một mực làm ra vẻ nghe lời đến cùng, lại không nghĩ rằng lúc chia tay lại đánh vỡ giấc mộng của hắn. Khóe miệng của hắn khẽ nhếch một cái, nháy mắt nói: “Thuận buồm xuôi gió, sớm ngày trở về, vi sư chờ các ngươi bình an trở về.”
Thụy Triều Tích thu hồi nụ cười, nhìn nhìn chòm râu của Ngọc Cô Tán Nhân, chân thành nói: “Thực rất cám ơn người, sư phụ.”
Ngọc Cô Tán Nhân vốn còn nhiều lời phàn nàn, chợt nghe Thụy Triều Tích nói như vậy, không khỏi hơi xúc động, sờ sờ đầu Thụy Triều Tích, thở dài nói: “Làm gương sáng cho người khác, vốn là lẽ phải, không cần phải nói lời cảm ơn. Đi đi, vạn sự cẩn thận.”
Hắn vừa mới dứt lời, Thụy Triều Tích cùng Bạch Nhược Hiên liền song song quỳ rạp xuống đất, đồng thời dập đầu ba cái.
“Sư phụ, chúng con xin đi.”
Đã là buổi chiều, ánh nắng tươi sáng, mây trắng phiêu đãng.
Bạch Nhược Hiên sau lưng cõng hai thanh kiếm, một là thanh Giáng Hạo Kiếm của nàng, hai là Tỏa Hồn Kiếm mượn từ Đằng Ngọc Các. Tỏa Hồn Kiếm bao bọc rất chặt chẽ, vì muốn để che giấu tai mắt người ngoài nên dùng vải rách mà bao lấy. Dù sao, vũ khí tốt như Tỏa Hồn Kiếm dạng này có thể khiến rất nhiều người động lòng. Mặc dù không phải tất cả mọi người đều biết phân biệt đồ xấu tốt, nhưng là vì miễn đi phiền toái không cần thiết, các nàng vẫn là lựa chọn giấu Tỏa Hồn Kiếm.
Thụy Triều Tích vẫn là mang theo Ngưng Sương Kiếm nàng thích nhất, treo tại trên yên ngựa, toàn thân màu trắng, dưới ánh mặt trời có vẻ phá lệ loá mắt. Trước mắt xuất hiện một lối rẽ, Bạch Nhược Hiên ghìm chặt dây cương, con ngựa liền ngừng lại, đầu nhìn sang Thụy Triều Tích bên cạnh, hỏi: “Trái hay là phải?”
Thụy Triều Tích không có trả lời, vỗ vỗ con ngựa, hỏi: “Trái hay là phải đây?”
Con ngựa tựa hồ nghe hiểu nàng, gào rít hai tiếng, móng trước bay lên, hướng đường bên phải mau chóng đuổi theo.
Bạch Nhược Hiên cười cười, lập tức đánh ngựa đuổi theo.
Hai bên là cỏ dại liên tục xuất hiện, xanh vàng giao thoa, sâu cạn khác nhau. Đi được thời gian bằng ăn một bữa cơm*, trước mắt xuất hiện một cái lều trà nho nhỏ. Bạch Nhược Hiên nhìn ông trời, đánh ngựa đuổi theo Thụy Triều Tích một đường đi chưa từng ngừng, nói: “Nghỉ ngơi một chút, chờ một lúc lại đi tiếp.”
*Thời gian bằng ăn một bữa cơm: cỡ 30 phút
Thụy Triều Tích nói: “Ta không mệt.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Ta mệt mỏi nha, chúng ta xuống dưới nghỉ một lát đi, nhất thời cũng không vội đi tiếp.”
Thụy Triều Tích nói: “Nếu không trước lúc mặt trời lặn mà tìm tới chỗ nghỉ chân thì chúng ta lại phải ngủ ngoài trời đó.”
Đúng vậy, hôm qua, hôm trước, các nàng đều tại rừng núi hoang vắng ngủ. Ra An Hoa Sơn mới hai ngày, các nàng liền ngủ ngoài trời hai ngày, Thụy Triều Tích không muốn ngủ tiếp tại vùng ngoại ô lạnh giá, dù sao đây cũng không phải là mùa hè, Bạch Nhược Hiên trọng thương mới khỏi, lại ngủ mấy chỗ âm u lạnh lẽo kia thật không thỏa đáng.
Bạch Nhược Hiên hiểu rõ nguyên nhân Thụy Triều Tích vội vã đi đường, nhưng cũng lo lắng nàng ấy dạng này đi đường sẽ không chịu đựng nổi, lúc này mới quyết định nghỉ ngơi một chút. Nàng cười cười, trưng cầu ý kiến nói: “Nghỉ ngơi một khắc* đồng hồ?”
*Một khắc: 15 phút
Thụy Triều Tích mím môi, rốt cục vẫn là gật đầu đáp ứng.
Các nàng đến gần lều trà liền hấp dẫn ánh mọi người bên trong, không phải là bởi vì các nàng mỹ mạo hay anh tuấn, trái lại chính là, các nàng rất xấu xí.
Điếm tiểu nhị cũng không có bởi vì các nàng không dễ nhìn mà phản cảm, hắn lập tức nghênh đón, nhiệt tình chào hỏi, nhiệt tình bưng trà dâng nước.
Đối với ánh mắt người bên ngoài, Bạch Nhược Hiên vẫn luôn là chẳng hề để ý, Thụy Triều Tích lại nhếch miệng, lộ ra biểu lộ khinh bỉ. Thời điểm các nàng xuống núi, đều mang lên mặt nạ da người, rất xấu xí, rất dễ để người khác buồn nôn.
Bàn bên chính là ba người bộ dáng bình thường, thoạt nhìn rất trẻ trung, xem chừng hai mươi mấy tuổi. Kỳ thật Thụy Triều Tích cũng không muốn lưu ý bọn hắn, nhưng người đang ngồi đối diện với các nàng đột nhiên đổi vị trí và ngồi quay lưng về phía này, mà lỗ tai Thụy Triều Tích rất linh, nàng nghe tới những thứ người kia nói thầm về các nàng.
“Ôi, thật sự là thói đời ngày càng bại hoại, mắt chó coi thường người khác.” Nàng chống đỡ đầu mà nhìn mấy người đối diện, trong lòng rất khó chịu mà nói ra. Ai da, xem ra có một gương mặt xinh đẹp cũng có chỗ tốt, dù sao đây cũng là thế giới trọng vẻ ngoài.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi nói cái gì?” Người mới đổi chỗ ngồi quả nhiên quay người, dữ dằn trừng mắt nhìn Thụy Triều Tích, xem ra vô cùng tức giận.
Thụy Triều Tích như không có việc gì rót một chén trà nóng hầm hập, để ở trước mặt cho mọi người nhìn một chút, đột nhiên liền hất lên trên mặt người đang nói chuyện kia, nhẹ nhàng nói: “Ta nói ngươi là chó, làm sao?”
Bạch Nhược Hiên ở một bên an tĩnh nhìn xem, cũng không có ý muốn giúp đỡ, nàng rất rõ ràng tính tình Thụy Triều Tích, chỉ là khẽ thở dài một cái.
Tuy nói là người kia nói năng lỗ mãng, nhưng người động thủ trước lại là Thụy Triều Tích. Hành động hất trà của nàng đã kinh động mấy người bàn bên, lúc này bọn hắn đã chộp lấy vũ khí mà vây quanh Thụy Triều Tích. Người vừa bị hất trà hướng trên mặt đất nhổ một ngụm nước bọt, mặt giận dữ, quát: “Người quái dị từ nơi nào đến, thế mà đến nơi đây giương oai?”
Thụy Triều Tích cười nói: “Không mượn ngươi xen vào.”
Người kia cười gằn nói: “Ta không xen vào, nhưng đao trong tay ta quản.”
Hắn lời còn chưa dứt vẫn như cũ liên tục công kích bảy chiêu, ánh đao bên trong lều lớn chớp động, thẳng đến mặt Thụy Triều Tích. Mắt thấy lưỡi đao liền muốn chém trúng đầu Thụy Triều Tích, đột nhiên một thanh âm vang lên, đao trong tay của hắn đã gãy thành hai mảnh.
“Các ngươi rốt cuộc là ai?” Đại hán vung đao đột nhiên dừng bước, trong ánh mắt đã có chút khiếp ý. Hắn vẫn chưa thấy Thụy Triều Tích có động tác gì, vậy thì đao vì sao lại đột nhiên đứt đoạn đây?
Bạch Nhược Hiên cười cười, đứng lên đi tới trước người hắn, một bàn tay đập vào đầu vai hắn, người kia vậy mà không thân không vững vàng mà quỳ lên mặt đất. Hắn kinh ngạc trừng lớn con ngươi, mặt mũi tràn đầy không thể tin. Hắn dù cũng không phải là cao thủ gì, lại cũng không phải là nhân vật thấp kém, bất quá chỉ bị Bạch Nhược Hiên nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, hắn lại cảm giác bị một cỗ lực lớn áp xuống, thật giống như một khối đá lớn.
“Nhớ kĩ, ngày sau đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Bạch Nhược Hiên buông tay ra, mỉm cười nói.
Người kia vẫn quỳ tại nguyên chỗ, như có lẽ đã bị dọa sợ. Hai cái đồng bọn của hắn vội vàng đỡ hắn dậy, đối Bạch Nhược Hiên ôm quyền, cất cao giọng nói: “Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, không biết các hạ xưng hô như thế nào?”
Người trong giang hồ hỏi lời như thế, nhất định là dự định ngày sau báo thù, rửa sạch nhục nhã. Bạch Nhược Hiên tự nhiên biết, nàng nhíu nhíu mày, lại nhìn Thụy Triều Tích một chút, chậm rãi phun ra hai chữ: “Hắc Ưng.”
Ba người nhìn nhau, tựa hồ cảm thấy rất lạ lẫm, nửa ngày, kia có người nói: “Như thế, cáo từ.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Thứ cho không tiễn xa được.”
Đưa mắt nhìn ba người đánh ngựa đi xa, Thụy Triều Tích đột nhiên mở miệng nói: “Đêm nay có nơi ở rồi.”
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Ý của nàng là?”
Thụy Triều Tích nói: “Ngươi lợi dụng danh nghĩa của ta để gây chuyện, cư nhiên phải cùng nhau giải quyết.” Nàng đột nhiên mỉm cười, thấp giọng nói: “Đuổi theo”
Một đường đi theo, đợi cho dừng bước lại thì đã là hoàng hôn. Tà dương buổi chiều chiến lên con đường rụng đầy lá, vàng óng ánh một mảnh.
Bạch Nhược Hiên cùng Thụy Triều Tích liếc nhau, không khỏi lộ ra mỉm cười. Hiện tại các nàng đều cảm thấy đuổi theo là lựa chọn chính xác, đã giải quyết vấn đề chỗ ở, còn có thể thấy được Hồng Phong sơn trang, phải chăng là như trong truyền thuyết hùng hồn hào phóng, công chính nghiêm minh, chí công vô tư.
Phàm là người trên giang hồ lăn lộn qua hai năm đều hẳn phải biết ‘Hồng Phong sơn trang’. Chuyên môn đi bắt giết cường đạo võ lâm cùng kẻ bại hoại để lĩnh tiền thưởng, sơn trang hàng năm đều sẽ xử trí rất nhiều người làm việc ác, trong giang hồ cũng chỉ có nơi này. Nghe đồn Hồng Phong sơn trang sản nghiệp trải rộng cả nước, lại là có tiền nhất trong giang hồ. Trang chủ trạch tâm nhân hậu, trọng tình trọng nghĩa, xem tiền tài như cặn bã, căm hận nhất là kẻ bán bạn cầu vinh, làm hại người giang hồ, là người trọng lời hứa, bất kể là ai, nếu là có thể giết chết người trên bảng tên tội ác của Hồng Phong sơn trang, liền có thể có được tiền thưởng tương ứng.
Đương nhiên, làm càng nhiều việc ác, võ công càng cao, kẻ càng khó giết thì tiền thưởng càng cao. Còn có chính là, Hồng Phong sơn trang nhiệt tình hiếu khách, rộng rãi kết bạn đồng đạo, bất kỳ người nào cũng đều có thể ở trong trang mà ăn chùa ở không, mặc kệ bao lâu đều có thể. Chỉ bất quá có một điều kiện, chính là người đó nhất định phải ký giấy sinh tử. Bởi vì ở trong trang có đủ hạng người, thương vong là chuyện thường xảy ra, Hồng Phong sơn trang cũng không muốn phụ trách bất cứ trách nhiệm nào, bọn hắn chỉ cung cấp nơi ăn chốn ở, cho nên ký giấy sinh tử là một biện pháp rất tốt.
Hồng Phong sơn trang quả nhiên giống như tên của nó, lá phong đỏ rực từng mảnh, lá rụng đầy đất. Bên ngoài trang trồng một rừng cây phong lớn, lá rụng cũng tùy chỗ mà rơi, chủ nhân cũng không có ý muốn quét dọn. Trong trang cũng trồng cây phong, khác biệt chính là, trên đất lá rụng rất ít, hiển nhiên là có người thường xuyên quét dọn.
Thụy Triều Tích hết nhìn đông thì tới nhìn tây, đánh giá chung quanh Hồng Phong sơn trang một bông hoa một cọng cỏ một cây, có mấy phần hiếu kì, cũng có mấy phần hưng phấn.
Bạch Nhược Hiên an tĩnh đi tới bên trái của nàng, mỉm cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy cưng chiều, giống như là không muốn bỏ qua bất kỳ động tác nào của nàng, không muốn bỏ qua bất kỳ biểu lộ gì, lại giống như là muốn đem tất cả của nàng giấu vào trong lòng, in vào trong đầu. Ánh mắt như vậy, chỉ có tại trong mắt tình nhân mới thấy.
Bên trong sân có cài bàn dài khoảng ba thước, trên mặt bàn bày biện một xấp trang giấy với chữ tràn ngập, cách thức viết đều giống nhau, chỉ chỗ tên người thì chưa điền. Trên bàn có cái hộp gỗ màu đỏ, đồ vật bên trong cũng là màu đỏ, quả nhiên là mực đóng dấu. Một người ăn mặc trông như thư sinh đứng sau cái bàn đưa lên khế ước sinh tử, mỉm cười nói: “Nhị vị, mời ký giấy sinh tử.”
Thụy Triều Tích cùng Bạch Nhược Hiên nhìn nhau, đồng thời chấp bút, chỗ điền tên đều đồng dạng viết hai chữ, ‘Hắc Ưng’.
Người ăn mặc như thư sinh kia ngẩn người, hỏi: “Tên của hai vị. . .”
Thụy Triều Tích cười cười, nói: “Chúng ta đều là Hắc Ưng.”
Bạch Nhược Hiên cũng lộ ra nụ cười, nói: “Không sai, Hắc Ưng là hai người.”
Thư sinh lần nữa ngẩn người, lập tức cười nói: “Như vậy, nhị vị xin mời đóng dấu.”