Bên trong quán rượu đã đầy khách từ lâu, tiểu nhị lầu trên lầu dưới bận tối mặt tối mũi.
Trong phòng riêng lớn nhất trên lầu đã bày đầy thức ăn, tiểu nhị buông bầu rượu để lên bàn liền lui ra ngoài.
Không thể nghi ngờ, Đường Tử Y là loại con gái chỉ cần người ta gặp một lần sẽ không thể quên được. Thanh nhã mà không câu nệ tiểu tiết, tiêu sái mà tâm tư kín đáo, đây là đánh giá của rất nhiều người hiểu biết về nàng. Lúc các nàng rời khỏi Cửu Lý Động thì đã muộn, tối hôm qua cũng chỉ nghỉ ngơi đôi chút, sáng sớm nàng đã bị Thụy Triều Tích gửi lời mời cùng nhau ăn cơm trưa.
Đương nhiên, nàng cũng không thật khờ đến mức cho rằng Thụy Triều Tích chỉ là đơn thuần mời nàng ăn cơm. Các nàng đã đem chuyện Chu Thất luận đàm một lần rồi, lúc này chính là lúc nói về Sát Nhân Cuồng Ma.
Thụy Triều Tích từ Bạch Nhược Hiên biết được manh mối về Sát Nhân Cuồng Ma, đã nhanh chóng quyết định phải mời Đường Tử Y cùng ăn cơm, thuận tiện hỏi thăm tin tức. Nàng biết rõ Đường Tử Y xông pha giang hồ đã lâu, hỏi nàng ấy còn nhanh hơn phái Thiên Cương đi điều tra nhiều lắm, cũng có khả năng là một chuyện nhất lao vĩnh dật* .
*Nguyên văn : 一劳永逸 : Tạm dịch “ Nhất lao vĩnh dật “ là một thành ngữ, tục ngữ ý chỉ một chuyện mà chỉ cần bỏ công sức, chăm chỉ làm xong thì sau đó không cần tốn công làm nữa.
Nàng rót đầy rượu cho Đường Tử Y, nói: “Đường cô nương, thật không dám giấu, chúng ta tìm ngươi là có một chuyện muốn nhờ.”
Đường Tử Y đón lấy chén rượu tinh xảo, tươi cười, thản nhiên nói: “Ta đã biết, mời nói.”
Thụy Triều Tích nói: “Chúng ta muốn biết những người anh em còn lại của Chu Thất là những ai, hiện tại đang ở đâu. Không biết Đường cô nương có biết hay không ?”
Đường Tử Y không ngờ nàng lại hỏi cái này, tay cầm chén rượu hơi khựng lại, nhìn Thụy Triều Tích, nói: “Không biết anh em nhà Chu gia có chỗ nào đắc tội các ngươi ?”
Thụy Triều Tích nói: “Chúng ta nghe được tin tức rằng Sát Nhân Cuồng Ma là anh của Chu Thất, nhưng hắn có đến sáu người anh…”
Đường Tử Y hỏi: “Nói như vậy, các ngươi là muốn tìm Sát Nhân Cuồng Ma?”
Thụy Triều Tích gật đầu đáp: “Chúng ta nhất định phải tìm được hắn.”
Đường Tử Y nói: “Gần đây có kẻ liên tục giết người ở Tây Nam, nháo đến long trời lở đất, ta cũng có nghe thấy, lại không biết các ngươi từ chỗ nào nghe được tin tức?”
Thụy Triều Tích đáp: “Là chính miệng Chu Thất nói ra.”
Đường Tử Y cuời cười, nói: “Cái tên Chu Thất này mặc dù tự ti yếu đuối, nhưng bản lĩnh nói bậy bạ vẫn mạnh như cũ.”
Nàng uống cạn rượu, đặt chén rượu xuống, bàn tay mảnh khảnh đặt trên mặt bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ, nói: “Chu Thất thật sự có sáu người anh, nhưng tầm ba năm trước đã lần lượt chết hết. Hiện tại chỉ còn một mình hắn là còn sống thôi.”
Ban đêm, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Bạch Nhược Hiên nằm trên giường, hai tay gối sau đầu, nhìn chằm chằm lên đỉnh màn trướng mà xuất thần.
Ban nãy Đường Tử Y cũng đã nói rõ, các anh của Chu Thất đều đã chết từ ba năm trước rồi. Nói như vậy, đêm đó Chu Thất chỉ toàn nói khoác. Chính là nàng cảm thấy có chút không thích hợp, đêm đó biểu tình của Chu Thất mang vài phần đắc ý, cũng không giống như đang nói dối.
Thụy Triều Tích huơ huơ tay trước mặt Bạch Nhược Hiên, trừng nàng ấy nói: “Đã lúc nào rồi mà ngươi còn nằm đó ngẩn người.”
Bạch Nhược Hiên cầm tay nàng, cười nói: “Lúc này tối trời đứng gió*, nàng nói xem là lúc để làm gì nào?”
*Nguyên văn : 月黑风高 : Thành ngữ chỉ một đêm không có ánh trăng và gió, thường dùng cho 2 hoàn cảnh, hoặc là chỉ một môi trường nguy hiểm, hoặc là mô tả một không khí mờ ám.
Thụy Triều Tích nói: “Theo ý ta, thì chính là lúc ngươi ngứa đòn muốn bị ăn đánh.”
Nàng cũng thưởng thức bàn tay đang đùa nghịch của Bạch Nhược Hiên, nói tiếp: “Ta đã lệnh cho Thiên Cương bằng mọi giá đi tìm Chu Thất rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả thôi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Ta vẫn cảm thấy Chu Thất không giống như nói dối cho lắm.”
Thụy Triều Tích nói: “Nói như vậy, ngươi cho rằng Đường cô nương là đang nói dối à?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Đường cô nương đương nhiên cũng không có nói dối.”
Thụy Triều Tích trầm ngâm nói: “Vậy ý ngươi là anh của Chu Thất còn chưa chết ?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Ít nhất vẫn còn một kẻ còn tồn tại trên đời.”
Ánh mắt Bạch Nhược Hiên đột nhiên sáng lên mười phần khẳng định, nói: “Nhất định là như vậy.” Nói xong nàng xoay người đứng dậy, vừa mang giày vừa nói: “Ta có một việc cần đi hỏi Đường cô nương, nàng ngủ trước đi.”
“Ta cũng đi.” Nói xong cũng vội vàng mặc áo mang giày, gỡ xuống Lãnh Sương Kiếm treo ở đầu giường.
Bạch Nhược Hiên hỏi: “Cầm kiếm theo làm gì?”
Thụy Triều Tích đáp: “Phòng thân.”
Bạch Nhược Hiên cười cười, nói: “Đường cô nương ở ngay phòng cách vách, chỉ mất vài bước là đi tới, hẳn là không có cái gì nguy hiểm đi.”
Thụy Triều Tích không thèm để ý nàng, kiên quyết mang theo kiếm, bước ra cửa trước, đi gõ cửa phòng Đường Tử Y.
Đường Tử Y vẫn là bộ dáng như cũ, cười mời các nàng vào cửa.
“Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì vậy?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Đường cô nương, ta có một việc nghĩ mãi không ra, muốn thỉnh giáo một chút.”
Đường Tử Y phất áo tùy ý ngồi lên một góc băng ghế, thoải mái nói: “Cứ nói, đừng ngại.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Hồi trưa ngươi nói anh của Chu Thất đều đã chết, ta hiển nhiên là tin tưởng ngươi. Chẳng qua, đêm đó Chu Thất ở trước mặt ta nói những lời đó cũng không giống như nói dối. Ta biết Miêu tộc có một bí thuật đặc biệt, không biết là thật hay giả. Cô nương kiến thức rộng rãi, không biết có nghe qua bí thuật ‘Mượn xác hoàn hồn’ hay không?”
Đường Tử Y trầm mặc một lúc lâu, hỏi: “Ngươi là hoài nghi Chu Thất dùng môn bí thuật này sao?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Con người hắn như vậy, nếu dùng cũng không kỳ quái.”
Đư ờng Tử Y nói: “Cái này ta cũng có nghe nói qua. Đại khái là mười năm trước, Miêu tộc có một vị trưởng lão tên Na Tân qua đời vì bệnh, sau đó không lâu con hắn cũng chết theo. Kỳ quái là ngay ngày chuẩn bị đưa tang, con của hắn bỗng dưng từ trong quan tài bật dậy, cứ như vậy mà sống lại, nhưng vừa mở miệng lại nói bản thân là Na Tân.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Không sai, vừa rồi ta cũng nghĩ tới chuyện xưa này. Không biết là thật hay giả?”
Đường Tử Y nói: “Ta cũng chỉ là nghe nói, chưa từng tận mắt thấy qua.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Tóm lại, hiện tại ta vẫn quả đoán chính là như vậy.”
Đường Tử Y mỉm cười nói: “Ngươi đúng là rất cố chấp.”
Bạch Nhược Hiên liếc mắt nhìn Thụy Triều Tích bên cạnh, cười nói: “Có người còn cố chấp hơn ta nhiều lắm.”
Thụy Triều Tích không tiếp lời, hỏi Đường Tử Y: “Đường cô nương, tất cả chỉ là nàng ấy tưởng tượng viễn vông, tuyệt đối sẽ không có chuyện như vậy phát sinh đâu, phải không?”
Đường Tử Y thú vị cười cười, nói: “Ngươi sợ à?”
Tay Thụy Triều Tích để trên đùi nắm chặt, cúi đầu không nói.
Đường Tử Y cuời khẽ ra tiếng, nói: “Cái này gọi là ‘thế giới to lớn chuyện gì cũng có thể xảy ra’, có một số việc xác thực quỷ dị, khó mà lý giải, rồi lại không thể không thừa nhận. Nếu Chu Thất thật sự biết dùng thuật ‘Mượn xác hoàn hồn’, vậy lời nói của hắn sẽ trở nên đáng tin. Như vậy, Sát Nhân Cuồng Ma đó chỉ là một con rối hoàn hồn. Chu Thất sai khiến nó đi giết người, đến tột cùng là vì cái gì?”
Biết Thụy Triều Tích sợ hãi, Bạch Nhược Hiên thân mật cầm nắm đôi bàn tay hơi lạnh của nàng, nói: “Tâm lý Chu Thất vặn vẹo đáng sợ, nói không chừng chỉ đơn giản là muốn giết người mà thôi.”
Đường Tử Y đáp: “Có lẽ vậy.”
Nàng ấy đột nhiên đứng dậy, cười nói: “Ta muốn đi Bá Đao Môn tìm chút tin tức, các ngươi muốn đi cùng không?”
Thụy Triều Tích ngẩng đầu, khó hiểu hỏi: “Đi Bá Đao Môn tìm được tin tức gì?”
Đường Tử Y nói: “Chu Thất cùng Bá Đao Môn từ xưa giờ quan hệ rất tốt, nói không chừng đang trốn ở Bá Đao Môn.”
Thụy Triều Tích vui vẻ nói: “Đường cô nương nguyện ý ra tay giúp đỡ, đó là cầu còn không kịp.”
Ban ngày các nàng có ý mời Đường Tử Y giúp đỡ, nhưng Đường Tử Y chưa tỏ rõ thái độ. Hiện nay chủ động muốn cùng đi điều tra tin tức thì cũng đủ thấy nàng ấy đã nguyện ý giúp đỡ rồi.
Đường Tử Y day day huyệt thái dương, thở dài nói: “Người như Chu Thất không thể sống trên đời này, về tư, cháu của ta bị người của hắn giết, về công, Đường Môn thành lập ở Tây Nam, cách Tương Tây cũng không xa, để Chu Thất hoành hành như vậy, sẽ xảy ra nhiều việc khó giải quyết, liên đới * đến Đường Môn. Cho nên, ta cũng không tính là đang giúp các ngươi.”
*Liên đới: cùng liên kết và chịu chung trách nhiệm với nhau
Bá Đao Môn khởi đầu tại Tương Tây, ở Tương Tây được tính là bang phái đứng nhất đứng nhì. Bởi vậy, cơ sở chính được kiến tạo hoành tráng không thua kém nơi nào.
Thụy Triều Tích từng thấy qua thái độ xử thế làm người của người Bá Đao Môn, tự nhiên sẽ không muốn cùng bọn chúng giao tiếp, ngặt nỗi vì phải mau chóng biết được hành tung Chu Thất, nàng vẫn phải chủ động đến trước cửa lớn sơn son kia mà tìm kiếm.
Đền lồng treo trên cao, cửa lớn đóng chặt.
Đường Tử Y cũng không tính đi vào từ cửa trước, xoay người đi chếch sang trái, hướng về cửa bên.
Phóng qua tường cao, vợ chồng nhà Bạch Thụy đều quay đầu nhìn Đường Tử Y ra tay. Chỉ thấy tay nàng hơi giơ lên, ám khí cùng lúc xuất ra, bách phát bách trúng, những kẻ trúng ám khí không kịp phát ra tiếng động nào liền ngã xuống đất không dậy nổi, cũng không biết là hôn mê hay đã chết.
Đường Tử Y trên người không đeo đao kiếm, lại hơn hẳn người dùng đao kiếm, vì ngươi sẽ không biết nàng sẽ dùng ám khí hay dùng độc, không biết nàng sẽ dùng khinh công thoát đi hay sẽ dùng tay không đoạt binh khí của ngươi mà dùng, nàng có thể giết người khi đang cười, cũng có thể dễ dàng thoát được khỏi tuyệt cảnh. Những điều này là do giang hồ đồn đại, cho tới bây giờ, Thụy Triều Tích cảm thấy tin đồn không đáng tin cho lắm.
Đường Tử Y dẫn đầu tiến đến hoa viên, tiếp đón vợ chồng nhà Bạch Thụy sau khi hạ xuống, nhẹ giọng nói: “Bá Đao Môn bố trí ở cửa hông là cơ quan rừng trúc trăm kiểu biến hóa, qua khỏi rừng trúc, liền đến được khu trung tâm. Cửa trước tuy không có cơ quan, nhưng có rất nhiều cao thủ trấn thủ, buổi tối mà đi đường đó thì quá mức gây chú ý.”
Nàng dọc đường đi cũng không nói nhiều, vừa mở miệng liền hóa giải nghi vấn trong lòng vợ chồng nhà Bạch Thụy.
Thụy Triều Tích nói: “Tối nay hành động như thế nào thì cô nương an bài là được, chúng ta tin tưởng ngươi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Rừng trúc nho nhỏ này có lẽ Đường cô nương không để vào mắt đâu. Có cơ hội được nhìn thấy Đường cô nương phá trận, là vinh hạnh của ta.”
Đường Tử Y mỉm cười, nói: “Kỳ thật, các ngươi cũng đừng ôm quá nhiều hi vọng, mỗi lần ta phá trận đều dựa vào cảm giác, không có nắm chắc mười phần đâu.”
Thụy Triều Tích giật giật lông mày, cười mà không nói.
Đường Tử Y ngẩng đầu nhìn sắc trời một mảnh tối đen, sau khi trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng nói: “Đi thôi, đi nhìn xem rừng trúc biến hóa của Bá Đao Môn có bao nhiêu lợi hại.”