Vinh An công chúa ngồi ngay ngắn trên giường, đứng hai bên là hai tỳ nữ, một bên bưng một cây kéo và một chiếc hộp, bên còn lại bưng bình rượu. Tần Phủ Nguyên hành lễ với Công chúa, sau đó ngồi xuống bên trái nàng để cho nữ quan thực hiện nghi lễ cuối cùng của hôn lễ.
Hai nữ tỳ khác đang đứng chờ bên dưới tiến lên phía trước, lần lượt đến trước mặt Vinh An Công chúa và Tần Phủ Nguyên cắt một lọn tóc trên đầu xuống. Tiếp theo, nữ quan tự tay đem hai lọn tóc kết lại thành một rồi cất cẩn thận vào túi gấm Uyên Ương đã chuẩn bị trước, miệng đọc rõ ràng “Giao ti kết Kim Ngọc, lũ màu kết Vân Hà, một tấc đồng tâm sợi, trăm năm trường mệnh hoa*.”
* Giao ti kết Kim Ngọc, lũ màu kết Vân Hà, một tấc đồng tâm sợi, trăm năm trường mệnh hoa:Câu thơ nói về lễ kết tóc của vợ chồng trong ngày cưới.
Nữ quan kiểm tra thấy túi gấm đã được đóng kín, liền cẩn thận bỏ vào chính giữa hộp gỗ Đàn, giao cho tỳ nữ nhận lấy. Nữ quan lại tiếp tục cầm lấy một cái đĩa khác, bên trên là hai chiếc ly hợp cẩn được chế tác từ ngọc, rót đầy rượu rồi đưa qua, còn cẩn thận nhắc nhở “Rượu này chỉ có thể uống một nửa.”
Tần Phủ Nguyên chỉ tưởng rằng nữ quan nói vậy là làm đúng trách nhiệm của mình, sau này mới biết được, nguyên nhân là muốn nhắc nhở Công chúa điện hạ. Uống xong nửa ly, giao lại cho nữ quan, nữ quan đem rượu còn lại trong ly trộn lại với nhau sau đó lại chia ra hai ly để thể hiện ‘trong ta có ngươi, trong ngươi có ta’ thì mới có thể uống tiếp nửa ly còn lại.
Trong lòng Tần Phủ Nguyên cảm thấy quái dị nhưng vẫn phải chịu đựng, uống một hơi cạn sạch rượu. Nữ quan lại đem cái chén đặt ở dưới giường, chén của Tần Phủ Nguyên đặt nằm úp còn của Công chúa để ngửa lên. Trước khi thành thân, Tần Phủ Nguyên đã được nội quan trong cung giáo dục, biết đây là ám chỉ trong chuyện phòng the thì nam cúi xuống nữ ngửa lên. Tần Phủ Nguyên cố nén vẻ ngượng ngùng, nghiêng mắt qua chỗ khác, cố tình không nhìn đến.
Nhiệm vụ cuối cùng của nữ quan là trải ra một tấm khăn mới ở chính giữa giường, đang muốn mở miệng giải thích cẩn thận thì Tần Phủ Nguyên đứng một bên ngượng ngùng không thể nghe tiếp, liền vội vàng ngăn lại “Chuyện này ta tất nhiên biết rõ, còn có nghi thức gì nữa không?Nếu không có thì lui xuống đi!”
Nữ quan sửng sốt nhưng lập tức nhanh chóng khuyên giải “Phò mã gia chớ nóng vội.”
Tần Phủ Nguyên cực kì quẫn bách, muốn mở miệng giải thích nhưng sợ càng nói càng sai, đành phải lúng ta lúng túng, cúi đầu không nói. Nữ quan rốt cuộc cũng không muốn tiếp tục làm hai vợ chồng mới cưới này khó xử, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi kéo màn trướng xuống, đi nhanh ra khỏi phòng tân hôn.
Tần Phủ Nguyên ở trong phòng cảm thấy không khí ngày càng khẩn trương. Đứng nghiêm, nội tâm có vô vàn khúc mắc không biết nên mở miệng thế nào với Công chúa điện hạ, làm sao nói rõ khổ tâm của mình đây? Thành thật nói rõ hay là vẫn giấu diếm dối gạt đây?
Tần Phủ Nguyên len lén liếc mắt nhìn Công chúa điện hạ, không ngờ lại trực tiếp đối diện với ánh mắt của Công chúa. Tần Phủ Nguyên thật sự hoảng, lập tức né tránh ánh mắt, bỗng nhiên nghĩ đến mình ngồi mãi như thế này cũng không sao nhưng mà điện hạ không thể ngồi mãi được. Không còn cách nào khác, Tần Phủ Nguyên đành phải rầu rĩ quay đầu lại, cố gắng không nhìn trực tiếp vào ánh mắt kia “Điện hạ. . .”
“Ta tên Sở Oản, Phò mã gọi ta Oản nhi là được.” Công chúa vô cùng nhanh chóng mà đoạt lời Tần Phủ Nguyên nói, chăm chú quan sát gương mặt Tần Phủ Nguyên mà không hề có chút ý che giấu nào.
“Chuyện này…điện hạ…không phải, Oản nhi, thời gian đã không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi?” Tần Phủ Nguyên muốn giải thích, sau một hồi mở miệng nói chuyện lại nói thành như thế này.
“À, được.” Sở Oản nghe vậy, hai gò má đột nhiên ửng đỏ lên, Tần Phủ Nguyên cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn thấy Công chúa ngoan ngoãn nằm ngay ngắn ở chính giữa, mắt và môi đều nhắm chắt, hai bàn tay nhỏ nhắn đan chặt lẫn nhau, dáng vẻ nhâm quân thải hiệt* trông rất đáng yêu.
*Nhâm quân thải hiệt: Tùy ý phu quân muốn làm gì cũng đều thuận theo.
Còn không phải Công chúa điện hạ đem ý nghĩa ‘đi ngủ’ xuyên tạc đi! Tần Phủ Nguyên nhất thời dở khóc dở cười, không biết nên hình dung vị Công chúa này thế nào đây? Lại bảo người khác phải làm sao? Nữ nhân làm ra dáng vẻ này, phu quân lại thờ ơ không chút động lòng. Đừng nói là Công chúa, chỉ đối với tiểu thư nhà bình thường mà nói cũng đã là vô cùng có ý vũ nhục.
Quả nhiên cần phải chủ động thẳng thắn… Tần Phủ Nguyên hít sâu, thở dài một hơi, đang định đứng dậy quỳ xuống, trái lại Công chúa điện hạ bỗng nhiên kéo lấy nàng trước, mềm mại mà nói “Là do Oản nhi không hợp với ý của Phò mã, cho nên. . .”
Tần Phủ Nguyên kinh hãi, vội vàng lắc đầu liên tục “Điện hạ sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì Phò mã không giống như bức họa vẽ trên sách, bao phủ trên người Oản nhi.” Công chúa điện hạ nói giọng tràn đầy ủy khuất.
Công chúa đã bị dạy những điều phàm tục gì đây! Tần Phủ Nguyên nghe thấy thì da đầu đã run lên, chỉ khô khan nói, “Phủ Nguyên ngu dốt, cũng không phải không thích điện hạ. Chỉ là…chỉ là mãi nhìn điện hạ, nhìn đến ngây ngốc.”
Mới vừa nói như vậy, Tần Phủ Nguyên mới chính thức nhìn diện mạo của Công chúa điện hạ. Thường nghe người nói Lệ Tần nương nương xinh đẹp tuyệt trần nhưng trước đây không thể tưởng tưởng được rốt cuộc là xinh đẹp đến thế nào mới có thể khiến Thánh Thượng nhớ mãi không quên. Bây giờ gặp Vinh An Công chúa, Tần Phủ Nguyên đã giải đáp được thắc mắc.
Bất quá bàn tay hơi lớn một chút so với gương mặt, nhìn từng chi tiết trên khuôn mặt thấy rõ chân mày thanh tú, đôi mắt đào hoa lúc nào cũng ẩn chứa ý cười, chiếc mũi đẹp đẽ tinh xảo, đôi môi nhỏ mỏng manh. Nói chung Tần Phủ Nguyên cũng không biết hình dung thế nào, thậm chí còn có chút khó hiểu, khuôn mặt xinh đẹp trước mắt rõ ràng là quyến rũ diễm lệ nhưng không biết vì sao lại có cảm giác dễ thương, xinh xắn. Đặc biệt là đôi môi lúc khép lại vô cùng xinh đẹp, Tần Phủ Nguyên chưa bao giờ được thấy trước đây. Mọi người đều có lòng yêu cái đẹp, nàng cũng không phải ngoại lệ, nàng càng nhìn càng thấy bị thu hút. Lúc nãy thuận miệng nói nhìn đến ngây ngốc, bây giờ đúng thật là nhìn đến ngây ngốc.
Công chúa vẫn nói rất nhiều, cũng không cần biết Phò mã có nghe thấy hay không, vẫn tiếp tục nói điều mình muốn nói “Mẫu phi dạy Oản nhi, nếu như Phò mã không thích Oản nhi ngây thơ thì phải chủ động…”
“Chủ động cái gì?” Tần Phủ Nguyên miễn cưỡng phục hồi tinh thần, thấy điện hạ đột ngột đưa tay đem vai áo của chính mình kéo xuống một ít. Tần Phủ Nguyên chưa kịp phản ứng gì đã bị kéo ngã xuống dưới, nằm ở trên người Công chúa, liền hoảng hốt muốn đứng dậy trước, ai ngờ bị đôi môi mỏng kia áp sát vào. Cảm giác giống như trong tưởng tượng của mình, mềm mại, còn có hơi lạnh lạnh.
Được môt lát, Công chúa tách ra, ở dưới thân nàng xinh đẹp hỏi “Phò mã vui vẻ như vậy sao?”
Tần Phủ Nguyên giống như không dám hô hấp, hình ảnh vừa rồi bây giờ đang lặp lại hàng ngàn lần trong đầu, trái tim đập cực nhanh, cực mạnh tựa như giây tiếp theo liền có thể theo cổ họng thoát ra ngoài. Bây giờ, ngay cả khi nhìn điện hạ nhưng chỉ còn nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn, hồng hồng.
Từ sâu bên trong tựa như có một loại ma lực làm cho Tần Phủ Nguyên buông xuống chút lý trí mỏng manh, để mặc cho điện hạ ôm lấy cổ mình, sức lực trong người ngày càng yếu đi. Đến cuối cùng, khi không thể rời bỏ cảm giác tuyệt vời này, chỉ đơn thuần lướt qua đã khó có thể thỏa mãn nỗi khát vọng trong lòng.
Có những việc không cần chỉ bảo, đợi đến lúc cần thiết tự nhiên sẽ biết, giống như giờ khắc này, lưỡi Tần Phủ Nguyên thật tự nhiên mà đi ra, cẩn thận thử một phen sau, liền lớn mật tiếp tục tìm kiếm thăm dò. Nhân lúc Công chúa thiếu kiên nhẫn hơi hơi hé môi, trong nháy mắt lưỡi Tần Phủ Nguyên liền tự động lẻn vào, cẩn thận cướp đoạt toàn bộ hương vị ngọt ngào mềm mại, vô cùng cẩn thận thu hết vào trong.
“Ưm…” Tần Phủ Nguyên quanh năm rèn luyện thân thể còn Công chúa được nuông chiều từ bé trong khuê phòng, làm sao so được với nàng? Không lâu sau Công chúa cũng muốn hít thở không thông, theo bản năng dùng sức đẩy vai Tần Phủ Nguyên ra.
Đột nhiên bừng tỉnh lại, Tần Phủ Nguyên nhìn Công chúa đang ở dưới thân mình thở hổn hển, hoảng sợ thoát khỏi giấc mộng, Đây… Đây là! Sao mình có thể nào làm ra việc kinh thế hãi tục, hành động điên đảo âm dương! Không lẽ là do lúc trước uống nhiều rồi? Cho nên mới càn rỡ như thế?
“Phò mã?” Sở Oản cảm thấy thật khó để hiểu một người, mới lúc trước Phò mã còn đối xử thân thiết, đảo mắt một cái liền giống như thấy quỷ, bay mất hồn phách, ngay cả gọi vài tiếng cũng không đáp lại. Vị Công chúa điện hạ trong lòng âm thầm thông suốt, đêm qua mẫu phi đã dặn dò, sinh hoạt vợ chồng trước tiên phải thuận theo ý Phò mã, nếu không thì Phò mã sẽ tổn thương lòng tự tôn. Có phải vừa rồi mình chống cự, đẩy Phò mã ra đã làm Phò mã giận?
“Phò mã tức giận Oản nhi sao?” Tần Phủ Nguyên đều nghe thấy, không phải không nghe thấy Sở Oản nói gì đó, chỉ là hiện tại trong lòng buồn rầu nên không trả lời. Chỉ là lúc này nghe nghe điện hạ nói lời này, không khỏi cười khổ.”Phủ Nguyên mạo phạm điện hạ, còn xin điện hạ thứ tội.”
“Phò mã có tội gì?” Sở Oản nghe được cảm thấy khó hiểu, cũng không biết Phò mã có tức giận hay không.
Tần Phủ Nguyên không trả lời được, đành phải cúi đầu không đáp. Sở Oản không thể làm gì khác, lại sợ chính mình nói thêm điều gì khiến Phò mã tức giận, liền rầu rĩ không vui mà gật đầu, “Được rồi, Bổn cung thứ tội cho Phò mã.”
“Tạ Công chúa điện hạ!” Tần Phủ Nguyên bái tạ xong. Công chúa có lẽ là không thích bộ dáng khách khí này của nàng, cũng có thể là vì chuyện xấu hổ vừa rồi, nằm tại chỗ một lát rồi nhích người qua, nằm ngủ bên trong giường. Có thể thấy được là nàng đang chu mỏ, trề môi, bộ dáng khiến cho người ta yêu thương.
Trái tim trong lòng ngực lại nhảy mạnh lên làm Tần Phủ Nguyên nghĩ tới hành động quá quắt vừa rồi, liền vội vàng dời tầm mắt, thổi tắt cây đèn bên cạnh. Loay hoay lên giường, đưa lưng về phía điện hạ bắt đầu chợp mắt. Tần Phủ Nguyên không thể giả vờ bao lâu, thật sự giả vờ không nổi nữa. Bởi vì bên tai vẫn nghe tiếng hít thở nặng nhọc của Công chúa điện hạ, bất kể là ai nghe xong đều cảm thấy không vui .
Bất đắc dĩ, Tần Phủ Nguyên xoay người, men theo ánh sáng bên ngoài nhìn sang bên cạnh, đôi mắt Công chúa điện hạ mở to, thật tròn, chiếc mũi tinh xảo theo mỗi một lần dốc sức hít thở nhiều hơn mà phập phồng, miệng cũng treo cao lên; nhìn kỹ lại một lần, còn phát hiện trong mắt mơ hồ có nước, dường như ngày càng nhiều hơn nên sắp chảy ra ngoài rồi.
Lúc trước, Trưởng Công chúa từng nói điện hạ không rành thế sự, là người ngây ngô,tuyệt diệu. Đêm nay thấy như vậy, quả thật là gần giống như vậy, làm cho người khác không nhẫn tâm tức giận, càng khiến người ta luyến tiếc làm nàng không vui. Tần Phủ Nguyên trong lòng không khỏi nghĩ đến, giá như mình thật sự là nam tử tất nhiên sẽ không thể cự tuyệt điện hạ. Nhưng không tồn tại chữ giá như này, nàng cuối cùng vẫn là nữ tử, với điện hạ càng không có khả năng .
Tần Phủ Nguyên thu lại những ý nghĩ hỗn loạn, cẩn thận hỏi “Điện hạ hô hấp như vậy có ổn không, có phải không khỏe chỗ nào không?”
Tần Phủ Nguyên cố ý giả ngốc, đỡ phải ăn ngay nói thật lại đắc tội Công chúa da mặt mỏng. Nàng tuy là nữ tử nhưng là con một, lại từ nhỏ ngoại trừ học tập, việc bên ngoài cũng không quan tâm nhiều, người bên cạnh cũng toàn là nam tử, cũng không có một chút tâm ý nhanh nhẹn, trái lại có khi càng giống khúc gỗ. Công chúa nghĩ Tần Phủ Nguyên đã biết rõ còn cố hỏi, thái độ đó khiến cho nàng càng thấy xấu hổ, tức giận mà hừ một tiếng, đem mặt giấu vào giữa cái gối đầu, không cho Tần Phủ Nguyên nhìn mình.
Tần Phủ Nguyên bắt đầu cảm thấy khó khăn, cho dù cuối cùng chính mình lựa chọn nói ra sự thật hoặc là giấu diếm bị người khác phát hiện, bị xử tội như thế nào nàng đều hy vọng có thể cùng vị điện hạ này chung sống hòa thuận, ít nhất không giống như bây giờ, nhìn thấy điện hạ tức giận mà chính mình thì không biết phải làm gì.
“Phủ Nguyên ngu dốt, nếu điện hạ không thích điều gì hãy nói thẳng ra, Phủ Nguyên nhất định sẽ sửa chữa.” Tần Phủ Nguyên cẩn thận đưa tay xoay người điện hạ lại một ít, “Điện hạ không cần một mình chịu uất ức.”
“Nhưng là… tại sao Phò mã không thích Oản nhi?” Sở Oản kích động mà trực tiếp chuyển thân mình, theo tay Tần Phủ Nguyên mở ra, ôm eo của nàng “Oản nhi không tốt sao?”
Điện hạ điềm đạm đáng yêu như vậy, nói chuyện không hề tỏ ra khí thế chèn ép nhưng khiến Tần Phủ Nguyên không thể nói hoàn chỉnh ý nghĩ của mình, lúng ta lúng túng, mở miệng nửa ngày vẫn không thể nói gì. Cuối cùng Tần Phủ Nguyên chỉ có thể nhẹ nhàng đem thân thể nhỏ bé, xinh đẹp kia ôm chặt, sau đó cẩn thận nói “Công chúa điện hạ rất tốt, là Tần Phủ Nguyên không tốt…”
Công chúa điện hạ rất tốt, là Tần Phủ Nguyên không tốt.