Giãy dụa, từ chối hồi lâu.
Cuối cùng chỉ là một tiếng thở dài, nhìn trưởng công chúa nghiêng mặt đi, Thanh Du có chút tự giễu: “Điện hạ, Thanh Du đã khiến người thất vọng rồi?”
“Tình cảm là của Thanh Du, sao lại nói là thất vọng?” Trưởng công chúa ngữ điệu bình thường, cất bước tiếp tục chậm rãi đi về phía trước. Quen biết chín năm, Lâm Thanh Du cảm thấy giờ khắc này, là một khắc khiến lòng người trầm trọng nhất.
“Tự giải quyết cho tốt.”
Bất đồng với bầu không khí trầm trọng bên này, bên kia Vinh An mặc dù cũng không quá tươi sáng, nhưng rốt cuộc là không giống.
Vinh An nhíu mày, đứng trước của phòng gấp đến độ xoay quanh: “Phò mã, người khó chịu chỗ nào? Tại sao bỏ lại Oản Nhi một mình vào phòng? Ta gọi Điều Nhi tỷ tỷ đến xem giúp người nhé!”
Điều Nhi ở bên cạnh cũng nhíu mày, rầu rĩ mà quay mặt đi: “Bất trị.”
Thủy Nhi nhìn thấy, đại khái cũng từ chỗ những nha đầu lắm mồm biết được đại khái, nhất thời không biết nên giải thích với điện hạ thế nào. Nếu thật muốn nói, Thủy Nhi còn có phần u oán, sao hai người xảy ra chuyện, phò mã xấu hổ trốn ở trong phòng, ngược lại điện hạ còn ở nơi này dường như không sao cả? Nếu có thể hoán đổi vị trí cho nhau thì thật tốt?
Nàng chỉ đành trấn an công chúa điện hạ: “Điện hạ, phò mã đại khái chỉ là mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, chờ một lát, có lẽ sẽ tốt hơn?”
” Thật sao? Vừa rồi phò mã cũng là nói như vậy, nhưng nghỉ ngơi vì sao muốn phải ngăn Oản Nhi ở bên ngoài? Cùng Oản Nhi nghỉ ngơi không tốt sao?” Sở Oản nghiêng đầu: “Oản Nhi vài ngày không đồng giường với phò mã rồi…”
Vừa mới dứt lời, cánh cửa trong nháy mắt đã mở ra, Sở Oản đang muốn nói, đã bị che miệng kéo vào trong phòng, cánh cửa lần thứ hai bị dùng sức đóng chặt.
“Ách, Thủy Nhi tỷ?” Các nha hoàn bốn mắt nhìn nhau, lát nữa chính là thời gian dùng bữa, hai chủ tử này, sẽ không phải là…
Thủy Nhi đỏ mặt: “Các ngươi trước tiên lui xuống đi, chỗ này có bọn ta ở lại là được rồi.”
Nói là nói như vậy, nhưng sau khi chờ những người còn lại còn lại lui xuống, đại nha hoàn Thủy Nhi vẫn tận lực cách xa gian phòng một chút, mỗi người tự hiểu lấy trong lòng, không dám phân thần, chỉ sợ nghe được âm thanh gì đó không nên nghe. Chỉ là với tính cách và thân phận của Tần Phủ Nguyên, dĩ nhiên sẽ không xảy ra chuyện các nàng tưởng tượng.
“Ưm, phò mã!” Sở Oản chớp mắt nhìn Tần Phủ Nguyên, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua bàn tay đang che trên miệng mình.
” A, điện hạ, là Tần Phủ Nguyên thất lễ.” Khuôn mặt lần thứ hai nóng lên, Tần Phủ Nguyên vội vã thu tay, cúi đầu hận không thể trực tiếp tìm cái khe để chui xuống.
Vinh An lắc đầu, mới mặc kệ Tần Phủ Nguyên nói lễ nghĩa gì đó, lại lần nữa kéo lấy tay nàng, cầm lấy quan sát hồi lâu: “Tay của phò mã thật đẹp!”
“Huh?” Tần Phủ Nguyên giương mắt, nàng luôn có chút tự ti đối với bàn tay của mình, cũng không trắng nõn mềm mại tiêu chuẩn như tay của điện hạ, cũng không hữu lực dày rộng như Lâm đại ca, không trên không dưới cũng giống như thân phận của nàng, cổ cổ quái quái mà lại xấu xí.
Nhưng Sở Oản dường như vô cùng thích tay nàng, cẩn thận vuốt ve, khiến Tần Phủ Nguyên cảm thấy vô cùng mất tự nhiên: “Tay của phò mã, đốt tay rõ rệt, lóng tay thon dài, vuốt thật thoải mái, là loại Oản Nhi thích nhất!”
” Điện hạ lúc nhìn tay của người khác, đều đánh giá kỹ như vậy sao?” Cảm thấy lúc điện hạ sờ tay mình, Tần Phủ Nguyên cũng có thể rõ ràng cảm giác được bàn tay của điện hạ vô cùng mềm mại, mang một chút mát lạnh, tương phản với bàn tay có phần ấm nóng của nàng, vô cùng khoan khoái.
” Không, cũng chỉ nghiêm túc xem qua tay của người.”
” Vậy có phải là thích nhất không?”
” Đây là tay của người! Vốn dĩ là sự vật tốt đẹp, lại có liên quan đến người, liền trở thành tuyệt nhất!” Sở Oản đột nhiên kéo tay nàng lên hôn một cái: “Bởi vì phò mã là người Oản Nhi thích nhất!”
Tần Phủ Nguyên lập tức rút tay lại, quay đầu giả vờ không nghe thấy, điện hạ thỉnh thoảng lại nói lời mê sảng, nghe nhiều cũng dần dần không cảm thấy xấu hổ như vậy nữa, phải nói đây là tiến bộ sao?
Ngọ thiện thông thường đều là do các cung sắp xếp theo thứ tự, qua buổi trưa, mới chính thức đạp thanh. An Sở Sơn có một con suối, phần lớn nơi hạ nguồn là vùng trung du, dòng chảy thong thả, mang đậm sắc xuân. Nữ quyến lấy hoàng hậu nương nương dẫn đầu, bên bờ suối hoặc chơi đùa hoặc nói chuyện phiếm hoặc ngắm cảnh, các quan viên theo ngự giá của thánh thượng leo lên núi, dọc theo hành lang, leo đến đỉnh núi, tựa vào lan can nhìn xuống.
Trên hành lang dài điêu khắc án văn của Đại Sở, ba trăm năm lập quốc, ba trăm quyển sử kinh. Từ lúc đọc sách, Tần Phủ Nguyên đã nghe nói, trên An Sở Sơn có vô số tàng thư, văn nhân nhã sĩ lấy việc thi từ của bản thân được thánh thượng thưởng thức đề bút ghi vào tàng thư làm vinh quang, lưu danh sử sách không phải việc Tần Phủ Nguyên cầu, nhưng nếu có thể một lần thưởng thức những tác phẩm đặc sắc này, lại là một chuyện khác.
” Tần đại nhân.” Đang yên lặng đứng ở phía sau, bỗng nhiên bị gọi tên.
Tần Phủ Nguyên quay đầu nhìn lại, là phò mã của Thái Hoa công chúa, tham tướng kỵ binh Nhâm Trọng Viễn. Nếu nói đến ấn tượng đối với vị phò mã này, Tần Phủ Nguyên có chăng chính là một lần ở phủ trưởng công chúa, trưởng công chúa lạnh lùng cự tuyệt hắn ngoài phủ. Bỗng nhiên thân thiện bắt chuyện như vậy, là nguyên nhân gì?
“Rất lâu trước đây từ chỗ Thanh Du đã nghe nhắc đến Tần đại nhân, theo lý thuyết, cũng xem như một nửa thân thích. Chỉ là vô duyên gặp mặt, cho nên nguyện vọng kết giao bằng hữu cũng đành gác lại.” Nhâm Trọng Viễn khách khí hữu lễ, khiến Tần Phủ Nguyên nhất thời có chút nghi hoặc. Cẩn thận tính toán, vị phò mã này tướng mạo đường đường, đối nhân xử thế đúng mực, kết giao rộng rãi, ăn nói cũng không lỗ mãng tùy tiện như phần lớn võ quan, ngược lại càng giống như một nho sinh văn nhã, là một vị công tử nhất đẳng trong kinh thành… Thế nào sẽ làm trưởng công chúa không muốn nhìn thấy như thế? Không lâu trước đây, Tần Phủ Nguyên còn mộng tưởng bản thân nếu bản thân khôi phục thân phận nữ tử, tương lai phải gả cho một phu quân tốt, cũng có vài phần tương tự Nhâm Trọng Viễn. Bất quá đây cũng chỉ giới hạn trong suy nghĩ nhất thời, Tần Phủ Nguyên biết rõ, bản thân dùng thân phận nam tử xử thế lâu nay, đã không cách nào chấp nhận cuộc sống giúp chồng dạy con, cũng không đảm đương nổi ác danh hư hoàng giả phượng, cho dù là cô độc sống quãng đời còn lại cũng đã xem như một loại ban ân.
Trong lúc xuất thần, ánh mắt trùng hợp chú ý đến dưới chân, điện hạ thay đổi tính cách thường này, thành thật cùng Đức Phi nương nương ngồi trên một tảng đá lớn, ngửa đầu nhìn bên này, cách quá xa, ngũ quan đã sớm mơ hồ không rõ, nhưng Tần Phủ Nguyên lại có thể xác định, đôi mắt kia đang yên lặng khóa chặt trên người nàng, chưa từng dao động nửa phần. Điện hạ, lại làm sao vậy?
Nhâm Trọng Viễn đứng bên cạnh nhìn thấy, cũng theo nàng nhìn xuống phía dưới, cách mấy chục thước, vẫn ăn ý như thế, khiến một người vốn dĩ bi bi hỉ hỉ, nôn nóng bất an yên ổn trở lại? Hắn lại không khỏi tìm kiếm bóng dáng của trưởng công chúa, đối với một người giữ thật sâu trong lòng dĩ nhiên rất dễ tìm, nhưng trưởng công chúa từ đầu đến cuối, ánh mắt cũng chỉ nhìn một chỗ, chỉ có ba người kia, đã khi nào từng có hắn? Hắn cười khổ một tiếng, tất cả nhiệt tình kết giao đều hóa thành hâm mộ, trầm thấp cười nói: “Tần đại nhân cùng Vinh An công chúa, tình cảm thật tốt.”
Dứt lời, liền tự mình rời đi. Đến vô duyên vô cớ, đi cũng vô duyên vô cớ.
Tần Phủ Nguyên hoãn thần, bên cạnh thánh thượng đã bị các tài tử vây quanh, cái gì mà ‘long duyên an lan, sở xuân phồn kinh nhất diện tân’, ‘quý vị thiên nghênh hạ tương hành, tuấn cảnh tiêu vân cung sở kinh’, Tần Phủ Nguyên nghe được da đầu tê dại, nàng phiền chán nhất là làm thơ, thứ nhất cảm thấy tài hoa không đủ, không dùng nổi loại văn chương câu từ tinh tế này, thứ hai nàng không nuôi đại chí không đại bi đại hỉ, cũng cảm ngộ không ra thi từ gì, giữa cục diện truy cầu phong nhã khí vũ bàng bạc này, rốt cuộc trở nên rất lạc lõng.
Nhưng Tần Phủ Nguyên rõ ràng đã quên, nàng thi dỗ trạng nguyên, lúc này muốn trốn tránh, không chỉ nhục đến thể diện, mà còn có chút giả vờ thanh cao.
Sợ cái gì thì cái đó đến chính là như thế: “Tần đại nhân không làm một bài thơ sao?”
Giữa văn võ triều đình, họ Tần cũng chỉ có một mình Tần Phủ Nguyên, muốn giả ngốc cũng khó khăn, Tần Phủ Nguyên trong nháy mắt trở thành tiêu điểm, áp lực cực đại. Lại nhìn nụ cười mang theo địch ý của thái tử, nàng bất giác cười gượng: “Bệ hạ thứ tội, hạ thần, xác thực không giỏi làm thơ, chỉ sợ làm trò cười, phá hỏng bầu không khí.”
Dám nói thẳng lời này, là bởi vì lúc trước thi đình, thánh thượng khảo thí Tần Phủ Nguyên đã mất mặt một lần, gây ra chê cười, vì vậy nàng thành thật nói ra, ngược lại khiến Sở đế nhớ đến tình cảnh lúc thi đình. Buồn bực do vừa rồi bị nịnh nọt lung tung cũng tiêu tan không ít, nhìn Tần Phủ Nguyên, vô cùng cổ quái nói: “Tần ái khanh không bằng trực tiếp viết một bài thử xem, trẫm muốn khảo thí lại một lần.”
Chuyện này… Tần Phủ Nguyên quả thật không thể trái lại thánh mệnh, chỉ đành cứng nhắc nhìn xung quanh, vùi đầu suy nghĩ chốc lát, lúc ngẩng đầu, đã đại nghĩa lẫm nhiên đọc: “Tích nhật cùng xuân đạp, dân tảo tể tể du. Kim tích thượng du xuân, thâm lâm thụ thụ u.”
* tạm dịch là : hôm nay cùng đi đạp thanh, người người chen chúc du ngoạn. Xưa nay đi du xuân, chính là đến chốn rừng sâu núi thẳm
Ngữ âm vừa dứt, đã cười vang một mảnh, thánh thượng vuốt chòm râu, giả vờ tức giận giáo huấn: “Viết văn chương là viết, viết thơ cũng là viết, tại sao ngươi làm thơ lại làm thành như thế! Quái lạ lại không đủ phóng khoáng! Truyền ra sẽ khiến người chê cười, sau này mỗi tháng phải nộp cho trẫm một bài thơ!”
Tần Phủ Nguyên âm thầm thở dài, sau đó liên tục đáp ứng, nhưng vẫn dùng tư thái khiếp đảm khiêm nhường. Trong tiếng cười, chỉ có Lâm Kính Tùng cúi đầu, sau khi nhìn dưới chân núi, liền nhắm mắt thở dài.
Cuối cùng được bệ hạ tự tay đề thơ, vẫn là thám hoa của kỳ thi trước, nay là thiếu phó của thái học viện, Tiêu Diễn. Tần Phủ Nguyên quá khứ rốt cuộc là xuất thân thương nhân, ngược lại cũng không phải không có chỗ tốt, chí ít người của thái tử, bảy tám phần địch đều hóa thành khinh thường, khinh thường xem người bất tài như vậy là địch nhân.
Dưới hành lang, Vinh An cùng Nhâm Duyệt Du đã nháo thành một đoàn, hai di nữ cách nhau tám tuổi, nhưng lại tựa như đồng lứa, cũng không mảy may có việc nhân nhượng, nếu người hắt ta một chút nước, ta liền hắt cho ngươi một vóc nước, ngươi đến ta đi, giữa một nhóm phu nhân tiểu thư rụt rè lại càng nổi bật.
Nhưng rốt cuộc Sở Oan lớn hơn tám tuổi, cao hơn cũng không chỉ một ít, Duyệt Du làm sao đấu lại nàng? Nhìn bản thân cả người chật vật, Nhâm Duyệt Du bĩu môi không vui: “Người không biết xấu hổ! Lại đi khi dễ ngoại chất nữ!”
“Con không tôn trọng trưởng bối!” Sở Oản mặt không đỏ tim không đập mà nói đến hai từ trưởng bối, cũng không nghĩ, trưởng bối nào lại đùa nháo cùng một hậu bối nhỏ hơn tám tuổi.
Lâm Thanh Du nhìn Nhâm Duyệt Du lớn lên, đa số thời gian đều vô cùng thương yêu, chờ người mới vừa ôm tiểu chủ nhân này ra, nàng lập tức chỉnh lý lại y phục cho nàng ấy, trong lòng không khỏi buồn bực, điện hạ ngay cả tiểu bối cũng không nhân nhượng, ở trước mặt Nguyên nhi, nên tùy hứng đến cỡ nào a?
Vinh An dưới ánh mắt tràn đầy đe doạ của Điều Nhi, bước lên khỏi suối, nha hoàn lập tức vây quanh, bên này lau khô, bên kia đưa áo choàng, luống cuống tay chân. Sở Oản lại nghĩ đến phò mã vẫn còn ở bên trên, cũng không biết lúc nào mới kết thúc!
Đang nhìn, bỗng nhiên Duyệt Du chạy khỏi lòng Lâm Thanh Du, chạy tới bên cạnh nàng, tựa như tiểu quỷ bỗng nhiên nói với Sở Oản: “Tiểu Di, chín năm sau, người sẽ hãy cùng tiểu di phu hòa ly đi!”
Sở Oản vừa nghe, liền tựa như một con nhím xù lông, gắt gao trừng mắt nhìn nàng: “Con bỗng nhiên nói lời này là có ý gì! Ta vì sao phải hòa ly với phò mã!”
Lâm Thanh Du vẻ mặt xấu hổ, muốn kéo Nhâm Duyệt Du lại, nhưng người làm mẫu thân như trưởng công chúa lại không nói lời này, chỉ là nhàn nhạt nhìn qua, cho nên không kịp ngăn cản đã xảy ra chuyện: “Ta đem tiểu di phu giao cho người bảo quản chín năm, sau đó, Duyệt Du tròn mười sáu tuổi, có thể gả cho tiểu di phu rồi a!”
“Đó là phò mã của ta! Cả đời đều phò mã của ta!” Sở Oản tức giận đến thở dốc cũng sắp bị sặc: “Mặc kệ bất luận kẻ nào! Bao nhiêu tuổi! Cũng không cho phép tranh đoạt cùng ta! Phò mã là của một! Mình! Ta!”
Nhâm Duyệt Du còn đang định nói nữa, trưởng công chúa ho nhẹ một tiếng, nàng lập tức rụt cổ lui trở lại. Ngược lại Nhâm thị cùng Lâm Thanh Du hai mẫu tử này, nghĩ đến quyết tâm trước đó đã đặt ra, đều không khỏi thở dài.