- Hoa Trên Mây
- Điện Hạ, Ngài Đừng Nháo!
- Chương 5 - Điện hạ khiến người ta thật khó đoán
Cả một ngày vất vả chạy ngược chạy xuôi chắc chắn đã rất mệt mỏi mà suốt đêm qua hai người chưa hề ngủ được, lát nữa lại bị gọi dậy sớm. Tần Phủ Nguyên ôm điện hạ ở trong lòng, một người tỏ vẻ uất ức, một người nhỏ nhẹ dỗ dành, không biết từ khi nào hai người đều chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Tần Phủ Nguyên mơ hồ cảm thấy ở cổ hơi ngưa ngứa liền mơ màng tỉnh lại, phát hiện có một người nằm úp trên người mình, cái đầu nhỏ không an phận ngọ nguậy làm sợi tóc quét qua lại trên cổ mình. Lúc đầu Tần Phủ Nguyên giật mình vì trong phòng tự nhiên xuất hiện thêm một người nhưng liền nhớ đến ngày hôm qua thành thân, trên người là công chúa Điện hạ.
Sau đó, Tần Phủ Nguyên có chút lúng túng, bởi vì Điện hạ nằm ở giữa người mình như vậy, chính là đang nằm áp lên ngực mình. Mặc dù chỗ đó bị buộc chặt trong thời gian dài nên cũng không có lớn bao nhiêu, nhưng giữa nam và nữ vẫn có sự chênh lệch lớn. Nếu Điện hạ phát hiện có điều không đúng, có thể sẽ cho rằng Tần gia phạm tội khi quân thì sao đây?
Nghĩ như vậy, Tần Phủ Nguyên càng thấy sợ hãi, vất vả dời người Điện hạ qua một chút, ai ngờ vừa dời xong thì nàng lại áp sát vào, dính càng chặt hơn nữa. Hết lần này đến lần khác đều như vậy, mỗi lần vừa đẩy nàng ra, nàng liền ôm chặt hơn, kì lạ nhất là Điện hạ còn chưa tỉnh lại… Đột nhiên, Tần Phủ Nguyên bắt gặp lông mi Điện hạ khẽ run liền hiểu ra, thì ra là đang giả bộ ngủ!
Trước đây Tần Phủ Nguyên không tiếp xúc nhiều với nữ tử. Ví dụ như chỉ có biểu tỷ Lâm Thanh Du, nha hoàn Bàn Nhược, Trường công chúa điện hạ. Biểu tỷ dịu dàng trí tuệ; Bàn Nhược tuy rằng bình thường hay tranh cãi với mình nhưng nhiều lúc thật sự giống như là người tỷ tỷ đáng tin cậy; Trường công chúa điện hạ, Tần Phủ Nguyên tuy chỉ gặp qua hai lần, nhưng lưu lại ấn tượng vô cùng rõ ràng, nữ tử như vậy cho dù thực sự có dã tâm, cũng không có gì quá đáng đi?
Nhưng mà, Vinh An công chúa khiến Tần Phủ Nguyên cảm thấy kỳ lạ, sau chuyện ở cửa Đông Hoa, Tần Phủ Nguyên đã biết Điện hạ bản tính ngay thẳng lương thiện; đêm hôm qua, Điện hạ dường như đem phần lớn các tiểu thư nhà quyền quý phải tuân theo phép tắc mà rụt rè, ẩn nhẫn trở nên không tồn tại, đừng nói đến hình ảnh hoàng thất khí phách, nghiêm cẩn, đoan trang. Những hành động bướng bỉnh như bây giờ của Điện hạ đều lộ ra tính tình trẻ con khiến người khác không phản ứng kịp, nhưng lại không cảm thấy tức giận, chỉ cảm thấy nàng thật thẳng thắn, đáng yêu.
Tần Phủ Nguyên cuối cùng vẫn là đầu gỗ ngu ngốc giống như trong sách viết, cho dù trong lòng hưởng thụ hành động đáng yêu của Điện hạ nhưng nháy mắt liền hành động phá hỏng không khí.
Nàng đẩy người công chúa ra, tự cho là rất thân thiện nói “Thì ra Điện hạ đã tỉnh, nhưng thân thể mệt mỏi không muốn đứng dậy sao?”
Sở Oản âm thầm mếu máo, nàng không hiểu lắm Phò mã này, nếu không thích mình sao lại hết lần này đến lần khác ôn nhu, chăm sóc như vậy; nếu thích mình vì sao luôn cảm thấy Phò mã không nguyện ý gần gũi mình đây? Nghĩ như vậy, Công chúa ngẩng đầu nhìn Tần Phủ Nguyên, trong ánh mắt tràn ngập u oán.
Tần Phủ Nguyên bị nhìn như vậy thì cảm thấy không được thoải mái lắm, có thể đoán được Công chúa không thích mình mới vừa rồi phá hỏng chuyện nên buồn bực. Tần Phủ Nguyên cẩn thận hỏi nàng “Nếu Công chúa không dậy nổi, Phủ Nguyên sẽ giải thích rõ ràng với phụ thân. Điện hạ tiếp tục ngủ, được không?”
Sau hôm nay, Tần Giang Dũng đã không còn cách nào ở lại phủ Phò mã, cho nên Tần Phủ Nguyên muốn chính mình đi tiễn phụ thân.
Thế nhưng Sở Oản liền gấp gáp nói “Trong lòng Phò mã, có phải Oản nhi là hạng người không coi trưởng bối ra gì?”
Tần Phủ Nguyên ngơ ngẩn, bởi vì cha hằng năm ở bên ngoài buôn bán, mấy ngày ở nhà không nhiều, nàng lại cực kỳ không thích lễ nghi khách sáo, cổ hũ cho nên Tần gia từ trước đến nay không có quy định thỉnh an. Ngày thường, Tần Phủ Nguyên thật sự phải chú trọng quá nhiều việc, từ trong xương cốt rốt cuộc vẫn có tham muốn lười biếng, tuy nghi lễ quan trọng, nhưng ở trước mặt người thân duy nhất, lâu ngày cũng sẽ buông xuống.
Tinh tế nghĩ lại, Điện hạ đã gả cho mình, mà sáng nay phải đi chính là con dâu mới thỉnh an, dâng chén trà đầu tiên, sao có thể giống như thỉnh an ngày thường? Bây giờ Tần Phủ Nguyên mới hiểu ra, lắc đầu “Theo lý ngày thường, Tần gia không có quy định thỉnh an, Phủ Nguyên nhất thời không quen, lại quên mất chuyện quan trọng như vậy, thật sự là không còn mặt mũi nào.”
Lúc này sắc mặt của Công chúa tốt hơn nhiều, từ trên người Tần Phủ Nguyên đứng lên, thấy hỉ phục của phu quân bị mình ma xát thật hỗn loạn liền đỏ mặt, nhìn lại hỉ phục trên người mình còn hoàn chỉnh thì cảm thấy khó xử. Hình như, không thể cứ như vậy mà đi thỉnh an…
Trùng hợp, nha hoàn đứng đợi bên ngoài lên tiếng “Điện hạ, Phò mã gia đã dậy sao?”
“Đợi một lát!” Tần Phủ Nguyên trực tiếp ngăn lại, đối với Công chúa chỉ chỉ bình phong bên kia, Sở Oản hiểu ý, chạy tới sau bình phong. Lợi dụng lúc này, Tần Phủ Nguyên cũng không do dự đem hỉ phục trên người mình cởi ra, nhanh chóng thay thường phục.
Tần Phủ Nguyên đoán Công chúa cho dù thay đổi xong hỉ phục có lẽ cũng xấu hổ khi gặp mình, cho nên đi thẳng ra mở cửa. Ngoài cửa hai nhóm tỳ nữ ngay ngắn chỉnh tề mà hành lễ với nàng. Tần Phủ Nguyên chưa bao giờ gặp qua cảnh này, rất là xấu hổ, chỉ chọn một mình Bàn Nhược chuẩn bị nước rửa mặt cho mình, còn lại những tỳ nữ kia giống như ong vỡ tổ đi vào trong phòng.
Tần Phủ Nguyên vừa mới tiến vào nhà bên cạnh, Bàn Nhược đã bày ra bộ dạng tức giận, tê liệt ngã xuống ở cạnh cửa, nhìn rất là buồn cười, “Ngươi làm sao? Mới sáng sớm đã giống như sắp chết ?”
Bàn Nhược trực tiếp liếc nàng một cái “Thiếu gia nói như vậy thật sự là không có lương tâm, đêm hôm qua Bàn Nhược một khắc cũng chưa ngủ, luôn nơm nớp lo sợ mà chờ đợi, sợ ngài gây ra sai lầm nào!”
Tiếp theo liền sụt sùi khóc “Quả nhiên là quý tộc hoàng thất, phô trương quá mức rồi, làm cái gì mà mới giờ dần (3h đến 5h sáng) đã bắt đầu đợi vậy chứ! Trời ơi, còn muốn để cho người ta ngủ không?”
Tần Phủ Nguyên lắc đầu, cười “Nếu ngươi không muốn đi theo thì đừng đi, ta cũng không cần hầu hạ.”
“Chuyện này sao được! Tần gia tuy chỉ là một nhà thương nhân, nhưng cũng là nhà giàu có, rộng lớn bậc nhất kinh thành! Nếu không phải vì thân phận đặc biệt của thiếu gia, muốn luận phô trương, Tần gia chúng ta tuyệt đối không thua kém hoàng thân quốc thích nào! Bàn Nhược không muốn để cho người trong cung xem thường, miễn cho sau này những người đó còn không biết điều, thất lễ với thiếu gia!” Bàn Nhược chính là gia nô của Tần gia, đã bắt đầu từ thế hệ tổ phụ, cho nên đến bây giờ đối với Bàn Nhược, Tần gia tuyệt đối không thể để cho người khác tùy tiện coi thường .
Không ngờ, ở cách vách, bốn đại nha hoàn của Công chúa đã đem toàn bộ phô trương lúc nãy hoàn toàn bỏ xuống, nguyên nhân vì đâu? Chính là vì khăn gấm ở dưới chăn đệm trên giường kia vẫn như trước trắng tinh.
Hai nữ tỳ không rõ tình huống vẫn đang tiếp tục hầu hạ vinh an tắm rửa, còn lại hai nữ tỳ khác đang nhìn khăn gấm đến ngẩn người. Đột nhiện một người trong đó trực tiếp lấy xuống cây trâm trên đầu, dùng sức đâm một cái lên ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên trên khăn gấm, huyết hồng theo khăn gấm nở rộ. Người còn lại vừa mới kịp phản ứng, vội vàng lấy tay khăn bao lấy ngón tay nàng.
Thuỷ nhi thuận theo để cho Cùng nhi bọc lại ngón tay của mình. Thủy nhi là nha hoàn trung thành tuyệt đối, rất hiểu chuyện. Nàng một bên vung khăn gấm, một bên thấp giọng nói “Việc này trước hết chúng ta tạm thời giấu xuống. Cùng nhi, ngươi mau chóng cầm vật này trở về trong cung đi!”
“Đã biết!” Cùng nhi khéo léo đón lấy tấm khăn, cẩn thận đặt vào giữa hộp gấm, sau đó nhanh chóng rời đi .
Bên này Thủy nhi chắc chắn đầu ngón tay nhìn không thấy máu, liền bước nhanh đi vào phòng trong, tìm đại một lý do khiến Điều nhi, Nhạc nhi đi ra ngoài. Sau đó cẩn thận vì Điện hạ xoa vai. Thủy nhi bạo gan quan sát một lượt, làm sao cũng đều cảm thấy trên người Điện hạ không có dấu vết như trong truyền thuyết.
Trong lòng Thủy nhi phần nào lấy lại bình tĩnh, nàng cẩn thận hỏi “Đêm qua, Điện hạ cùng Phò mã ở chung có hòa thuận không?”
Sở Oản không nghe ra được ám chỉ của Thủy nhi, chỉ là nói trắng ra những điều thắc mắc trong lòng “Phò mã giống như không thích ta, còn đặc biệt ngốc, không hiểu được ý tứ của ta một chút nào!”
Sau đó, Công chúa điện hạ không nhịn được, khẽ cười “Trong sách nói ‘đầu gỗ ngu ngốc’, có lẽ hắn chính là người như thế đi? Lại xấu xa, còn gọi người nói không chừng.”
Thủy nhi bật cười, “Điện hạ xem mấy thứ này khi nào !”
“Trong sách có mà ~ hơn nữa, ở trong chùa nữ nhân đến cầu nhân duyên than vãn cũng không ít, ta thường nghe các nàng oán giận. Ta có cảm giác là, ta có thể giải xăm được nha!” Sở Oản coi như không có gì, còn hơi có chút tự đắc mà phơi bày lịch sử vẻ vang của mình. Thủy nhi dở khóc dở cười, nhưng vẫn lo lắng một chút.
“Cho nên, Điện hạ và Phò mã, động phòng sao?”
Lần này, hỏi cũng không tránh khỏi quá trắng trợn, mặt Sở Oản không tự chủ liền biến thành hồng, hơi rơm rớm nước mắt, chậm rãi lắc đầu.
Tuy rằng đáy lòng sớm có đáp án, nhưng lúc xác nhận sự thực, Thủy nhi vẫn kinh ngạc, liền hỏi “Điện hạ làm cái gì khiến Phò mã. . . không có hứng thú sao?”
“Ta rõ ràng đều làm giống như các ngươi dạy.” Sở Oản từ trước đến nay dựa dẫm vào Thủy nhi, vừa đúng lúc trong lòng có nghi hoặc, đem toàn bộ chuyện đêm qua kể ra từng chi tiết.
Thủy nhi lắng nghe, vừa sợ vừa thẹn, trầm ngâm một hồi “Theo như lời Điện hạ, Phò mã chắc chắn là muốn thân cận Điện hạ.. Ta nghe nói Phò mã tính tình nội liễm, có lẽ là nhất thời không thể hiện ra được, Điện hạ không cần phải gấp gáp.”
Sở Oản liền hứ hai tiếng, “Ta mới không gấp!”
Còn nói không gấp, vừa mới đa sầu đa cảm là ai đây! Thủy nhi cũng không nói ra, hầu hạ Sở Oản tắm xong thì thay cung trang.
Bởi vì đã xuất giá, Công chúa cũng không thể không thuận theo tập tục, đem toàn bộ tóc dài thướt tha chải về phía sau, buộc thành búi tóc, trang điểm tỉ mỉ như vậy, Tần Phủ Nguyên và Bàn Nhược trước giờ chưa từng được thấy qua. Nhất là Tần Phủ Nguyên, thói quen tùy tiện chuẩn bị đã có từ lâu, hôm qua bị ép phải trang điểm đã cảm thấy rất khó chịu, không nghĩ là Điện hạ mỗi ngày đều phải chấp nhận việc chuẩn bị đầy áp lực như vậy, Tần Phủ Nguyên bỗng cảm thấy mình có chút may mắn, không phải làm nữ nhi bị dưỡng trong nhà .
Chờ mọi thứ chuẩn bị thật thoả đáng, Tần Phủ Nguyên cố kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, vì muốn thể hiện lễ độ khi ở cùng Công chúa điện hạ, gần bên cạnh là mười nữ tỳ vây quanh, cùng hai người đi đến phòng chính của phủ Phò mã.
Tần Giang Dũng đã sớm ngồi chờ giữa phòng chính, trông thấy con trai và Công chúa đang cùng nhau tiến đến, tướng mạo Tần Phủ Nguyên vốn là tuấn mỹ, dung mạo Công chúa càng là không thể bàn cãi. Hắn đưa mắt nhìn hai người đi xa xa, quả nhiên trai tài gái sắc trời đất tạo nên, tuyệt phối! Tuyệt phối !
Tần lão gia đối với vị con dâu này vô cùng vừa lòng, nhưng tạm thời vẫn không thể hiện ra, hắn muốn cẩn thận đánh giá phẩm hạnh của nàng. Tuy rằng bình thường Phò mã đều bị người khinh bỉ, nhưng trong lòng Tần lão gia cũng khó tránh khỏi một chút kỳ vọng .
Bên dưới đã sớm có người chuẩn bị xong trà, Sở Oản cầm chén trà, thật cẩn thận kính dâng lên trước mặt Tần Giang Dũng. Tần Giang Dũng từ nãy đến giờ vẫn luôn luôn quan sát Điện hạ, nhân lúc này có cơ hội ở gần, mới chính thức thấy rõ dung mạo của con dâu mới. Da non thịt mềm, tinh xảo đến nỗi giống như không thấy được một lỗ chân lông, non mềm giống như chỉ cần nhẹ nhàng đâm một cái liền có thể xuất ra nước vậy, cực kì động lòng người!
Tần Giang Dũng càng cảm thấy vừa lòng, càng nhìn càng thưởng thức từng cử chỉ. Công chúa rốt cuộc vẫn là kim chi ngọc diệp ở trong cung, những lễ nghi cử chỉ này rõ ràng không giống với người tầm thường. Hắn lại không biết, hắn ở bên cạnh nhìn chòng chọc quan sát khiến Sở Oản thật sự chịu không nổi, vô cùng ngại ngùng, xấu hổ mà nói thêm một tiếng “Cha, mời uống trà.”
Tần Phủ Nguyên cũng thấy được phụ thân khoa trương quá mức, vội vàng ho một tiếng, gọi “Cha!”
Tần Giang Dũng giật mình hoàn hồn lại, vội vàng tiếp nhận chén trà, uống xong cười như phật Di Lặc làm Công chúa càng thẹn thùng .
Tối hôm qua Điện hạ cũng không giống như là người hay xấu hổ như vậy nha! Tần Phủ Nguyên nói thầm trong lòng, bên ngoài vẻ mặt vẫn cung kính dâng trà lên Tần Giang Dũng, “Cha, mời uống trà.”