Cửu Lý Động cũng không khó tìm, nó ở trong một khe núi cách thành hai trăm dặm.
Sương mù quẩn quanh, bốn phía yên tĩnh im ắng. Giương mắt lên nhìn thì thấy có mấy đồng ruộng phì nhiêu với vài căn nhà. Cửu Lý Động cũng không phải là một cái lỗ nhỏ, nó là chỗ sâu nhất của khe núi. Có vài ba căn nhà sàn, mà mấy nhà sàn đó cũng đều tăm tắp.
Mấy người Bạch Nhược Hiên quang minh chính đại tiến vào Cửu Lý Động, nhìn thấy rất nhiều cô gái và chàng trai mặc trên người trang phục của Miêu tộc, bọn hắn đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn các nàng, tựa hồ rất kỳ quái vì sao các nàng lại muốn tới nơi này.
Ở hai bên nhà sàn, giữa là dòng sông nhỏ. Các nàng lúc này ngồi trên thuyền, đi ngược dòng nước. Người chèo thuyền là chàng trai tuổi chừng hai mươi, hắn chủ động dẫn các nàng đi đầu nguồn tìm Động chủ, Bạch Nhược Hiên không từ chối, cái gì cũng không hỏi, liền đi theo hắn lên thuyền.
Từ nơi xa bay tới từng đợt tiếng ca, uyển chuyển như nước, ắt hẳn là bài hát dân ca của Miêu tộc.
Càng lên cao, người càng ít, sương mù thì càng lớn.
Đột nhiên, một tiếng rít vang lên, Ngọc Mộc Phong quát to một tiếng, một cước đem một con rắn lớn đầy màu sắc đá vào trong nước.
Thụy Triều Tích dưới sự kinh hãi đã rút ra trường kiếm, cùng Ngọc Linh Lung lưng tựa lưng, chuẩn bị tùy thời ứng chiến. Mà Bạch Nhược Hiên, nàng sớm đã khống chế tĩnh mạch người chèo thuyền, âm thanh lạnh lùng nói: “Tiếp tục chèo thuyền, tìm không thấy Động chủ của các ngươi, ngươi liền sẽ cùng chúng ta chết ở chỗ này.”
Bốn phía thuyền đã bò đầy rắn to to nhỏ nhỏ, bọn chúng lè lưỡi, hai mắt phát ra ánh sáng xanh lục, sâu kín nhìn xem người trên thuyền, giống là quỷ chết đói đang muốn ăn một bữa no nê.
Người trẻ tuổi chèo thuyền trừng mắt nhìn Bạch Nhược Hiên, nói: “Các ngươi đến Cửu Lý Động là muốn làm gì?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Chúng ta bất quá muốn thăm hỏi Động chủ các ngươi để chứng thực một ít chuyện, không có ý tứ gì khác.”
Người tuổi trẻ: ” Có thư mời không?”
Bạch Nhược Hiên từ trong ngực lấy ra một phong thiếp, nói: “Chúng ta là người của Bá Đao Môn, thăm hỏi động chủ có việc thương lượng.”
Các nàng trước khi đến đã điều tra rõ ràng, biết Cửu Lý Động cùng Bá Đao Môn luôn giao hảo, liền giả tạo một phong thư mời, chuẩn bị bất cứ tình huống nào, không nghĩ là nhanh như thế liền dùng tới.
Người trẻ tuổi mở ra thư mời, sau khi xem xong thì bỏ vào trong ngực, ngón tay thả ở trong miệng thổi điệu kỳ quái, rắn vây quanh các nàng liền lần lượt thối lui, cũng không biết là đi vào trong nước hay là nơi nào.
Hướng phía trước chèo thêm khoảng hai dặm thì thuyền cập bờ. Trước mắt xuất hiện một đường lát đá uốn lượn thẳng lên núi, rất nhiều cầu thang, ẩn trong sương mù dày đặc.
Xuống thuyền liền có hai người võ sĩ lưng đeo loan đao chào đón, bọn hắn nhìn từ trên xuống dưới mấy người, nói với người trẻ tuổi: “A Vũ, ngươi tại sao lại đến rồi?”
A Vũ cười theo, từ trong ngực móc ra thư mời, cung kính đưa cho một vị võ sĩ trong đó, nói: “Các nàng là người Bá Đao Môn, đến đây bái kiến Động chủ.”
Một võ sĩ nhìn thư mời một chút nói: “Hôm qua mấy người của Bá Đao Môn mới đến, làm sao hôm nay lại tới nữa?”
Bạch Nhược Hiên trong lòng lộp bộp một tiếng, lập tức cười nói: “Hai vị đại ca, Môn chủ có chuyện quan trọng muốn chúng ta lập tức đến đây bẩm báo Động chủ.” Nói xong nàng kéo võ sĩ đi tới một bên, nhỏ giọng nói: “Thực không dám giấu giếm, là liên quan tới chuyện cổ độc.”
Võ sĩ liếc mắt nhìn Bạch Nhược Hiên một chút, nói: “Chuyện này… vậy tự các ngươi cùng Động chủ nói đi.”
Bạch Nhược Hiên cười hùa, nói: “Làm phiền làm phiền.” Nói rồi từ trong tay áo lấy ra hai tấm phiếu năm trăm lượng, nói: “Chút lòng thành, đại ca hãy cầm đi uống rượu.”
Võ sĩ nhíu nhíu mày, giả bộ từ chối hai lần thì liền lấy. Hắn vỗ vỗ bả vai Bạch Nhược Hiên, cười nói: “Tiểu tử ngươi thật biết làm người, ha ha ha, đi thôi, mang ngươi lên núi.”
Dọc theo cầu thang uốn lượn một đường đi lên trên, các nàng dần dần ẩn trong trong sương mù. Sau sương mù dày đặc là một tòa cung điện, từ đá lớn đắp lên mà thành, cao lớn, hùng vĩ. Trên đường, thường cách một đoạn lộ trình thì liền có hai võ sĩ canh gác, tới cổng cung điện thì chính là hai hàng võ sĩ trấn giữ.
Hai vị võ sĩ dẫn Bạch Nhược Hiên tới cửa, đem phần thư mời giao cho võ sĩ canh cổng, liền quay người trở về.
Mấy người Bạch Nhược Hiên lại một lần nữa bị dẫn đi, lần này tiến vào cung điện, bị mang vào một dãy nhà đá.
Nhà đá dưới đất, càng đi xuống càng ẩm ướt. Bạch Nhược Hiên trong lòng sinh nghi, đã sớm đề cao cảnh giác. Nhưng trong nháy mắt cửa nhà đá vừa khép lại, nàng vẫn là không kịp ngăn cản.
Thụy Triều Tích nhìn chung quanh, mở miệng nói: “Bọn hắn đem chúng ta nhốt ở đây, chẳng lẽ là phong thư mời có vấn đề?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Có lẽ vậy.”
Ngọc Linh Lung nói: “Bạch đại ca, làm sao bây giờ?”
Ngọc Mộc Phong ngước cổ nói: “Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, ta không sợ.”
Thụy Triều Tích thấy hắn sợ nhưng lại không muốn thừa nhận, cười nói: “Mộc Phong, nơi này có thể sẽ có cổ trùng, ngươi có sợ hay không?”
Ngọc Mộc Phong nuốt nước miếng một cái, nói: “Không sợ.”
Thụy Triều Tích nhíu nhíu mày, nói: “Thật?”
Ngọc Mộc Phong nhích lại gần hướng bên người Bạch Nhược Hiên, nói: “Đương nhiên là thật.”
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Đừng sợ, chúng ta có thể ra ngoài.”
Nàng sờ sờ vách tường nhà đá, gõ gõ rồi đột nhiên nắm chặt tay, một đòn vung ra, vách tường lập tức vỡ nát, trong khoảnh khắc, tường kín liền sập hơn phân nửa.
Ngọc Mộc Phong hưng phấn nắm lấy tay Bạch Nhược Hiên xem đi xem lại, kích động nói: “Bạch ca ca, quả đấm của ngươi thật là lợi hại.”
Ngọc Linh Lung vừa muốn nói gì đó, lại sững sờ tại chỗ. Trước mắt là một con mãng xà to lớn vô cùng, mà phía sau mãng xà, trên thập tự giá thì lại cột một người, chính là Thanh Tu.
Thụy Triều Tích cũng nhìn thấy Thanh Tu, chỉ thấy sắc mặt cùng quần áo đã rách tơi tả, hai tay hai chân bị xích vào cột sắt, cúi thấp đầu, tóc xoã tung, như ăn mày.
Bạch Nhược Hiên cau mày, mở miệng nói: “Linh Lung, coi chừng Mộc Phong, đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
Ngọc Linh Lung gật gật đầu, kéo Ngọc Mộc Phong lùi lại góc tường, hung hăng trừng mãng xà đang muốn nuốt chửng hết nhà đá.
Thụy Triều Tích rút trường kiếm ra nói: “Giết súc sinh này.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Đánh rắn đánh dập đầu*, ta giữ chân nó, nàng tấn công đầu nó.”
*Đánh rắn đánh dập đầu: đối với một con rắn độc, phần đầu chính là phần nguy hiểm nhất vì chứa nọc độc, chỉ cần vô hiệu hóa phần này thì con rắn gần như vô hại.
Thụy Triều Tích gật gật đầu, từ trong ngực lấy ra một bộ găng tay tơ vàng nói: “Đây là trước khi xuống núi sư phụ đưa cho ta, bảo là có thể chống được đao thương.” Nàng nhìn Bạch Nhược Hiên đeo lên, nói tiếp: “Cẩn thận chút.”
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Người như Viên Thập Tam ta còn không sợ, thì sợ gì súc sinh hung hãn này. Nàng cũng phải cẩn thận.”
Lúc các nàng nói chuyện thì mãng xà to lớn cũng nhìn chằm chằm vào các nàng, há miệng lớn dính máu, có phong độ cực kì.
Bạch Nhược Hiên cùng Thụy Triều Tích nhìn nhau, bước chân khẽ dời, ngược hướng nhau mà chạy đi. Mãng xà dù to lớn nhưng động tác lại rất nhanh. Đầu rắn vẫy một cái, đuổi sát Bạch Nhược Hiên, miệng há vô cùng to, liền muốn đem Bạch Nhược Hiên nuốt vào trong bụng. Bạch Nhược Hiên khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, trước đem chân khí hội tụ ở nắm đấm, một phát đập vào răng nanh phía trên của mãng xà, lập tức máu rắn văng khắp nơi, bay đầy trời.
Cùng lúc đó, Thụy Triều Tích vung ra trường kiếm, mấy quầng ánh kiếm xoẹt trong nhà đá, cắt ngang đầu mãng xà. Bạch Nhược Hiên lại ra một đòn thứ hai, hai đòn theo sát mà tới, cũng đánh về phía đầu của mãng xà, không lưu tình chút nào, nhanh như chớp.
Chuyện chỉ trong nháy mắt, mãng xà phát ra một tiếng thê lương, ngã xuống đất dậy không nổi.
Thụy Triều Tích sợ mãng xà chết cũng không đầu hàng, nên nàng sau đó lại bổ thêm mấy kiếm, lúc này mới yên lòng.
Bạch Nhược Hiên lập tức tháo xiềng xích cho Thanh Tu, bàn tay đặt ở trán của hắn, truyền vào một ít chân khí.
Một lát sau, Thanh Tu chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy Bạch Nhược Hiên, hắn vui mừng cười cười, khàn giọng nói: “Sư đệ, ta liền biết ngươi sẽ đến cứu ta.”
Bạch Nhược Hiên cũng cười cười, nói: “Tiểu sư huynh, ngươi không sao chứ?”
Thanh Tu nói: “Ta không sao, chỉ là đám người bọn hắn đút cho ta không ít thuốc mê, hiện nay ta toàn thân bất lực, tinh thần không dậy nổi.”
Thụy Triều Tích nói: “Ngươi làm sao lại bị bắt đến tới đây? Yên Nhiên đâu?”
Thanh Tu thở dài nói: “Người của Cửu Lý Động dùng độc rất lợi hại, ta nhất thời sơ sẩy liền mắc lừa.” Hắn dừng một chút, nhìn về phía tỷ đệ Ngọc Linh Lung bên cạnh, nói: “Đừng lo lắng, Yên Nhiên đã được một cô gái của Đường Môn cứu đi, hẳn là không có nguy hiểm.”
Ngọc Linh Lung thở dài một hơi, nói: “Cám ơn trời đất, Yên Nhiên không có việc gì là được rồi.” Nàng móc khăn lụa ra thay Thanh Tu lau vết bẩn trên mặt, nói tiếp: “Những người này bắt ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn dùng ngươi luyện cổ?”
Thanh Tu nói: “Cũng không phải. Nghe nói Động chủ bọn hắn muốn luyện một loại tà môn rất công phu, cần người có nội lực tinh khiết như ta. Bọn hắn không giết ta, nói rõ ta còn hữu dụng.”
“Ngươi nói rất đúng, ngươi rất hữu dụng, ta không nỡ giết ngươi.”
Từ ngoài cửa nhà đá phát ra âm thanh, một vị nam nhân trung niên râu ria từ ngoài bước vào, hắn mặc đồ của Miêu tộc, chắp tay sau lưng, trên mặt mang nụ cười quỷ dị .