Trên hành lang, Tần Phủ Nguyên theo ở phía sau nhưng tâm thần không yên, mãi đến khi chú ý đến Lâm Thanh Phong không biết khi nào đã đứng đến bên cạnh nàng, nhất thời mừng rỡ, liền chào hỏi: “Lâm đại ca!”
Lâm Thanh Phong lại cực kỳ lãnh đạm một cách ngoài dự đoán, nàng mới vừa đến gần một bước, hắn liền lui lại hai bước, trên mặt cũng tràn đầy vẻ đề phòng, chỉ là ngoài miệng vẫn nghĩ một đằng nói một nẻo mà hành lễ: “Tham kiến Vinh An phò mã, Tần thiếu ti đại nhân.”
Tần Phủ Nguyên sửng sốt, nhưng chỉ đành hoàn lễ: “Lâm tướng quân quá khách khí.”
” Không dám!” Lâm Thanh Phong nói xong một câu này, liền quay mặt đi, rõ ràng là muốn cự tuyệt trò chuyện cùng nàng.
Lúc nhỏ ở tại Lâm phủ, Tần Phủ Nguyên chịu không ít ánh mắt xem thường, người người trực tiếp khi dễ nàng, có người âm thầm ngáng chân, thậm chí rất nhiều hạ nhân cũng không xem trọng nàng. Chỉ có Lâm Thanh Phong và biểu tỷ Thanh Du, đối với nàng vô chùng săn sóc, nếu nói Lâm Thanh Du bù đắp tình thương của mẫu thân, như vậy Lâm Thanh Phong chính là người bù đắp những bất an bởi vì phụ thân quanh năm không ở bên cạnh.
Khi đó Lâm Kính Tùng nghiêm ngặt đối với Tần Phủ Nguyên, muốn nàng trong vòng ba ngày học được cách cưỡi ngựa, là Lâm Thanh Phong cẩn thận tỉ mỉ dạy nàng làm thế nào giao lưu cùng ngựa, phá bỏ sợ hãi, những người khác khi dễ nàng, là Lâm Thanh Phong che chở cho nàng, thậm chí có thể nói, lúc giả trang thành nam tử, trong lòng Tần Phủ Nguyên cũng vô thức mô phỏng theo Lâm Thanh Phong. Từ năm mười bốn tuổi Lâm Thanh Phong ra biên cương trấn thủ, một lần đi gần như là sáu năm không gặp, lúc này lại thấy hắn thái độ lãnh đạm xa cách như vậy, Tần Phủ Nguyên khó hiểu, lại vừa ủy khuất, thực sự là khó xử.
” Lâm đại ca đối với Phủ Nguyên, trong lòng có khúc mắc gì sao?” Tần Phủ Nguyên nhất thời không giải thích được, chỉ đành thử thăm dò.
Lâm Thanh Phong lạnh lùng trả lời: “Ngài là phò mã gia, hoàng thân quốc thích, Lâm Thanh Phong có tài đức gì sao dám có bất mãn đối với phò mã.”
Ngoài miệng nói không bất mãn, nhưng trong ngữ khí lại tràn đầy bất mãn, Tần Phủ Nguyên dĩ nhiên cũng cảm giác được. Chỉ là, Lâm đại ca tựa hồ bất mãn trước thân phận phò mã của nàng, đây…là vì sao?
Đúng lúc này Thiền Nhi dùng danh nghĩa của Đức Phi tìm nàng, thánh thượng thánh thượng ân chuẩn, Tần Phủ Nguyên theo hành lang đi xuống, rõ ràng trên đường chạm phải ánh mắt của Vinh An, nhưng sau khi nàng tiến đến, công chúa lại giả vờ như không phát hiện nàng, cứng nhắc quay đầu đi. Đây, vẫn là vị điện hạ vừa nghe đến động tĩnh liền vội vàng dính lấy nàng sao? Đang âm thầm lấy làm kỳ lạ, lại nhìn Nhâm Duyệt Du bên cạnh trưởng công chúa cũng xụ mặt có chút rầu rĩ không vui, huh? Vừa rồi ở phía trên nhìn xuống, hai người này không phải còn đang vui đùa cùng nhau sao?
Đúng lúc chạm mặt Lâm Thanh Du, đối với vị biểu tỷ cùng nhau lớn lên quan hệ tốt nhất này, Tần Phủ Nguyên đương nhiên là vui mừng, gật đầu bắt chuyện, Lâm Thanh Du cũng rất hoảng hốt mà dời ánh mắt, có thể nhìn thấy, đó là ánh mắt mang theo sầu bi.
Lâm Thanh Phong như thế, Lâm Thanh Du cũng như thế, hai huynh muội Lâm gia này làm sao vậy? Còn có nơi này, bầu không khí quả nhiên không thích hợp!
” Điện hạ, đây là làm sao vậy?” Nhẫn nại đè xuống nghi hoặc trong lòng, nàng cẩn thận thử thăm dò thần sắc của Vinh An, từ lúc quen biết tới nay, đây dường như là lần đầu tiên nhìn thấy điện hạ cáu kỉnh một cách nghiêm túc như vậy.
Sở Oản nhất thời liếc xéo Tần Phủ Nguyên một cái, sau đó căm giận gắng sức hừ một tiếng, xoay mặt đi càng dứt khoát.
Tần Phủ Nguyên không có cách nào, mê man nhìn Thủy, Điều, Ca, Cộng bốn đại nha hoàn bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
Thủy Nhi có chút khó xử, vô thức nhìn về phía trưởng công chúa, nửa ngày cũng không trả lời. Vẫn là Điều Nhi tương đối trực tiếp: “Điện hạ vừa rồi chơi đùa cùng Nhâm tiểu thư, nói đến một số chuyện không thoải mái.”
“Chuyện không thoải mái? Là chuyện gì?” Trong ấn tượng của Tần Phủ Nguyên, điện hạ luôn tốt tính, thiện lương đơn thuần, có thể làm cho điện hạ giận thành như thế, phải là chuyện gì đây?
Tần Phủ Nguyên vừa hỏi, tựa hồ lại dẫn phát tiểu tâm tình của Vinh An, nàng thẳng thắn xoay lưng lại. Tần Phủ Nguyên không có cách nào, nghĩ đến dáng vẻ Lâm Thanh Phong dỗ dành đại tẩu trước kia, liền nhìn học theo, đem điện hạ kéo vào trong lòng, điện hạ giãy dụa vài cái, khiến Tần Phủ Nguyên sợ đến lập tức buông người ra.
Phò mã không hiểu phong tình này! Sở Oản phụng phịu, trừng mắt nhìn Tần Phủ Nguyên, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào hai tay của Tần Phủ Nguyên. Ca Nhi nhìn thấy, cũng biết phò mã của các nàng chỗ nào cũng tốt, nhưng những việc khom lách thực sự thiếu nhận thức một chút, liền đến gần cẩn thận chỉ điểm nàng: “Phò mã gia, ngài hay là tiếp tục ôm điện hạ đi.”
” À…” Tần Phủ Nguyên chỉ đành mơ hồ mà ôm người vào lòng một lần nữa, sau đó dùng ánh mắt ý bảo hai nha hoàn mau giải thích cho một chút.
Mặc kệ trưởng công chúa ở ngay bên cạnh, Điều Nhi vẫn ăn ngay nói thật: “Nhâm tiểu thư nói muốn điện hạ mười năm sau hòa ly cùng phò mã, nói là đến lúc đó sẽ do nàng tự mình gả cho người.”
Tần Phủ Nguyên nghe được mạc danh kỳ diệu, vô thức quay đầu lại nhìn Nhâm Duyệt Du một cái, thời gian tiếp xúc không ít, tiểu chủ tử này cũng không giống như người bướng bỉnh a, thế nào còn có thể bày ra loại trò đùa này? Sau đó lại nhịn không được mà thở dài: “Duyệt Nhi còn nhỏ, cái gọi là đồng ngôn vô kỵ, điện hạ không cần vì lời nói đùa mà giận dỗi cùng nàng?”
Nhưng Nhâm Duyệt Du còn không thành thật, lẩm bẩm đến tất cả mọi người đều nghe được: “Không phải nói đùa…”
Vinh An ngẩng đầu, hung tợn trừng đến, trưởng công chúa cũng cúi đầu, lạnh như băng mà nói: “Nhâm Duyệt Du, con không biết xin lỗi sao?”
“Nhưng tiểu di phu tốt như vậy, đều nói vật tốt đẹp nhiều người mong ước, ta thích tiểu di phu, không phải nhân chi thường tình sao?” Nhâm Duyệt Du lanh lợi hỏi ngược lại.
” Duyệt Du, chớ nói con là tiểu bối không thể mạo phạm trưởng bối, cho dù là dùng nhân chi thường tình mà nói, con đã hỏi qua tiểu di phu có nguyện ý hay không chưa?” Ánh mắt lạnh nhạt của Trưởng công chúa dừng trên người Tần Phủ Nguyên, trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người cũng đồn về một phía.
Tần Phủ Nguyên đột nhiên cảm thấy sự tình còn rắc rối hơn so với trong tưởng tượng, nhất thời không phản ứng kịp, đúng lúc này, công chúa điện hạ lại ngẩng đầu, đáng thương nói: “Phụ hoàng cùng mẫu phi đều nói, phò mã là chỗ dựa duy nhất của Oản Nhi sau này, là trời của Oản Nhi, là phò mã của một mình Oản Nhi, chẳng lẽ là giả sao?”
Đối với Tần Phủ Nguyên mà nói, chuyện tình ái, từ lâu đã không phải chuyện mà nàng có khả năng chạm đến, cưới công chúa đã rất ngoài ý muốn, cho nên không có lý do gì lại muốn bên cạnh có thêm một người nữa. Nếu nói bầu bạn sau này, như vậy người Tần Phủ Nguyên có thể nghĩ đến cũng chỉ có công chúa điện hạ. Nàng hoang đường phát hiện mình nhất thời lại có thể có ý nghĩ viễn vong về tương lai, nàng âm thầm lắc đầu, chỉ cần sau này lúc thân phận bị vạch trần, điện hạ có thể buông tha những người khác của Tần gia đã là chuyện tốt, về phần lúc này điện hạ muốn có một lời hứa hẹn, cũng thực sự không quá đáng. Dù sao Tần Phủ Nguyên cả đời này, đại khái cũng sẽ chỉ là phò mã của Vinh An công chúa.
Nghĩ vậy, Tần Phủ Nguyên nhìn Vinh An, liền vô cùng kiên định mà gật đầu: “Tần Phủ Nguyên đời này ngoại trừ điện hạ, dĩ nhiên sẽ không có người thứ hai.”
Vinh An ánh mắt sáng rực lên: “Người không gạt Oản Nhi chứ?”
” Dĩ nhiên sẽ không gạt người, Tần Phủ Nguyên nguyện lập lời thề độc, có trời chứng giám.” Nghe được lời này, Vinh An rốt cuộc cong khóe mắt, nở nụ cười ngọt ngào, khiến chúng phu nhân phi tử xa xa xem náo nhiệt đều thở dài một hơi, đối với Tần Phủ Nguyên cũng sinh ra đủ loại hảo cảm.
Lâm Thanh Du quay mặt đi, đối diện ánh mắt sắc bén của trưởng công chúa, đón nhận sự quan tâm trong yên lặng, run rẩy đôi môi khẽ ngẩng đầu lên, trong lòng càng thêm khổ sở, mới vừa rồi, lại để điện hạ nhìn thấy nàng rơi lệ.
Mà những người bên này lại không hề hay biết, Sở Oản còn không quên đắc ý làm mặt quỷ với chất nữ, tiếp đó lại lo lắng mà quay đầu lại nhìn Tần Phủ Nguyên: “Thề độc thì không cần, nhưng nếu như ngày nào đó phò mã phụ Oản Nhi, Oản Nhi sẽ…”
“Sẽ làm thế nào?” Tần Phủ Nguyên biết một hồi giận dỗi này cuối cùng cũng triệt để qua đi, vì vậy thân thể buông lỏng không ít.
” Bảo phụ hoàng tịch biên tài sản… Không thể, quá tàn nhẫn, không để lại đường lui cũng không tốt. Ách, còn có thể làm gì đây?” Sở Oản nghẹn đỏ cả khuôn mặt, sau đó mới a một tiếng, kinh hỉ nói: “Nếu như phò mã phụ Oản Nhi, Oản Nhi sẽ cắn phò mã! Cắn đến phò mã chỗ nào cũng không dám đi!”
” Lại nói lung tung rồi.” Tần Phủ Nguyên mỉm cười, suy luận này của điện hạ không phải người bình thường có thể hiểu rõ.
” Mới không phải nói lung tung, ta cắn người rất đau nha! Hàm răng rất nhọn!” Nói xong, còn nhe răng cho Tần Phủ Nguyên xem.
Nhìn hàm răng xinh đẹp của điện hạ, Tần Phủ Nguyên nhất thời thật không biết nên tiếp lời như thế nào: “Nếu như điện hạ muốn dùng cách đối phó Phủ Nguyên, có phải nên xử nặng hơn sao?”
Sở Oản bĩu môi, khẽ cắn môi: “Oản Nhi suy nghĩ nửa ngày, nhưng dùng cách nào cũng cảm thấy luyến tiếc.”
Điện hạ này, lại nói lời vớ vẩn khiến người ta mềm lòng rồi! Tần Phủ Nguyên quay mặt sang một bên, phát hiện người bên cạnh đều là đang nhìn hai người các nàng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, trong lúc mơ hồ, một nhà của trưởng công chúa cùng biểu tỷ không biết khi nào đã bỏ đi. Hôm nay mặc dù Duyệt Du không làm sai chuyện gì, nhưng với sự quản giáo của trưởng công chúa, cũng không biết sẽ xử lý ra sao.
Mà Sở Oản lòng tràn đầy mừng rỡ nhìn phò mã mình mình, ngọt ngào ôm cánh tay lay động, hoàn toàn đem hoàng tỷ và chất nữ vứt ra sau đầu. Mãi đến mấy ngày sau, Sở Oản mới phát giác, tâm nhãn của hoàng tỷ, vẫn là rất nhỏ.
Ngày ấy, Tần Phủ Nguyên Tần Phủ Nguyên được trưởng công chúa triệu kiến, điện hạ nhàn nhã pha trà, chờ trà pha xong, mới không hoãn không vội mà lên tiếng: “Ngày ấy trên núi, biểu hiện của muội tế khiến ta thực sự thán phục.”
“Đã khiến điện hạ chê cười.” Thượng Tị trôi qua đã hai ngày, bài thơ Tần Phủ Nguyên làm trên núi lúc đó, cũng không biết từ chỗ nào truyền ra, nhất thời bị xem là trò cười, mọi người đều biết.
Còn nhớ rõ lúc Vinh An biết được, vô cùng căm giận bất bình thay Tần Phủ Nguyên: “Dám nói phò mã thi từ không tốt, thế nào không xem lại bản thân mình? Phò mã khiêm tốn, chính là không muốn so đo cùng bọn họ, nếu không đến phiên bọn họ nói sao?”
Tạm bỏ qua ngôi vị trạng nguyên, Tần Phủ Nguyên không biết điện hạ tại sao lại lo lắng, dĩ nhiên nhất định đứng ở bên cạnh nàng, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Những người đó mấy tháng trước đã nhọc lòng suy nghĩ làm sao làm một bài thơ khiến phụ hoàng ưu ái, ngược lại cũng chưa thấy qua có ai tại chỗ xuất khẩu thành thơ giống như phò mã.”
Vậy, thật giống như người bị vũ nhục không phải là nàng, mà là điện hạ. Nghĩ đến đây, Tần Phủ Nguyên bất giác cười khẽ, lại phát hiện trưởng công chúa cũng đang cười, ý trêu chọc thực sự quá mức rõ ràng, khiến người ta có cảm giác bị nhìn thấu tâm tư, Tần Phủ Nguyên đỏ mặt, lập tức cúi đầu.
Biết Tần Phủ Nguyên thực sự da mặt mỏng, trưởng công chúa cũng không dây dưa trên đề tài này, chỉ là cười khẽ: “Như vậy, với bản tính của thái tử, nhất định sẽ khinh thường mà không xem Tần đại nhân là cái đinh trong mắt nữa.”
” Phủ Nguyên vốn là một nhân vật nhỏ bé, thái tử đương nhiên là không cần quá mức coi trọng.” Tần Phủ Nguyên vô thức nói tiếp, ngược lại nhớ đến đánh giá của trưởng công chúa đối với, khôn khéo.
” Như vậy, đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?”
“Vâng.” Tần Phủ Nguyên cúi đầu, thận trọng trả lời.
“Lần này đi Giang Ninh, cần phải cẩn thận.” Trưởng công chúa cầm chung trà, ánh mắt lướt qua Tần Phủ Nguyên, không biết nghĩ gì: “Chi tiết trong việc này, cho dù là Vinh An, ngươi cũng không thể nói.”
Tần Phủ Nguyên ánh mắt trầm xuống: “Phủ Nguyên, dĩ nhiên hiểu rõ.”