Giang hồ hào kiệt luôn thích uống rượu, cho nên Hồng Phong sơn trang cho tới bây giờ cũng sẽ không thiếu rượu. Đi vào nội viện, bên trong đình có vài tòa thủy tạ nghỉ mát, lều cỏ hay nhà gỗ cũng đều có, không đơn sơ thì cũ nát, không xa hoa thì cũng hoa lệ, đối lập nhau rõ ràng. Chưa từng nghĩ, nơi này cũng chia đủ loại khác nhau.
Thụy Triều Tích các nàng bị mang vào một gian nhà gỗ, bên trong có một cái đại sảnh rộng lớn, trong đó có thật nhiều gian phòng, hiển nhiên là có thật nhiều người ở lại.
“Vị đại ca này, chúng ta muốn ở căn phòng độc lập.” Bạch Nhược Hiên giữ chặt người dẫn đường đang chuẩn bị đi, nói như thế.
Nàng lời kia vừa thốt ra, người đang uống rượu cùng trò chuyện trong sảnh nhao nhao nhìn nàng, trong ánh mắt có kinh ngạc, có xem thường.
Người kia dừng bước, mỉm cười nói: “Các hạ nếu là muốn ở riêng một phòng, liền tự mình đi tìm. Nơi này bao ăn bao ở, nhưng phải luận võ công cao thấp mà có được chỗ ở, cũng bằng võ công cao thấp mà có rượu cùng đồ ăn ngon. Các hạ nhìn trúng cái nào, thì tự mình đoạt.”
Bạch Nhược Hiên nhíu nhíu mày, sờ lên cằm tỏ vẻ suy nghĩ, không nói thêm gì nữa.
Thụy Triều Tích thì cười tỏ vẻ sâu xa, lẩm bẩm nói: “Thú vị, thật thú vị.” Nàng giương mắt nhìn trong phòng một chút, nói tiếp: “Ừm, nơi này quá nhếch nhác, chúng ta muốn ở căn phòng tốt nhất”
Người dẫn đường nhìn các nàng từ trên xuống dưới, chỉ thấy các nàng khuôn mặt xấu xí, không quá mức đặc biệt, mở miệng nói: “Nhị vị có thật là muốn ở phòng tốt nhất?”
Thụy Triều Tích cười cười, không nói lời nào.
Người kia hơi trầm ngâm, nói: “Tốt nhất ở nơi này chính là Vân Thủy Tạ phía Đông, các ngươi có thể đến đó thăm hỏi chủ nhân bên đó.”
‘Vân Thủy Tạ’, thoạt nhìn cũng không xinh đẹp như trong tưởng tượng. Bất quá, so với chỗ vừa rồi cũng tốt hơn nhiều.
Bạch Nhược Hiên nhìn ba chữ ‘Vân Thủy Tạ’, mở miệng nói: “Nơi này được không?”
Thụy Triều Tích nói: “Không tính quá tốt, tàm tạm.”
Bạch Nhược Hiên quay người gọi lại người dẫn đường còn chưa đi xa, nói: “Hồng Phong sơn trang lớn như vậy, nơi đây hẳn không phải là chỗ tốt nhất đúng không?”
Có người nói: “Nơi này là phòng tốt nhất của Hoàng Tự Bài Gian rồi.”
Thụy Triều Tích nói: “Hoàng Tự Bài Gian?”
Kia có người nói: “Thiên Địa Huyền Hoàng, chữ ‘Hoàng’ là thấp nhất, các ngươi ở lại đây là tốt rồi. Phòng tốt nhất ở Hồng Phong sơn trang là Thiên Nhất Các thuộc Thiên Tự Bài Gian, các ngươi không đấu nổi đâu.”
Thụy Triều Tích con mắt xoay xoay, nói: “Chúng ta muốn ở Thiên Tự Bài Gian.”
Người kia rõ ràng lấy làm kinh hãi, lập tức nhíu nhíu mày, nói: “Nhị vị là đến Hồng Phong sơn trang gây chuyện, đúng hay không?”
Thụy Triều Tích nói: “Chúng ta chẳng qua là muốn tìm chỗ ở thoải mái mà qua đêm thôi.”
Kia có người nói: “Nếu vậy, các ngươi thực sự muốn ở Thiên Tự Bài Gian?”
Thụy Triều Tích nói: “Không sai.”
“Các ngươi. . .”
“Bằng hữu, xem ra các ngươi xem thường Vân Thủy Tạ?”
Một thanh âm to rõ từ trên cao truyền đến, cắt ngang lời người vừa nói.
Theo tiếng nhìn lại, một quý công tử mặc áo gấm đang đung đưa quạt xếp đứng trên lầu thủy tạ, từ trên cao nhìn xuống xem các nàng.
Thụy Triều Tích tựa hồ ngẩn người, lập tức nở nụ cười xinh đẹp. Xoay đầu liếc Bạch Nhược Hiên, tại trong mắt đối phương nhìn thấy ý nghĩ tương tự, ‘oan gia ngõ hẹp’.
Các nàng biết mấy kẻ đứng sau lưng vị công tử trên lầu kia, chính là mấy kẻ ở trong lều trà vào lúc chiều, là ba kẻ nói các nàng xấu xí.
Bạch Nhược Hiên không nhìn mấy kẻ trên lầu nữa, xoay người rời đi. Nàng ấy đi, Thụy Triều Tích cũng đi, người dẫn đường thấy thế cho là các nàng sợ, liền cũng nhịn cười cùng đi theo.
Vừa đi ra không có mấy bước, một thân ảnh hiện lên, quý công tử kia liền đứng tại trước người các nàng, thần sắc ngạo nghễ đong đưa quạt xếp, cười nói: “Bằng hữu, đây là muốn đi đâu?”
Lúc ở trên kia, hắn đã nghe bọn hộ vệ nói chuyện trong quán trà, tất nhiên là muốn giúp bọn hắn rửa sạch nhục nhã. Còn nữa, hắn tự cao võ công mình có trình độ tốt nhất trong Hoàng Tự Bài Gian, thấy Thụy Triều Tích các nàng tướng mạo xấu xí, càng không đem các nàng để vào mắt.
Bạch Nhược Hiên nhìn hắn, trầm mặc nửa ngày, nói: “Nơi này có chó, tại hạ từ trước đến nay ghét nhất chính là chó, cho nên dự định rời đi nơi đây, tiến về Thiên Tự Bài Gian.”
Quý công tử hiển nhiên không ngờ tới nàng có thể nói như vậy, giật mình, lập tức cau mày nói: “Huynh đài, tha thứ tại hạ ngu dốt, không biết ngươi đang nói cái gì.”
“Công tử, hai kẻ xấu xí này vô cùng tự cao, không cần khách khí với bọn họ, trực tiếp giết bọn hắn, dù sao đã ký giấy sinh tử, chết cũng không sao.” Người vào buổi chiều cùng Thụy Triều Tích kết ân oán giờ phút này đã đứng tại bên cạnh quý công tử, sắc mặt hắn bất thiện nhìn Thụy Triều Tích, nói như vậy.
Thụy Triều Tích cười cười, nói: “Ngươi có phải muốn báo thù?”
Người kia lạnh hừ một tiếng, nói: “Đúng thì thế nào?”
Thụy Triều Tích nói: “Chẳng thế nào cả.”
Nàng nhẹ nhàng nói, đột nhiên rút ra trường kiếm chỉ vào hắn, nói tiếp: “Động thủ đi.”
Người kia đã nếm qua một lần thua thiệt, biết sự lợi hại của nàng, đương nhiên sẽ không tiếp chiêu. Hắn lui về sau một bước, đôi môi đóng chặt, một câu cũng không dám nói.
Quý công tử thấy thế, đột nhiên thu về quạt xếp, đẩy ra trường kiếm của Thụy Triều Tích, cười nói: “Hạ nhân không hiểu chuyện, cô nương không cần thiết trách móc. Các ngươi đã đến Vân Thủy Tạ, tất nhiên là muốn khiêu chiến tại hạ, như thế, tại hạ liền cả gan thỉnh giáo kiếm pháp của cô nương.”
Thụy Triều Tích gật đầu nói: “Không dám.”
Quý công tử ôm quyền, trong tay quạt xếp đột nhiên bay ra, thẳng đánh vào mặt Thụy Triều Tích. Thụy Triều Tích nhếch miệng, tùy ý huy kiếm vẩy một cái, muốn đẩy ra quạt xếp đang bay tới. Trường kiếm vừa đụng phải quạt xếp, mấy tia sáng đột nhiên từ trong quạt bay ra, đánh nàng trở tay không kịp. Cùng lúc đó, quý công tử tiếp nhận quạt xếp, thuận thế hướng phía trước, liên tục công ra tám chiêu.
Mắt thấy ngân châm muốn đâm trúng huyệt quan trọng của Thụy Triều Tích, nhưng nàng thế mà không né tránh, đứng không nhúc nhích, kiếm trong tay nhẹ nhàng quét ngang, mấy tia sáng từ kiếm hiện lên, ngân châm liền bị nàng dễ như trở bàn tay ngăn lại, mà quý công tử cũng bị kiếm kia bức lui lại mấy bước.
“Kiếm pháp hay lắm!” Quý công tử vừa đứng vững, lời mới vừa nói ra miệng, kiếm của Thụy Triều Tích liền đã chỉ vào cổ họng của hắn, vững chắc ngay chỗ yết hầu đang nhấp nhô của hắn. Chỉ thấy cổ của hắn có chút rung động, lại là một câu cũng nói không nên lời. Hắn đối với kiếm cũng không xa lạ gì, ngược lại quạt xếp trong tay đã bẻ gảy rất nhiều kiếm. Kiếm pháp hắn cũng không xa lạ, cũng tương tự gặp qua rất nhiều kiếm pháp. Thế nhưng là, hắn chưa bao giờ thấy qua kiếm pháp nào nhanh như vậy, hình như không hề thấy Thụy Triều Tích tung chiêu thì đã liền bị chế trụ. Hắn cũng không dám xem thường hai người xấu xí này.
Thanh kiếm của Thụy Triều Tích chỉ cần đâm thẳng thêm một chút nữa, quý công tử liền sẽ lập tức đổ máu tươi tại chỗ, thế nhưng nàng không làm thế, nàng nhếch miệng mỉm cười, nói: “Chúng ta có thể đi chưa?”
“Cô nương xin cứ tự nhiên.” Trán quý công tử có một giọt mồ hôi lặng lẽ trượt xuống, mặt ngoài ra vẻ trấn định, thanh âm vậy mà có chút run rẩy. Thời khắc như vậy, hắn thực sợ Thụy Triều Tích nàng sẽ một kiếm hướng phía trước đâm tới, muốn mạng hắn.
Thụy Triều Tích nói: “Ngươi cảm giác là chúng ta xấu, rất buồn nôn, không quen nhìn, muốn giết cho thống khoái?”
Bị nói trúng tim đen, quý công tử cảm thấy trầm xuống, vội nói: “Không có. . . Không có chuyện đó.”
Thụy Triều Tích nói: “Ta biết, ngươi không cần giải thích.” Nàng đột nhiên cười cười, nói tiếp: “Người người đều thích người xinh, chuyện tốt, đồ đẹp, chuyện này cũng không có gì không đúng. Chỉ bất quá, các ngươi không thích cũng đừng tại trước mặt người khác nói năng lỗ mãng, ta không thích đâu.”
Quý công tử liên tục lên tiếng, vâng vâng vâng liên tục nói bảy tám lần, liếc mắt thấy hộ vệ mặt trắng bệch, quát: “Thất thần làm cái gì! Còn không mau chịu tội với cô nương!”
Hộ vệ vội vàng quỳ rạp xuống đất, vừa muốn dập đầu, Thụy Triều Tích liền cắt ngang. Nàng thu hồi trường kiếm, lạnh lùng thốt: “Bản cô nương cảm thấy dung mạo xinh đẹp quả thật có ưu thế, cho nên, mở mắt chó của các ngươi mà nhìn cho kĩ.”
Lời còn chưa dứt, nàng trở tay xé ra, mặt nạ da người xấu xí bị gỡ ra, lộ ra một khuôn mặt đẹp như hoa, trắng như tuyết. Nàng cười cười, nói tiếp: “Thế nào, bản cô nương có xinh đẹp hay không?”
Quý công tử đã mở to hai mắt nhìn, há to miệng lại một câu cũng nói không nên lời. Thụy Triều Tích thấy hắn như thế, không khỏi nhếch miệng. Nàng quay người nhìn người dẫn đường vẫn chưa đi khỏi, nói: “Hiện tại có thể mang bọn ta đi Thiên Tự Bài Gian chưa?”
Người dẫn đường cũng còn đang sững sờ, hắn sống đến số tuổi này, thấy qua mỹ nhân không phải số ít, nhưng hắn thực chưa bao giờ thấy qua cô nương xinh đẹp đến nhường này .
Bạch Nhược Hiên đối với cảnh tượng này cũng không kinh ngạc, nàng vỗ vỗ bả vai người dẫn đường, mở miệng nói: “Vị huynh đài này, ngươi còn nhìn phu nhân của tại hạ như vậy, tại hạ sẽ rất tức giận.”
Người dẫn đường bị giật nảy mình, lập tức thu hồi mắt không còn dám nhìn Thụy Triều Tích. Hắn không ngu ngốc, nếu biết Thụy Triều Tích mang mặt nạ da người, tự nhiên đoán được thiếu niên xấu xí này cũng mang mặt nạ da người, hắn chỉ là không có nghĩ qua hai người còn là phu thê. Hắn vụng trộm vuốt mồ hôi, nơm nớp lo sợ nói: “Nhị vị mời đi theo ta, ta mang các ngươi đi gặp trang chủ.”