Trong nhà lao âm trầm kỳ quái lại khiến cho nụ cười của Chu Thất càng thêm yêu dị. Hắn thế mà không phủ nhận, mở miệng nói: “Quả nhiên là hòn ngọc quý trên tay Đường Môn Chủ, ngươi thực thông minh.”
Đường Tử Y trong lòng trầm xuống, cười nói: “Ngươi giết chưởng môn của Bá Đao Môn – Công Tôn Lục Liễu, rồi dùng bí thuật ‘Mượn xác hoàn hồn’ làm cho anh ruột của ngươi sống lại, thật sự là một diệu kế để khống chế Bá Đao Môn.”
Nàng thật ra cũng không chắc chắn chuyện kỳ quái như ‘Mượn xác hoàn hồn’ là thật, chỉ là đột nhiên đặt câu hỏi thăm dò, chỉ muốn biết thực hư ra sao. Không nghĩ đến Chu Thất không những không sợ hãi, càng không phủ nhận. Nàng cho rằng Chu Thất không thể làm việc vô ích, liền chủ động nghĩ ra cho hắn một cái lý do thích hợp.
Chu Thất đáp: “Ngươi sai rồi, kỳ thật ta cũng không muốn giết Công Tôn Lục Liễu, dù sao hắn đối với ta cũng không tồi.” Hắn thở dài nói tiếp: “Hắn trong lúc vô ý đã đoạt được một cây đao tốt, tự cho là có thể dựa vào bảo đao luyện thành tuyệt thế võ công, không ngờ sát khí của cây đao đó quá nặng, lại thêm hắn bị lòng tham che mờ mắt, trong một lần luyện đao bị tẩu hỏa nhập ma, bị sát khí xâm chiếm thần trí, người không ra người, quỷ không ra quỷ, còn chạy loạn giết người. Ta không đành lòng thấy hắn thảm như vậy, mới làm người tốt đi giết hắn mà thôi.”
Bạch Nhược Hiên và Thụy Triều Tích ánh mắt đồng thời sáng lên. Đao tốt, sát khí quá nặng, phải chăng là Tuyệt Hồn Đao?
Thụy Triều Tích kiềm chế tâm tình kích động, ra vẻ trấn định nói: “Tóm lại, ngươi giết Công Tôn Lục Liễu, lợi dụng anh của ngươi khống chế Bá Đao Môn, đây chính là sự thật. Về nguyên nhân cũng không cần cố giải thích nhiều làm gì, cây đao tốt như vậy, ngươi chắc đã thèm đỏ cả mắt, Công Tôn Lục Liễu đã chết, đao tất nhiên là về tay ngươi.”
Chu Thất hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta không cần đao, cũng không để ý đao gì, ta chỉ muốn trừng phạt những kẻ từng nhục nhã ta, chỉ vậy thôi.”
Thụy Triều Tích nói: “Ồ, vậy đao không ở chỗ của ngươi à?”
Chu Thất đáp: “Đao với ta mà nói không đáng một đồng, đương nhiên không ở chỗ ta. Ta thấy anh ba thích, nên đưa cho hắn rồi.”
Thụy Triều Tích nghe được tin tức cây đao, trầm ngâm không nói, bắt đầu cân nhắc làm sao đoạt đao.
Bạch Nhược Hiên nói: “Nếu như ta nhớ không lầm, Chu Tam ba năm trước đã chết, Công Tôn Lục Liễu chỉ mới chết được nửa tháng, khoảng cách hơn hai năm, tuyệt đối không thể dùng thuật ‘Mượn xác hoàn hồn’ được. Hừ, ngươi lừa người khác thì được, chứ không thể lừa được bọn ta.”
Đường Tử Y nói: “Đúng vậy, ta nhớ rõ ba năm trước Chu Tam đã chết rồi.”
Chu Thất đáp: “Sai rồi, anh ba ba năm trước cũng chưa chết, chẳng qua là biết thành người thực vật mà thôi. Ta dùng dược vật nuôi hắn, hắn chỉ mới chết cách đây nửa năm.”
Hắn híp mắt thành một cọng chỉ, nói tiếp: “Một tháng sau đó Công Tôn Lục Liễu chết, ta liền dùng thi thể hắn làm cho anh ba của ta sống lại. Nói như vậy, các ngươi đã thấy đủ rõ ràng chưa?”
Bạch Nhược Hiên biết mặc dù Chu Thất là người tàn nhẫn, nhưng tuyệt không giả dối, chính là người có gì nói nấy. Nàng chẳng qua muốn nói bóng nói gió để hắn nói hết sự thật ra thôi. Chu Thất cũng không làm nàng thất vọng, ngắn ngủi vài câu đã giải đáp hết nghi vấn trong lòng nàng.
Nàng cười nói: “Lời Chu Thất gia không thể rõ ràng hơn nữa.”
Chu Thất mỉm cười nói: “Vậy ngươi có biết tại sao ta phải nói cho các ngươi biết việc này không?”
Bạch Nhược Hiên nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết hết chúng ta sao?”
Chu Thất đáp: “Xem ra ngươi cũng không ngốc.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Nơi này tuy là địa bàn của Bá Đao Môn, nhưng chúng ta đến như thế nào thì sẽ về y như vậy.”
Chu Thất cười không ngừng: “Phải vậy không? Ta đây mỏi mắt mong chờ.”
Vừa dứt lời, phiến đá dưới chân hắn đột nhiên nứt ra, cả người Chu Thất liền rớt xuống dưới. Rất nhanh, phiến đá đóng lại, chặt chẽ không một khe hở, đánh như thế nào cũng không mở ra.
Bạch Nhược Hiên thầm kêu không tốt, lớn tiếng nói: “Nhanh lên, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.”
Nhưng mà đã muộn. Cửa ngầm đã đóng lại chặt kín, Bạch Nhược Hiên có ý dùng đấm đánh nát vách tường, lại giống như đánh lên tường đồng vách sắt, tay run lên, nhanh chóng sưng phù.
Chu Thất một mình chạy thoát, lưu lại trong ngục đám thuộc hạ của hắn. Công tử trang phục gấm lụa kia thản nhiên nói: “Chu Thất sợ những người này chạy trốn, dùng tấm thép để đúc cửa nhà tù, ngươi tiết kiệm sức lực chút đi. Nếu không có ai mở cửa từ bên ngoài, thì chúng ta không ra được.”
Ngọc Yên Nhiên đột nhiên chạy hướng phía nơi nàng bước vào lúc nãy, nhảy lên miệng động, dùng toàn lực để đẩy khối đá lấp miệng động ra. Nhưng vô dụng, nàng bất lực vững vàng rơi lại xuống đất, cắn răng, trầm mặc không nói.
“Các ngươi là từ nơi này đi vào à?”
Đường Tử Y không biết từ lúc nào đã theo đến đây, gặp Ngọc Yên Nhiên bất động tại chỗ, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai nàng.
Ngọc Yên Nhiên gật gật đầu, nói: “Cái cửa động này đã bị tảng đá bít miệng rồi, chúng ta thật sự không ra được.”
Đường Tử Y nói: “Trời không tuyệt đường người, chỉ cần còn sống, vẫn còn cơ hội đi ra ngoài.”
Ngọc Yên Nhiên giương mắt nhìn Đường Tử Y, sau một lúc lâu, như hiểu mà lại như không hiểu gật đầu.
Vợ chồng Bạch thị cũng theo đến đây, các nàng đều hiện ra cùng loại cảm xúc thất vọng. Đường Tử Y lại an ủi như vừa rồi, các nàng cũng cùng gật đầu. Thụy Triều Tích cười nói: “Sẽ có biện pháp thôi.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Nếu cửa ngầm chỉ có thể mở từ bên ngoài, chúng ta ngoại trừ chờ đợi cũng không còn biện pháp nào khác. Chỉ hi vọng Thiên Cương bên ngoài sau khi không tìm thấy nàng có thể nghĩ đến đây để tìm nàng, bằng không Chu Thất không để đồ ăn thức uống cho chúng ta, chúng ta cũng không nhịn được thời gian lâu dài.”
Thụy Triều Tích nói: “Đúng rồi, chúng ta còn có Thiên Cương.”
Đường Tử Y nói: “Ngồi yên chờ chết không phải là cách, chúng ta vẫn phải nghĩ xem có còn biện pháp nào khác không.”
Ngọc Yên Nhiên thình lình nói: “Nếu có thần binh nào sắc bén một chút là được rồi. Ta biết Đằng Ngọc Các có một cây bảo kiếm tuyệt thế vô song tên là Tỏa Hồn Kiếm, nếu có nó ở đây, tường đồng vách sắt cũng không tính là cái gì.”
Thụy Triều Tích và Bạch Nhược Hiên nhìn nhìn nhau, mở miệng nói: “Yên Nhiên, ngươi làm sao biết Đằng Ngọc Các có Tỏa Hồn Kiếm?”
Ngọc Yên Nhiên nói: “Tẩu tẩu chẳng lẽ đã quên rồi à? Các chủ đời đầu tiên của Đằng Ngọc Các là người nhà họ Ngọc, binh khí của ông ấy chính là Tỏa Hồn Kiếm, Các chủ đương nhiệm là bác của ta, ta làm sao lại không biết.”
Thụy Triều Tích do dự một lúc, thấp giọng nói: “Quả là ông trời có mắt, kiếm ở chỗ chúng ta này.”
Các nàng từ sau khi có được Tỏa Hồn Kiếm vẫn luôn luôn thận trọng, cho đến bây giờ cũng chưa để lộ tung tích. Thần binh lợi khí như vậy là mơ ước của biết bao người trong giang hồ, nếu biết kiếm trong tay các nàng, tất sẽ rước lấy rất nhiều phiền toái. Trên thực tế, Tỏa Hồn Kiếm và Tuyệt Hồn Đao là một đôi, có thể cảm ứng lẫn nhau, nếu không các nàng cũng sẽ không mang kiếm ra khỏi An Hoa Sơn. Hiện giờ lâm vào tuyệt cảnh, Tỏa Hồn Kiếm nếu thật có thể cứu các nàng, cũng chỉ có thể mạo hiểm bại lộ tung tích của Tỏa Hồn Kiếm, được ăn cả ngã về không.
Ngọc Yên Nhiên chỉ là đột nhiên nghĩ đến Tỏa Hồn Kiếm, trăm triệu lần không ngờ rằng kiếm sẽ thật sự ở đây. Nàng tràn ngập nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ lần trước các ngươi đi Đằng Ngọc Các là vì Tỏa Hồn Kiếm?”
Thụy triều tích gật đầu.
Ngọc Yên Nhiên cũng không nói tiếp. Nàng nhớ tới thảm trạng của Bạch Nhược Hiên lần trước khi rời Đằng Ngọc Các, cũng chỉ còn nửa cái mạng, chắc chắn là liên quan đến cái giá phải trả để có được Tỏa Hồn Kiếm. Nàng thực thông minh, không muốn nhắc tới chuyện thương tâm của người khác, nên lựa chọn im lặng.
Đường Tử Y nói: “Tỏa Hồn Kiếm là bảo vật trong trăm năm trở lại đây của chốn võ lâm, chỉ cần tái xuất giang hồ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi, các ngươi có chắc là đã hiểu rõ rồi chứ?”
Thụy Triều Tích dừng lại thân mình một chút, nhìn chăm chú Bạch Nhược Hiên.
Bạch Nhược Hiên nhìn xuyên qua cái lỗ bị Ngọc Yên Nhiên đá thủng trên tường, thở dài nói: “Thành thật mà nói, ta là vạn lần cũng không muốn mạo hiểm lớn như vậy. Chỉ là nơi này nhốt đến hơn trăm người, mạo hiểm một lần, có thể đổi lấy tính mạng của hơn trăm người, vì sao lại không làm chứ ?”
Đường Tử Y nhìn chằm chằm Bạch Nhược Hiên thật lâu, đột nhiên cũng thở dài, nói: “Ta đáp ứng ngươi, Đường Môn tuyệt đối không động đến Tỏa Hồn Kiếm.”
Bạch Nhược Hiên nói: “Đa tạ.”
Trong nhà lao không khí dị thường nặng nề, tràn ngập áp lực vô hình.
Thụy Triều Tích khi còn ở An Hoa Sơn đã học được Tỏa Hồn Kiếm Pháp, Tuyệt Hồn Đao Pháp, còn có Vô Hạ Thần Công. Từng chiêu thức của kiếm pháp và đao pháp nàng đều nhớ rõ chi tiết, chỉ cần chăm chỉ luyện tập, chậm rãi lĩnh ngộ, việc nàng đứng đầu võ lâm thiên hạ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Về phần Vô Hạ Thần Công, nàng vâng theo lời dặn dò của Ngọc Cô Tán Nhân, mỗi ngày đều tu luyện hai canh giờ (bốn tiếng đồng hồ), chỉ qua mấy tháng, bây giờ võ công của nàng đã vượt xa khi xưa. Nàng đã quyết định sẽ dùng Tỏa Hồn Kiếm bổ cửa sắt ra, nhưng chưa lập tức hành động.
Các nàng thả những người đang bị nhốt trong nhà lao ra, để cho bọn họ nghỉ ngơi, phục hồi nguyên khí. Đến giờ Thìn* ngày kế tiếp, các nàng lôi tên công tử lụa là vẫn lui ở một bên lại, bắt hắn nói ra hết các cửa ra vào của Bá Đao Môn trước mặt tất cả mọi người.
*Giờ Thìn : 7 giờ – 9 giờ sáng
Bạch Nhược Hiên đứng lên, ôm tay nói: “Các vị, bất kể là cửa lớn hay cửa hông các hướng Đông Tây Nam Bắc các vị đều đã nghe rất rõ ràng rồi, như vậy sau khi rời khỏi đây các vị hãy tự tìm cho mình một con đường rời đi, chúc các vị may mắn.”
Nàng nói xong, nghiêng đầu thấp giọng nói: “Như thế này khẳng định sẽ rất hỗn loạn, các ngươi đi trước, ta cùng tiểu sư huynh cản ở phía sau.”
Thanh Tu nói: “Đúng vậy, những người này đều bị bắt giam đến điên rồi, nằm mơ cũng muốn thoát ra ngoài, chúng ta vẫn là không nên quá nhân từ mới tốt.”
Đường Tử Y nói: “Để ta cản ở phía sau đi.”
Thanh Tu nói: “Uầy, ngươi tuy rằng dùng độc lợi hại, nhưng cũng không ngăn được chừng này kẻ lỗ mãng, chúng ta cản ở phía sau là đủ, ngươi mang bọn họ đi trước thì hơn.”
Đường Tử Y không thể từ chối, cũng không nói gì thêm.
Chủ ý đã định, bọn họ chậm rãi đi đến hướng cửa ngầm. Thanh Tu và Bạch Nhược Hiên một người bên trái một người bên phải đảm đương môn thần*, còn chị em Ngọc gia cùng Đường Tử Y và Thụy Triều tích thì tiến lên trước, chuẩn bị tốt để tùy thời đều có thể lao ra.
*Môn thần : 2 ông thần canh cửa hay đứng hai bên.
Thụy Triều Tích mở từng tầng bao bố bọc Tỏa Hồn Kiếm ra, chậm rãi rút kiếm khỏi bao, cầm chặt chuôi kiếm, hít sâu, phải thành công ngay lần đầu.
Trong không gian tối tăm kín mít như này, Tỏa Hồn Kiếm vẫn tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Thụy Triều Tích vận khởi chân lực, tập trung toàn bộ vào thân kiếm. Nàng chậm rãi giơ kiếm lên, nhanh chóng chém ra hai nhát, trên tường sắt liền bị khắc sâu hai vết kiếm. Nàng vui mừng trong lòng, vươn kiếm dọc theo hai vệt kiếm vừa rồi tiếp tục đâm vào, kiếm lập tức lún sâu vào thêm mấy tấc.
Vừa rồi khi chém ra hai kiếm chẳng qua là đang thử, mà hiện tại xác định Tỏa Hồn Kiếm thật sự có thể cắt được tường đồng vách sắt, Thụy Triều Tích tự tin hơn nhiều. Nàng cắn răng, phi thân bay lên, công lực Tỏa Hồn Kiếm trong tay liên tục phát huy lên bảy tám lần, nhất thời tỏa ra ánh sáng trắng bốn phía, kiếm khí bức người.
Mũi chân nàng vừa chạm đất, Đường Tử Y và Ngọc Yên Nhiên đồng thời bay lên đá ra một cước, chỉ thấy cửa sắt nặng nề bị đá bay thành từng mảnh, rơi xuống đất phát ra từng đợt âm thanh nặng nề. Cùng lúc đó, Ngọc Linh Lung lôi Ngọc Mộc Phong nhanh chóng chạy ra ngoài, Đường Tử Y, Ngọc Yên Nhiên và Thụy Triều Tích cũng theo sát phía sau.
Bạch Nhược Hiên đoán không sai, khi có đường đi ra ngoài, liền có người tranh nhau chạy ra. Nàng thấy bọn người Thụy Triều Tích đều đã rút lui an toàn, quay sang Thanh Tu kêu to và thấy hắn gật đầu, lập tức nhảy một bước dài, cũng chạy ra khỏi đó.
Một đám người nhanh chóng tràn ra ngoài, Thanh Tu bị hai người kẹp ở giữa, thê thảm bị kéo theo ra ngoài. Tự do quả là thứ nhiều người tha thiết mong cầu, hắn chẳng qua chỉ chậm có một chút xíu, đã bị những người khát vọng tự do này chèn muốn bẹp dí.