Lại một buổi sáng sớm, bất quá, hôm nay so với mấy ngày trước đây, bầu không khí trong phủ phò mã rõ ràng khẩn trương hơn rất nhiều.
Bàn Nhược tỉ mỉ thay nàng bó tóc, khuôn mặt vội vàng, khiến Tần Phủ Nguyên không khỏi buồn cười: “Hôm nay thế nào lại đặc biệt khẩn trương rồi?”
” Thiếu gia a, người cũng đừng nói ta nữa, hôm nay người phải cùng điện hạ hồi cung, gặp đều là các nương nương ở trong cung, bọn họ hoả nhãn kim tinh, ta không nên giúp người ăn vận tuấn lãng một chút sao?” Từ sau khi Tần Phủ Nguyên xác định trong phủ có ám vệ, liền căn dặn Bàn Nhược thường ngày phải đặc biệt chú ý, hiện tại cũng chỉ có thể nói đến một nửa.
Tần Phủ Nguyên biết Bàn Nhược là lo lắng cho nàng, cho nên cũng tùy ý nàng ấy bày bố, dù sao thì nàng cũng không biết bản thân nhìn bất đồng so với ngày thường ở điểm nào. Tần Phủ Nguyên không hiểu phong tình, bất quá tay nghề của Bàn Nhược xác thực là hơn người, còn không phải sao, Tần Phủ Nguyên sau khi bước ra, Vinh An công chúa vừa thấy liền lộ ra vẻ mặt si mê, ngơ ngác mà nhìn khiến Tần Phủ Nguyên cực kỳ không được tự nhiên.
“Huh? Điện hạ?” Tần Phủ Nguyên nhíu mày, nữ tử dung mạo tựa thiên tiên như công chúa, thế nào sẽ bởi vì mỹ sắc mà nhìn đến ngây người? Hoặc là…: “Phủ Nguyên ăn mặc như thế, rất kỳ quái sao?”
” Không! Tuyệt đối không phải!” Sở Oản lắc đầu, sau đó đưa tay trực tiếp chạm đến trên mặt Tần Phủ Nguyên, tốc độ cực nhanh, khiến nàng không thể phản ứng kịp.
” Trước kia chỉ biết phò mã dễ nhìn, nhưng không nghĩ tới lại có thể càng đẹp mắt!” Sở Oản nói xong, tựa hồ sợ Tần Phủ Nguyên còn không lý giải đầy đủ lời của nàng: “Trên đời này nếu như có người đẹp mắt hơn so với phò mã, thì đó nhất định là phò mã đã thay đổi một cách ăn mặc khác!”
Ai không thích được khen ngợi đây? Tần Phủ Nguyên tuy là xấu hổ, nhưng tâm tình cũng không tệ, cố nén cười hỏi: “Điện hạ nói xong rồi?”
Sở Oản không thấy Tần Phủ Nguyên hài lòng, có chút ủ rũ: “Có phải Oản Nhi lại nói sai rồi không?”
Tần Phủ Nguyên ngây ngẩn cả người: “Hả? Điện hạ thế nào bỗng nhiên nói như vậy?”
” Nếu như phò mã khen Oản Nhi, Oản Nhi nhất định sẽ vô cùng hài lòng. Nhưng phò mã cũng không có biểu hiện gì, Oản Nhi ngốc, không đoán được tâm tư của phò mã.” Sở Oản bĩu môi nói: “Phò mã lại không thích thân cận Oản Nhi, ban đêm cũng không chạm vào…”
” Điện hạ!” Tần Phủ Nguyên vội vàng ngắt lời vị công chúa cái gì cũng dám nói ra miệng này, nhưng Sở Oản lại tưởng rằng nàng thực sự tức giận, dáng vẻ đặc biệt ủy khuất.
“Ngay cả hôn Oản Nhi cũng không….” Tần Phủ Nguyên rất xấu hổ, liếc sang bên cạnh một cái, Bàn Nhược đã sớm bị Cộng Nhi kéo ra bên ngoài, Thủy Nhi và Điều Nhi mang theo chúng cung nữ liên tục lui lại rất nhiều bước, bọn họ thỉnh thoảng trộm liếc nhìn một cái. Chuyện này thực sự là! Quá xấu hổ rồi!
Tần Phủ Nguyên vô cùng đau đầu, nhưng điện hạ lúc này vẫn ngây thơ không biết, đó là những lời dễ khiến nhiều người hiểu lầm a! Chính kinh giải thích là không thể được, trực tiếp cự tuyệt cũng không tốt, Tần Phủ Nguyên than nhẹ, chỉ đành bám vào bên tai điện hạ thấp giọng nói: “Điện hạ, những chuyện là chuyện khuê phòng, không thể ở bên ngoài nói cho người khác nghe.”
” Vì sao?” Sở Oản chớp mắt, vô cùng khó hiểu
Tần Phủ Nguyên da đầu tê dại, nhưng nghĩ đến điện hạ sau này nếu như cùng nàng ly hôn rồi vẫn ngây thơ như vậy, vô cùng có khả năng sẽ bởi vì những việc nhỏ này mà bị người khác lên án, cho nên chỉ đành giải thích: “Bởi vì, đó là chuyện giữa phu thê mới có thể làm, cho nên dĩ nhiên cũng chính là bí mật giữa hai phu thê, làm sao có thể nói cho người khác biết!”
Công chúa điện hạ tỉnh ngộ: “Phò mã đây là đang đồng ý với Oản Nhi, lúc trong phòng chỉ còn hai người chúng ta, thì có thể rất rất thân mật, đúng không?”
Tần Phủ Nguyên cảm thấy đứng ở đây nói nhiều một câu ngoại nhân liền nghe nhiều một câu, hay là chờ buổi tối trở về phòng sẽ cẩn thận nói rõ với điện hạ thì tốt hơn. Nghĩ như thế, nàng liền trực tiếp xoay người hạ lệnh: “Thời gian không còn sớm nữa! Xuất phát!”
Thủy Nhi biết tính tình của điện hạ nhà mình, xem dáng vẻ phiền muộn của Tần Phủ Nguyên, không khó tưởng tượng các nàng cụ thể là nói những gì. Điều Nhi tựa hồ cũng đã biết chuyện gì đó, trong lúc vô ý đối diện cùng Tần Phủ Nguyên, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ trêu tức nói không rõ.
Thương yêu nữ nhi là bệnh chung của các đời hoàng đế, thiên tử là trời của các phi tần, dĩ nhiên cũng biết ngã theo chiều gió. Nhưng các đời hoàng đến thương yêu nữ nhi như vậy rồi lại không có nữ nhi, đến đời của đương kim thánh thượng, lại chỉ có hai vị công chúa.
Trưởng công chúa trưởng thành sớm, thường ngày lạnh nhạt quái dị, mẫu tính của các phi tần thực sự không tiện mang cho nàng, nhưng Vinh An công chúa lại bất đồng, mẫu phi mất sớm, thân thể không tốt cũng khiến các phi tần rất thương tiếc, Đức Phi khiêm nhường, thường ngày ngược lại lúc cầu phúc có thể nhớ kỹ cũng cầu cho các phi tử, không chút bất công, nhờ vậy Vinh An công chúa cũng sẽ không trở thành đối tượng giận chó đánh mèo, hơn nữa bản thân nàng tính tình thiện lương đáng yêu, thuần khiết đến khiến người ta vô thức muốn che chở.
Lúc mới vừa được tứ hôn, Tần Phủ Nguyên còn tưởng rằng Vinh An công chúa là một vị công chúa thất sủng, cho dù là sau đó trưởng công chúa điện hạ nhắc tới, cũng không từng nghĩ tới sẽ có cục diện hôm nay.
Hoàng hậu ngồi ở bắc vị của Khôn Ninh Cung, Hoa quý phi mặc dù chức vị cao hơn Đức phi, nhưng bởi vì hôm nay là ngày Vinh An công chúa hồi gia, dĩ nhiên vị trí của Đức Phi phải nổi bật hơn ngày thường, cho nên hai người lúc này ngồi ngang hàng, tiếp đến lần lượt sắp xếp theo thời gian vào cung và bối cảnh của mỗi người, Hiền Phi, Thục Phi, Huệ Phi ba người, bên cạnh Huệ Phi và Thục Phi lại phân theo phẩm cấp trái phải ngồi năm phi tần….Trừ hoàng hậu cùng Đức Phi, những vị nương nương khác Tần Phủ Nguyên đều là mới gặp lần đầu, ánh mắt mọi người nhìn nàng cũng không mang che lấp, cùng một chỗ ngược lại đáng thương cho Tần Phủ Nguyên, trên người dường như bị cự thạch nghìn cân đè ép, ngay cả hít thở cũng không thể gắng sức.
Sở Oản và nàng là hoàn toàn khác nhau, nàng ấy đã sớm an tọa, cùng hoàng hậu nương nương đồng thời ngồi, hai người không biết đang nói cái gì đó, hoàng hậu ung dung khéo léo lại có thể thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách.
Thần sắc nghiêm nghị thật sự chỉ có một mình Đức Phi: “Oản Nhi, con xem con như vậy, tuyệt không phù hợp thân phận, cũng không biết mấy ngày nay ở trước mặt phò mã đã làm hỏng bao nhiêu quy củ!”
Trong nháy mắt ánh mắt của tất cả các vị nương nương đều mang theo cảnh cáo, Tần Phủ Nguyên toát mồ hôi, vội vàng nói: “Không sao, không sao, điện hạ tính tình thuần phác, thẳng thắn khả ái, có thê tử như thế, chính là Tần Phủ Nguyên tam sinh hữu hạnh!”
Lời này nói ra, áp lực trên người mới rút đi. Sở Oản nhìn nàng, tựa hồ hận không thể ở khắc tiếp theo lập tức chồm đến.
” Phò mã tướng mạo thoát tục, đứng cùng Vinh An thật sự là xứng đôi!” Huệ Phi ở một bên bỗng nhiên nở nụ cười, tựa hồ nhìn thật lâu, tướng mạo của Tần Phủ Nguyên rốt cuộc mới thuận mắt một ít…
“Bước đi trầm ổn, diện mạo bất phàm, mặc dù không đủ cao lớn, nhưng cũng xem như tạm được.” Phụ thân của Thục Phi chính là Nhâm đại tướng quân, vì vậy đã thấy nhiều nam tử trong quân ngũ, là có luyện võ hay không, vừa nhìn liền biết.
” Xem Vinh An lưu luyến phò mã như thế, có lẽ mấy ngày nay phò mã đối với hài tử này cũng là vô cùng tốt!” Hiền Phi ra phán đoán cuối cùng, che miệng cười: “Không tệ không tệ!”
” Được rồi, các ngươi đừng khó xử Nguyên Nhi nữa, cẩn thận Vinh An đau lòng!” Hoàng hậu mới vừa dứt lời, Vinh An liền bắt lấy cánh tay nàng lay động không dứt.
” Nương nương các ngươi trái một câu phải một câu như vậy, phò mã sẽ khẩn trương đến hỏng mất!” Sở Oản bĩu môi, rất trẻ con mà thè lưỡi với Hiền Phi.
” Vinh An!” Đức Phi cực kỳ đau đầu.
Hiền Phi mỉm cười kéo tay Đức Phi: “Không có việc gì, muội muội chính là thích tính tình này của Vinh An.”
Đức Phi không nói gì, những phi tử này thường ngày không việc gì thì tranh đi tranh lại, nhưng trong việc sủng ái Vinh An, ngược lại đặc biệt đoàn kết. Vinh An cũng biết điểm này, mừng rỡ trốn ở phía sau hoàng hậu cười trộm! Nàng hài lòng vì tất cả những người sủng ái nàng đều đang ở đây, nhưng Tần Phủ Nguyên lúc này lại càng cảm thấy áp lực.
Chính lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng cười sang sảng: “Ai nha! Hiện tại nơi này tại sao lại náo nhiệt như thế?”
Sau đó, Văn Đế mặc triều phục liền tiến đến, trước khi mọi người hành lễ liền nói: “Đều miễn lễ, ở đây đều là người một nhà!”
” Tạ ơn bệ hạ!” Tần Phủ Nguyên có thể ngẩng đầu, sau đó liền phát hiện, thì ra trưởng công chúa cũng đến.
” Phụ hoàng!” Vinh An trực tiếp lược bỏ việc thỉnh an, vài bước liền nhào tới trong lòng Văn Đế, ngưỡng mặt có chút oán giận mà nói: “Phụ hoàng đến trễ!”
“Nha đầu này, trẫm mới vừa hạ triều liền trực tiếp đến đây, con còn oán giận không đủ sớm?” Văn Đế giả vờ tức giận, gắng sức nhéo mũi Vinh An, sau đó mới bớt thời giờ nhìn thoáng qua Tần Phủ Nguyên, chỉ là như vậy, tựa hồ cũng không có hảo ý.
Quả nhiên, trực giác của Tần Phủ Nguyên không sai, sau khi bệ hạ nhìn nàng một cách vô cùng cổ quái, liền hỏi công chúa: “Trẫm cho rằng có phò mã, Vinh An đã quên lão đầu như trẫm rồi!”
Vinh An lại đem trọng điểm đặt ở nơi khác: “Lão đầu! Ha ha, hai ngày không gặp phụ hoàng, người thật sự là già đi không ít!”
“Hả?” Văn Đế rõ ràng không nghĩ tới Vinh An sẽ nói mình như vậy, toàn bộ biểu tình đều cứng nhắc.
” Nhìn xem, phụ hoàng rõ ràng căn bản không cách nào chấp nhận cách xưng hô là lão đầu! Còn không biết xấu hổ giả vờ phóng khoáng mà nói Oản Nhi, này nha, Oản Nhi không phục!” Sở Oản nhăn mũi, tựa như thiểm điện trực tiếp nhảy đến đứng phía sau Tần Phủ Nguyên.
Văn Đế nghẹn lời, lại không đành lòng giáo huấn Sở Oản, đành phải thôi, thu hồi vẻ ấu trĩ của bản thân. Khôi phục tư thái uy nghiêm của bậc cữu ngũ chí tôn, cao giọng gọi: “Tần Phủ Nguyên!”
Lúc Tần Phủ Nguyên bị công chúa coi như tấm mộc thì đã biết sẽ như thế, không hãi sợ mà trả lời: “Có vi thần!”
” Nếu như để trẫm biết ngươi dám bạc đãi Vinh An, tất nhiên sẽ không tha cho ngươi, ngươi cũng hiểu đi?” Thái độ của Văn Đế đối với Tần Phủ Nguyên mặc dù bất thiện, nhưng cũng chỉ là một người phụ thân nên có mà thôi, điều này tất nhiên là có thể lý giải. Chỉ là nghĩ đến phụ thân của nàng, Tần Giang Dũng, vì tránh dị nghị mà dời đến Tô Châu, cô độc một mình nàng cũng không thể ở bên cạnh chiếu cố….
Văn Đế gật đầu, thần sắc có chút hòa hoãn: “Bắt đầu từ ngày mai, ngươi liền phải bắt đầu vào triều, lúc trước ngươi thi đỗ trạng nguyên, chưa từng phong quan trái lại tứ hôn trước, cũng là trẫm sơ suất.”
” Bệ hạ ưu ái, là vinh hạnh của hạ thần.” Tần Phủ Nguyên chắp tay, trong lòng đã suy đoán bản thân sẽ nhận một chức quan nhàn tản thế nào.
Hồng y thái giám phía sau Văn Đế lúc này mới tiến lên, mở thánh chỉ trong tay, cao giọng tuyên chỉ: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết! Quốc gia xem trọng nhân tài, lấy dân làm trọng. Vinh An phò mã, ân khoa trạng nguyên Tần Phủ Nguyên, thứ dân Tần Giang Dũng, làm thương nhân không gian dối phạm pháp, từ ái bố thí làm việc thiện, có thể quyên tặng ngân lượng, cứu tế nạn dân. Đốc phủ ti bẩm báo việc này, trẫm biết được rất lấy làm an ủi. Nay đặc biệt phong ngươi làm hoàng thương Giang Ninh, Tần Giang Dũng làm Vinh Thân Quan. Khâm thử!”
Tần Phủ Nguyên thật sâu bái tạ, giọng nói đều đang run rẩy: “Tần Phủ Nguyên, tạ chủ long ân!”
Vinh An không giải thích được, vì vậy có chút không rõ, nhưng thấy Tần Phủ Nguyên ngữ khí kích động, hơn nữa lại là phụ hoàng đặc biệt hạ chỉ, nhất định sẽ không phải là chuyện xấu, nên cũng cười hì hì tiếp chỉ tạ ân.
“Những việc lớn nhỏ liên quan đến chức quan, sẽ do Thái Hoa giao phó cho ngươi. Trẫm còn có việc cũng không quấy nhiễu các ngươi nữa.” Thái Hoa là phong hào của trưởng công chúa, Tần Phủ Nguyên theo trưởng công chúa cùng tiễn thánh giá rời khỏi Khôn Ninh Cung, mãi đến lúc bệ hạ hoàn toàn biến mất trước mặt, lúc này mới xoay người, nàng được trưởng công chúa dẫn đến ngự hoa viên.
Tần Phủ Nguyên không khỏi nghĩ đến lúc mới gặp gỡ trưởng công chúa, lúc trước nàng vì từ hôn kết quả bị trưởng công chúa khuyên ngăn, bây giờ nghe thánh thượng an bài, hẳn là muốn nàng theo trưởng công chúa làm việc?