Hành cung trên sườn núi An Sở, trong nhận thức của thường dân bách tính, tựa như một cố sự thần tiên, chỉ dám kính ngưỡng, xa xa không dám nghĩ đến. Nhưng thực tế, nơi này dĩ nhiên cũng thực sự đề phòng sâm nghiêm, đừng nói tiến vào, cho dù chỉ xa xa quan sát, cũng sẽ bị binh lính tuần tra truy vấn.
Đi không biết bao lâu, Tần Phủ Nguyên rốt cuộc có thể xuyên qua rèm cửa sổ mơ hồ nhìn thấy đường viền tráng lệ, nói đây là hành cung, đại để đều là khiêm tốn, đây rõ ràng là một tòa thành nhỏ trên núi!
Dựa theo thế núi, lấy cấu tạo bậc thang mà trải dài, nơi hùng vĩ nhất đặt một đỉnh đầu, điêu khắc du long, tôn quý không thể diễn tả bằng lời. Phía dưới trang hoàng mặc dù cũng lộng lẫy, nhưng nếu so sánh với vài tòa cung điện trên đỉnh núi, tất nhiên là không thể sánh bằng.
Trong đội ngũ, đầu tiên là phải lấy an nguy của thánh thượng làm trọng, chờ thân binh của thánh thượng bố trí thỏa đáng, sau mới là chúng phi tần hậu cung, các hoàng tử công chúa, cuối cùng chờ thánh thượng hạ lệnh, được người khác dẫn đường tìm vị trí tương ứng với địa vị. Tần Phủ Nguyên phò mã này, vừa không có đại gia tộc làm chỗ dựa, bản thân cũng không có chức quan được liệt vào năm cấp đầu, cũng may có một Vinh An công chúa dính người, Tần Phủ Nguyên khổ não không lên tiếng, nàng liền chủ động phân ưu.
” Phò mã phò mã! Việc thu thập tự có hạ nhân sắp xếp, chúng ta ra ngoài xem đi?” Sở Oản lôi kéo Tần Phủ Nguyên không ngừng lay động: “Oản Nhi có rất nhiều lời muốn nói cùng người!”
Lời có thể nói sau, lúc này hành trang còn chưa sắp xếp, vô luận là Đức Phi nương nương, hay là chúng tỳ nữ đến chỉnh lý, người quen tự hạn chế giống như Tần Phủ Nguyên đều cảm thấy nếu như không tự tay làm, vậy nửa ngày đều sẽ khó chịu. Nhưng thần sắc của điện hạ như vậy, lại thật sự là khiến người ta khó có thể cự tuyệt…Chuyện này, không phải rất mâu thuẫn sao?
Đức Phi nương nương nhãn lực vô cùng tốt, dĩ nhiên biết tâm tư tiểu bối, đối với Tần Phủ Nguyên càng thêm yêu thích, cười nói: “Phò mã liền dẫn theo Vinh An ra ngoài đi, nếu không ở lại nơi này, cũng chỉ là làm cho người ta thêm phiền.”
“Chuyện này…Vâng!” Tần Phủ Nguyên chuyển mắt, hiện tại nương nương cũng đã nói như vậy, nàng liền nhớ đến ngày đó bản thân hăng hái muốn thu dọn thư phòng.
” Phò mã phò mã! Đây là người vẽ sao?” Sở Oản thấy Tần Phủ Nguyên làm gì cũng muốn dính lấy ở bên cạnh: “Tranh này thật là đẹp mắt, người tặng Oản Nhi được không?”
“Đó là lúc nhỏ ta vẽ khi mới học thư họa, còn đang chuẩn bị ném đi đây!” Tần Phủ Nguyên từ trong ngăn tủ lấy ra vài họa quyển, từ sau khi vào phủ công chúa, chỉ là gọi Bàn Nhược thu dọn thư phòng một chút, kết quả ngược lại đều dọn đến đây rồi!
Sở Oản kinh hãi: “Bức tranh này rất sinh động, vì sao phải ném?”
” Nhưng, họa kỹ của bức tranh này thực sự quá kém cõi, đây là…” Tần Phủ Nguyên có chút ngượng ngùng, đối với việc tác phẩm bất hảo của bản thân bị nhìn thấy, luôn rất khó chịu.
Sở Oản lập tức đem một đống họa quyển kéo đến sau người, trừng mắt nhìn Tần Phủ Nguyên: “Tuyệt đối không được! Không thể ném!”
Tần Phủ Nguyên đau đầu, lại không tiện đoạt lại, chỉ có thể vẻ mặt đau khổ: “Không ném giữ lại làm gì? Điện hạ nếu như thích, tương lai Phủ Nguyên tất nhiên sẽ tặng điện hạ một bức…”
” Tốt! Người đã hứa rồi! Tương lai sẽ tặng Oản Nhi một bức họa!” Trong lúc cười nói, còn không thấy nàng mang số tranh cũ giao ra: “Bất quá những bức tranh này cũng không thể ném! Oản Nhi vẫn hối hận không thể sớm ngày gả cho phò mã, muốn biết càng nhiều chuyện của phò mã, cùng phò mã có nhiều thời gian hơn, cho nên, những bức họa này tuyệt đối không thể ném đi!”
Tần Phủ Nguyên vô cùng bất đắc dĩ, chỉ đành gật đầu đáp lời, xoay người lại thu dọn thứ khác, lại nghe thấy điện hạ a một tiếng: “Phò mã phò mã! Đây là thư pháp người viết khi nào?”
” Điện hạ, đây cũng là ta viết lúc mới vừa học chữ, ném đi?”
” Chữ đẹp như vậy vì sao phải ném? Cho Oản Nhi đi!”
“…”
” Phò mã phò mã! Đây là văn chương người viết khi nào?”
” Điện hạ, vẫn là văn chương ta viết lúc nhỏ ở học đường, ném đi!”
” Văn chương tốt như vậy vì sao phải ném? Cho Oản Nhi!”
Tần Phủ Nguyên nhìn núi nhỏ phía sau điện hạ, nhất thời vô cùng bất đắc dĩ: “Điện hạ, nếu như thế, Phủ Nguyên còn có thể thu dọn cái gì?”
Sở Oản còn chưa hiểu được hàm ý của Tần Phủ Nguyên, nhìn một đống bảo bối hôm nay thu được, cả người lẫn vật vô hại tiếp tục cười ngọt ngào nói: “Phò mã, người thực sự có phúc mà không biết phúc, nhiều thứ trân quý hiếm lạ như vậy làm sao có thể nói ném liền ném đối với đối với Oản Nhi mà nói, đây đều là quá khứ của phò mã a ~ như vậy, quá khứ của phò mã là thuộc về Oản Nhi, hiện tại của phò mã cũng thuộc về Oản Nhi, về sau phò mã vẫn thuộc về Oản Nhi! Oản Nhi hiện tại, rất hài lòng a!”
“Chuyện này… Điện hạ lại đang nói hồ đồ rồi!” Tần Phủ Nguyên quay đầu đi, rồi lại nhịn không được mà cong khóe môi.
” Người vừa rồi lại đang một mình nghĩ đến việc thú vị gì? Không thể nói cho Oản Nhi biết được sao?” Dọc đường lại phát hiện tâm tư của phò mã đang ở nơi khác, khiến Sở Oản buồn bực: “Người sẽ không phải là đang nghĩ đến nữ tử khác đi?”
“Hả?” Tần Phủ Nguyên không phản ứng kịp, nghĩ đến nữ tử khác? Nàng vì sao phải nghĩ đến nữ tử khác?
“Không phải nghĩ nữ tử khác, như vậy là đang nghĩ đến Oản Nhi?” Tần Phủ Nguyên chột dạ vô thức quay mặt đi, Sở Oản mới xem như chiếm được đáp án, đứng trước mặt nàng, cười hì hì nghiêng đầu: “Người thực sự nghĩ đến Oản Nhi sao? Ngay cả ba ngày vừa rồi cũng thế?”
” Điện hạ đây là nói gì?” Tần Phủ Nguyên tất nhiên là sẽ không nguyện ý thừa nhận việc này, lúc này liền giả ngốc.
” Oản Nhi muốn thân cận người.” Sở Oản đưa tay ôm thắt lưng của Tần Phủ Nguyên, vừa ngửa đầu nhắm mắt, thần sắc biểu thị rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.
Tần Phủ Nguyên vô thức nhìn xung quanh một lần, mặc dù lúc này không người, nhưng giữa ban ngày ban mặt lại là ở bên ngoài, sao, sao có thể… Không, vấn đề hiện tại là, Phủ Nguyên không thể luôn thân mật với công chúa như vậy, nếu sau này ly thân, đối với danh tiếng của điện hạ sẽ không tốt!
” Phò mã ~” Sở Oản không biết tâm tư của Tần Phủ Nguyên: “Người không muốn Oản Nhi sao?”
Muốn phủ nhận, nhưng Tần Phủ Nguyên không thể nói dối, những ngày qua bên cạnh không có điện hạ, nàng làm gì cũng khó chịu, nếu như nói điện hạ bởi vì không thể ôm nàng mà ngủ không ngon, như vậy nàng căn bản chính là trong lòng bất an, một đêm thức giấc nhiều lần, trong lòng thỉnh thoảng nghĩ đến tình huống của điện hạ… “Nhưng, nhưng chuyện này và thân mật không liên quan đến nhau !”
“A – nếu là không thích, thế nào lại nhớ? Nếu là thích, thế nào lại không muốn thân mật? Tựa như Oản Nhi, thích người cho nên mỗi ngày nhớ người, mỗi khắc đều tưởng nhớ, cho dù người đang ở trước mặt, Oản Nhi vẫn thấy nhớ…” Sở Oản nhíu mày cẩn thận kể ra: “Thích người, vì vậy muốn người cũng thích Oản Nhi, muốn người chủ động ôm Oản Nhi, muốn người hôn Oản Nhi, muốn người cùng Oản Nhi viên…”
Nói đi nói lại, lại muốn nói đến một chút cảm thấy khó cảm thấy khó xử? Tần Phủ Nguyên dùng môi che kín miệng của điện hạ, chỉ còn cách này mà thôi. Chỉ là, môi của điện hạ, và cảm thụ khi đó là như nhau, vẫn non mềm thơm ngọt như vậy, khiến người ta….không thể tự kềm chế.
“Phò mã…” Sở Oản nắm thật chặt cánh tay Tần Phủ Nguyên, thực sự, thích phò mã cùng nàng thân mật, thích phò mã chỉ để ý đến nàng…
” Ế? Tiểu Di cùng di phu đây là đang làm gì?”
Tần Phủ Nguyên đang hôn đến vong tình, lại nghe được giọng nói ngây ngô như vậy, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, vội vàng buông điện hạ ra, đồng thời trốn đến phía sau. Chờ lúc thấy trưởng công chúa cùng biểu tỷ dẫn theo hai hài tử, còn có vài tỳ nữ, nàng chỉ cảm thấy đầu óc phát nhiệt, muốn ngất đi.
“Duyệt Di, phi lễ chớ nhìn! Di phu đây là đang thân mật cùng tiểu di, chúng ta hẳn là nên lẳng lặng bỏ đi mới đúng….” Nhâm Phức Úc phụng phịu, vô cùng nghiêm túc giáo huấn muội muội.
Có thể để ta yên tĩnh bỏ đi sao? Tần Phủ Nguyên cúi đầu, từ lâu đã nóng thành tôm luộc, nôn nóng bất an hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Nhưng Sở Oản lại không biết xấu hổ, lướt qua Tần Phủ Nguyên nhìn hai tiểu hài tử, hơn nữa ngày mới không dám chắc, hỏi: “Đây là Phức Úc cùng Duyệt Du? Thế nào mà vẫn đáng ghét như thế! Quấy rầy ta và phò mã….”
Tần Phủ Nguyên vội vàng dùng tay che miệng Vinh An công chúa, trưởng công chúa ở ngay phía sau, đã làm chuyện không hợp với uy nghiêm trưởng bối như vậy còn không nói, bây giờ còn muốn giáo huấn hài tử chưa từng làm sai… Điện hạ thật đúng là quá hồ đồ rồi: “Trưởng công chúa điện hạ quý an, còn có biểu tỷ, đã lâu không gặp… Thực sự xấu hổ.”
“Muội tế cùng Vinh An tình cảm rất tốt, làm hoàng tỷ như ta nhìn thấy, đương nhiên là vui mừng.” Trưởng công chúa cười nói: “Bất quá, vẫn nên chú ý một chút.”
Tần Phủ Nguyên cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ, trưởng công chúa là thượng cấp của nàng, ở trước mặt nàng ấy làm ra chuyện như vậy, càng nghĩ, càng không mặt mũi gặp người. Nhưng, Sở Oản là thật sự không có nhãn lực.
“Hoàng tỷ, tỷ đừng nói nữa, khuôn mặt của phò mã đỏ bừng a, có phải là khó chịu chỗ nào rồi không?”
” À ~ đại khái là ngột ngạc đi?” Trưởng công chúa nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Du một cái, người phía sau cứng nhắc mà mỉm cười.
Rõ ràng là trưởng công chúa đang trêu chọc, Sở Oản lại xem là thật: “Ngột ngạc? Hôm nay khí trời không tệ a? Còn có gió, thế nào lại ngột ngạc đây?”
Tần Phủ Nguyên cũng không thể chịu đựng được nữa, chỉ đành thuận thế mà nói: “Điện hạ, Phủ Nguyên có chút mệt, đại khái là dọc đường xóc nảy.”
” Thực sự? Vậy chúng ta hay là mau trở về phòng đi! Hoàng tỷ, còn có Lâm tỷ tỷ, Oản Nhi cùng phò mã đi trước.” Sở Oản cũng không quản người ta rõ ràng là đang ở chỗ của mình, nóng lòng vội vã mang Tần Phủ Nguyên trở lại phòng ngủ.
Tần Phủ Nguyên chỉ đành đơn giản cáo từ trưởng công chúa và biểu tỷ, Nhâm Duyệt Du xa xa nhìn hai người rời khỏi, vô cùng ưu sầu mà bĩu môi: “Ta là đến tìm di phu chơi đùa…”
“Duyệt Du, đi thôi, ngày khác sẽ cho con đến phủ của di phu chơi.” Trưởng công chúa nở nụ cười, nhìn nữa Lâm Thanh Du thần sắc tái nhợt, khóe môi trầm xuống: “Thanh Du, muội làm sao vậy? Thần sắc sao lại tái nhợt như thế?”
” A, không sao cả.” Lâm Thanh Du có khổ không thể nói, Nguyên Nhi là người thủ lễ như thế, lại ở loại trường hợp này đánh mất lễ tiết, nên, là tình thâm ý thiết cỡ nào? Trong lòng Nguyên Nhi, quả thực sẽ có Thanh Du sao?
“Vinh An từ nhỏ được các nương nương nuông chiều, có lúc tương đối không trọng lễ nghi, ngây thơ đường đột thậm chí là kinh thế hãi tục một chút, bất quá cũng rất đáng yêu, thiện lương săn sóc. Có nhiều lúc, bản cung rất hâm mộ Vinh An, không câu nệ thế tục, tự do tự tại.” Hai hài tử ở phía trước chơi đùa, trưởng công chúa ở phía sau cùng Lâm Thanh Du sóng vai, tỳ nữ theo sau cách hơn mười bước.
“Phải, Vinh An công chúa dung mạo tựa thiên tiên, tính cách cũng tốt.” So với Thanh Du, Nguyên Nhi tất nhiên là càng thích điện hạ hơn đi?
” Thanh Du, cũng không phải bản cung muốn xen vào việc của người khác, nhưng, có thể buông xuống thì nên buông chăng?” Trưởng công chúa nghiêng đầu, trong mắt lóe ra tia sáng.
” Điện… Điện hạ?” Lâm Thanh Du hoảng hốt, nhìn trưởng công chúa, nhịp tim, dồn dập đến có thể nghe thấy.