Hiện tại, Tần Phủ Nguyên chỉ nghĩ đến việc có thể làm để tránh tội khi quân. Nhưng nếu như chuyện từ hôn đã định là không thể thành công, vậy nghĩa là việc nàng làm chỉ phí công vô ích mà thôi.
Nhắc đến lại thấy xấu hổ, nàng đột nhiên vội vàng làm phiền Trưởng công chúa. Nghĩ là liều một phen, được ăn cả ngã về không, nhưng cuối cùng mọi chuyện đều là suy tính vô ích, ngược lại còn trở thành trò cười.
Trưởng công chúa ngồi một bên, nhìn thấy Tần Phủ Nguyên không ngừng toát mồ hôi lạnh liền bỏ đi thái độ không nghiêm túc, nhẹ nhàng an ủi nói “Tần đại nhân không cần khẩn trương, muội muội ta từ nhỏ được nuôi dưỡng trong chùa, không giống với những nữ tử tầm thường khác, nàng càng không biết rõ việc đời. Vậy nên những phong tục, quy định, phép tắc mục nát này không thể nào ảnh hưởng đến người có tâm hồn trong sáng như muội ấy. Dù cho thân thể Tần đại nhân có ẩn tật, ta nghĩ chỉ cần ngài thành tâm đối đãi với muội ấy, hai người nương tựa lẫn nhau là được. Bổn cung cũng sẽ hết lòng vì Tần đại nhân tìm thuốc tốt, loại bỏ ưu phiền trong lòng.”
Tần Phủ Nguyên biết Trưởng công chúa nói đến đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Trong lòng thở dài một tiếng, nét mặt vẫn cung kính hành lễ bái tạ “Tần Phủ Nguyên tạ điện hạ ưu ái!”
“Em rể sao lại nói vậy, trước tiên chưa nói đến đây là việc Thanh Du thỉnh cầu, huống chi là không biết chừng sau này Bổn cung còn có chuyện phải làm phiền em rể quan tâm một chút!” Lần này Trưởng công chúa trực tiếp đến gần đỡ Tần Phủ Nguyên đứng dậy, ánh mắt tha thiết chân thật nhìn nàng, nhưng mục đích thực sự là gì đây?
Dựa theo địa vị của Trưởng công chúa, đã là dưới một người, trên vạn người, luồng nhiệt huyết và dã tâm. . . Suy nghĩ tỉ mỉ lại Tần Phủ Nguyên cảm thấy cực kì sợ hãi, lập tức cúi đầu, xua đi ý nghĩ hoang đường kia “Điện hạ xem trọng, Phủ Nguyên nhất định dốc toàn lực báo đáp.”
Trưởng công chúa điện hạ cười gật đầu, xem như đáp ứng. Lúc này, tiếng của thị nữ ở bên ngoài trướng vang lên “Tần đại nhân, xe ngựa Ngài yêu cầu đã chuẩn bị xong.”
Từ lúc gặp mặt tới nay, nàng chưa từng nói muốn chuẩn bị xe ngựa? Tần Phủ Nguyên biết đây là điện hạ ra lệnh đuổi khách liền không dám nói thêm, bộ dạng phục tùng, cung kính cáo lui.
Về đến phủ, Tần Phủ Nguyên đi vào tiểu viện của mình. Bàn Nhược nóng vội lại chạy một mạch đến nghênh đón nàng đi vào. Gia đinh Bàn Thiền tự cho mình là người thân cận của thiếu gia nhưng bị ngăn lại ở bên ngoài viện. Nhìn hai người bây giờ giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc*, hắn ác ý mà đoán như vậy, nếu là các tỷ muội khác đã ghen ghét mà suy nghĩ Bàn Nhược là hồ ly tinh muốn quấn lấy chủ tử đi?
*hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: Không hiểu rõ nội dung, hoàn cảnh bên trong
Trong viện của thiếu gia nha hoàn không nhiều, ngày thường chỉ có Bàn Nhược là người thân cận chăm sóc thiếu gia. Bàn Nhược dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn, nếu thiếu gia muốn tiếp nhận nàng cũng không có gì kì lạ! Theo hầu hạ thiếu gia vài lần ngươi đã tự cho là thân cận, tự đề cao bản thân mình quá rồi, Bàn Thiền cười phóng đãng hai tiếng rồi rời đi.
Ở bên này, Bàn Nhược ngoáy ngoáy lỗ tai, sợ là chính mình nghe lầm, thiếu gia mới vừa nói mình phối hợp với người trong phủ lo chuẩn bi việc hôn sự?
“Chuyện từ hôn, từ nay về sau không được nhắc lại nữa. Ngươi vào trong phủ hỏi một chút, cần chuẩn bị cái gì thì phối hợp, mọi việc đều phải cẩn thận chú ý hết sức.” Tần phủ nguyên không muốn nói nhiều với Bàn Nhược, theo tính cách của nha đầu kia, nếu không kiên quyết một lần chặt đứt suy nghĩ của nàng, sau này nhất định còn tiếp tục dây dưa.
“Vâng, Bàn Nhược đã hiểu.” Ngoan ngoãn thu lại tâm tình, ra khỏi phòng. Bàn Nhược biết lần này giống như lúc thi Trạng Nguyên, thiếu gia đã quyết định thì không có cách nào thay đổi được.
Tần Phủ Nguyên nhìn một phòng trống vắng, vô lực ngã ngồi dưới đất. Mẫu thân ơi, mẫu thân trước khi rời đi đã sắp đặt việc này, rốt cuộc dụng ý thật sự là gì đây? Mẫu thân có từng nghĩ tới nữ nhi hôm nay rơi vào hoàn cảnh khó xử, nữ nhi hôm nay đáy lòng thực có chút oán mẫu thân.
Mặc cho Bàn Nhược lo lắng thế nào, Tần Phủ Nguyên bất an ra sao thì ngày hôm sau vẫn chiếu cáo chính thức thông báo cho toàn bộ thiên hạ. Tần Phủ Nguyên đến cửa Đông Hoa nhận lệnh, do Lễ bộ thị lang sắc phong trước mặt dân chúng. Thánh Thượng ban cho đai lưng bằng ngọc, giày gấm đỏ thêu chỉ vàng, Trần hốt*, yên ngựa, bảy trăm cuộn vải hồng, ban cho một trăm cặp bạc, y phục đủ cho trăm người, sính lễ vạn lượng bạc. Tần gia đã sớm chuẩn bị sẵn đội xe ngựa, lúc này đem những vật được ban thưởng chở về Tần gia. Còn lại Tần Phủ Nguyên cùng với phụ thân chờ ở bên ngoài cung.
* hốt: tấm thẻ bằng ngà, bằng ngọc hoặc bằng tre của quan lại mang theo khi vào chầu.
Lúc khai triều, khi Hoàng đế gả con gái, Thiên tử vì tỏ rõ khí phách Hoàng gia, và vì để sau này công chúa không bị khi dễ, mỗi lần giờ Thìn (7h đến 9h sáng) truyền Phò mã vào cửa Đông Hoa nhận sắc phong nhưng phải khiến cho Phò mã đợi ở bên ngoài cung đến giờ Dậu (5h đến 7h chiều), trước bữa tiệc tối mới chậm chạp triệu kiến. Không nghĩ rằng, hắn tùy tiện đem việc đó trở thành quy định bất thành văn, lưu lại mấy trăm năm về sau, làm khổ biết bao nhiêu đời Phò mã.
Tần Phủ Nguyên coi như may mắn, không gặp phải thời tiết xấu nhưng đứng thẳng lưng nửa ngày cũng là chuyện rất hành hạ người. Không giống như vị Phò mã nào đó số phận không may, đứng giữa trời đông giá rét còn bị gió lạnh thổi để lại mầm bệnh, cuối cùng nằm rất lâu không dậy nổi, phải chật vật cầu xin tổ tiên Hoàng đế từ hôn. Nhưng mà ở trong chế độ này, chậm rãi, tự nhiên sẽ có không thiếu sơ hở có thể xen vào, giống như người nhà trước tiên mua chuộc thái giám trong cung, lúc ở cạnh Hoàng Thượng nói tốt vài câu, để Hoàng Thượng có thể nhớ tới ngoài cung còn có người đứng đợi; hay là mua chuộc thị vệ ngoài cung, lén đổi người đứng đợi…Có rất nhiều cách nhưng những việc mạo hiểm như vậy Tần gia không dám làm.
Thời tiết đầu mùa xuân ở phương bắc không dễ chịu giống như trong thơ viết. Tần Phủ Nguyên một mực cung kính bắt hai tay vào nhau, gió thổi qua trên mặt khiến thân thể giấu bên dưới áo choàng run lên một cái. Các hộ vệ đi tuần tra ít nhiều khinh thường Phò mã xuất thân từ thương nhân này, cả đám nhìn nàng giống như đang xem cuộc vui. Lúc thay ca, bọn chúng còn cố ý cười lớn “Hôm nay trời thật là lạnh nha, ta vào nhà sưởi ấm đi!”
Tần Phủ Nguyên giống như không nghe không thấy nhưng từ đáy lòng khó tránh khỏi cảm giác thê lương, sau đó định thần lại, tiếp tục chờ đợi. Đột nhiên có một nha hoàn từ bên cửa đi ra, trên tay ôm áo khoác lông hồ ly thật dày, nói mấy câu với thủ thành tướng quân xong liền đi tới.
Nha hoàn kia đến trước mặt Tần Phủ Nguyên cúi người nói “Tần đại nhân quý an, nương nương nhà nô tỳ không đành lòng nhìn thấy đại nhân đứng đợi trong gió rét cho nên sai nô tỳ đến đây đưa cho đại nhân áo khoác lông hồ ly để sưởi ấm.”
Tần phủ nguyên vừa nghe nương nương, trong lòng còn hơi nghi hoặc nhìn theo hướng nha hoàn đi đến, một chiếc kiệu vàng của Hoàng gia đang dừng ở cạnh cửa không xa, màn che lộ ra có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh, có thể cảm nhận được là người bên kia cũng đang nhìn về bên này quan sát.
Tần phủ nguyên trong lòng không khỏi kinh hoàng, đảo mắt nhìn về nha hoàn, cẩn thận thở dài hỏi “Nhưng nương nương đang quy y ở trong chùa mà?”
Nha hoàn chỉ cười không nói, cẩn thận hầu hạ tần phủ nguyên mặc áo khoác vào, sau đó lễ phép lui xuống.
Tần Phủ Nguyên chăm chú quan sát chiếc kiệu bên kia, trong lòng đã khẳng định người ngồi trong đó chính là thê tử tương lai của mình- tiểu nữ nhi của đương kim Thánh Thượng- Vinh An công chúa .
Dù sao bất kể là Tần gia hay là Lâm gia, xưa nay cũng chưa từng nghe nói có giao tình thân thiết với vị nương nương nào trong hậu cung. Việc quy định để Phò mã chờ ngoài cửa không phải người nào muốn cũng có thể dễ dàng xen vào. Vậy vị nương nương có thể làm điều đó cũng chỉ có duy nhất một người là Đức phi nương nương, cũng chính là nhạc mẫu tương lai tương. Mà quan sát dáng người trong kiệu, chắc chắn không phải là Đức phi nương nương , cho nên người có thể dùng danh nghĩa của Đức phi đến đưa áo lông cho mình sưởi ấm chính là vị điện hạ kia rồi.
Tuy là hiện nay triều đại nhà Sở phong tục có thoáng hơn, nhưng việc trước khi lấy chồng nữ tử vụng trộm đến nhìn phu quân tương lai thì rất ít khi nghe nói đến. Tay Tần Phủ Nguyên bất giác sờ sờ áo khoác trên người, trong lòng nảy sinh hảo cảm với vị công chúa to gan này.
Tiệc tối kết thúc Thánh thượng cho phép Phò mã sẽ chính thức thành hôn sau. Hai tháng sau, đại hôn chính thức diễn ra, Tần Phủ Nguyên cố hết sức giữ bình tĩnh còn Bàn Nhược vẫn vô cùng lo lắng.
Cả một đêm không ngủ, đến giờ Mẹo(5h đến 7h sáng) hỉ bà và các phụ nhân trong phủ đã chờ ở bên ngoài. Tần Phủ Nguyên tự giác thay hỉ phục trước, sau đó hỉ bà dẫn nàng đến ngồi trước bàn, cẩn thận trang điểm cho nàng, nào là vẽ mi, tô môi hồng. Những thứ này, trước đây Tần Phủ Nguyên chưa bao giờ dám nghĩ sẽ dùng đến, sợ rằng không cẩn thận sẽ lộ ra dáng vẻ nữ tử. Bây giờ nàng có thể trải nghiệm qua, trong lòng có cảm giác kỳ quái.
Mọi thứ chuẩn bị xong đã là giờ Tỵ (9h đến 11h sáng), Tần Phủ Nguyên cưỡi ngựa trắng nhìn vô cùng hòa nhã và lộng lẫy đi đến cửa Đông Hoa, sau đó đến ngoài cung Đức phi, thỉnh công chúa xuất giá. Không lâu sau, đèn đỏ thiên văn được nâng lên, người hầu cầm tám cái quạt khác nhau song song hai hàng đi ra, theo sau là kiệu của Thái tử đương triều và Đức phi nương nương, cuối cùng mới là một cái kiệu không có bình phong che lại. Người ngồi trên kiệu đầu đội mũ Cửu huy Tứ Phượng, mặc áo màu đỏ nhạt thêu chim trĩ đuôi dài là quần áo xuất giá của nữ tử. Tần Phủ Nguyên vội vàng hành lễ, không dám đánh giá diện mạo của công chúa. Thứ nhất là do không hợp lễ, thứ hai là bất kể dung mạo ra sao đều không có ý nghĩa gì với nàng.
Theo sau cùng là vài vị Hoàng tử Vương gia, Tần Phủ Nguyên đều đã thấy trước đây. Trong lòng cảm thán, quả nhiên là công chúa rất được sủng ái, lại nghĩ đến mình chỉ là con của một thương nhân nhỏ nhoi, lấy đâu ra cơ hội cùng với nhóm người Hoàng hoàng thân quốc thích này đón dâu?
Dọc theo đường đi dân chúng xếp hàng vây xem. Tuy có trật tự, nhưng lễ nghi quá phiền phức nên đi đến được Phò mã phủ đã là buổi trưa. Bên trong sảnh đường đã có khách mời đầy đủ, Thánh Thượng ngồi ngay ngắn ở chính giữa, Hoàng hậu ngồi bên trái, ngồi bên dưới là Trưởng công chúa điện hạ và Phò mã của nàng, còn các vị hoàng tử và vương hầu khác, Cữu ông ngoại cũng ngồi đợi một bên; Tần Giang Dũng cô độc ngồi bên phải ở dưới. Chờ Đức phi ngồi xuống bên phải xong, Tần Phủ Nguyên liền nắm Hồng Trù* dẫn Vinh An công chúa đi qua cửa lớn vào chính đường. Trước mặt quan lại, hành lễ với Hoàng đế, Hoàng hậu, Đức phi, sau đó hành lễ với Tần Giang Dũng, tiếp theo mới bái thiên địa, phu thê giao bái.
*Hồng Trù: Đoạn tơ lụa màu đỏ để tân lang dắt tân nương trong lễ cưới.
Sau khi bái xong, Hoàng đế bắt đầu chủ trì chín bàn yến tiệc, cả sảnh đường rộng lớn đều là khách khứa, ở giữa chừa một cái đường đi, mỗi lần đi đến mời rượu một bàn đều có kép hát biểu diễn. Tần Phủ Nguyên đi mời rượu hết chín bàn thì Hoàng đế, Hoàng hậu, Đức phi ba vị trưởng bối rời đi trước,còn lại Thái tử và Công chúa lén chúc mừng, kính rượu sau sau đó cũng rời đi.
Sau đó, Công chúa đem danh sách quà tặng đưa đến tay nhạc phụ Tần Giang Dũng. Chờ cho đến khi nghi lễ cuối cùng hoàn thành, công chúa liền muốn về phòng trước. Tần Phủ Nguyên trong lòng rối như tơ tò, vẫn chưa biết làm cách nào giải thích với Công chúa để tránh động phòng và chuyện đồng sàn cộng chẩm nên cứ cầm rượu uống mãi, không dám buông xuống. Cũng may, mấy người làm quan đều là người khôn khéo, nhìn thấy tân Phò mã luôn nhìn về phía hậu viện, tự nhiên đều biết nàng không để tâm ở nơi này. Sau đó, cả đám lần lượt bắt đầu cáo từ ra về. Tần Phủ Nguyên muốn ở lại thu dọn nên khuyên phụ thân đi về trước.
“Hôm nay là ngày rất quan trọng, ngươi hãy đi trước đi, việc còn lại để phụ thân làm là được” Tần Giang Dũng cười sảng khoái mà nói, hai phụ tử cứ nhường qua nhường lại cả nửa ngày, cuối cùng vị quản gia theo từ trong cung đến phải đứng dậy nói.
“Lão gia và Phò mã gia đều đi nghỉ đi, ở đây có nô tài thu dọn là được rồi.”
Tần phủ nguyên hành lễ với phụ thân xong mới đi theo tên gia đinh dẫn đường đến phòng ngủ chính. Tần Phủ Nguyên đứng ngoài nhìn cánh cửa buồn bã một hồi lâu, đột nhiên nghe trong phòng có tiếng nói chuyện với nhau “Bóng người ngoài cửa chính là Phò mã sao?”
“Xuỵt, điện hạ không được nói, nếu không Phò mã sẽ không thích Ngài !” Có người lên tiếng ngăn lại.
“ Sao chứ, Phụ hoàng rõ ràng đã nói Phò mã của Bổn cung sẽ là người yêu ta nhất trên đời này mà! Ta chỉ mới nói một câu đã không thích ta, như vậy là không được đâu!” Giọng nói mềm mại nghe rất thoải mái.
Tần Phủ Nguyên đang chuẩn bị mở cửa, bỗng nhiên có người giành trước .
“Ôi trời! ” Nữ quan ra mở cửa, nét mặt già nua đầy nếp nhăn nhìn Tần Phủ Nguyên, biểu cảm muốn cười nhưng không cười nói “Phò mã gia, sao lại đứng bên ngoài lâu vậy, nhanh nhanh vào trong hành lễ đi!”
Tần Phủ Nguyên trong lòng vốn là có chuyện che giấu, đang lo lắng lại nhìn thấy ánh mắt kia mang ý trêu chọc liền xấu hổ chấp thuận, đi theo vào trong phòng.