Thượng Tị, thời Tào Ngụy, ngày lễ này cố định là vào ngày ba tháng ba, tập tục xưa lấy ngày này đến bờ sông tẩy rửa ô uế, tế tự tổ tiên, nhằm trừ tà, tu tâm, tế bái. Sau thời Ngụy Tấn, liền thành tiệc rượu cạnh bờ hồ, du xuân vùng ngoại ô. Bất quá, thời đại nào quân vương triều thần đó, huống hồ là thay đổi triều đại? Sở Triều phần nhiều xem bản thân là hậu nhân thời Chiến Quốc, dĩ nhiên tục lệ cũng theo đó mà thay đổi, nên chọn ngày Thượng Tị là ba tháng ba, hơn nữa trong đạo giáo lưu truyền rằng lễ Thượng Tị cũng là sinh thần của Tây Vương Mẫu, cho nên ý nghĩa càng to lớn.
Hôm đó, Tần Phủ Nguyên thức dậy rất sớm, Điều Nhi, Cộng Nhi tối qua đều đến chỗ công chúa, lại không tiện đánh thức Bàn Nhược, nàng liền tự mình thu thập một chút, luyện kiếm trong gia viên, chờ Bàn Nhược tỉnh lại tìm nàng, cũng đã là lúc nên chuẩn bị xuất môn.
Trước kia đường vào hoàng cung luôn vắng lặng, nhưng hôm nay cũng đã có không ít người bắt đầu rồi bận rộn, dường như đều đang chuẩn bị cho một ngày đi đường xa đạp thanh.
Cũng bởi vì đây là ngày đặc biệt, các đại thần thay đổi bầu không khí nghiêm túc âm trầm ngày thường, nhiều thêm vài phần khoái trá thoải mái. Tần Phủ Nguyên đứng vào đúng vị trí của mình, không nói một lời giống nhau thường ngày, chỉ có Nhâm Trọng Viễn tùy ý bắt chuyện một chút, không đợi Tần Phủ Nguyên phản ứng lại rời đi. Nhìn lại, liền phát hiện giữa chúng võ quan có thêm một thân ảnh nhìn quen mắt, đang muốn tìm tòi, bên kia liền thông báo hoàng thượng giá lâm.
Hoàng thượng xuống ngự liễn đơn giản đọc một phần tuyên văn cho ngày lễ, sau đó lễ bộ tấu nhạc tấu từ, dọc đường, văn võ bá quan quỳ ở hai bên, ngự liễn được đại tướng quân hộ tống đi ở phía trước, tiếp đến là hoàng hậu, thái tử, quý phi, trưởng công chúa, Đức Phi… Tư lịch cùng ân sủng thấp một chút đó là các vị phi tử, cũng không thể đi theo thánh giá.
Dựa theo quy định, Tần Phủ Nguyên theo sát chúng đại thần, bộ hành ra khỏi thành mười dặm, xem như xong việc. Chỉ là trên đường lúc nghỉ ngơi, Tần Phủ Nguyên liền công khai được người trong cung của Đức Phi nương nương gọi đi, đổi thành đi theo các nương nương. Mặc dù bây giờ lấy thân phận phò mã, việc này cũng rất hợp lý, bất quá chỉ là ở trước mặt đông đảo đại thần mệt mỏi hồi lâu thậm chí là lớn tuổi, thậm chí phò mã của trưởng công chúa Nhâm Trọng Viễn vẫn còn đang đi cùng với chúng đại thần, không thấy tiếp xúc với trưởng công chúa, điều này liền khiến Tần Phủ Nguyên có chút xấu hổ, nhưng làm thế nào cho phải đây?
Trong lòng ôm trăm vạn khúc mắc, chỉ là mới vừa vào triều, liền triệt để cắt đi suy nghĩ muốn làm rõ ràng.
” Phò mã!” Theo một tiếng hô hoán mềm nhẹ, tiếp đến trong lòng liền có thêm một thân thể nhỏ nhắn, nàng vô thức nâng tay ôm lấy, lại cúi đầu, khuôn mặt của điện hạ cũng đang tha thiết nhìn nàng, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng, khiến lòng người cũng sắp hòa tan trong đó.
Nhưng không được tự nhiên như Tần Phủ Nguyên, dĩ nhiên không hiểu cũng sẽ không thừa nhận vừa rồi là tâm động, ngược lại nghiêm mặt: “Điện hạ, nàng như vậy rất dễ bị thương, nếu là không cẩn thận sái chân, nếu như Phủ Nguyên không thể kịp thời đón lấy người, nếu như….”
” Những điều phò mã nói, không phải chưa từng xảy ra sao?” Sở Oản thè lưỡi: “Oản Nhi rất nhớ người! Buổi tối không ôm người, ngủ cũng không yên giấc…”
” Điện hạ!” Tần Phủ Nguyên che miệng cũng không dám quá trực tiếp lại nhìn ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của Đức Phi nương nương, càng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
” Được rồi, Vinh An, con để phò mã nghỉ ngơi đi, vừa rồi theo thánh giá, hẳn là mệt mỏi rồi.” Đức Phi mắt nhìn khuôn mặt Tần Phủ Nguyên có chút ửng hồng, so sánh với khuôn mặt trắng nõn của Vinh An, nhất thời không biết nghĩ thế nào, lại thở dài một tiếng.
” À!” Sở Oản thè lưỡi, nhớ đến từ trong cung đi một quãng đường xa như vậy, nàng ngồi trên xe ngựa còn ngại xốc nảy, bây giờ còn mơ hồ cảm thấy mông có chút ê ẩm, phò mã còn mệt đến mức nào a! Liền không chậm trễ nữa, ân cần đỡ Tần Phủ Nguyên ngồi xuống.
Tần Phủ Nguyên ngồi xuống, Đức Phi tùy ý hỏi vài câu về tình hình gần đây, nàng từng cái cẩn thận trả lời, liền nhịn không được hỏi: “Điện hạ hai ngày nay, ở trong cung vẫn tốt chứ?”
“Sao? Vừa rồi không phải nói rồi sao? Không có người, buổi tối ngủ không yên giấc.” Vẫn vẫn nhíu mày có chút bất mãn: “Rõ ràng nghe thấy được, người còn giả vờ không nghe thấy!”
Tần Phủ Nguyên sửng sốt, xấu hổ mà vuốt mũi: “Điện hạ không phải buổi tối ôm Thủy Nhi sao?”
” Không thể! Hiện tại Oản Nhi đã là người của phò mã, sao có thể cùng người khác tùy ý ngủ chung một giường?” Sở Oản nhíu mày, vô cùng khổ não: “Hơn nữa Oản Nhi căn bản không phải muốn có người dỗ dành đi ngủ, chỉ là muốn có người bên cạnh! Đây là hai việc hoàn toàn bất đồng nga! Không ai có thể thay thế phò mã.”
Lại nữa rồi, điện hạ này! Tần Phủ Nguyên có chút khổ não mà xoa nhẹ chóp mũi, tuy rằng câu nói phía trước của điện hạ nếu đổi thành người bình thường, vậy cũng rất bình thường, là đúng theo lẽ thường, nhưng cộng thêm thân phận của nàng ấy, luôn có vẻ đường hoàng khiến người ta khó có thể chống đỡ.
Nàng bất đắc dĩ nói: “Cho nên, đại khái là buổi tối điện hạ ngủ không ngon giấc, ngoài ra những phương diện khác đều an khang phải không?”
Lời này Tần Phủ Nguyên tự cho là đã ám chỉ rất rõ ràng, mà thực tế Đức Phi cũng đại khái lý giải được ý tứ của nữ tế rồi, sau đó liền cho Vinh An một thần sắc nghiêm khắc: “Ngay cả ngủ cũng chưa từng ngủ ngon, phương diện khác sao có thể an khang đây? Đêm trước đại hôn Oản Nhi hài lòng đến không ngủ được, còn nhớ rõ Thủy Nhi tỷ tỷ Điều Nhi tỷ tỷ đều nói, một người nếu như không ngủ ngon, tinh thần sẽ không tốt, tinh thần không tốt, làm sao có thể xử lý tốt mọi việc đây?”
“Chuyện này….” Tần Phủ Nguyên nhất thời nghẹn lời, nghĩ đến đường đường kim khoa trạng nguyên, hiện tại lại bị một vị công chúa nổi danh là không hiểu chuyện giáo huấn, thật đúng là chuyện lạ.
Đức Phi giận dữ mà trừng Sở Oản một cái: “Con còn muốn nói đạo lý với phò mã nữa. Không biết xấu hổ!”
Sở Oản bĩu môi, chỉ là tỏ vẻ không phục, nhưng người xấu hổ rốt cuộc vẫn là Tần Phủ Nguyên mà thôi.
An Sở Sơn, danh tiếng bất phàm, năm đó lúc thống nhất giang sơn, từ hoàng cung trông về phía xa, ngọn núi này chính là đối diện Hoàng Đô, đỉnh núi cao vót trong mây. Lại được sơn dân đồn đãi nói ngọn núi này rất cao, ánh đèn không thể chiếu đến đỉnh, mắt không thể thấy đầu cùng, chính là nơi giao giới giữa thiên thượng cùng nhân gian. Tương truyền, có một vị tướng quân từng thống lĩnh mấy trăm binh sĩ lên núi thám thính, cuối cùng chỉ còn một mình vị tướng quân kia trở về, còn mang theo một khối tiên thạch khắc một chữ ‘Sở’. Cũng từ chuyện này, mới có cái tên là An Sở, mỗi một ngày lễ, hoàng đế tất sẽ cùng người trong hoàng thất, dẫn theo chúng đại thần lên núi cúng tế đọc hiến văn.
Việc này nói đến mặc dù thần kỳ, Tần Phủ Nguyên cũng không phải hạng người vô tri tự đại tự mãn, dĩ nhiên trong lòng không tin, rồi lại mâu thuẫn mà tôn trọng những tập tục này. Chỉ là bị thân phận hạn chế, lúc nhỏ tối đa chỉ có thể ở một số khu vực dưới chân núi được triều đình cho phép, cùng xem náo nhiệt với thường dân bách tính mà thôi, còn đường đường chính chính lên núi xem hết phong thái của ngày lễ này, rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên.
Theo Vinh An nói, lên núi hai ba trăm thước có tòa hành cung, vị trí bí mật, chính là nơi phát hiện khối tiên thạch kia, hành cung còn lộng lẫy hơn so với so với hoàng cung, phong nhã hơn cả tiên cảnh, hôm nay hơn một nửa khả năng là sẽ nghỉ tạm trên núi, sáng sớm ngày mai sau khi tế bái mới có thể trở về. Tần Phủ Nguyên là người yêu cái đẹp, tựa như hiện nay, yêu chính là vẻ đẹp tự nhiên của thiên địa, từ trên cao nhìn xuống kinh thành, tất cả đều chỉ bằng lòng bàn tay, nhỏ bé san sát, vô cùng đáng yêu.
Tần Phủ Nguyên đâu đành lòng ngồi yên trong liễn xa mà bỏ qua việc ngắm cảnh như thế? Huống hồ, được người khác khiêng đi, thực sự có chút không hài lòng. Nàng liền gọi người dắt ngựa đến, nàng cưỡi trên lưng ngựa, một bên nhìn quang cảnh tươi đẹp xung quanh, tâm tình càng bay bổng.
” Phò mã, người thích nơi này?” Sở Oản ghé vào cửa sổ nhỏ, không nề hà mà vén mành cửa sổ lên, tha thiết nhìn Tần Phủ Nguyên: “Nếu như người thích, ta liền nói với phụ hoàng, cho chúng ta ở thêm mấy ngày, thế nào?”
Tần Phủ Nguyên vừa nghe, thật có bị dụ hoặc, chỉ là lại lập tức suy nghĩ, nơi này gần như có thể nói là nơi long mạch của Sở Triều, điện hạ cho dù được sủng ái thế nào, cũng không nên yêu cầu chuyện như vậy, huống hồ chỉ là vì một câu yêu thích của nàng? Nàng lập tức lắc đầu: “Cảnh sắc này, vừa thấy đã cả đời khó quên, Tần Phủ Nguyên không dám xa cầu.”
“Người lại nói những lời Oản Nhi nghe không hiểu rồi!” Sở Oản bĩu môi, nhưng vẫn nghe lời Tần Phủ Nguyên, nói: “Vậy người từ từ thưởng thức, sau này Oản Nhi sẽ dẫn người cùng nhau trở lại, để phò mã thưởng thức thêm một chút!”
Nếu như vậy cũng không cần khước từ nữa, Tần Phủ Nguyên cũng không cự tuyệt, liền cúi đầu cười nói: “Vậy phải đa tạ điện hạ rồi!”
“Phải!” Tần Phủ Nguyên nói xong, lại chuyên tâm nhìn ngắm khung cảnh xung quanh, mừng rỡ khiến Sở Oản có thể quên tất cả ủy khuất vì bị bỏ mặc, chỉ si ngốc nhìn phò mã của nàng, vô thức lẩm bẩm: “Phò mã thật xinh đẹp…”
” Điện hạ, người nói cái gì?” Tần Phủ Nguyên có chút cổ quái mà nhìn công chúa, xinh đẹp loại từ ngữ này, dùng trên người nam tử, rốt cuộc là có chút cổ quái đi? Có thể không phải điện hạ cổ quái, mà chỉ là Phủ Nguyên cổ quái?
” Ai nha, người lại không vui sao?” Sở Oản lộ ra biểu tình cổ quái tương tự: “Người không thích được tán thưởng như vậy, thực sự là vô cùng không được tự nhiên…”
Tần Phủ Nguyên ho khan vài tiếng, không hề nói tiếp, trong lòng không khỏi cười khổ, điện hạ gần đây thế nào luôn thích nói nàng không được tự nhiên? Rõ ràng, là điện hạ luôn làm một số chuyện làm cho người ta không được tự nhiên!
Mà đôi tân nhân này, tựa hồ hoàn toàn không biết những mờ ám này đều bị người khác nhìn vào trong mắt. Trên liễn xa của Trưởng công chúa, Lâm Thanh Du, huynh muội Nhâm Phức Úc Nhâm Duyệt Du, đều có thể xuyên qua mành cửa thấy rõ động tĩnh ở phía sau.
” A! Đó là tiểu di và tiểu di phi sao?” Duyệt Du chớp đôi mắt nhìn đến nhập thần: “Nương, người nói nếu như tiểu di cùng tiểu di phu sinh một muội muội thì tốt biết mấy, ta sẽ mỗi ngày chơi đùa cùng muội muội, còn có thể được di phu ôm một cái!”
Đồng ngôn vô kỵ, rồi lại không thiếu đạo lý, Lâm Thanh Du tự mình có mắt, dĩ nhiên có thể thấy Tần Phủ Nguyên cùng Vinh An công chúa là xứng đôi cỡ nào, thậm chí nghe xong những lời này, trong lòng không nhịn được, suy nghĩ hài tử của hai người kia sẽ xinh đẹp đáng yêu thế nào, là một gia đình khiến người khác hâm mộ không ngớt… Nhưng, bảo nàng phải làm sao đây? Mấy năm qua, trong lòng nàng, Nguyên Nhi đã là một nửa phu quân ngây thơ động tình từng có vẫn rõ ràng trước mắt! Bây giờ Nguyên Nhi lại trở thành phu quân của người khác, cùng người khác ước định chung thân!
Trưởng công chúa nhướng mày: “Duyệt Du, con không bằng ra phía sau hỏi một chút, hỏi Vinh An cùng muội tế khi nào mới cho Duyệt Du thêm một muội muội?”
“Khụ khụ khụ!” Lâm Thanh Du rốt cuộc không nén được, liên tục ho khan.
Trưởng công chúa liền quan tâm mà nhích đến gần một chút, Thanh Du, muội làm sao vậy? Là phong hàn chưa khỏi, hay là lại sinh bệnh rồi.”
Bệnh này không phải phong hàn, là tâm bệnh a! Lâm Thanh Du lắc đầu: “Phiền điện hạ lo lắng rồi, Thanh Du không sao.”
Trưởng công chúa dường như không tin, bắt lấy cổ tay của Lâm Thanh Du, tinh tế sờ soạng vài cái, mới bán tín bán nghi mà gật đầu: “Không có chuyện gì là được rồi.”
” Bất quá, điện hạ, phò mã….” Chỉ nhìn Tần Phủ Nguyên cùng Vinh An công chúa mà tự thương cảm cho bản thân, đồng thời cũng nghĩ đến, Nguyên Nhi đã cùng công chúa ngồi trên liễn xa, như vậy biểu ca của nàng cũng là phò mã, thế nào đến nay vẫn còn đang đi ở phía sau?
Trưởng công chúa cười khẽ một tiếng: “Phò mã? Hắn luôn luôn coi trọng nhân mạch trong triều, hiện tại không phải rất đúng lúc sao? Bản cung không muốn quấy rầy hắn.”
Lâm Thanh Du nghe thế, ngẫm nghĩ đến biểu ca xác thực là người thích kết giao bằng hữu, thường ngày cũng kết giao với nhiều tài tử xung quanh…. Chỉ là, kế tiếp chí ít còn có một dặm sơn đạo, cũng sẽ mệt mỏi đi? Bất quá trưởng công chúa làm thê tử cũng không quan tâm, nàng là biểu muội, cần gì phải lo lắng nhiều như thế?