Thấp nhất là Hoàng Tự Bài Gian tại phía Tây của Hồng Phong sơn trang, cao nhất là Thiên Tự Bài Gian tại phía Đông. Người dẫn đường không có trực tiếp dẫn các nàng đi Thiên Tự Bài Gian, mà là dẫn các nàng đi theo thứ tự từ thấp lên cao của Thiên Địa Huyền Hoàng, sau đó là đi gặp trang chủ Hồng Phong sơn trang.
Nghe nói trang chủ Hồng Phong sơn trang chỉ đích thân tiếp đãi người hắn muốn tiếp đãi, chẳng lẽ hắn muốn tiếp đãi Thụy Triều Tích cùng Bạch Nhược Hiên?
Hồng Phong sơn trang quy mô rất lớn, so với chỗ ở nhỏ của Thụy Triều Tích ở Vương phủ còn lớn hơn, trong trang mỗi loài hoa, mỗi loài cây đều rất quý báu, đình đài lầu các cũng rất có phong thái, phàm mỗi một loại này cũng đã đủ để chứng minh lời truyền miệng trong giang hồ, có tiền nhất chính là Hồng Phong sơn trang cũng không phải là nói khoác.
Trong sảnh đón khách rất náo nhiệt, có người đang uống rượu vì thế mùi rượu thơm tỏa khắp nơi, hương thơm nức mũi. Thụy Triều Tích không thích phương thức người trong giang hồ uống rượu, bọn họ đều dùng chén lớn để uống, rượu vẩy vào trên quần áo cũng không quan tâm, thậm chí có thể liên tục uống đến mấy ngày mấy đêm. Nàng dù sao cũng sinh ra từ Hoàng tộc, phẩm hạnh vẫn có chút kiêu ngạo của quý tộc, chỉ cảm thấy uống rượu hẳn là nên uống cạn thì mới rót, bọn hắn uống thì nốc ừng ực, nàng cảm thấy hoàn toàn không có chút thưởng thức, cho nên nàng liền nhíu mày.
Bạch Nhược Hiên từ đầu đến cuối chỉ đứng cách Thụy Triều Tích một khoảng rất nhỏ nên đương nhiên thấy nàng nhíu mày, vì vậy liền cầm tay của nàng, ngón tay nhẹ nhẹ xoa xoa mu bàn tay của nàng. Ánh mắt của các nàng dừng ở công tử áo gấm đang đi tới, trong lòng đang đoán xem hắn là ai.
Công tử áo gấm rất mau tới gần các nàng, chỉ thấy hắn tướng mạo đường đường, trên thân ăn mặc đều rất tinh xảo, trên đầu là mũ ngọc lục bảo to như trứng ngỗng, chói mắt cực kì. Hắn ôm quyền, mỉm cười nói: “Hoan nghênh nhị vị sắp ở lại Hồng Phong sơn trang, tại hạ Du Hàng Sinh, còn trang chủ Hồng Phong sơn trang là phụ thân của tại hạ.”
Bạch Nhược Hiên con mắt xoay xoay, cười nói: “Hóa ra là Thiếu trang chủ, chẳng biết tại sao muốn gặp chúng ta?”
Du Hàng Sinh nói: “Gia phụ thích kết giao nhất là anh hùng hào kiệt, nghe nói nhị vị muốn vào ở Thiên Tự Bài Gian liền muốn gặp các ngươi một lần.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Không biết trang chủ lúc này người ở nơi nào?”
Du Hàng Sinh nói: “Gia phụ ở bên trong điện cùng rất nhiều hiệp sĩ đang thương nghị cách bắt giết bọn sát nhân cuồng ma, một chút liền sẽ tiếp kiến các hạ, không biết các hạ có nể mặt, cùng chúng ta – những giang hồ thảo mãng này uống mấy chén rượu?”
Hắn tuy là đang nói chuyện với Bạch Nhược Hiên, nhưng ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối dừng ở trên thân Thụy Triều Tích, trong ánh mắt có vẻ rất hưng phấn.
Thụy Triều Tích nhíu nhíu mày, nói: “Thật có lỗi, phu quân của ta không thích uống rượu.”
Nàng cố ý chỉ ra đã là vợ người ta, quả thật là nhắc nhở Du Hàng Sinh chú ý phân tấc, quản lý tốt ánh mắt của mình.
Du Hàng Sinh không phải người ngu, đương nhiên nghe ra ý tứ đó, cười bồi nói: “Không uống rượu thì không uống rượu, dù sao cũng nên đi qua ngồi một chút, cùng kết bạn với nhiều võ lâm đồng đạo, ngày sau hành tẩu giang hồ cũng thuận tiện rất nhiều, cô nương nói đúng hay không?”
Du Hàng Sinh rất thông minh. Lời mới vừa rồi, hắn nói rất lớn tiếng, tự nhiên truyền vào trong tai giang hồ đồng đạo đang uống rượu trong sảnh, nếu là Bạch Nhược Hiên không đi vào ngồi một chút, đó chính là xem thường những người kia, cũng liền đắc tội những người kia. Như thế, các nàng liền không thể không đi vào ngồi một chút.
Bạch Nhược Hiên vẫn là bộ dạng nhẹ như mây gió, nàng cười cười, nói: “Như thế, cung kính không bằng tuân mệnh.”
Trong sảnh đón khách có một tấm bàn tròn rất lớn, phía trên mặt rượu ngon, món ngon cái gì cần có đều có. Vây quanh cái bàn ngồi bảy tám người, trang phục khác nhau, khuôn mặt khác nhau, lại có một điểm giống nhau, đó chính là bọn hắn đều là nam nhân.
Nam nhân đều có một điểm giống nhau, đó chính là thích nữ nhân xinh đẹp. Cho nên bọn hắn nhìn thấy Thụy Triều Tích, mặt hưng phấn vì uống rượu bây giờ có vẻ càng thêm hưng phấn. Bọn hắn không biết Bạch Nhược Hiên đang mang mặt nạ da người, trong lòng đều nghĩ đến một cô nương như hoa như ngọc vì sao lại đi theo một kẻ xấu xí?
Thụy Triều Tích không muốn cùng những người này ngồi cùng bàn, liền không có ngồi xuống, đứng sau lưng Bạch Nhược Hiên, không nói tiếng nào. Nàng hiện tại có chút hối hận lấy xuống mặt nạ, xấu một chút để người xem thường, còn tốt hơn là bị nhiều người không thích nhìn mình.
Du Hàng Sinh có vẻ rất hào hứng, hắn cởi mở cười một tiếng, nâng chén nói: “Tới tới tới, các vị bằng hữu, tại hạ mời các ngươi một chén.”
Người trên bàn nhao nhao nâng chén, uống một hơi cạn sạch. Du Hàng Sinh mỉm cười, nói: “Hai vị này mới làm cho Công Tôn Vũ ở Hoàng Tự Bài Gian phải khuất phục, quả thật là thiếu niên anh hào, các vị nên thân thiết chút”
Lúc hắn nói ‘có thể thân thiết chút’ thì cười rất sâu xa, tựa hồ mang theo trào phúng, mang theo trêu tức. Ở đây đều là trải qua giang hồ lão luyện, nghe hắn nói như thế, lĩnh hội được ý tứ trong đó, nhao nhao lộ ra một tia ý cười kì lạ.
Một nam nhân trung niên mặc bộ đồ màu đỏ, đầu đội kim quan đứng dậy, nâng chén nói: “Tại hạ là Kỷ Ngô Việt, kính vị thiếu hiệp kia một chén.”
Bạch Nhược Hiên mí mắt đều không ngẩng, thản nhiên nói: “Ngượng ngùng, ta không uống rượu.”
Kỷ Ngô Việt tay nâng ở giữa không trung hơi ngừng lại, ngửa mặt lên trời cười ha hả, nghiêm mặt nói: “Các hạ là không muốn cho tại hạ mặt mũi sao?”
Bạch Nhược Hiên lúc này mới giương mắt nhìn hắn một chút, nói: “Không phải không muốn, là ta đích xác không biết uống rượu.”
Du Hàng Sinh cười cười, chen miệng nói: “Vị thiếu hiệp này đã không muốn uống rượu, các vị không nên miễn cưỡng nha?”
Hắn vừa nói xong, trong bữa tiệc một đại hán râu quai nón giận dữ đứng dậy, lớn tiếng nói: “Hừ, không biết uống rượu thì tới nơi này làm gì, đi nhanh đi, lão tử nhìn chướng mắt.”
Bạch Nhược Hiên mặt không thay đổi đứng lên, lôi kéo Thụy Triều Tích đi theo, các nàng đi cực nhanh, vì dùng tới công phu nên chỉ đảo mắt thì đã ra cửa, trốn ra hành lang, hướng ra cửa chính của Hồng Phong sơn trang.
Trong bữa tiệc người đều không ngờ được các nàng sẽ như thế mà đi, mặt nhao nhao lộ vẻ kinh ngạc. Du Hàng Sinh nhất thời lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là đuổi theo, lại không có bóng người? Hắn vội vàng gọi hạ nhân, phân phó nhanh chóng ngăn các nàng lại.
Hồng Phong sơn trang ngoài cửa lớn có một cái bảng dài hơn một trượng, phía trên treo lên những kẻ giang dương đại đạo* có tiếng xấu, võ lâm bại hoại giết người không chớp mắt, mỗi một tờ bố cáo bên trên đều có có đánh dấu tiền thưởng tương ứng.
*Giang dương đại đạo: kẻ vô cùng gian ác, xấu xa hoặc những người có sở thích, thói quen kỳ quặc, bệnh hoạn.
Bạch Nhược Hiên lôi kéo Thụy Triều Tích đến nơi này, kéo xuống bố cáo của sát nhân cuồng ma, cười nói: “Hai mươi vạn lượng hoàng kim, chúng ta sắp phát tài.”
Thụy Triều Tích cười cười, nói: “Chúng ta vẫn là đi đi, ta tình nguyện ngủ đầu đường cũng không nguyện ý ở sơn trang này.”
Bạch Nhược Hiên phủi phủi sợi tóc của nàng ấy bởi vì đi gấp mà có chút xộc xệch, ôn nhu nói: “Những người kia cố ý nhục mạ là chuyện của bọn họ, ta không để ý. Bọn hắn cũng vừa nói là có nhiều tiền bối võ lâm ở bên trong đang bàn chuyện của sát nhân cuồng ma, ở chỗ này, đối với chúng ta có chỗ tốt.”
Thuận theo gật gật đầu, vừa muốn nói liền nghe tới rất nhiều tiếng bước chân. Nàng xoay người nhìn, liền thấy mặt mười mấy người lần lượt đi ra Hồng Phong sơn trang, hướng các nàng đi tới.
Đi đầu chính là hán tử trung niên râu quai nón, cái đầu rất cao, hai mắt lóe tinh quang. Lúc này đôi mắt đang đánh giá lấy Thụy Triều Tích cùng Bạch Nhược Hiên, hắn còn không kịp nói chuyện, Thụy Triều Tích liền lướt qua hắn, té nhào vào trong ngực của một phụ nữ trung niên, liên tục gọi hai tiếng ‘sư phụ’.
Cử động của nàng lại một lần nữa khiến mọi người ngẩn người, mà nàng lại xem tất cả mọi người như không tồn tại, lôi kéo tay phụ nữ trung niên, thần tình kích động nói: “Sư phụ, đồ nhi rất nhớ ngươi.”
Phụ nữ trung niên trên mặt cũng treo mỉm cười, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thụy Triều Tích, nói: “Tích nhi, ngươi làm sao đến nơi đây?”
Thụy Triều Tích nói: “Chúng ta ra giang hồ, vốn định ở đây tá túc, thế nhưng là nơi này quá nhiều người chán ghét, chúng ta đã thay đổi chủ ý.”
Phụ nữ trung niên kia không là ai khác, chính là sư phụ của Thụy Triều Tích, Tắc Bắc Cô Nhạn. Nàng cũng không nghĩ tới sẽ ở đây gặp gỡ đồ đệ đã nhiều năm không gặp, cửu biệt trùng phùng*, trong nội tâm nàng tất nhiên là vui vẻ. Thụy Triều Tích mở miệng ngậm miệng đều là ‘chúng ta chúng ta’, vì vậy nàng tự nhiên đem ánh mắt chuyển qua trên người Bạch Nhược Hiên cách đó không xa.
*Cửu biệt trùng phùng: xa cách lâu ngày mới được gặp lại. Mỗi một lần gặp gỡ đều đã được định sẵn từ kiếp trước. Sống, là tu hành, và cũng là luân hồi.
Thụy Triều Tích thấy nàng nhìn về phía Bạch Nhược Hiên, vội vàng kéo nàng ấy qua, nói: “Sư phụ, chắc hẳn ngươi đã biết ta đã thành thân, đây là phu quân của ta.”
Tắc Bắc Cô Nhạn xác thực biết Thụy Triều Tích đã thành thân, chỉ bất quá là nàng nghe nói Thụy Triều Tích gả cho Bạch phủ công tử, chính là tướng mạo đường đường, mà lần này gặp mặt Bạch Nhược Hiên có chút khác với suy nghĩ. Nàng miễn cưỡng cười cười, nói: “Ngươi chính là Bạch phủ công tử?”
Bạch Nhược Hiên khẽ gật đầu, nói: “Tiền bối, cửu ngưỡng đại danh.”
Thụy Triều Tích nói: “Còn không mau gỡ mặt nạ, sư phụ sẽ nghi ngờ.”
Lúc ra ngoài mang mặt nạ chẳng qua là nhất thời hứng khởi, cũng không có cố ý che giấu tướng mạo. Lúc này lấy xuống, cũng không có gì không nên. Bạch Nhược Hiên trở tay xé mở mặt nạ da người, ôm quyền hành lễ nói: “Tiền bối, Nhược Hiên cũng không phải là cố ý che giấu, xin thứ lỗi.”
Tắc Bắc Cô Nhạn không có nhiều đệ tử, Thụy Triều Tích là đệ tử nàng yêu quý nhất, sau khi nghe tin con bé thành thân thì liền vẫn luôn muốn xem thử vị quận mã trong truyền thuyết này ra sao, lúc này gặp được, cũng không có làm nàng thất vọng. Nàng cười cười, nói: “Rất tốt, ta rất thích ngươi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Đa tạ.”
Tắc Bắc Cô Nhạn mỉm cười gật đầu, thấy trong tay nàng cầm bố cáo, hỏi: “Là ngươi trực tiếp xé bố cáo của sát nhân cuồng ma?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Vâng.”
Tắc Bắc Cô Nhạn nói: “Nói như thế, ngươi có nắm chắc giết hắn?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Hắn không thể không chết.”
Tắc Bắc Cô Nhạn như có điều suy nghĩ gật đầu, lập tức hướng tay qua người kế bên, nói: “Vị này là chủ nhân nơi đây, Du Tông Đường – Du trang chủ.”
Bạch Nhược Hiên cười cười, ôm quyền nói: “Du trang chủ, hữu lễ.”
Du Tông Đường cười ha ha một tiếng, nói: “Người trẻ tuổi không cần đa lễ. Đứa con ngỗ nghịch của ta đắc tội, lão phu thay hắn nhận lỗi.”
Hắn sở dĩ sẽ xuất hiện là vì Du Hàng Sinh. Hoá ra Du Hàng Sinh nhìn trúng Thụy Triều Tích, muốn ép nàng ở đây, lập làm chút mưu kế muốn đá đi kẻ xấu xí này, chiếm nàng thành của mình. Du Tông Đường luôn luôn sủng ái con trai độc nhất, vốn định giúp hắn đạt thành tâm nguyện, lại không ngờ tới Thụy Triều Tích thế mà là đệ tử của Tắc Bắc Cô Nhạn. Hắn nhìn nhi tử phía sau sắc mặt tái xanh, quát: “Nghiệp chướng, còn không mau tới tạ tội với Bạch thiếu hiệp?”
Du Hàng Sinh dù không tình nguyện, lại cũng không dám trước mặt nhiều người như vậy ngỗ nghịch phụ thân, lập tức ra khỏi hàng ôm quyền, chịu nhận lỗi.
Bạch Nhược Hiên nhìn ra hắn hư tình giả ý, mỉm cười nói: “Du huynh không cần phải khách khí, là tại hạ sai, tại hạ không nên mang mặt nạ xấu xí như thế, bẩn mắt của các ngươi.”