Vẫn là ngôi nhà gỗ trần thiết như cũ, vẫn là ở rừng trúc sau núi An Hoa Sơn như cũ.
Đã là ngày thứ ba từ khi tỷ muội Bạch gia tỉnh lại.
Thời điểm Ngọc Cô Tán Nhân bày trận thì chỉ có một mình ông ấy ở đó, cho nên không ai biết được ông ấy làm thế nào để hồn phách của tỷ muội Bạch gia về lại như cũ, cũng không biết bằng cách nào khiến cho Tuyệt Hồn Đao sát khí trầm trọng lại biến thành tuyệt thế bảo đao lấp lánh bạch quang.
Tóm lại, tỷ muội Bạch gia tỉnh lại, tất cả đều tốt đẹp.
Bạch Nhược Hiên vui vẻ sảng khoái, tinh thần sung mãn, lúc này đang cầm một ly Trúc Diệp Thanh tinh khiết và thơm nồng trên tay, nàng để ly rượu sát môi uống một hơi cạn sạch, lại cười nói: “Rượu ngon.“
Bạch Nhược vũ ngồi đối diện nàng cũng mỉm cười, nói: “Hiên nhi, Quận chúa không ở đây ngươi liền lén uống rượu, coi chừng ta đi mách cho nàng ấy đấy.“
Bạch Nhược Hiên híp mắt, cười nói: “Tỷ tỷ tốt của ta, ta kể cho ngươi nghe chúng ta làm sao để thoát hiểm, khi ngươi gặp Quận chúa thì nói với nàng ta chỉ uống có một ly nhỏ xíu thôi, có được không?“
Bạch Nhược Vũ nói: “Cũng có thể suy xét thêm.“
Bạch Nhược Hiên nói: “Không cho suy sét nữa.“
Bạch Nhược Vũ hấp hé miệng, rồi nói: “Được thôi.“
Bạch Nhược Hiên chầm chậm tự rót cho mình một ly, chậm rì rì nói: “Chuyện này phải cám ơn Đường cô nương nhiều lắm. Ừm, Đường cô nương chính là Tứ tiểu thư của Đường Môn, trên giang hồ rất nổi danh, là tri kỷ của Tần cô nương đó. Ngày đó chúng ta đoạt được Tuyệt Hồn Đao, liền thuê một phòng riêng ở tửu lâu, xem như chúc mừng, cũng coi như là tiệc ly biệt. Vốn đang trò chuyện vui vẻ, Đường cô nương đột nhiên đem một chén rượu đổ vào giữa bàn. Đường cô nương xuất thân danh môn, tự nhiên sẽ không làm ra những việc thất lễ trên bàn rượu như vậy, thêm vào đó nàng ấy còn khuyên Quận chúa uống thêm rượu, chúng ta càng cảm thấy cổ quái.“
Bạch Nhược Vũ hỏi: “Cổ quái làm sao cơ?“
Bạch Nhược Hiên nói: “Lúc ấy chúng ta còn không biết, nhưng mà cũng không hỏi ngay. Cũng may tỷ đệ Ngọc gia nhanh trí, các nàng cùng ta nói xạo lung tung một hồi, làm ra vẻ rất náo nhiệt. Đường cô nương nhân lúc ồn ào nói cho ta biết ngoài cửa sổ có người đang nghe lén, chúng ta đến lúc đó mới biết.“
Bạch Nhược Vũ hỏi: “Sau đó thì sao?“
Bạch Nhược Hiên đáp: “Sau đó chúng ta bắt đầu diễn trò, nói sư phụ đã sớm dự đoán được có người muốn cướp đao cùng kiếm, bảo chúng ta đến thành Bát Phương, nơi đó có người tiếp ứng.“
Bạch Nhược Vũ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nói: “Sau đó các ngươi dùng kế tráo người phải không?“
“Đúng vậy.“ Bạch Nhược Hiên cầm bầu rượu lên tiếp tục rót rượu, nói tiếp: “Đường cô nương về phòng trước tiên, chúng ta sắp xếp thỏa đáng xong cũng lẻn đi tìm nàng, kỳ thật chỉ muốn hỏi nàng làm sao biết được có người nghe lén thôi. Không nghĩ đến Đường cô nương lại nghĩ ra được một kế hoạch hoàn hảo giúp chúng ta thoát hiểm như vậy. Lúc ta bước vào phòng của Yên Nhiên và Đường cô nương thì thấy được hai khuôn mặt giống chúng ta như đúc, chúng ta ngẩn người lập tức hiểu được ý tứ của nàng. Sợ lại có người còn nghe lén, chúng ta nói chuyện với nhau chủ yếu chỉ dùng khẩu hình, dùng tốc độ nhanh nhất trao đổi quần áo cho nhau. Sau đó Đường cô nương và Yên Nhiên rời khỏi phòng, về lại phòng và giả dạng chúng ta.“
Bạch Nhược Vũ nói: “Vị Đường cô nương kia quả thực rất thông minh.“
Bạch Nhược Hiên nói: “Nàng xác thực thông minh, hơn nữa rất có năng lực, thật là bạn chí cốt!“
Bạch Nhược Vũ nói: “Các ngươi dùng thân phận của Đường cô nương và Yên Nhiên chạy thoát, các nàng chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm?“
Bạch Nhược Hiên nói: “Trên đường trở về ta cũng rất lo cho các nàng, nhưng mà hiện tại đã chứng minh là ta lo lắng vớ vẩn rồi.“
Bạch Nhược Vũ hỏi: “Chẳng lẽ Đường cô nương còn chuẩn bị chiêu khác nữa?“
Bạch Nhược Hiên đáp: “Hồng Phong sơn trang này ra vẻ đạo mạo muốn lấy cớ chúng ta trộm Tỏa Hồn Kiếm để tiêu diệt bọn ta, Đường cô nương lại vô tình cứu cháu của Các chủ Đằng Ngọc Các, chỉ cần Đằng Ngọc Các thừa nhận rằng kiếm này là cho mượn chứ không phải là đánh cắp thì lý do của bọn họ coi như bị phế. Hồng Phong sơn trang dẫu sao cũng muốn duy trì địa vị bản thân, vì danh dự, bọn họ không thể làm gì khác ngoài việc rút lui.“
Bạch Nhược Vũ gật đầu nói: “Quả nhiên là một biện pháp tốt.“
Bạch Nhược Hiên cười đặt ly rượu xuống, đứng lên phủi phủi vạt áo, nói: “Sự tình chính là như vậy, ta đi xem sư phụ và Quận chúa đang làm cái gì, tỷ tỷ cũng nên đi gọi Bạch Thanh tỷ về rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị lên đường quay về Ung Đô thôi.“
Sâu trong khu rừng trúc sau núi, gió thổi từng trận, lá phiêu phiêu bay.
Ngọc Cô Tán Nhân mặc đạo bào màu tím đứng trong làn gió phiêu đãng, vuốt chòm râu, cười nói: “Sao rồi? Rất là khó tin phải không?“
Thụy Triều Tích nhìn hai quả xanh mượt trong lòng bàn tay, hình dạng quái dị, nàng chưa từng thấy qua. Sau một lúc lâu, nàng đem chúng nuốt xuống, vuốt bụng, lẩm bẩm: “Cái này thật sự là con của bọn ta à?“
Ngọc Cô Tán Nhân cười, nói: “Hai quả đó là vi sư rời bến Đông Độ, tìm được ở Hải Ngoại Tiên Sơn đó, không phải vật tầm thường đâu. Ngươi ăn xong thì dùng nội lực nuôi nó, ba tháng sau sẽ thành hình người, không có khác biệt gì so với người thường. Ta trước đây dặn dò ngươi tu luyện Vô Hạ Thần Công cũng là vì ngày hôm nay, Vô Hạ Thần Công thuần khiết hoàn mỹ, dùng nó chắc chắn sẽ nuôi ra đứa trẻ tài giỏi hơn người, ngươi hẳn là phải rất cảm tạ ta nha.“
Thụy Triều Tích vốn cảm thấy thật khó tin, giờ nghe lời ông ấy nói rõ ràng như vậy, mà Ngọc Cô Tán Nhân vốn là cao nhân đắc đạo, nàng không thể không tin, nhưng mà trong lòng vẫn có đôi chút bất an.
Ngọc Cô Tán Nhân thấy nàng im lặng, liền nói tiếp: “Ngươi nếu không tin, một tháng sau kêu Hiên nhi bắt mạch cho ngươi, tự nhiên sẽ rõ.“
“Muốn ta bắt mạch à, có ai bị bệnh sao?“
Bạch Nhược Hiên từ phía sau tiến đến đối diện Thụy Triều Tích, cười dài nói với nàng.
Nhìn thấy Bạch Nhược Hiên, Thụy Triều Tích liền đỏ mặt, cắn cắn môi, quay đầu bước đi.
Bạch Nhược Hiên vuốt cái ót không rõ xảy ra chuyện gì, còn Ngọc Cô Tán Nhân thì lại cười to. Chờ ông ấy cười xong, mới kể cho Bạch Nhược Hiên nghe chuyện tiên quả sinh con, làm nàng mừng rỡ đứng đó nửa ngày chưa động. Đợi nàng hồi phục tinh thần, lập tức quỳ xuống đất dập đầu ba cái, vui vẻ nói: “Sư phụ, cảm ơn người.“
Ngọc Cô Tán Nhân cười nhẹ, nói: “Tất cả đều là duyên phận, các ngươi có thể có con cùng nhau, đều là tạo hóa của chính các ngươi mà thôi.“
Bạch Nhược Hiên nói: “Ngày sau con nhất định hành y cứu người, tạo phúc muôn dân, cảm tạ trời phật.“
Ngọc Cô Tán Nhân nói: “Được như vậy là tốt nhất, các ngươi trở về đi, chúng ta hữu duyên sẽ còn gặp lại.“
Ung Đô vẫn như cũ, hơn nữa hình như càng phồn hoa, càng to lớn hơn trước.
Gần đây mỗi người trong phủ Quận Mã đều mỉm cười đầy hạnh phúc, bởi vì quận chúa của bọn họ có thai rồi, khi quận mã bắt mạch còn phát hiện có thể là sinh đôi đó.
Người trong phủ Thụy Vương cũng y hệt phủ Quận Mã, Vương Phi mỗi ngày đều chạy đến phủ Quận Mã, hỏi cái này, chuẩn bị cái kia, Thụy Triều Tích chỉ mới mang thai ba tháng, nhưng quần áo của mấy đứa nhỏ hầu như đã làm xong hết rồi.
Bạch Nhược Hiên cực kì đau đầu vì để giải thích với mẹ của nàng rằng Quận chúa mang thai không phải là do nàng ấy ngoại tình, đành phải đem mọi chuyện kể ra hết mới giải quyết được nghi vấn của Hạ Ngọc Lan.
Ngày tháng hai vẫn còn chút lạnh lẽo, Thụy Triều Tích vừa tiễn mẫu thân ra khỏi phủ thì thấy một bóng đen xuất hiện trên nóc nhà mình, nàng phản xạ quay người đuổi theo, bỏ lại Hồng Chúc và Hồng Ngọc ở phía sau hô to cẩn thận.
Bạch Nhược Hiên mang điểm tâm Thụy Triều tích thích ăn nhất về nhà ngay lúc ấy, thấy nàng muốn động võ công, than một tiếng rồi quăng bọc điểm tâm cho Hồng Chúc cũng chạy đuổi theo.
Hắc y nhân bị Bạch Nhược Hiên chặn lại, kéo khăn che mặt xuống thì ra lại là người quen.
Bạch Nhược Hiên ôm tay nói: “Linh Lung, ngươi đang làm cái quỷ gì vậy?“
Thụy Triều Tích thấy là Ngọc Linh Lung, nói: “Linh Lung, người sao lại chạy đến đây vậy?“
Ngọc Linh Lung không hờn không giận nói: “Bọn ta thật lòng đối đãi các ngươi, cũng chưa từng giấu giếm cái gì, các ngươi vậy mà lại giấu ta nhiều chuyện như vậy, hừ.“
Thụy Triều Tích tiến lên hai bước, giữ chặt tay Ngọc Linh Lung, giải thích: “Linh Lung, chúng ta cũng không phải cố ý che giấu hành tung, ngươi đừng giận nha.“
Ngọc Linh Lung trừng mắt nhìn Thụy Triều Tích, đột nhiên cười khúc khích, nói: “Ta đang nói giỡn thôi.“
Thụy Triều Tích thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Mấy tháng không gặp, ngươi vẫn nghịch ngợm như vậy.“
Ngọc Linh Lung nói: “Ta nghe Yên Nhiên nói các ngươi là Quận Chúa cùng Quận Mã còn không tin, chạy đến điều tra một phen, quả nhiên là thật. Đúng rồi, Mộc Phong và Yên Nhiên cũng tới đó.“
Bạch Nhược Hiên cười, nói: “Ai da, bất luận như thế nào, chúng ta cũng không nên đứng trên nóc nhà mà nói chuyện nha.“
Nàng nói xong tiến lên đỡ Thụy Triều Tích, nhìn về phương xa nói: “Yên Nhiên, Mộc Phong, mau ra đây, ta mời mấy người uống rượu.“
Vừa dứt lời, hai bóng người liền xuất hiện trước mặt họ, ôm quyền hành lễ.
Ban đêm gió có chút lạnh, Bạch Nhược Hiên dùng rượu trân quý nhất phủ Quận Mã cùng những món ăn nổi danh nhất Ung Đô để đón tiếp tỷ đệ Ngọc gia.
Sau khi trò chuyện, từ Ngọc Yên Nhiên biết được Ngọc Như Nhan từ chối làm Các chủ, đem vị trí Các chủ tặng cho sư thúc của nàng là Nguyên Dực, bản thân nàng thì suốt ngày quanh quẩn đi theo Tần Dục. Hoắc Diễm và Ngọc Thanh Thu hiển nhiên là đi ẩn cư, còn đi ẩn cư ở đâu thì không ai biết.
Mà tin tức về Đường Tử Y thì mãi là ẩn số.
Cơm, rượu no nê, ai về phòng nấy, Bạch Nhược Hiên đáp ứng đưa tỷ đệ Ngọc gia đi dạo chơi Ung Đô, bao ăn, bao ở, bao luôn dẫn đường.
Đêm khuya tĩnh lặng, trăng sáng không gió.
Thụy Triều Tích nằm chán chết trên giường, mỉm cười nhìn Bạch Nhược Hiên đang đi tới, nói: “Đã tắm rửa sạch sẽ chưa đó, còn mùi rượu thì đừng hòng bước lên giường của ta.“
Bạch Nhược Hiên giơ tay lên ngửi trái, ngửi phải, cười nói: “Thơm ngào ngạt nha, thật là thơm.“
Thụy Triều Tích nói: “Ngươi mau qua đây, bả vai ta mỏi lắm, ngươi giúp ta xoa bóp đi.“
Bạch Nhược Hiên bước nhanh tiến đến, nâng Thụy Triều Tích ngồi dậy, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp bả vai, nói: “Lực đạo thế nào? Có thoải mái hay không?“
Thụy Triều Tích nói: “Vừa đủ.“
Bạch Nhược Hiên im lặng giúp nàng xoa bóp trong chốc lát, thuận tay vòng ôm lấy nàng, nói: “Quận chúa, đã qua ba tháng rồi, còn nửa tháng nữa thôi là hết tháng thứ tư.“
Thụy Triều Tích dù hiểu rõ ý ngầm trong lời nói này, nhưng giả bộ không hiểu, nói: “À, ta biết rồi.“
Bạch Nhược Hiên hỏi lại: “Nàng biết cái gì cơ?“
Thụy Triều Tích nói: “Biết được ý trong lời nói của ngươi.“
Bạch Nhược Hiên nói: “Nếu đã biết rồi, vậy chúng ta bắt đầu luôn đi.“
Vừa dứt lời, liền hôn lên sau tai Thụy Triều Tích.
Thân mình Thụy Triều Tích run lên nhè nhẹ, nắm chặt tay Bạch Nhược Hiên đang để ở hông nàng, xem như ngầm đồng ý.
Từng cái hôn của Bạch Nhược Hiên cực nóng, rải đều lên tai nàng. Thụy Triều Tích hơi hơi nghiêng đầu, Bạch Nhược Hiên liền hôn lên môi nàng. Thụy Triều Tích chủ động vươn lưỡi đi qua, lập tức bị quấn lấy, cùng nhau quấy đảo. Chỉ một cái hôn cũng làm không khí trong phòng biến đổi, xuân ý dào dạt.
Bạch Nhược Hiên buông màn xuống, nhẹ giọng thì thầm: “Đừng sợ, ta sẽ nhẹ nhàng.“
Thụy Triều Tích cúi thấp đầu, chuyên tâm cởi bỏ đai lưng của Bạch Nhược Hiên, cởi hết quần áo trên người nàng, sau đó nhìn thân hình trơn bóng của nàng, cười nói: “Hay là để ta làm trước cho ngươi?“
Bạch Nhược Hiên nói: “Quận chúa không thể mệt nhọc, vẫn là để ta làm đi.“
Thụy Triều Tích nói: “Ngươi nhịn cũng đã hơn nửa tháng rồi, ta nên thưởng cho ngươi mới phải.“
Bạch Nhược Hiên nói: “Lần sau sẽ đổi cho nàng làm, lần này nhất định phải để cho ta làm.“
Lời vừa dứt, cũng không cho Quận chúa cơ hội phải bác, dùng môi chặn lại môi Thụy Triều Tích, tay không ngừng hoạt động, không cần nhìn cũng đã lột sạch Thụy Triều Tích.
Bụng Thụy Triều Tích có hơi hơi nhô lên, tay Bạch Nhược Hiên chậm rãi đặt lên trên, chầm chậm vuốt ve bụng nàng.
Thụy Triều Tích cũng nhìn bụng của mình, cau mày nói: “Qua vài tháng nữa thôi, ta sẽ biến thành một bà cô bụng bự cho mà xem.“
Bạch Nhược hiên nói: “Vô luận Quận chúa biến thành cái dạng gì, ta cũng đều yêu nàng nhất.“