Vào Tết Nguyên Tiêu hai mươi hai năm trước, Tần Giang Dũng và biểu tiểu thư của Lâm phủ- Tuần Tĩnh Ảnh vừa gặp đã yêu. Mùa hè năm sau, biểu tiểu thư mang thai con của Tần Giang Dũng. Lâm thượng thư bất đắc dĩ phải đem cháu gái gả cho thương gia Tần Giang Dũng. Nhưng người thân của quan lại không được theo thương, cuối cùng chỉ còn cách trục xuất Tuần Tĩnh Ảnh ra khỏi gia môn.
Nhưng dù sao Tuần Tĩnh Ảnh cũng là con của muội muội, lại mồ môi từ nhỏ, Lâm thượng thư cũng không đành lòng đoạn tuyệt. Vì vậy thượng thư đại nhân vẫn luôn giúp đỡ Tần gia. Tần Giang Dũng nhờ vào Hộ bộ thượng thư* đưa Tần gia ngày càng phát triển. Cho đến khi Tần Phủ Nguyên được sinh ra, Tuần Tĩnh Ảnh vì sinh khó mà mất. Tần Giang Dũng sợ thượng thư đại nhân ghi hận, hủy hoại tiền đồ của Tần gia cho nên hắn buộc phải thề độc suốt đời này sẽ không tái giá, toàn bộ Tần gia đều truyền hết lại cho hài tử của Tuần Tĩnh Ảnh, cũng tức là Tần Phủ Nguyên.
*Hộ bộ thượng thư: Người đứng đầu Hộ bộ, tương đương với bộ trưởng Bộ Tài chính ngày nay.
Buổi trưa Tần Phủ Nguyên sai đầy tớ thông báo đến Du biểu tỷ giờ Thân sẽ đến thăm. Sau giờ Ngọ, Tần Phủ Nguyên ra cửa khởi hành để đến đúng giờ hẹn lại thấy hạ nhân này không phải là người trong phủ mình? Vừa xuống xe ngựa, lại có gia đinh canh cửa chủ động dùng lưng làm bậc thang cho mình. Việc này là lần đầu tiên, thật kỳ lạ!
Tần Phủ Nguyên nhíu mi, bởi vì che giấu thân phận nữ nhi cho nên ngày thường cố ý hành động qua loa, rộng rãi, cử chỉ hào phóng để tránh cho người khác nhìn ra sơ hở. Hầu hạ thế này, nàng vốn dĩ không cần nhưng lúc này mọi thứ đã chuẩn bị xong, nếu từ chối sẽ rất quái đản. Tần Phủ Nguyên trong lòng lại thở dài một hơi, không nói tiếng nào, bước nhanh xuống đất.
“Biểu thiếu gia! Hôm nay hình như thiếu gia có việc gì gấp?” Gia đinh kia lập tức đi theo bên cạnh, thân thiết hỏi han nhưng Tần Phủ Nguyên rất không thích việc nịnh nọt như thế này. Vào trong phủ, nghe quản gia nói Cữu ông ngoại đang ở thư phòng, suy nghĩ một lát quyết định đi thỉnh an trước, liền dừng lại sai quản gia đi thông báo.Tần Phủ Nguyên lúc nhỏ được nuôi dưỡng tại Lâm phủ, trong kí ức nhớ rằng Cữu ông ngoại không thích nói năng tùy tiện, không đứng đắn, một lòng muốn dạy dỗ mình cẩn thận, sắp xếp thầy dạy bắn cung, cưỡi ngựa cho mình.
Không hiểu vì sao, kể từ năm 13 tuổi trở về Tần gia, sau đó mỗi lần muốn gặp mặt, Cữu ông ngoại luôn luôn cự tuyệt. Hôm nay nàng vừa đỗ Tam Nguyên, lại bị tứ hôn, một ngày trọng đại như vậy Cữu ông ngoại có chịu gặp không?
Nửa ngày sau, quản gia đi ra từ phía Bắc, cúi nửa người trước mặt Tần Phủ Nguyên tạ lỗi “Biểu thiếu gia, đại nhân muốn nghỉ ngơi, không tiện gặp mặt, dặn dò nô tài phải phục vụ thiếu gia chu đáo. Biểu thiếu gia đến tìm tiểu thư phải không?”
“Ừ, đúng vậy.” Tần Phủ Nguyên bỏ qua cảm giác mệt mỏi và thất vọng, trực tiếp chắp tay bái biệt sau đó để hạ nhân đi trước dẫn đường đến sân của biểu tỷ Lâm Thanh Du. Tỳ nữ San của Lâm Thanh Du đứng trước cửa đón Tần Phủ Nguyên, dẫn nàng đi đến bên ngoài lương đình, sau đó tránh sang một bên để nàng tự tiến vào.
Trong đình, Lâm Thanh Du đang pha trà, chờ Tần Phủ Nguyên ngồi xuống đối diện, nàng dừng lại lấy cái chén châm trà đưa qua “Nguyên nhi tới vừa đúng lúc.”
“Kỹ thuật pha trà của Du biểu tỷ ngày ngày tinh xảo, Nguyên nhi trở về làm sao uống nổi trà của Bàn Nhược pha?” Tần Phủ Nguyên thở dài một tiếng, vẻ mặt chân thành tha thiết. Tuy không biết trong đó có bao nhiêu là thật tâm, bao nhiêu là cố ý lấy lòng, nhưng quả thật đã lấy được lòng giai nhân.
Lâm Thanh Du tức giận,cười “Cũng may hôm nay không mang theo Bàn Nhược, nếu không thì Nguyên nhi sẽ càng không uống được trà ngon!”
“Nha đầu kia bị ta chiều đến hư rồi! Không biết lúc nào sẽ lười đến mức cho ta một ly nước trắng!” Tần Phủ Nguyên nói, nhớ tới thời gian vui vẻ lúc nhỏ ở Lâm phủ, thuận miệng nói “Nếu có thể ở bên cạnh biểu tỷ cả đời thì tốt rồi!”
“Nguyên nhi lại nghĩ linh tinh!” Tần Phủ Nguyên tưởng rằng đó là lời nói giữa tỷ đệ thân thiết với nhau, không nghĩ rằng Lâm Thanh Du nghe ra là càn rỡ. Ở trong Lâm phủ, không biết khi nào đã bắt đầu có những lời đồn đãi, nói lão gia có ý muốn gả tiểu thư cho Tần Phủ Nguyên. Lâm Thanh Du tuổi đã qua hai mươi vẫn chần chờ chưa gả, những người tới cầu hôn đều bị cự tuyệt. Lời đồn này nghiễm nhiên được coi thành sự thật, thậm chí trong lòng Lâm Thanh Du cũng đã dần dần chấp nhập việc đó.
Lúc này, Nguyên nhi nói muốn sống cùng nàng cả đời, chẳng lẽ là ám chỉ điều gì? Nếu không, ngoài phu thê ra còn có quan hệ nào có thể hứa cả đời sao?
Vô duyên vô cớ lại làm mất lòng biểu tỷ, Tần Phủ Nguyên có chút chưa rõ, nhìn gương mặt hơi ửng đỏ, suy nghĩ kĩ lại những lời mình nói mới vội giật mình, tự khiển trách mình “ Là ta nói chuyện vụng về! Biểu tỷ đừng phiền lòng, Nguyên nhi chỉ là vô tình nói lỡ lời! Không phải, cũng không phải vô tình, Nguyên nhi chỉ là…”
“Nguyên nhi đừng nói nữa.” Lâm Thanh Du càng nghe nói càng xấu hổ, nhẹ giọng nói “Tâm ý Nguyên nhi ta đã hiểu”
Không dễ dàng mới nghe được hai chữ đã hiểu, Tần Phủ Nguyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhớ tới mục đích hôm nay đến đây “Hôm nay Nguyên nhi đột nhiên đến thăm là muốn nhờ biểu tỷ một chuyện”
“Vâng?” Lâm Thanh Du gật đầu “Hiếm khi nào Nguyên nhi có chuyện nhờ ta,Thanh Du nhất định sẽ giúp đỡ”
“Biểu tỷ có biết Vinh An công chúa không?”
“Vinh An công chúa? Có phải là vị công chúa điện hạ ở trong cung của Đức phi nương nương?” Lâm Thanh Du nhíu mi, áp chế bất an trong lòng “Nguyên nhi có chuyện gì liên quan đến vị điện hạ kia?”
“Một lời khó nói hết nhưng xin biểu tỷ giúp đệ gặp mặt công chúa, càng nhanh càng tốt, xong chuyện đệ sẽ giải thích rõ ràng.” Đến lúc đó là mình yêu cầu công chúa từ hôn, càng nhiều người biết đối với công chúa càng bất lợi. Vì vậy phải làm thật im lặng.
“Thanh Du đã hiểu, việc này Thanh Du nhất định giúp” Tần Phủ Nguyên không nói Thanh Du cũng không ép “Nếu Nguyên nhi gấp, ta sẽ chủ động đi tới phủ Trưởng công chúa”
“Làm phiền biểu tỷ, Nguyên Nhi vô cùng cảm kích” Muốn nhờ vào giao tình của công chúa với Lâm phủ để từ bên trong trốn tránh hôn sự, chuyện này Tần Phủ Nguyên cũng biết là hoang đường. Lâm Thanh Du không chút do dự nhận lời làm cho nàng rất cảm động.
“Nguyên nhi luôn khách sáo như vậy.” Lâm Thanh Du lắc đầu, để San nhi đỡ mình đứng dậy “Nguyên nhi trở về đợi ta, đến lúc đó ta sẽ sai người báo cho biết”
Tần Phủ Nguyên đáp lời, sợ làm mất thời gian của Lâm Thanh Du liền vội vàng cáo biệt. Lâm Thanh Du ở cửa viện, si ngốc nhìn theo bóng dáng rời đi. San nhi đứng một bên nhìn thấy, che miệng cười trộm “Tiểu thư đừng nhìn nữa, còn nhìn nữa đều đem bóng lưng của thiếu gia nhìn thấu!”
“Nha đầu ngươi lại nói bậy!Tiểu thư không phải nhìn biểu thiếu gia, rõ ràng là đang nhìn cô gia tương lai của chúng ta!” Thiện nhi giả bộ nói đỡ cho chủ tử, rốt cuộc hóa ra là trêu đùa tiểu thư nhà mình.
“Hai người các ngươi!” Lâm Thanh Du biết mình vừa rồi đã làm việc xấu hổ, không nói được gì, che mặt, chỉ lộ ra cái tai nhỏ đang đỏ lên.
Tần Phủ Nguyên nào biết trong lòng nàng chỉ là quan hệ tỷ đệ thân thiết nhưng biểu tỷ đối với nàng đã động lòng ái mộ? Tâm trạng bất an đợi chờ hai ngày, đến ngày thứ ba, Thiện nhi mang theo tỳ nữ của phủ Trưởng công chúa đến thỉnh. Tần Phủ Nguyên không đem theo Bàn Nhược, một mình ra khỏi cửa.
Ra khỏi phủ, Tần Phủ Nguyên nhìn thấy kiệu của Trưởng công chúa. Kiệu này người thường sao có thể ngồi được, Tần Phủ Nguyên bối rối quay đầu nhìn lại tỳ nữ kia, đối phương dửng dưng giải thích “Nơi chúng ta đi là chùa mà Đức phi nương nương quy y, nếu Tần đại nhân muốn vào chỉ có thể ngồi kiệu của phủ công chúa”
Tần Phủ Nguyên lúc này mới hiểu ra, cẩn thận vào kiệu, lại thêm hoảng hốt. Bên trong, một mĩ nhân ăn mặc trang trọng khác người, đây không phải là Trưởng công chúa điện hạ chứ?
“Đừng nhìn nữa, mau ngồi xuống đi bây giờ phải khỏi hành rồi” Vị mĩ nhân kia nhìn Tần Phủ Nguyên trên mặt cười như không cười, tuy không nói gì nhưng thân phận không cần nói cũng biết chính là công chúa.
“Công chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Tần Phủ Nguyên có mắt không tròng, không nhìn thấy Trưởng công chúa điện hạ! Xin công chúa giáng tội!” Tần Phủ Nguyên ngồi xếp chân xuống đất mà bái, trong lòng rối rắm. Ban đầu là định âm thầm làm việc này, bây giờ quấy nhiễu đến Trưởng công chúa. Nếu lỡ điện hạ biết được mục đích của mình thì phải làm thế nào?
“Tần Trạng Nguyên miễn lễ, ngươi chưa từng gặp ta cho nên không nhận ra cũng đúng thôi. Hơn nữa, chúng ta sau này sẽ có cơ hội ngồi ăn cùng nhau, phải không? Em rể ” Trưởng công chúa là người hoàng thất, Vinh An công chúa là muội muội của nàng, vậy nàng biết chuyện tứ hôn cũng không có gì kỳ quái. Chỉ là ánh mắt của nàng tựa như biết điều gì khác.
“Thần khấu tạ điện hạ không phạt. ” Tiếp đó mới cẩn thận ngồi một bên, trên đường đi đều mang tâm trạng khẩn trương, sợ vô ý làm điều thất lễ khiến điện hạ phật ý.
Trưởng công chúa không nghĩ đến nàng sẽ không nói lời nào, chủ động mở miệng bắt đầu, nói “Tướng mạo em rể thật tuấn mĩ, thần thái bất phàm như vậy nhìn thế nào cũng thấy không giống như xuất thân từ gia đình thương gia!”
Công chúa nói lời này là phù hợp với quan điểm Sĩ nông công thương hiện nay, thử hỏi xem có ai không cho rằng thương nhân thấp kém, ti tiện đâu? Có lúc, ngay cả Tần Phủ Nguyên cũng không thể phủ nhận điều đó!
Tần Phủ Nguyên đang định mở miệng, Trưởng công chúa lại chầm chậm đối mặt với Tần Phủ Nguyên nói “Ta tưởng rằng người xuất thân từ thương gia, có lẽ sẽ hơn con buôn bình thường, nếu không thì nhìn qua cũng có chút thông minh. Nhưng em rể nhìn thế nào cũng giống một vị đạo nhân xuất trần, đáng tin và thành thật!”
“Trưởng công chúa quá khen rồi, thần chỉ là một người phàm tục mà thôi” Tần Phủ Nguyên cẩn thận trả lời.
“Như vậy Tần đại nhân với Vinh An là một sự kết hợp hoàn hảo rồi, đáng tiếc, hình như Tần đại nhân có vẻ không muốn cưới muội muội của Bổn cung?” Trưởng công chúa đều gọi Tần Phủ Nguyên một tiếng là em rể, hai tiếng cũng là em rể. Tần Phủ Nguyên trong lòng khó chịu nhưng trong nháy mắt công chúa sửa miệng gọi ‘Tần đại nhân’ lại có trăm ngàn áp lực ập tới lồng ngực làm người khác không thể thở được.
“Điện…điện hạ sao lại nói vậy?” Cúi người bái lạy, trong lòng Tần Phủ Nguyên bỗng hoảng sợ.
“Sao, không phải sao? Bổn cung tưởng rằng Tần đại nhân vội vàng muốn gặp riêng vị hôn thê là muốn nhân lúc ngự chỉ chưa được thông cáo thiên hạ, thỉnh Thánh Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban chứ! Xem ra Bổn cung đã đoán sai rồi!” Trưởng công chúa đưa tay đỡ Tần Phủ Nguyên dậy, mặt đối mặt, Tần Phủ Nguyên thấy rõ ràng là Trưởng công chúa đang trêu đùa mình.
Tần Phủ Nguyên cúi đầu, mục đích của mình vẫn như vậy. Hiện nay, Trưởng công chúa là người duy nhất có thể giúp mình. Cuối cùng dù có thành công hay không, Trưởng công chúa chắc chắn biết được nội tình, như vậy cuối cùng vẫn chọc giận Điện hạ. Không bằng bây giờ thành thật nói rõ, dựa vào giao tình với Du biểu tỷ cầu xin Trưởng công chúa châm chước.
“Trưởng công chúa điện hạ minh giám, thần không dám lừa gạt Ngài. Thực ra, năm năm trước thần bị ngã ngựa, từ đó đại phu nói… nói thân thể thần bị tổn hại, cả đời không thể có con.” Nói đến đây, Tần Phủ Nguyên tỏ vẻ lo sợ, lén nhìn Trưởng công chúa vẫn chưa có phản ứng gì. Nàng kinh hãi tiếp tục nói “Việc này đối với nam nhi mà nói, là việc quá mức xấu hở cho nên giấu nhẹm xuống. Tưởng rằng thi đậu công danh, phụng dưỡng phụ thân lúc tuổi già, chuyện đón dâu bỏ sang một bên, không nghĩ đến…”
Tần Phủ Nguyên dừng lại, vẻ mặt đầy vẻ thống khổ. Thời gian yên lặng trôi qua, nàng cảm giác chân của mình đã hoàn toàn tê rần, đột nhiên Trưởng công chúa đỡ bên người nàng nói “ Bổn cung không biết Tần đại nhân có nỗi khổ riêng, vô tình khiến đại nhân khó chịu, thật cảm thấy có lỗi. Có điều, không giấu gì Tần đại nhân, sở dĩ đem công chúa quý giá gả cho gia đình thương gia nguyên nhân cũng vì sức khỏe của Vinh An không tốt. Cũng không thiếu những hầu tước bình thường biết được chuyện của Vinh An. Việc này liên quan đến hôn sự của Hoàng gia, tuy rằng bọn họ không dám truyền ra ngoài nhưng việc cưới muội ấy, bọn họ sẽ không làm.”
Trưởng công chúa không nói thêm gì nữa nhưng hàm ý rất rõ ràng. Đường đường là công chúa, nếu gả đến gia đình có gia thế sẽ bị người gẻ lạnh thì chi bằng gả cho gia đình bình thường để được trân trọng.
Trưởng công chúa nói tiếp “Muội muội ta vẫn luôn là người mà Phụ hoàng cảm thấy áy náy nhất. Mười ba năm trước, Phụ hoàng trên đường đi xuống phía Nam gặp thích khách, Lệ Tần nương nương liều mình hộ giá, sau đó vì muốn trốn thoát vòng vây của thích khách đã rơi xuống giữa sông cùng với Vinh An. Sau khi tìm được, mới biết Lệ Tần và Vinh An trôi dạt giữa dòng sông lạnh giá, bị nhiễm phong hàn, vẫn cố gắng chống đỡ. May mắn được thợ săn bên bờ cứu sống. Nương nương lúc này bị gian thần trong triều chửi bới dữ dội, Phụ hoàng tuy tin tưởng Lệ Tần trong sạch nhưng không thể chặn miệng bọn họ. Sau khi nương nương biết chuyện, đem Vinh An đưa đến cung Đức phi nương nương. Sau đó tự vẫn.”
Vụ án Lệ Tần trước đây Tần Phủ Nguyên có nghe bàn tán huyên náo. Sau này lớn lên lại nghe Lệ Tần mất tích, do chịu khổ mà chết vì bệnh. Còn về Vinh An công chúa rất ít nghe nói đến. Bây giờ nghe được, công chúa là con của Thiên tử nhưng lại trải qua khó khăn, nguy hiểm như vậy, trong lòng sinh cảm giác thương cảm.
“Phụ hoàng đã chọn Tần đại nhân, ta tin trong lòng Tần đại nhân chắc chắn đã hiểu rõ. Có khả năng từ hôn sao?” Trưởng công chúa nhìn gương mặt Tần Phủ Nguyên đang trắng bệch, bất ngờ lên tiếng cười khẽ.
Có khả năng sao?
Có khả năng sao!
Cyan
Cổ đại mà edit lớ lớ vậy