Đầu canh năm, Thủy Nhi và Thiền Nhi chờ ở bên ngoài, Tần Phủ Nguyên bởi vì khẩn trương, vì vậy ngủ cũng không sâu, vừa nghe thấy động tĩnh liền thức dậy. Cẩn thận di chuyển công chúa sang bên cạnh, cơ bản quấn lại băng ngực, sau khi xác nhận đã ổn thỏa mới mở cửa. Hơn nữa, Thiền Nhi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, dung mạo của nàng thoạt nhìn rất giống Điều Nhi, bất quá so với Điều Nhi, đại khái là càng xinh đẹp hơn.
Nếu nàng ấy thực sự là ám vệ, võ công nên vô cùng tốt, Tần Phủ Nguyên gật đầu chủ động chào hỏi, rốt cuộc biểu đạt sự tôn trọng của bản thân. Thiền Nhi tiến lên, giúp đỡ Thủy Nhi đồng thời thay quan phục cho nàng, mặt băng bó từ đầu chí cuối chưa từng cho một lời đáp lại.
Đại khái là có Điều Nhi phía trước, cho nên Tần Phủ Nguyên cũng không cảm thấy buồn bực, chính là có một chút hiếu kỳ, điện hạ từng nói qua Thiền Nhi là người có công phu tốt nhất, rốt cuộc là tốt đến mức nào?
” Phò mã, có cần đánh thức điện hạ không?” Chờ Tần Phủ Nguyên thay quan phục hoàn tất, Sở Oản còn đang ngủ say trên giường, Thủy Nhi cũng có chút khó xử.
” Không cần.” Tần Phủ Nguyên vừa dứt lời, Thiền Nhi chạy tới đến bên giường, gọi công chúa vài tiếng.
Thủy Nhi nhìn thấy, không khỏi lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, tiến lên kéo Thiền Nhi: “Ngươi làm gì vậy?”
” Nếu không, sau khi điện hạ rời giường, nhất định sẽ oán giận, ta nghe rất phiền.” Thiền Nhi bình tĩnh nhìn Thủy Nhi giải thích, nói xong mới quay đầu lại nhìn Tần Phủ Nguyên một cái.
Thủy Nhi không khỏi che miệng cười trộm, Tần Phủ Nguyên coi như là đã biết ý tứ trong đó, với phương thức càm ràm của điện hạ, làm ám vệ lại không thể tránh mặt, ít nhiều sẽ có phần bất đắc dĩ.
Náo động như thế, Sở Oản sao có thể không tỉnh dậy? Nàng mở đôi mắt sương mù, đầu tiên liền thấy được Tần Phủ Nguyên đã ăn mặc hoàn chỉnh, bĩu môi: “Ô….”
“Hả?” Tần Phủ Nguyên bất đắc dĩ, ngồi vào bên giường cúi người xuống, muốn nghe rõ điện hạ đang nói gì.
” Muốn tiễn phò mã, nhưng thân thể không có sức lực!” Sở Oản được Tần Phủ Nguyên nâng đỡ, lúc này mới rốt cuộc ngồi dậy được.
Vô luận là qua bao nhiêu ngày, Tần Phủ Nguyên cảm thấy vẫn không cách nào thích ứng với hành vi của của điện hạ, nhưng lại không tiện đẩy người ra, liền có một chút không được tự nhiên mà ngồi thẳng thân thể, cười gượng nói: “Điện hạ tiếp tục ngủ là tốt rồi, Phủ Nguyên không sao.”
” Mới không phải chuyện phò mã cảm thấy không sao là được…” Sở Oản lắc đầu, đặc biệt chính kinh muốn bắt đầu thao thao bất tuyệt, đỡ phải phò mã luôn chuyện này không sao cả, chuyện kia không hề gì.
” Điện hạ, phò mã sẽ đến muộn.” Thiền Nhi vẫn yên lặng ở bên cạnh lại có thể chủ động lên tiếng, Tần Phủ Nguyên không khỏi cho nàng một ánh mắt cảm kích.
Động tác của những người này thực sự là quá rõ ràng, Sở Oản nhíu mày, bỗng nhiên chồm về phía trước, gắng sức hôn một cái trên mặt Tần Phủ Nguyên, sau đó tựa như con thỏ nhỏ, lập tức nằm xuống. Nhắm mắt lại xem như không có chuyện gì, nói: “Vậy Oản Nhi sẽ không làm chậm trễ phò mã nữa, phò mã dọc đường cẩn thận!”
Công chúa này! Khuôn mặt Tần Phủ Nguyên không chịu thua kém mà đỏ bừng, liều mạng đi vội ra khỏi phòng, dáng vẻ kinh ngạc lại mang theo trêu tức của Thiền Nhi, hẳn là thật lâu cũng khó có thể quên.
Tần Phủ Nguyên đi rồi, bên này Sở Oản mới dám mở mắt, hít sâu vài hơi, liền ha ha nở nụ cười.
Thủy Nhi nhìn thấy, liền cười nàng: “Điện hạ người như vậy, thật sự là quá không rụt rè rồi.”
Sở Oản bĩu môi: “Phò mã đẹp, ta nhịn không được muốn thân cận người nha!”
Thủy Nhi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Thiền Nhi, ngồi xuống, mặc cho điện hạ gối đầu lên đùi mình, sau đó cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Điện hạ và phò mã, còn chưa viên phòng?”
Nói chưa dứt lời, Sở Oản liền ủy khuất: “Thủy Nhi tỷ tỷ, ngươi nói Oản Nhi có chỗ nào làm không tốt, tại sao phò mã sẽ không giống như nam tử trong những bức họa ngày đó ma ma cho ta xem, cũng thân cận Oản Nhi như thế? Chẳng lẽ phò mã vẫn không thích ta?”
“Chuyện này…” Thủy Nhi nhất thời cũng nói không ra lời, đỏ mặt ấp úng không biết nên nói như thế nào, chỉ đành đáp phi sở vấn: “Điện hạ dung mạo vô cùng xinh đẹp.”
” Đẹp? Có ích lợi gì, nếu như chỉ xinh đẹp thì có thể được yêu thích, ngươi nói phò mã thế nào đối với ta lại không chút để ý đây?” Sở Oản trừng to mắt, tràn đầy khó hiểu.
” Nhưng, nhưng người bình thường, nhất là nam tử, đối với những người xinh đẹp đều rất dễ yêu thích a!” Cho dù là Thủy Nhi, lúc này cũng không khỏi lúng túng không biết làm sao: “Đại khái là phò mã gia không giống nam tử phàm tục, không thích đánh giá người khác qua tướng mạo….”
Không nói câu sau còn tốt, vừa nói, Sở Oản thực sự muốn khóc: “Không nhìn đến túi da này, ta còn thế nào khiến phò mã thích ta?”
” Ai nói điện hạ không có gì ngoài túi da có thể khiến người khác yêu thích, điện hạ của chúng ta tính tình tốt! Nhiều người yêu thích, xem các nương nương trong cung, người nào không sủng ái điện hạ?” Thủy Nhi chỉ sợ công chúa khóc, nhất là loại vừa khóc thì không ngừng, khiến lòng người cũng đau lòng theo.
” Thiền Nhi nói, Thiền Nhi vài lần đều nói, ngoại trừ túi da này, ta không có gì đáng yêu thích nữa!” Sở Oản thật sự thương tâm: “Ta cảm thấy Thiền Nhi nói rất có đạo lý, đại khái là đúng, Thủy Nhi tỷ tỷ, ta nên làm cái gì bây giờ ? Oản Nhi thực sự rất thích phò mã!”
Thủy Nhi vô thức nhìn phía sau, Thiền Nhi đã sớm ẩn giấu không thấy thân ảnh, nàng lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói: “Điện hạ biết nhảy múa, biết ca xướng a!”
“Đây cũng xem như chỗ hữu dụng sao?” Sở Oản được nói như thế, có chút hài lòng, nhưng theo đó lại ngẫm nghĩ: “Thủy Nhi tỷ tỷ, ta từng học múa sao?”
Đúng rồi, điện hạ bình thường chính là nhảy loạn, bởi vì dung mạo xinh đẹp, khí chất tốt, cho nên thoạt nhìn cảm thấy là múa, nhưng tính toán cẩn thận, thật không phải khiêu vũ. Thủy Nhi có chút đau đầu, lúc này nếu như Điều Nhi có ở đây thì tốt rồi, hài tử kia vài câu là có thể khuyên nhủ được điện hạ. Thủy Nhi nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, là nàng tuổi tác lớn rồi sao? Thế nào sẽ không hiểu được tiểu cô nương như điện hạ… Ôi chao!
” Điện hạ, người hiện nay mười sáu tuổi, còn kém bao nhiêu mới tròn tuổi đây?”
” Còn kém vài chục ngày nữa!” Bỗng nhiên thay đổi đề tài, Sở Oản thật có một chút không phản ứng kịp.
” Không phải là được rồi!” Thủy Nhi vỗ tay một cái, bừng tỉnh đại ngộ: “Điện hạ hiện tại tuổi nhỏ, phò mã lại là một đặc biệt ôn nhu săn sóc, nhất định là luyến tiếc thương tổn điện hạ, cho nên vẫn một mình chịu đựng?”
” Thực sự là nguyên nhân này?” Sở Oản cảm thấy thuận tai.
Tuy rằng vô cùng xấu hổ, nhưng là vì chủ tử nhà mình, Thủy Nhi vẫn vắt hết óc suy nghĩ: “Không sai, điện hạ, ban đêm phò mã gia đối đãi người thế nào?”
Sở Oản đảo mắt: “Phò mã sẽ hôn trán Oản Nhi, sau đó ôm một cái, bất quá, phò mã không thích Oản Nhi nhích tới nhích lui, nếu như di chuyển quá nhiều, sẽ cố ý xoay người đi, không cho ta ôm.”
Thủy Nhi tựa hồ chiếm được xác minh, rốt cuộc lộ ra tiếu ý: “Rất rõ ràng, phò mã gia không phải không thích điện hạ của chúng ta, là vì bảo vệ điện hạ, nên vẫn chịu đựng! Điện hạ đừng nghĩ những thứ linh tinh nữa, càng đừng nghe Cộng Nhi Thiền Nhi các nàng nói bậy, phò mã gia a, so với điện hạ nghĩ, càng thích điện hạ!”
” Thực sự? Như vậy thật tốt!” Sở Oản vui mừng trả lời, ở trên giường lăn lộn vài vòng.
Mà Tần Phủ Nguyên hoàn toàn không biết cử chỉ nhằm phòng ngừa bị điện hạ phát hiện mấu chốt, bây giờ đã bị Thủy Nhi và điện hạ coi như săn sóc, nếu như tận tai nghe đối thoại của hai chủ tớ này, phỏng chừng sẽ có một thời gian dài khó có thể hô hấp đi? Chỉ là, giờ phút này, nàng cũng đang khó có thể hô hấp.
Trước khi lâm triều, các hoàng tử, văn võ bá quan cần ở trước điện chờ thánh giá, với bản tính của Tần Phủ Nguyên, lúc này dĩ nhiên sẽ thu liễm. Nhưng thực tế, nàng cũng là hết sức thu liễm mà đứng ở vị trí của mình, cúi đầu không nói lời nào, trừ khi có người chủ động hành lễ, bằng không nàng cũng chỉ làm một tượng gỗ. Nhưng không phòng được một số người, chính là nhắm vào nàng mà đến!
” Tần đại nhân.” Thái tử không biết lúc nào đã đứng bên cạnh Tần Phủ Nguyên, rõ ràng chỉ là một cách xưng hô, lại triệt để lộ ra khí tức làm cho người ta khó chịu.
Tần Phủ Nguyên mặc dù kinh nghiệm xử thế không nhiều lắm, nhưng cơ bản ai không thích nàng vẫn có thể nhìn ra được, huống hồ, thái tử không chút che giấu địch ý trong mắt?
” Thái tử điện hạ thiên tuế.” Khom lưng chắp tay hành lễ, trở thành hoàng thân quốc thích điểm tốt nhất đại khái chính là không cần gặp cũng quỳ xuống đi? Tần Phủ Nguyên lại có nhàn hạ tự giễu một tiếng.
” Hôm qua phụ hoàng sai ta phê tấu chương, vì vậy bận rộn không thể vào cung, có điều thất lễ, vẫn xin thứ lỗi.” Thái tử nói là xin thứ lỗi, nhưng bất luận kẻ nào đều có thể nhìn ra, hắn nói cũng không thực lòng, ngược lại… Khiến Tần Phủ Nguyên cảm thụ được hàm ý thị uy.
Nhưng, đường đường thái tử đương triều, người thừa kế tiếp theo do hoàng thượng khâm điểm, không cần tận lực thị uy với một vị phò mã không quyền thế không chỗ dựa như nàng đi? Khiến Tần Phủ Nguyên khó hiểu nhất chính là, trong ấn tượng, ngoại trừ lúc đại hôn, tựa hồ cũng không có tiếp xúc gì với thái tử, đây là đắc tội khi nào? Lại vì sao đắc tội? Thái tử cũng không chờ Tần Phủ Nguyên đáp lại, lại tiến lên đứng ở phía trước bá quan, khiến Tần Phủ Nguyên rất buồn bực.
Chiếu chỉ phong quan cho Tần Phủ Nguyên trên triều cùng chiếu chỉ hôm qua ở Khôn Ninh Cung có điều bất đồng, là một chức quan nghe còn chưa nghe đến ở Lễ Bộ, Quan Thiếu Ti, thuộc hàng tứ phẩm, cộng thêm thân phận phò mã, ngược lại có tư cách dâng tấu thượng triều. Mặc dù hôm nay chức quan đến bất thình lình, nhưng nghĩ đến quan hệ lợi hại hôm qua trưởng công chúa nói, lại đoán được một chút, thánh thượng dù sao cũng không thể trực tiếp nói cho mọi người biết ngoại trừ quốc khố, đường đường thiên tử còn muốn lập tư khố, tích trữ ngân lượng, làm những hoạt động của gian thương?
Thánh thượng giữ lại thừa tướng và vài vị thượng thư, hạ triều, ra khỏi điện liền có thái giám cung nữ tiếp đón, dẫn nàng đến một nơi gọi là Chức Ti. Chỗ này cách đại điện không xa, cũng không lớn, xét bề ngoài xa xa không bằng ý nghĩa của nó, chỉ là vừa vào trong, đi qua ngoại điện, qua hoa viên, lại đến hậu viện, trên đường thay đổi người dẫn đường vài lần, chờ đến cuối cùng mới phát hiện, bên trong một phủ đệ nhìn như bình thường này thật ra có chứa Càn Khôn, phía sau lại có thể có một nơi lớn như vậy! Hơn nữa tráng lệ như vậy!
Đang đi theo cung nữ, đột nhiên một nữ đồng thẳng tắp đụng vào lòng nàng, lúc nhìn xuống, thì ra vẫn có một tiểu nam đồng đuổi theo ở phía sau, trong tay cẩm một tập giấy, đang thở hồng hộc mà chạy đến.
“Nhâm Phúc Úc điên rồi! Đại ca ca ! Mau cứu ta!” Cách nói chuyện của tiểu cô nương, cộng thêm y phục, còn có Nhâm Phúc Úc trong miệng nàng, đều khiến Tần Phủ Nguyên giật mình, ở đây lẽ nào…
Nam xa xa nhìn thấy, liền dừng bước chân, đứng bất động cách vài bước, nhìn cung nữ dẫn đường hỏi: “Đây là khách nhân của mẫu thân?”
” Đúng vậy, tiểu thiếu gia.” Cung nữ trả lời, lại xoay người hành lễ với tiểu cô nương vẫn gắt gao bám lấy Tần Phủ Nguyên: “Tiểu thư, đây là phò mã của Vinh An công chúa, di phu của ngài, Tần đại nhân.”
” Sao?” Tiểu cô nương nhất thời nổi lên hứng thú, đôi mắt gắt gao chăm chú nhìn Tần Phủ Nguyên, đột nhiên vươn hai tay nhỏ bé, mỉm cười ngọt ngào: “Di phu ôm một cái ~”
Tần Phủ Nguyên kinh ngạc không dứt, nhìn hai vị tiểu chủ này, hơn phân nửa chính là một nhi một nữ của trưởng công chúa rồi. Chỉ là, vì sao hai hài tử này, lại ở đây?