Trời đêm canh ba, bên ngoài sương phòng, tiểu nha hoàn Bàn Nhược dựa vào cửa ngủ gật. Một trận gió lạnh thổi qua, Bàn Nhược theo bản năng rùng mình sau đó bừng tỉnh giấc. Cô xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, quả thật là rất buồn ngủ.
“Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa” bên ngoài phủ mơ mơ hồ hồ truyền đến tiếng người khua chiêng gõ mõ , tiểu nha hoàn thở dài một tiếng. Thông qua cửa sổ nhìn thấy đèn dầu vẫn sáng, in trên cửa là một bóng dáng nhỏ bé đang lặng lẽ đọc sách.
Đẩy cửa bước vào thư phòng, châm một ly trà, Bàn Nhược nhẹ giọng hỏi “Trời đã khuya, sao thiếu gia không đi ngủ?”
“Hử, hiện tại đã là giờ nào?” Tần Phủ Nguyên tiếp nhận ly trà hỏi.
“Thiếu gia, đã là canh ba” Bàn Nhược không kiêng kỵ thân phận hạ nhân, trực tiếp lấy quyển sách đóng lại để sang một bên. “Thiếu gia nhanh đi nghỉ đi, ngài mệt như vậy kêu nô tỳ làm sao đi nghỉ, nếu vậy nô tỳ phải làm sao đây!”
Tần Phủ Nguyên ngượng ngùng cười cười, đứng dậy thu dọn sách một chút “Phải rồi, ta nhất thời đọc sách đến say mê đã quên mất thời gian, ngươi nhắc nhở ta mới nhớ, ta cũng có chút mệt mỏi.”
“Thật ra thiếu gia không cần khổ luyện như vậy cũng chắn chắn sẽ ghi tên bảng vàng!”. Bàn Nhược nói thầm “Tuy thiếu gia đỗ Tiến Sĩ sẽ làm rạng rỡ tông đường, là chuyện cực kì tốt. Nhưng…nhưng thiếu gia làm sao có thể vào triều làm quan được? Nếu bị phát hiện thân phận nữ…”
Sắc mặt Tần Phủ Nguyên liền biến đổi, khiển trách “Bàn Nhược! Ngươi đừng nghĩ là chúng ta sống nương tựa lẫn nhau thì có thể tự ý tính toán quyết định!”
“Nô tỳ…” Bàn Nhược kinh ngạc không thể nói nên lời, lộ ra ủy khuyất.
Tần Phủ Nguyên lại làm như không nhìn thấy, tiếp tục lạnh giọng nói “Ý ta đã quyết, kì thi mùa xuân lần này chắn chắn sẽ đỗ trạng Nguyên, hoàn thành mong ước của phụ thân! Cho nên, Bàn Nhược ngươi chỉ cần ở bên cạnh ta, làm việc nên làm! Tự ta biết mình nên làm gì!”
“Vâng, vừa rồi là nô tỳ vượt quy củ, hy vọng thiếu gia khoan dung, tha thứ cho nô tỳ.”
“Ta biết ngươi lo cho ta, nhưng thân thể là cha mẹ ban cho, phải nghe theo cha mẹ, đây còn là việc mẫu thân trước khi mất quyết định.Ta tin mẫu thân làm vậy vì muốn tốt cho ta, chắc chắn là… Dù sao, lần này ta bỏ qua, ngươi tuyệt đối không thể tái phạm nữa!” Nói xong, Tần Phủ Nguyên liền đi nhanh ra khỏi thư phòng. Bàn Nhược không thể hiểu nổi suy nghĩ của chủ tử, vội vàng cầm lấy đế đèn đi đến phòng ngủ, hầu hạ chủ tử đi ngủ. Sau đó tiếp tục canh giữ ngoài cửa phòng.
Ánh trăng thanh nhã, tiểu nha hoàn vô cớ lại hít một hơi thật sâu rồi thở dài.Trên giường bên trong phòng, một người mặc trung y, niết tay trước ngực cởi bỏ mảnh vải, cũng lặng lẽ thở dài.
Người đời đều cho rằng ‘Sĩ nông công thương’*. Nhưng đó chỉ là trong quá khứ, hiện tại địa vị công nông cũng không so được với bọn gian thương nhờ nhập lưu buôn lậu mà trở nên giàu có bậc nhất. Chính vì vậy mà tầng lớp thương nhân có người giàu, kẻ nghèo. Bọn họ muốn nâng cao địa vị chỉ có trở thành ‘Sĩ’, muốn kiếm càng nhiều tiền cũng cần ‘Sĩ’, muốn bảo toàn tiền tài phú quý cũng phải nhờ đến ‘Sĩ’ giúp đỡ. Nhưng thương nhân dùng tiền đút lót lấy lòng lấy lòng quan lại cũng không đảm bảo được việc sẽ không bị ruồng bỏ, lúc đó tiền mất tật mang, chuyện này cũng thường xảy ra. Chính vì vậy, cách tốt nhất là trong nhà có ít nhất một người trở thành ‘Sĩ’.
*Sĩ nông công thương là bốn giai cấp chính trong xã hội xưa dưới các triều đại quân chủ, còn gọi là tứ dân(4 tầng lớp dân). Trong đó Sĩ được xếp là giai cấp đầu tiên, là giai cấp có tri thức, được xã hội trọng vọng. Nông là những người nông dân cày ruộng, lực lượng lao động chủ yếu trong xã hội xưa. Công là những người làm thủ công nghiệp, làm thuê trong các làng nghề truyền thống. Thương là những người hoạt động buôn bán, vai trò của họ bị đặt ở hàng thấp nhất trong xã hội.
Kinh thành đệ nhất thủ phủ Tần lão gia- Tần Giang Dũng cũng giống như nhiều người, sợ một ngày mất đi chỗ dựa liền mất đi tiền tài phú quý. Hắn đời này đã đạt thành danh lợi như ý muốn, nhưng chỉ có một việc khiến cho hắn vô cùng tiếc nuối chính là giai cấp của gia tộc. Trước kia, hắn vất vả khắp nơi, tìm mọi cách lấy lòng quan lại các cấp chỉ vì muốn tạo mối quan hệ tốt, có chỗ dữa dẫm. Khi đó, Tần Giang Dũng đã thề sau này nhất định phải đưa được con mình vào chốn quan trường, vì Tần gia mở rộng cửa chính, vinh quang rực rỡ.
Giờ phút này, Tần lão gia có được một cơ hội lớn, vui mừng đến choáng cả đầu óc.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Dựa theo đạo lý làm người và đạo nghĩa vợ chồng, hôn nhân chính là việc quan trọng. Nay đã đến lúc Trẫm phải gả nữ nhi, đây là việc hợp với đạo lý xưa nay! Trẫm biết ái khanh năm nay vừa tròn 20 tuổi, là lúc thích hợp để kết hôn. Tần Phủ Nguyên là người nổi tiếng nhân ái và sâu sắc. Hôm nay, Trẫm đặc biệt tứ hôn cho ái khanh và Vinh An công chúa, sắc phong Phò mã đô úy. Vậy Phò mã phải tuân theo đạo làm chồng, không được lập thiếp. Làm trái thánh chỉ sẽ chịu phạt nặng, không được chậm trễ!”
Phò mã thực chất không được nắm quyền, chỉ là một chức quan nhàn hạ trên danh nghĩa làm chủ. Tuy có địa vị nhưng lại là việc mọi kẻ sĩ tránh không kịp. Việc này đối với nhà có gia thế mà nói không phải là việc gì tốt. Nhưng đối với gia đình thương gia có địa vị thấp kém mà nói lại là việc tốt, nháy mắt liền được trở thành hoàng thân quốc thích.
Vài năm trước đây, Tần Giang Dũng muốn thay con quyết định hôn sự nhưng liên bị lí do chuyên tâm học tập thi cử từ chối khéo. Hắn nghĩ lại thấy rằng thê tử lúc nào cũng có thể tìm, nhưng việc thi cử sẽ không chờ người. Cho nên Tần Phủ Nguyên đến nay vẫn chưa có hôn phối. Nghĩ đến đây, đúng là người tính không bằng trời tính, chưa từng nghĩ đến thi đậu, hôn sự cũng liền tới. Tần Giang Dũng quay đầu liếc mắt nhìn con, thấy hắn mặt ngây ra, tưởng rằng đây là việc hết sức kinh hỉ, hắn nhất thời chưa kịp tiếp nhận.
Cất bước nhanh đến gần vị thái giám tuyên chỉ kia, vội vã mờ ám nhét vào tay một thỏi Nguyên Bảo, vẻ mặt hết sức cung kính “Đại nhân vất vả rồi!”
Thái giám vốn đang kinh thường, hiện tại bạc nặng trịch trong tay, nháy mắt tỏ vẻ thân thiện, đầu cũng cúi thấp vài phần. “Ôi chao! Tần lão gia sao lại nói vậy, bên kia lễ bộ đã chọn ngày lành tháng tốt, cũng sắp xếp tu sửa lại phủ công chúa. Ba ngày sau lâm triều chính thức thông cáo thiên hạ, đến lúc đó còn phải hy vọng Tần lão gia cùng Phò mã gia chiếu cố.”
“Không dám, không dám! Có điều là thảo dân thiển cận chưa từng nghe nói về Vinh An công chúa, không biết công chúa yêu thích những gì. Sau này, nếu có sai sót, phải làm sao đây?” Nếu dùng bạc có thể giải quyết, vấn đề sẽ không còn là vấn đề nữa. Tần Giang Dũng vội vàng nhân cơ hội hỏi cặn kẽ. Tần Phủ Nguyên nãy giờ ngây người cũng bước đến, tỏ vẻ quan tâm.
Vinh Anh công chúa từ nhỏ được Đức phi nương nương nuôi dưỡng bên cạnh, cùng nương nương ăn chay niệm Phật vì Bệ hạ cầu phúc, hiếm khi đi lại cho nên Tần đại nhân không biết cũng là việc thường tình. Còn về tính cách và sở thích, tiểu nhân nào dám phỏng đoán. Chỉ là nghe hạ nhân hầu hạ bên cạnh công chúa nói Người khá thân thiện. Nếu vậy, Tần đại nhân cho dù có lỡ sai sót cũng không bị khiển trách nhiều. Tần đại nhân yên tâm đi!” Nghe thái giám nói xong, Tần Giang Dũng yên tâm phần nào, thở nhẹ ra.
Sau một hồi hỏi thăm, Tần Giang Dũng mới tiễn thái giám rời đi. Hắn nhanh chóng đi đến từ đường, phải lập tức bái tạ liệt tổ liệt tông. Suốt dọc đường đi, Tần Phủ Nguyên có thể thấy phụ thân không giấu nổi vui mừng, cũng nhìn thấy ánh mắt hạ nhân trong phủ nhìn mình mang vẻ vui sướng. Tần Phủ Nguyên cố gắng bày ra nụ cười nhưng trong lòng khổ sở, có người nào biết được? Nếu quả thật công chúa tốt tính như lời thái giám nói, bản thân mình lừa dối Người việc lớn như vậy cũng có thể tha thứ sao?
Tần Giang Dũng và Tần Phủ Nguyên bái tạ các vị tổ tông tại từ đường xong xuôi. Đột nhiên Tần Giang Dũng nghĩ đến việc đưa lễ hỏi, việc này hắn phải tự mình đốc thúc mới được. Hắn nói liên miên, an bày nhiều thứ cho con “Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ gọi thầy có chuyên môn cao đến dạy ngươi lễ nghi. Phải rồi, ta cũng phải học nữa, dù sao sau ngày thành thân của ngươi ta cũng là hoàng thân quốc thích . . .”
“Cha, con có một chuyện không rõ.” Tần phủ nguyên càng nghe trong lòng càng khó chịu, không khỏi cắt ngang.
“Ngươi nói đi.” Tần Giang Dũng bây giờ tâm tình rất tốt, không để ý đến việc Tần Phủ Nguyên cắt ngang lời mình, nếu như là bình thường, chắc chắn sẽ trách phạt nặng.
“Con tưởng rằng, tâm nguyện của cha là nguyên nhi vào triều làm quan, tốt nhất là có thể có địa vị, binh quyền. Nhưng hôm nay nếu con cưới công chúa, sẽ không có quyền tham gia chính sự, chỉ là chức vụ đơn giản, không có quyền lực . . .” Tần Phủ Nguyên cúi đầu, tuy rằng tứ hôn là chuyện đã định, nhưng Tần Giang Dũng tâm tư chuyển biến quá nhanh.
Tần Giang Dũng nghe xong, tưởng là con một lòng muốn trở thành sĩ, bởi vì hôn sự này mà không vui. Nghĩ lại mới thấy, Nguyên nhi từ lúc tuyên chỉ đến giờ nét mặt vẫn không vui một chút nào. Tần Giang Dũng lập tức nghiêm mặt nói “Bây giờ ngự chỉ đã hạ, ván đã đóng thuyền, ngươi nên buông bỏ tham vọng, phải biết trân trọng và nắm giữ những gì ngươi có!”
Dừng một chút lại nói “Phụ thân biết Nguyên nhi mấy năm nay rất khắc khổ luyện chữ. Nhưng quan trường là nơi nguy hiểm, Nguyên nhi xưa nay làm người chính trực, tính tình đạm bạc, không biết xu nịnh người khác. Nếu ngươi làm quan, có thể sau này chỉ là bình phong không có gì nổi bật. Nhưng nếu ngươi bị người hãm hại, đến lúc đó toàn bộ Tần gia sẽ ra sao? Đừng quên, dân không đấu lại quan, không biết chừng một ngày nào đó có người xem chúng ta như thịt mỡ, tính toán nuốt trọn một ngụm”
“Với địa vị của chúng ta, Thánh Thượng có thể đem công chúa gả cho ngươi, đã là đối với Tần gia chúng ta chiêu an. So với việc sau này sau bị người khác dò xét, không bằng lấy Thiên Tử chống lưng, chắn chắn bảo đảm bình an cho cả nhà!” Tần Giang Dũng không phải kẻ ngốc, nếu không Tần gia khó có ngày hôm nay. Tuy không biết ngày đó thi đình xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng có thể là việc tốt, vậy là đủ rồi.
Trong lòng Tần Phủ Nguyên tất nhiên hiểu rõ đạo lý này, bởi vì tâm trạng khổ sở, nhất thời khó có thể chấp nhận mà thôi “Con ngu muội, phụ thân giáo huấn rất phải.”
“Được rồi, Nhưng mà. . . Vinh An công chúa này ta phải đi thăm dò, chút nữa ngươi cũng đi sang nhà ông ngoại hỏi thăm xem, thuận tiện coi như là đem việc này nói cho bên đó một tiếng!” Tần Giang Dũng tràn đầy vui vẻ, chấm dứt đề tài tại đây. Nhắc nhở Tần Phủ Nguyên chú ý lời nói và hành động sau này rồi vẫy tay cho Tần Phủ Nguyên lui xuống.
Trở về sân của mình, Tần Phủ Nguyên còn đứng ngoài tại cửa, Bàn Nhược liền chạy tới, phản ứng này có thể đoán được lý do. Tần Phủ Nguyên vội vàng che miệng của nàng, đem trở về phòng, khóa kỹ của, lúc này mới buông nàng ra
“Thiếu gia, ta nghe người trong phủ nói ngài bị tứ hôn?” Tần Phủ Nguyên ngồi xuống, gật đầu thừa. Bàn Nhược cảm thấy đầu váng mắt hoa “Việc này…việc này….phải làm thế nào! Thiếu gia làm sao có thể cưới vợ được? Nếu như bị công chúa điện hạ phát hiện thân phận thật của thiếu gia, công chúa điện hạ lại đi bẩm báo lên Thánh Thượng, đó là tội khi quân, là tử tội đó!”
“Bàn Nhược, việc đã tới nước này có hoảng cũng vô dụng, bất kể là đào hôn, hay là kháng hôn, Tần gia cũng khó trốn khỏi kiếp nạn.” Tần Phủ Nguyên thở dài một hơi, trầm ngâm một lát liền nói “Du biểu tỷ và các công chúa có quen biết, gặp gỡ. Sau giờ ngọ, ta tới nhờ biểu tỷ thử xem. Xem biểu tỷ có thể trong vòng ba ngày, tạo cơ hội để ta gặp được một vị công chúa. Đến lúc đó ta sẽ đưa ra lí do ta không thể sinh con để thỉnh cầu công chúa không kết hôn với ta, từ chối hôn sự.”
“Việc này…” Bàn Nhược nghe đến lí do ‘không thể sinh con’ mà đỏ mặt, đưa mắt nhìn khuôn mặt tuấn mĩ đầy vẻ u buồn của Tần Phủ Nguyên, nhất thời ngây ngốc nói ra lời tận đáy lòng “Nếu thiếu gia thật sự là nam tử, thì thật tốt biết bao!”
Tần phủ nguyên nghe vậy, vẫn chưa dạy bảo nàng nói chuyện không thực tế, xoa xoa giữa trán mình tự mỉa mai “Nếu ta là nam tử sao!”
“Thiếu gia. . .” Chợt nhận ra mình đã nói sai, Bàn Nhược xấu hổ cúi đầu, rốt cuộc thiếu gia mới là người đau lòng nhất.
Bản thân là một nữ tử xinh đẹp, tài giỏi, nhưng chỉ có thể lấy thân phận nam tử sống qua từng ngày. Bây giờ còn có thể phải đi làm việc hồ đồ ‘giả phượng hư hoàng’. Trên thế gian này, sao lại có người bất hạnh như vậy đây!